Chu Hạo Khiên lập tức giàn giụa nước mắt!
Thân là nam nhân mà bị thê tử của mình nhốt bên ngoài, có lẽ hắn là người đầu tiên ở Kinh thành, mai vào triều có lẽ, rất có thể, chắc chắn sẽ bị người ta chỉ trỏ, cười nhạo sau lưng không ngớt…
Nếu có cái vỏ để giấu mặt đi không cần lo gì hết thì tốt, tiếc rằng hắn không có!
Trong Vô Vi Cư, tất cả mọi người không dám nói lớn, làm xong công việc thì lập chạy về phòng của mình như một làn khói, nếu không có việc quan trọng thì không dám thò đầu ra khỏi cửa phòng, chỉ sợ bị chiến hỏa lan tới liên lụy đến người vô tội, lại nói bọn họ ở vương phủ nhiều năm như vậy rồi mà chưa từng thấy một thê tử nào dám đối xử với trượng phu như thế. Từ lão Vương phi đứng đầu đến hai vị Tần Mục, đến Đại phu nhân, Nhị phu nhân, có ai dám làm thế chứ?
Nhưng chủ tử của bọn họ lại dám làm vậy đó!
Bọn họ bị dọa chết khiếp, dọa sợ nổ gan, có thể trốn được càng xa thì càng tốt.
Minh Yên tươi cười dỗ ba hài tử ngủ, đám người Bạch Hinh ở bên cẩn thận hầu hạ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn chủ tử của mình, trong lòng suy nghĩ nên cầu xin cho tiểu Vương gia kiểu gì, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra cách hay, nhìn Minh Yên tuy trên mặt vẫn tươi cười nhưng trong mắt lại chứa lửa giận, bất kể là ai cũng không dám mở miệng.
Minh Yên chả buồn ngước mắt lên nhìn, biết mấy nha hoàn muốn cầu xin cho người ngoài cửa, nhưng Minh Yên không nhìn đến cả bọn họ…
Không phải Minh Yên không giận, nhớ đến mấy ngày nghẹn uất thì trong lòng vẫn thấy rất tủi thân. Nam nhân này có thể báo tin cho Tống Tiềm thì tại sao không báo thẳng cho nàng? Hơn nữa còn là một nam nhân luôn miệng nói muốn bảo vệ nàng, kết quả lại mặc cho những lời nhăng cuội bẩn thỉu bay khắp trời, hắn thì mãi vẫn không xuất hiện, bên báo tin làm việc kém như vậy thì nên bị phạt!
Tóm lại, Minh Yên rất giận, rất tức, cơn bực này cần được giải tỏa, mà quá trình giải tỏa cũng rất ác liệt, cho nên Minh Yên mới có thể thư thái một chút.
Có tiếng bước chân khe khẽ vang lên, rèm châu đung đưa, mùi hương quen thuộc ùa vào.
Minh Yên ngẩng đầu lên, quả nhiên là Lan Lăng, nàng mỉm cười nói: “Tứ tỷ tỷ tỉnh rồi à?”
Lan Lăng dịu dàng cười, nhìn ba hài tử đã ngủ say mà buồn bã, nói: “Tỉnh rồi.”
Minh Yên nhìn thần sắc của Lan Lăng mà thầm thở dài, dặn dò bà vú vài câu rồi mới đứng dậy nói: “Đã lâu rồi tỷ muội chúng ta không nói chuyện, qua phòng kia nói đi.”
Minh Yên và Lan Lăng sóng vai rời phòng của mấy hài tử, đường chân trời đỏ rực ráng chiều, sắc đỏ chiếu lên thân hai người, nhưng cũng không thể làm tâm trạng của hai người trở nên thoải mái hơn.
Lan Lăng nhìn Minh Yên, chán nản cười nói: “Thất muội muội, ráng chiều rực rỡ như cầu lửa, có phải vì biết sau khi về Tây sẽ không quay lại được nữa không?”
Minh Yên sửng sốt, ngơ ngác nhìn Lan Lăng, giọng điệu này là sao? Mãi lâu sau nàng mới nói: “Ta không phải ráng chiều nên không biết, nhưng ta nghĩ chúng ta đã sống trên đời này thì sẽ phải đón nhận đủ loại ánh mắt, phải chịu đủ các phép tắc, muốn sống trong thế giới của người khác thật ra rất mệt mỏi. Nếu có một nam nhân nguyện lòng yêu thương mình, nguyện lòng nhìn mình khóc lóc làm nũng, có thể mặc cho mình làm chuyện điên rỗ mà không ngăn cản, không cần quan tâm ánh mắt của người khác khiến hắn khó xử, ta nghĩ nam nhân ấy yêu mình thật sự.”
