Chu Hạo Khiên nhìn thấy Minh Yên mở cửa thì thuận thế chen vào trong, kéo Minh Yên vào trong ngực hỏi: “Thái y thật sự nói là song sinh sao?”
Minh Yên không kịp phòng bị, không ngờ hắn lại thừa cơ chen vào phòng, dứt khoát nghiêm mặt không để ý tới hắn, trong lòng có hơi buồn bực, da mặt người này dày thật, nói nhiều như thế đúng là có hơi mệt, nhưng mình vừa ném vừa đập, vậy mà bụng chẳng có chút động tĩnh gì, nghe người ta nói nữ nhân mang thai ba tháng đầu phải cẩn thận, nếu không dễ sẩy thai, mà mình mang thai lại chẳng thấy có động tĩnh gì, thật sự kỳ quái.
Chu Hạo Khiên thấy Minh Yên không để ý tới hắn, bèn cười nói: “Tiểu Yên Nhi, nàng có mệt không? Nếu không ta đấm đùi xoa vai cho nàng nhé?”
“…”
“Không thì vi phu gọi lang trung đến bắt mạch cho nàng nhé, vừa rồi nàng mới ném đồ xong đừng làm tổn thương đến thân thể mới phải.”
“…”
“Tiểu Yên Nhi, ta dìu nàng vào trong nằm nghỉ được không? Đã mệt hơn nửa ngày rồi, nghỉ một lát cho khỏe.”
“…”
Kết cục của người tự dưng nổi đóa thường hay thê thảm, tối đó Chu Hạo Khiên bị đuổi ra khỏi phòng đi đến thư phòng ngủ, cả Vô Vi Cư cực kỳ dè dặt, ai cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, xét thấy người trong Vô Vi Cư đều là người của Chu Hạo Khiên, cho nên hoàn toàn không lo mỗi câu mỗi chữ khi chiều sẽ bị truyền ra ngoài, vì thế Minh Yên ngủ cực kỳ ngon, không hề trằn trọc, ngược lại người nào đó ở thư phòng cả đêm không ngủ được, hoàn toàn không có cách nào đi vào giấc ngủ, mãi nghĩ về hai đứa nhỏ trong bụng Minh Yên.
Trăng treo giữa trời, phòng ngoài cực kỳ lạnh lẽo, Chu Hạo Khiên khoác áo choàng chạy ra khỏi thư phòng lén lút đến chính phòng, suốt dọc đường không hề có tiếng người, chỉ có ánh đèn vàng trong phòng trực đếm rọi qua cửa sổ chiếu vào trong bóng tối.
Lạnh quá đi, Chu Hạo Khiên không ngừng xoa tay, mang theo gió nhanh chóng đi lên hành lang khoanh tay, bước cực nhanh đi vào chính phòng. Bạch Hinh đang trực đêm bên ngoài bị dọa sợ, đợi đến lúc thấy rõ người đến là Chu Hạo Khiên mới thở phào nhẹ nhõm, đắc ý nói: “Tiểu Vương gia gào thét nửa đời, cũng có lúc chán nản như thế này, có thể thấy Úc Trắc phi thật sự khiến người ta bội phục.”
Chu Hạo Khiên nghẹn lời, hung dữ trợn mắt nhìn Bạch Hinh, nhẹ giọng hỏi: “Đã ngủ chưa?”
“Ngủ sớm rồi ạ, vừa dính gối là ngủ ngay.” Bạch Hinh nhỏ giọng nói, vẻ mặt nghiêm chỉnh nhưng trong mắt đều là ý cười.
Chu Hạo Khiên thật sự rất cảm thấy mất mát, hừ lạnh một tiếng nói: “Cái đồ không có lương tâm, vậy mà cũng ngủ được?”
Bạch Hinh không chút phật lòng nói: “Tiểu Vương gia, người nói vậy là sai rồi, chủ tử cũng chẳng làm việc gì sai, tại sao không thể ngủ được? Ai làm sai thì người đó tự biết chứ.”
Chu Hạo Khiên vươn tay chỉ vào trán Bạch Hinh nói: “Trở về phòng của ngươi ngủ đi, ở đây không cần ngươi hầu hạ đâu.”
Bạch Hinh ước còn không được, nói: “Người thay ta ngủ trên đất thật sự cảm ơn tiểu Vương gia rồi, rốt cuộc cũng có thể ngủ ngon rồi.”
“…” Chu Hạo Khiên nhất thời im lặng, mấy nha hoàn này càng ngày càng chẳng kiêng nể gì cả.
Bạch Hinh ôm chăn nệm của mình lén lút đi ra ngoài, tiện tay đóng kỹ cửa phòng. Chu Hạo Khiên lặng lẽ vén rèm lên đi vào phòng trong, tự mình làm ấm người ở trên giường ấm ở bên ngoài, cởi ái khoác, lúc này mới đi vào phòng ngủ, sợ mình mang khí lạnh ở bên ngoài vào quấy rầy Minh Yên nghỉ ngơi.
