Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bóng đêm bao trùm lấy xung quanh, trời sao đêm nay đặc biệt âm u, sao sớm ẩn sau đám mây như một tiểu cô nương thẹn thùng làm thế nào cũng không chịu lộ mặt.

Minh Yên vén màn xe, ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi khẽ thở dài, sao đã đi lâu như vậy mà vẫn chưa đến? Đường đi gập ghềnh làm xương nàng như muốn tan ra, cũng không biết rốt cuộc Lan Lăng có ở nơi mà Úc Đạt nói không.

Gió lạnh ập vào mặt, hai bóng người đi ở đằng trước là Chu Hạo Khiên và Úc Dương, hai người cưỡi ngựa không quá nhanh, vì dù sao xe ngựa của Minh Yên cũng chạy chậm hơn.

Như cảm nhận được ánh mắt của Minh Yên, Chu Hạo Khiên quay đầu lại, ánh mắt trong veo lấp lánh chạm với đôi mắt đen láy của Minh Yên, hắn ghìm dây cương, ngựa hí liên tục, Chu Hạo Khiên hỏi: “Sao vậy?”

“Còn bao lâu nữa mới đến?” Minh Yên cất tiếng hỏi.

“Sắp rồi, theo bản đồ thì còn khoảng thời gian một chung trà nữa là đến.” Chu Hạo Khiên cười nói.

“Chàng báo tin cho Tống Tần chưa?” Minh Yên nhìn hắn, trong giọng nói như có tiếng nghiến răng.

Chu Hạo Khiên lúng túng ho một tiếng, nói: “Chắc có lẽ Tống Tần tìm sắp phát điên rồi, nếu ở đây thật thì tốt, không hắn lại mông lung phí thời gian.”

“Hắn nên đi tìm, ai bảo hắn giấu giếm không chịu giải thích làm tổn thương đến người ta, nếu là ta, có chết cũng không quan tâm tới hắn.” Minh Yên nói đồng thời cũng liếc nhìn Chu Hạo Khiên, ngưng một chập lại nói tiếp: “Nếu không phải vì hạnh phúc của Tứ tỷ tỷ, ta sẽ không đồng ý để Tứ tỷ tỷ quay lại Tống phủ, nhưng thân nữ nhi thì sao có thể sống trong miếu ni cô? Trong lòng đã yêu một người thì sao có thể nói quên là quên.”

“Nương tử nghĩ như vậy là được rồi, trong chuyện lần này vẫn xin nương tử giơ cao đánh khẽ giúp đỡ, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, nàng không muốn Lan Lăng cô độc cả đời chứ?” Chu Hạo Khiên cười hì hì, điều khiển tốc độ ngựa chậm lại.

Minh Yên hừ lạnh một tiếng, không đáp lời, chậm rãi buông màn xuống.

Trong lòng lại không nắm chắc, chỉ sợ lần này Lan Lăng đã hạ quyết tâm rồi.

Một lát sau xe dừng lại, Minh Yên vén màn lên nhìn ra ngoài lần nữa, lập tức nhìn thấy ở đằng trước quả nhiên có một đoạn đường núi nhỏ, đường rất hẹp, xe ngựa không vào được.

Chu Hạo Khiên đi nhanh tới, vén màn xe nói: “Tiểu Yên Nhi, phía trước phải xuống xe, nàng đi được không?”

“Không sao, cũng không phải chưa từng đi qua đoạn đường như này, ta nào có yếu đuối như vậy.” Minh Yên để Chu Hạo Khiên đỡ xuống xe ngựa, sớm đã có binh lính cầm đèn lồng.

Màn đêm đen kịt, hơn mười đèn lồng trong đêm tối vô cùng chói mặt, đung đưa qua lại, lập lòe ánh sáng.

Minh Yên nắm chặt tay Chu Hạo Khiên, Úc Dương đi trước mở đường, con đường như càng đi càng hẹp, chỉ nghe cậu lẩm bẩm: “Không biết đi đúng không, Đại ca cũng không nói con đường này khó đi như vậy.”

Minh Yên nghe thì bật cười, nói: “Đạt ca nhi biết nơi này qua miệng Lan Phương chứ đệ ấy chưa từng tự đi đến, sao lại biết nơi này khó đi chứ?”

Úc Dương gượng cười, nói: “Cũng đúng.”

Dưới chân gập ghềnh vô cùng, hai bên đường um tùm bụi gai, Minh Yên nghe thấy tiếng xoẹt xoẹt dưới góc váy của mình, biết chắc là bị rách hỏng nhiều, nhưng bây giờ không lo nhiều như vậy được, chỉ có thể nhấc váy, cắn răng đi về phía trước.