Lan Lăng nhíu mày, nhìn Minh Yên nói: “Muội không chịu cho tiểu Vương gia vào để chứng minh ngài ấy yêu muội? Thế nhưng toàn bộ Kinh thành đều biết trong lòng tiểu Vương gia chỉ có một mình muội, muội làm như vậy chẳng khác nào làm điều thừa.”
Minh Yên cười duyên một tiếng, nói: “Đúng vậy, khi giằng co với Hoàng thượng trong lễ Hoa Triều, toàn bộ người trong thiên hạ đều biết Chu Hạo Khiên chỉ cưới một phụ nhân hay ghen tuông.”
Lan Lăng bật cười, nói: “Vậy tại sao muội còn làm như vậy?”
“Ta đang câu cá.” Minh Yên thấp giọng, nhưng rồi lập tức nói tiếp: “Tứ tỷ tỷ, ta khó chịu lắm, bất cứ một thê tử nào gặp phải lời đồn này cũng sẽ kích động, tức giận, huống chi ta là một phụ nhân hay ghen tuông! Dù chuyện này là thật hay giả thì ta cũng rất giận, ta rất giận Chu Hạo Khiên, giận hắn nói sẽ bảo vệ ta mà lại bỏ ta lại một mình đối mặt với những lời vớ vẩn bẩn thỉu và vô số ánh mắt khác nhau. Tỷ biết không? Mấy ngày qua ta như sắp phát điên, cả đêm ta ngủ không yên, ta không biết nếu chuyện này là thật thì ta nên làm thế nào? Lại thêm việc Chu Hạo Khiên đi suốt mấy ngày không về, tâm trạng của ta càng bực bội hơn, tóm lại cơn tức này không xả ra thì ta không tha thứ cho hắn!”
Lan Lăng thở dài, nói: “Đừng cố quá là được, nam nhân luôn có tự tôn của bản thân. Tiểu Vương gia cũng biết tự ái, nam nhân luôn sĩ diện mà.”
Minh Yên hé miệng cười, nói: “Ta biết, nhưng lần này ta sẽ làm cho ra ngô ra khoai, ta muốn để tất cả biết, tất cả mọi người biết phụ nhân thich ghen tuông ta đây là hàng thật giá thật, hơn nữa ta còn muốn mượn chuyện này để câu một con cá lớn, cho nên… Lần này Chu Hạo Khiên buộc phải chịu thiệt thòi rồi.”
Lan Lăng nhìn Minh Yên không biết nên nói gì, nhớ tới hài tử trong nhà mình thì không khỏi sầu não, mãi sau mới nói: “Thất muội muội, ta nghĩ kỹ rồi, ta muốn hòa ly.”
Minh Yên sững người, kinh ngạc nhìn Lan Lăng, nói: “Tứ tỷ tỷ, tỷ nói gì thế?”
“Muội nghe rõ mà đúng không? Ta muốn hòa ly với Tống Tần, ta không thể sống ở đó được, bây giờ mỗi ngày mở mắt là ta lại nghĩ đến chuyện cả đời này ta không thể sinh con, cuộc đời của ta bị chôn vùi trong tay Lâm Nguyệt Dung, ta không thể nén cơn giận này mà sống với chàng ấy, ta không làm được.” Lan Lăng nói ra được lời này thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, tâm trạng thoải mái vươn tay ngắt một đóa hoa màu đỏ đặt ở chóp mũi ngửi, nhìn sân vườn muôn hồng nghìn tía, trong mắt lại chan chứa bi thương.
“Ta rất thích ba hài tử kia, rất là thích, ta đã từng nghĩ có lẽ hài tử do ta sinh sẽ không thể bằng mấy hài tử kia. Ta đã tưởng tượng sau này ta có hài tử của mình, ta vẫn sẽ đối xử công bằng, ta đã nếm trải đau khổ thì sẽ không để mấy hài tử phải trải qua nữa. Thế nhưng… Bây giờ ta không biết phải đối mặt với những gương mặt ngây thơ kia như thế nào, ta không thể nói sinh mẫu của bọn nhỏ ác độc trước mặt bọn nhỏ được. Hài tử vô tội… Nhưng hạnh phúc của ta cũng đã bị hủy hoại rồi.”
“Đã không thể hận, không thể đối mặt, vậy ta cũng chỉ có thể lựa chọn rời đi. Cách này rất nhu nhược, rất xấu mặt… Nhưng đây là cách duy nhất mà ta nghĩ ra được, Thất muội muội, đợi sau khi ta hòa ly, ta sẽ đến am ni cô, ta nghĩ cả đời ta sẽ không thành gia nữa, ngoại trừ Tống Tần, ta không còn thích bất cứ ai khác…”
Minh Yên đau lòng, khuyên can: “Tứ tỷ tỷ, tỷ hà tất phải như vậy? Tứ tỷ phu thật lòng…”
“Đúng, chàng ấy rất tốt với ta. Nhưng giữa ta và Lâm Nguyệt Dung, từ đầu tới cuối chàng ấy vẫn luôn hướng về Lâm Nguyệt Dung, dù cho Lâm Nguyệt Dung đã gây ra chuyện độc ác tàn nhẫn như vậy mà chàng ấy vẫn bảo vệ cho nàng ta, giấu giếm ta, muốn ta sống cả một đời trong mê mang. Thất muội muội, lúc muội biết chuyện Bạch Mẫu Đơn, dù chuyện ấy không liên quan tới tiểu Vương gia nhưng muội vẫn oán hận, nhốt tiểu Vương gia ở ngoài cửa. Suy bụng ta ra bụng người, chắc muội có thể hiểu được cảm nhận của ta, đã không hận được, vậy ta chỉ có thể tránh.” Lan Lăng nói rất chậm, cực kỳ chậm, giống như một dòng sông lặng lẽ chảy trong buổi chiều hè, mặc dù yên bình nhưng lại khiến người khác bất an.
Minh Yên trầm mặc, một câu suy bụng ta ra bụng người đã chặn đứng nàng, vô tình, Lăn Lăng đã trở nên sắc sảo như vậy, quả nhiên không ai không thay đổi.
Bầu không khí trầm mặc bao trùm tất cả…
Sắc trời dần tối, Lan Lăng cười nói: “Ta cũng nên về thôi, ta đến chỉ muốn nhờ muội báo cho Dương ca nhi một tiếng, có lẽ ta sẽ làm đệ ấy mất mặt, nếu từ đường không chứa chấp ta, ta sẽ một mình tới am ni cô trong núi.”
“Tỷ nói gì vậy, Dương ca nhi sẽ không đâu, đó là nhà thân mẫu của tỷ, tỷ muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu. Hơn nữa, dù về nhà thân mẫu thì tỷ cũng không thể tới từ đường, ở đó rất khổ, sao tỷ chịu được, cứ ở yên trong Úc phủ là được rồi.” Minh Yên nắm chặt tay Lan Lăng, khuyên thế nào cũng chỉ được nhiêu đây, còn lại phải xem Tống Tần làm thế nào, chuyện này không thể do Minh Yên xử lý một mình được.
“Đến lúc đó nói sau, ta về đây, tối muộn có lệnh cấm lại phiền.” Lan Lăng đứng dậy, quay nugời nhìn Minh Yên, ngước mắt khẽ cười, vốn đã xinh đẹp mà lúc này lại càng tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Tiễn Lan Lăng ra ngoài, lại nhìn thấy Chu Hạo Khiên thân là một đấng nam nhi lại đáng thương ngồi xổng ở trước cửa viện, trên mặt có vết xanh tím đánh nhau, có vẻ như đã có một trận chiến ra trò với Chung Dực. Chu Hạo Khiên giỏi võ như vậy mà còn bị thương cỡ này, vậy Chung Dực…
Minh Yên nheo mắt, nhìn chằm chằm Chu Hạo Khiên.
Chu Hạo Khiên mừng rỡ, vội vàng đứng dậy chạy tới chỗ Minh Yên, lúc này bóng dánh của Lan Lăng đã sớm biến mất không thấy đâu.
“Tiểu Yên Nhi, đừng giận mà, cả ngày nay vi phu chưa ăn gì chỉ lo chạy về, bây giờ hoa mắt chóng mặt quá, không lẽ nàng muốn làm quả phụ thật sao?” Chu Hạo Khiên vươn tay bọc lấy tay Minh Yên, dáng vẻ kia muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Minh Yên mềm lòng, nàng luôn không thể cưỡng lại dáng vẻ này của Chu Hạo Khiên, nhưng nhớ tới kế hoạch của mình, Minh Yên quyết tâm phải hung ác, nói: “Ta không có hứng làm quả phụ, nhưng cũng không muốn đội mũ có màu trên đầu, chàng tự giải quyết cho ổn thỏa đi!”
Minh Yên lui lại một bước, đóng mạnh cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa, sắc mặt nghiêm túc, đôi lúc từ chối cũng là một kiểu tra tấn.
Chu Hạo Khiên trợn trừng hai mắt, há to mồm, nhìn cánh cửa đóng lại lần nữa mà nhất thời không nói thành lời.
Hắn biết Minh Yên vẫn chưa rời đi, cách một tấm cửa nhớ tới nhau.
“Tiểu Yên Nhi, Chưng Dực sắp rời đi rồi.”
Cả người Minh Yên run lên, Chung Dực sắp rời đi, sao nàng không nghe thấy gì! Nàng muốn hỏi tại sao nhưng lại không thể nói ra lời, chỉ có thể im lặng.
“Bây giờ Túc Thân Vương cố chấp đa nghi, Chung Dực không muốn toàn quân của Chung gia bị diệt tại Kinh thành nên đã dâng tấu xin được về nguyên quán. Đợi khi Hoàng thượng ân chuẩn, hắn sẽ dẫn theo toàn bộ người của Chung gia rời đi.”
Cách tấm cửa, giọng nói của Chu Hạo Khiên chậm rãi truyền vào, mặc dù trên mặt Minh Yên không tỏ thái độ nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác khó chịu.
“Đi cũng tốt.”
Sau cùng chỉ có mấy chữ này thốt ra khỏi miệng, Minh Yên không biết mình còn có thể nói được gì, có những lời nói ra cũng vô nghĩa, có những lời cũng không thích hợp để nói ra.
“Nàng buồn sao?”Chu Hạo Khiên quệt miệng cắn răng hỏi, nếu Minh Yên dám nói buồn, hắn sẽ vọt vào tét mông nàng.
…
Qua một hồi lâu cũng không nghe thấy câu trả lời, Chu Hạo Khiên có hơi sợ, xoay người muốn dòm qua khe cửa nhưng cửa đóng quá kín chẳng nhìn thấy được, buồn bực làm hắn tức đến nội thương luôn.
“Không buồn, mỗi người đều sẽ có nơi để trở về. Chung Dực có thể nghĩ thoáng như vậy cũng là một loại may mắn.”
Minh Yên không có cách nào im lặng nên nói ra lời này. Thật ra nàng muốn nói buông bỏ cũng là một loại may mắn, nàng hi vọng Chung Dực có thể buông bỏ quá khứ, sống hạnh phúc với Lan Cúc, trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại không nói ra. Cứ tưởng sẽ rất thoải mái nhưng vẫn không thể bảo nam nhân mình từng yêu đi yêu nữ nhân khác, nàng vẫn chưa cao thượng tới mức đó.
Chu Hạo Khiên thì lại buồn bực, nghe Minh Yên nói vậy đáng lẽ phải vui nhưng không hiểu sao lại không vui nổi.
“Tiểu Yên Nhi…”
“…”
“Tiểu Yên Nhi…”
“…”
Không nghe thấy câu trả lời của Minh Yên, Chu Hạo Khiên cảm thấy mất mát, nhưng hắn biết Minh Yên không rời đi, vẫn đứng cách hắn một cánh cửa.
“Ta và Bạch Mẫu Đơn đã cắt đứt từ lâu rồi, ta không lừa nàng.”
Vẫn không có ai trả lời, nhưng Chu Hạo Khiên không biết vì lời này mà Minh Yên không khống chế được cảm xúc của mình, chỉ cần hắn chịu nói thì nàng sẽ luôn tin tưởng.
“Từ trước đến giờ ta không hề biết tới sự tồn tại của hài tử kia, ta dám khẳng định hài tử kia không phải của ta, nàng phải tin ta.”
“Ta đã phái người đi điều tra, sẽ có kết quả nhanh thôi. Rốt cuộc hài tử kia là thế nào, từ đâu tới, ta sẽ cho nàng một câu trả lời.” Chu Hạo Khiên nghiến răng nói, mùi vị bị người ta hãm hại rất không dễ chịu.
“Tiểu Yên nhi, ta nói nếu nha, nếu chuyện này là sự thật, nàng sẽ làm gì?” Nhớ tới lời Minh Yên từng nói, Chu Hạo Khiên muốn hỏi lại, không chỉ nữ nhân hay tò mò mà nam nhân cũng rất hay nhiều chuyện.
Thủ thỉ lâu như vậy mà Minh Yên chẳng chịu nói lấy một câu, trong lòng Chu Hạo Khiên càng hoang mang hơn, vươn tay gõ cửa.
“Chu Hạo Khiên, nếu chàng phản bội lời thề của chúng ta, ta sẽ đồng quy vu tận với chàng, cùng ta xuống Hoàng Tuyền, sau đó trên cầu Nại Hà, ta sẽ đá chàng xuống mười tám tầng Địa Ngục, để chàng nếm trải mùi vị bị phản bội. Ta sẽ không hòa ly, cũng sẽ không âm thầm rời đi, cũng sẽ không trốn trong góc khóc một mình, nhịn nhục tất cả, Úc Minh Yên ta nhất định sẽ kéo chàng cùng xuống Địa ngục!”