Vào phòng ngủ, màn màu hồng anh đào được che rất kín, Chu Hạo Khiên vươn tay vén màn lên, ngồi ở bên giường cởi hài rồi mới từ từ, lặng lẽ, từng chút một, đợi đến khi cả người yên ổn mới âm thầm thở phào, vẻ mặt nở nụ cười.
Minh Yên nằm đưa lưng về phía hắn, ánh sáng nhạt của dạ minh châu chiếu rọi lên mái tóc đen xõa tung ở trên gối, cây trâm buộc tóc rơi ở một bên, Chu Hạo Khiên vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy đặt sang một bên, sau đó trở mình lặng lẽ vươn tay vòng qua eo Minh Yên, đặt tay ở trên bụng nàng, còn mình không ngừng cười hì hì, trong bụng này có hai đứa bé. Một nam hài một nữ hài cũng được, mà hai nữ hài cũng tốt, đều đại cát đại lợi.
Chu Hạo Khiên vừa nghĩ vừa chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ còn nghĩ, dưới gầm trời này có trượng phu nào đau đớn như hắn không? Lên giường với lão bà của mình mà như làm ăn trộm vậy, bảo sao hắn chịu nổi chứ.
Đến lúc vào triều, Chu Hạo Khiên lập tức tỉnh dậy, Bạch Hinh đã chuẩn bị xong hết đồ đặt ở bên ngoài màn, cách tấm màn nhỏ giọng thúc giục Chu Hạo Khiên. Chu Hạo Khiên đã tỉnh, vươn tay ra hiệu đã nghe thấy, Bạch Hinh đặt quan phục xuống rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Chu Hạo Khiên cúi đầu nhìn Minh Yên, lại phát hiện không biết từ lúc nào nha đầu này đã sớm theo thói quen chui vào trong lòng hắn ngủ say, đầu gối ở trên tay hắn, một tay vòng qua eo của hắn ngủ say giống như trước kia. Chu Hạo Khiên vui vẻ, quả nhiên thói quen là đồ tốt, từ từ lấy tay Minh Yên ra, lại nâng đầu của nàng đặt xuống gối, lại không ngờ Minh Yên đột nhiên mở mắt ra.
Chu Hạo Khiên giật mình, nha đầu này đừng có mà chưa nguôi giận đạp hắn xuống đất đấy nhé, còn đang lo lắng thì lại nghe thấy Minh Yên lẩm bẩm hỏi: “Giờ gì rồi?”
“Ta sắp lên triều rồi, nàng ngủ tiếp đi, trời vẫn còn sớm lắm.” Chu Hạo Khiên dịu dàng nói.
Minh Yên lại nhắm mắt lại, Chu Hạo Khiên cảm thấy hơi lạ, sao nha đầu này không tức giận thế? Trong lòng nghĩ như vậy nhưng vẫn thức dậy, ngồi ở bên giường mang hài, lúc này Minh Yên cảm thấy không đúng lại mở mắt ra, nhìn thấy bóng lưng của Chu Hạo Khiên thì nghiến chặt hàm răng, con tiểu hồ ly này lại dám nửa đêm bò lên giường của nàng. Không chút nghĩ ngợi vươn chân trần như ngọc ra đạp tới.
Vừa rồi Chu Hạo Khiên vẫn luôn đề phòng kết quả Minh Yên hoàn toàn không nhúc nhích, lúc này không đề phòng thì bị người ta đạp một phát ngay lưng, bởi vì mất cảnh giác mà cả người ngã nhào xuống mặt đất xếp thành hình chữ đại (大), lần này thật sự là ngã như chó gặm bùn luôn ấy.
Bạch Hinh trông coi ở bên ngoài nghe thấy tiếng động ở bên trong thì trong lòng lặng lẽ nghĩ, đoán chừng chủ tử ngủ vẫn chưa tỉnh ngủ, lúc này mới tỉnh hẳn, nếu không tiếng bịch kia phải vang lên được một lúc rồi mới đúng.
Chu Hạo Khiên bò dậy xốc màn lên thì nhìn thấy Minh Yên lại đưa lưng về phía hắn ngủ tiếp, trong lúc nhất thời ngoại trừ thở dài thì vẫn là thở dài, tiểu ma đầu này, tính tình thối thật đấy, đáng chết là tại sao mình phải dung túng nàng để khiến mình chịu khổ chứ, đáng lẽ ra lúc này phải nên hung dữ dạy dỗ nàng để nàng biết thế nào là đạo làm thê mới phải.
Mà cũng chỉ là nghĩ như thế thôi, yên lặng mặc quan phục vào, trong lòng lại nghĩ mình nên lấy gì để dỗ dành nàng đây? Trời tạo nghiệt thì vẫn có thể sống, còn hắn tạo nghiệt thì không thể sống được, lần sau có đánh chết hắn cũng không thể tùy tiện nổi giận.