Đêm yên tĩnh, ngoại trừ tiếng bước chân dồn dập thì chỉ có tiếng cỏ cây sàn sạt vang vọng trong không khí.

Đêm lạnh như nước, nhưng Minh Yên cũng đã toát mồ hôi khắp người.

Lúc sắp không đi nổi nữa thì nghe thấy Úc Dương hô lên: “Tới rồi, chính là nơi này.”

Minh Yên ngẩng đầu lên nhìn thì thấy phía trước có hai ngọn đèn lồng tỏa ra ánh sáng mờ đung đưa trong đêm đen tối tăm.

Đi đến gần, quan sát kỹ, thế mà miếu ni cô này lại không có tên, chỉ có một tấm bảng trống trơn treo ở trên, thật sự vô cùng kỳ quái.

Nàng bất an liếc nhìn Chu Hạo Khiên, Chu Hạo Khiên nắm chặt lấy tay của nàng,  nói: “Đừng sợ, có ta rồi.”

Trong lòng Minh Yên lập tức thả lỏng. Úc Dương đã tự mình tới gõ cửa.

Tiếng gõ cửa nặng nề vọng trong không trung, không bao lâu sau có giọng nói khàn khàn vang lên: “Ai thế?”

“Tiểu sư phụ, bọn ta tới tìm người, có thể mở cửa được không?”

Bên trong không có tiếng động, ngay khi mọi người đang lo lắng thì giọng nói kia lại chầm chậm vang lên: “Miếu nhỏ ở nơi hẻo lánh, e rằng không có người chư vị muốn tìm, mời các thí chủ về cho.”

Đến cửa cũng không mở đã từ chối thẳng, bản năng mách bảo Minh Yên chắc chắn có điều khác thường.

Còn chưa mở miệng đã nghe Chu Hạo Khiên nói: “Sư thái, ta không có ác ý, ta chỉ muốn tìm người thân mà thôi, phu thê trẻ cãi nhau là chuyện bình thường, không tới mức phải xuất gia, có câu ngã Phật từ bi, sư thái sẽ không nhẫn tâm chia rẽ một đôi phu thê như vậy chứ.”

Nghe bên trong cánh cửa lại không có tiếng động, Minh Yên bèn tiến lên một bước, cách cánh cửa nói: “Sư thái, xin hãy mở cửa, ta là muội muội của người kia, dù người kia quyết định làm gì thì cũng hãy cho bọn ta gặp mặt một lần, được không?”

“Ôi…”  Tiếng thở dài thườn thượt cách cánh cửa vang lên: “Chư vị thí chủ, không phải bần ni không chịu mở cửa mà là vị nữ thí chủ kia không chịu ra ngoài, còn nói trần duyên đã dứt, quy y xuất gia, ngày mai là ngày cắt tóc, xin chư vị về cho.”

Tiếng bước chân dần xa, mặc cho Úc Dương gõ cửa thế nào cũng không có ai đáp lại.

Úc Dương nhìn Chu Hạo Khiên, hỏi: “Tỷ phu, bây giờ nên làm sao đây?”

Chu Hạo Khiên nghe vậy thì nhìn Minh Yên, hai người bốn mắt nhìn nhau. Minh Yên nhìn Úc Dương cười nói: “Chúng ta đành phải chờ ở đây, kiểu gì tới trời sáng miếu cũng phải mở cửa.”

Úc Dương cười hì hì, tiếp lời: “Vừa rồi vị tiểu sư phụ kia nói cho chúng ta biết ngày mai Tứ tỷ tỷ cắt tóc xuất gia, có lẽ cũng hy vọng chúng ta khuyên giải, nếu không đã không cần nói cho chúng ta biết điều này.”

Chu Hạo Khiên vỗ vai Úc Dương nói: “Đệ thông minh lắm, nói không sai, ngày mai sẽ có một màn kịch quan trọng đây, còn tối hôm nay e rằng phải ăn ngủ ngoài trời rồi.”

Quân nhân hành quân đánh giặc, ăn ngủ ngoài trời vốn đã thành thói quen, rất nhanh bọn họ đã quay về xe ngựa, thị vệ theo tới bắt đầu dựng lều trại nhóm lửa, động tác gọn gàng nhanh nhẹn, không hề chậm trễ, có thể thấy được là đã làm quen tay.

Mấy lều trại nhanh chóng được dựng xong, Minh Yên mang theo thảm nhung của mình vào lều trại, tuy đồ đạc đơn giản nhưng miễn cưỡng vẫn có thể ở được. Đặt đồ lên đất, Minh Yên lấy gối mềm trên xe ngựa ra gối đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chu Hạo Khiên thì đang ở bên lều của Úc Dương, không biết hai người đang bàn bạc điều gì, Minh Yên không muốn quấy rầy bọn họ, chỉ muốn nghỉ ngơi cho đủ, sợ là ngày mai sẽ có một trận đánh trực diện.

Khi Chu Hạo Khiên trở về, Minh Yên đã ngủ say, nhìn nàng cuộn tròn người lại, khóe môi lộ ra một nụ cười cưng chiều.

Hắn bước nhanh tới, đắp thêm một cái thảm lên cho nàng, bản thân thì nhẹ nhàng nằm bên cạnh nàng, không muốn làm phiền nàng, tính thời gian, chắc hẳn Tống Tần sắp tới rồi, mình cũng cần chợp mắt lấy lại tinh thần.

Ngoài lều, đốm lửa không ngừng phát ra tiếng bôm bốp, khiến ban đêm yên tĩnh lại càng tĩnh mịch hơn.

Minh Yên chỉ cảm thấy mặt đất như đang run chuyển, lập tức mở mắt, vừa mở mắt thì đã thấy Chu Hạo Khiên cũng vừa mới ngồi dậy, cất tiếng hỏi: “Chuyện gì thế?”

Chu Hạo Khiên cười khổ, nói: “Chắc là Tống Tần dẫn theo người của Phi Ưng vệ chạy tới.”

Quả thật là Tống Tần, chỉ thấy hắn xuống ngựa đi nhanh đến chỗ của Chu Hạo Khiên, còn chưa tới trước mặt đã nghe thấy hắn sốt ruột hỏi: “Sao? Có ở đây không?”

“Chắc hẳn là ở đây.” Chu Hạo Khiên vỗ vỗ vai của hắn, xong mới nói tiếp: “Đừng sốt ruột, ngày mai mới quy y xuất gia, huynh vẫn còn thời gian.”

Cơ mặt của Tống Tần giật giật, trợn trừng mắt với Chu Hạo Khiên.

Đúng lúc này Minh Yên điềm nhiên nói: “Bây giờ biết sốt ruột, sao trước đó không lo?”

Mặt Tống Tần đanh lại nhưng không phản bác, chỉ là sắc mặt có hơi khó coi, trên y phục đầy bụi đất, hẳn là vội vàng tới thẳng đây.

Chu Hạo Khiên ho nhẹ một tiếng, vội giải hòa nói: “Đi qua một đoạn là tới, đêm nay gõ cửa không mở đâu, vừa rồi bọn ta đã gõ cửa rất lâu, khuyên mãi mà vẫn không bước qua cửa được. Đây là nơi cửa Phật, không được hành động lỗ mãng.”

Tống Tần nhíu mày, thở dài một tiếng, nói: “Mọi người nghỉ ngơi đi, ta đi xem.”

Bóng dáng cô đơn kia nhanh chóng biến mất trong màn đêm, Minh Yên nhìn theo bước chân của Tống Tần mà im lặng ngẩn ngơ. Bước chân kia dồn dập, bóng người hoảng loạn, không phải nàng không nhìn ra, chỉ là… Tại sao ban đầu không nói rõ, đợi khi không thể cứu vãn thì mới tra tấn lẫn nhau, lại còn là những người yêu nhau.

Chu Hạo Khiên vươn tay ôm lấy eo Minh Yên, thì thầm: “Nàng nhìn xem, chí ít ta không để nàng phải buồn bực lo nghĩ nữa, cái tên hũ nút Tống Tần kia phải ngậm đắng nuốt cay rồi, không ngờ lần này Tứ tỷ tỷ của nàng lại cương quyết đến vậy.”

“Bồ Tát đất còn có ba phần tính thổ, huống chi… Nếu chàng để ta phải lo nghĩ, ta sẽ không hiền như Tứ tỷ tỷ đâu, chắc chắn ta khẽ khiến cuộc sống mỗi ngày của chàng như gà bay chó sủa.”

Nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi bên tai, Chu Hạo Khiên chỉ cảm thấy rét run cầm cập, nhưng miệng lại nói: “Nữ nhân được chiều cái là leo lên trời, xem ra ta chiều nàng quá rồi, còn không biết bốn chữ ‘coi phu là trời’…”

Minh Yên khẽ cười, lại vươn tay nắm lấy tay Chu Hạo Khiên, thì thầm bên tai hắn: “Chàng muốn được coi là trời cũng được, nhưng chàng sẽ không được nhìn thấy Minh Yên của hiện tại đâu, mà thay vào đó là một Minh Yên chuẩn chỉ phong thái của Chính thê, muốn đổi không?”

Chu Hạo Khiên nghiến răng, ngửa mặt lên trời thở than, đời này gian khổ thế…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK