Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái chuyện lớn mua lại Hương Chức Phường tặng cho Minh Yên không phải có tiền là có thể làm được, không nói đến Hương Chức Phường có thể đặt chân ở kinh thành nhiều năm như vậy thì đằng sau không thể không có chỗ dựa vững chắc. Chu Hạo Khiên vẫn chưa kế thừa vương phủ nào có nhiều bạc để mua lại Hương Chức Phường? Nếu Vương gia biết Chu Hạo Khiên làm chuyện này sẽ tức giận, tuyệt đối sẽ không giúp hắn dọn dẹp thế lực đằng sau Hương Chức Phường, rốt cuộc hắn làm sao mà mua lại được?

Trong lòng Minh Yên tràn đầy nghi ngờ, là vì nàng biết quan hệ phức tạp ở trong vương phủ hơn người khác, nhưng đám người Đại phu nhân lại không nghĩ như vậy, chỉ đơn giản nghĩ Chu Hạo Khiên dựa vào thế lực vương phủ muốn mua một Hương Chức Phường thì có gì là khó, cho nên nói đôi khi bề ngoài thì ngăn nắp, thật ra tình hình bên trong phức tạp không hề như người ngoài nói. Tựa như lúc này Minh Yên biết tất cả mọi người đều hiểu lầm, nhưng cũng chẳng cần phải giải thích, cứ để cho bọn họ nghĩ rằng Chu Hạo Khiên mượn thế lực vương phủ cũng được.

Minh Yên nghĩ trong lòng khó trách Chu Hạo Khiên nhất định phải dẫn Bạch Hinh đi theo, thì ra là muốn giữ thể diện cho nàng. Chu Hạo Khiên cứu nàng ra khỏi xe ngựa, biết tình cảnh của mình ở Úc phủ, hắn làm vậy là muốn xả giận cho mình, nhưng cũng khiến nàng thấy bất ngờ, hành động của Chu Hạo Khiên xưa nay luôn khiến Minh Yên vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lúc này nếu nói không cảm kích không sục sôi là giả. Khi ngươi nở mày nở mặt ở trước mặt kẻ thù áp chế ngươi nhiều năm mà ngươi không thể phản kháng, trong lòng có một tư vị khó thể là cảm nhận được.

Minh Yên nói chuyện cùng với đám người Đại phu nhân, thỉnh thoảng trả lời bọn họ một vài vấn đề. Từ đầu đến cuối Minh Yên đều ngồi theo phép tắc không hề có dáng vẻ bay lên cành cao coi thường đích mẫu, chuyện Minh Yên cần làm vẫn còn ở phía sau, nàng không thể để cho mọi người có bất kỳ hiểu lầm nào với nàng, Minh Yên biết phải giữ hình tượng của mình ở trong lòng mọi người, chỉ có một thanh danh tốt, sau này khi mình báo thù lý luận mới đứng về phía nàng.

Nói một hồi, Chu Hạo Khiên đi đến, nữ tế phải ra mắt nhạc mẫu, người ở trong phòng vội vàng đứng lên, vừa rồi mọi người thế mới biết chuyện Chu Hạo Khiên vì Minh Yên mà vung tiền như rác, lúc này ánh mắt nhìn hắn cũng khác với người thường,

Chu Hạo Khiên mặc trực xuyết màu đen càng tôn lên khuôn mặt như ngọc, phong thần tuấn tú, trong lời nói hành động không hề có dáng vẻ cà lơ phất phơ, ngược lại ngôn hành khéo léo, mọi người đều nghi ngờ đây chính là tiểu Vương gia trong lời đồn? Nhưng nhìn thế nào cũng không giống…

“Tiểu tế ra mắt nhạc mẫu, thân thể nhạc mẫu vẫn khỏe mạnh chứ?” Chu Hạo Khiên bán lễ theo phép tắc chào hỏi.

Có một nữ tế ở vương phủ cũng không nhất định là chuyện tốt, giống như lúc này, Đại phu nhân có chút đứng ngồi không yên, Chu Hạo Khiên nghiêm túc ra mắt thật sự khiến bà ta không thể thản nhiên đón nhận. Cấp bậc không ngang hàng, cho dù vai vế có bày ra đó cũng khiến lòng người không yên.

Đại phu nhân vội vàng mời Chu Hạo Khiên ngồi xuống, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hơi thả lỏng một chút.

Chu Hạo Khiên thuận thế ngồi bên cạnh Minh Yên, ngẩng đầu nhìn nàng cười một cái, không hề có chút kiêng dè yêu thương nàng ở trước mặt mọi người. Chuyện Chu Hạo Khiên đau khổ theo đuổi Minh Yên đã sớm truyền khắp cả kinh thành, thế nhưng khi tận mắt thấy Chu Hạo Khiên đắm đuối đưa tình nhìn nàng dâu của mình, mọi người vẫn cảm thấy vô cùng rung động, vô cùng hâm mộ, sao mình lại không gả cho một nam nhân tốt như vậy, còn có tiền có thế đẹp trai lắm của, ngoại trừ phẩm hạnh có hơi kém, đương nhiên hiện tại nghe nói người ta đã hối hận về những sai lầm trước kia một lòng cải chính rồi, người như vậy làm sao không khiến người ta ghen tỵ!

Mấy người Lan Tình không xuất hiện, chỉ núp ở trong phòng phía sau, mãi đến khi Chu Hạo Khiên bái lạy nhạc mẫu xong xuôi lại nói mấy câu, cáo từ đi đến tiền thính, lúc này mới ríu ra ríu rít chạy ra.

Chu Hạo Khiên vừa đi cả gian phòng lập tức thả lỏng, chỉ có Đại phu nhân là thần sắc bất định, ánh mắt nhìn Minh Yên cũng càng lúc càng không tốt, thậm chí còn ở trước mặt Chu Hạo Khiên răn dạy Minh Yên: Phải hiếu thuận trưởng bối, hòa thuận trục lý, không thể ỷ sủng mà kiêu vân vân… Lại bị một câu Minh Yên làm rất tốt, rất được tổ mẫu yêu thương, còn khen ngợi nhạc mẫu gia phong thành thạo dạy dỗ ra đứa trẻ biết tri lễ trả ngược lại.

Đại phu nhân im lặng, không nói ra được thêm câu dạy dỗ nào, nếu giáo huấn Minh Yên vậy chẳng phải nói lão Vương phi nói sai sao? Chẳng phải nói mình dạy nữ nhi không đúng cách?

Minh Yên nở nụ cười trong lòng, Chu Hạo Khiên mở miệng chửi người không hề thô tục, câu nói đầu tiên đã nhẹ nhàng ngăn chặn Đại phu nhân, cảm giác có người bảo vệ thật là tốt, rốt cuộc không cần lẻ loi một mình hăng hái chiến đấu, ánh mắt Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên mền mỏng hơn, trong lúc lơ đãng toát ra sự thân mật ngay cả chính Minh Yên cũng không biết, trong lúc vô tình nàng và Chu Hạo Khiên không còn là người xa lạ nữa, không còn là người nàng từng muốn chống đối, mà đã thành chỗ dựa trong cuộc đời nàng.

Cơm trưa cũng là nam nữ ngồi tách ra, nhưng đều ngồi chung ở trong khách sãnh lớn ở tiền thính, chắn ở giữa là bình phong lớn mười hai cánh, mặc dù không thấy mặt nhưng vẫn nghe thấy tiếng động của đối phương. Minh Yên nghe thấy âm thanh mời rượu không ngừng ở bên kia, cả một đám thay nhau ra trận tựa như muốn chuốc say Chu Hạo Khiên, bầu không khí cực kì náo nhiệt.

Trên bàn tiệc bên Minh Yên thì khá im ắng, ngoại trừ Nhị phu nhân ba phen mấy bận làm khó Minh Yên một vài vấn đề chanh chua đều bị Bạch Hinh từ chối khéo từng cái một, Tam phu nhân thì ngược lại không ngừng khuyên Minh Yên ăn nhiều cơm uống ít rượu. Lan Cúc và Lan Lăng dù sao cũng đã xuất giá nên phóng khoáng hơn mấy vị chưa xuất giá, cũng đấu không ít rượu với Minh Yên, bầu không khí dưới sự dẫn dắt của Lan Cúc và Lan Lăng cũng coi như hài hòa, nhưng Minh Yên vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Lan Phương thỉnh thoảng lia qua nàng.

Bên nữ ăn tiệc xong sớm thì trở về hậu viện sớm, Lan Lăng kéo Minh Yên đến đình nhỏ lúc trước các nàng hay ngồi nói chuyện, Lan Cúc và Lan Phương dìu Đại phu nhân vào chính viện nghỉ ngơi, Nhị phu nhân và Tam phu nhân cũng không thấy bóng dáng đâu,  không biết dẫn mấy đứa nhỏ nhà mình đi đâu nghỉ ngơi rồi.

Gió mát phả vào mặt, Minh Yên không gặp Thập Nhất di nương trong lòng có chút nhớ mong lại không tiện đi gặp nàng ấy một mình, nhìn Lan Lăng hỏi: “Tứ tỷ tỷ, tỷ có khỏe không? Tứ tỷ phu có đối tốt với tỷ không?”

Lan Lăng nhìn Minh Yên, thần sắc trên mặt hơi nhạt một chút, chậm rãi nói: “Mặc dù không hạnh phúc ngọt ngào bằng muội  nhưng cũng có thể sống tốt, chỉ là không biết còn phải đợi bao lâu mới có thể đến gần chàng. Nhịn nhất thời thì được, nhưng thời gian cả đời thì sao được đây.”

Minh Yên không biết đã xảy ra chuyện gì, giọng điệu của Lan Lăng dường như không giống với lần gặp mặt trước, chẳng lẽ tỷ ấy và Tống Tần cãi nhau? Giữa hai hàng lông mày đầy vẻ lo lắng, nhìn Lan Lăng hỏi: “Tỷ cãi nhau với Tứ tỷ phu?”

Lan Lăng nhẹ nhàng lắc đầu một cái, lẩm bẩm nói: “Nếu có thể cãi nhau cũng tốt, nhưng đến cãi nhau chàng cũng không muốn cãi, lúc tức giận cũng chỉ chừa lại một bóng lưng lạnh băng, khiến người ta có nhiều lời muốn nói cũng không nói được ra miệng.”

Minh Yên không ngờ Tống Tần lại là người máu lạnh như vậy, đang muốn cẩn thận khuyên bảo Lan Lăng thì lại thấy Lan Cúc và Lan Phương đi tới, vội vàng ra dấu với Lan Lăng, còn mình thì đứng lên cười nói: “Nhị tỷ tỷ, Ngũ tỷ tỷ đến rồi.”

“Mẫu thân uống nhiều quá nên đã ngủ rồi, bọn tỷ bèn ra ngoài tìm các muội nói chuyện.” Lan Cúc cười nói, dẫn Lan Phương vào đình, ngồi xuống bên cạnh Minh Yên, Lan Phương thì ngồi bên cạnh Lan Lăng, bốn người ngồi cùng nhau thật sự giống tỷ muội tụ hội.

“Mẫu thân vẫn ổn chứ?” Minh Yên nhìn Lan Cúc ân cần hỏi han.

“Không sao, chỉ là nhìn thấy muội sống tốt nên rất vui vẻ uống nhiều một chút, có hơi đau đầu thôi, uống canh giải rượu nằm một lát thì không sao rồi.” Lan Cúc mặt không đổi sắc nói.

Trong lòng Minh Yên cười lạnh nghĩ bởi vì thấy nàng sống quá tốt nên trong lòng buồn bực mà uống nhiều rượu, nhưng xưa nay Lan Cúc biết cách nói chuyện, nàng cũng không vạch trần tỷ ta, nhẹ nhàng thở dài, “Muội biết mẫu thân đối tốt với muội, chỉ mong bà ấy phúc thọ kéo dài, sống lâu trăm tuổi mà thôi.

“Nếu muội thật sự có lòng lẽ ra nên hầu hạ bên cạnh người mới đúng, sao có thể đến trong đình này nhìn nước chảy đến mãn nguyện vậy.” Giọng nói của Lan Phương mặc dù dịu dàng nhưng xen lẫn sắc bén quất vào mặt.

Minh Yên không nói gì, chợt nghe thấy Bạch Hinh vẫn luôn không mở miệng nói chuyện đột nhiên nói: “Ngũ tiểu thư, lời này nô tỳ cảm thấy không đúng, nương nương nhà nô tỳ không nói đến thân phận cao quý, còn Úc phu nhân có phẩm cấp cực thấp, chỉ nói thân sơ gần xa, Chung thiếu phu nhân và Ngũ tiểu thư là con ruột của Úc phu nhân, vừa rồi cũng là Chung thiếu phu nhân và Ngũ tiểu thư dìu đỡ Úc phu nhân vào chính phòng, nương nương nhà nô tỳ có lòng muốn hầu hạ, lúc ấy là ai bất cẩn chen lấn nương nương nhà nô tỳ lên trước?”

Miệng lưỡi Bạch Hinh sắc bén dăm ba câu đã mỉa mai Lan Phương đỏ mặt, thì ra vừa rồi Bạch Hinh nhìn thấy rõ hành động mờ ám của Lan Phương, nhưng lúc này nói ra vẫn khiến mọi người giật mình. Lan Cúc và Lan Lăng hiển nhiên không biết nên đều giật mình ngớ ra. Minh Yên đã sớm biết Bạch Hinh phụng lệnh Chu Hạo Khiên bảo vệ nàng, nhưng nghe thấy lời nói sắc bén của Bạch Hinh thì khẽ nhíu mày, đang muốn nói lại nghe thấy Lan Phương châm chọc nói: “Thất muội muội thật sự có uy phong, ngay cả nha đầu bên cạnh muội cũng dám không coi ai ra gì, sau này chúng tỷ nào dám xưng hô tỷ muội với muội!”

Bạch Hinh liếc nhìn Minh Yên một cái, không nhanh không chậm nói: “Lời này của Ngũ tiểu thư không đúng rồi, về công nương nương nhà nô tỳ là ngọc điệp hoàng gia là cáo mệnh được triều đình sắc phong, bất kể lúc nào nương nương cũng không thể làm rối loạn uy nghi của hoàng gia, phép tắc của vương phủ, nếu hành vi của nương nương không đứng đắn khiến vương phủ hổ thẹn, triều đình khiển trách, chẳng lẽ Ngũ tiểu thư muốn thay nương nương nhà nô tỳ chịu tội sao? Thiên quy của hoàng giá có thể để cho người ta miệt thị? Hôm nay nếu không phải nương nương thiện tâm niệm tình công ơn nuôi dưỡng của đích mẫu, toàn bộ người trong Úc phủ phải vẩy nước quét nhà, thảm đỏ rải đất, quỳ nghênh đón nương nương lại mặt, nương nương đã cho Úc phủ thể diện lớn, Ngũ tiểu thư còn bất mãn gì nữa?”

Vẻ mặt Bạch Hinh nghiêm khắc, lại nói tiếp: “Ngũ tiểu thư vẫn chưa xuất giá đương nhiên không biết những lễ nghi rườm rà này, nhưng Chung phu nhân là thiếu phu nhân của phủ Tả Đô đốc quan to Nhất phẩm, những phép tắc này đương nhiên Chung thiếu phu nhân rõ ràng nhất, nếu Ngũ tiểu thư không biết có thể thỉnh giáo Chung thiếu phu nhân nhiều hơn. Nghe nói sau này Ngũ tiểu thư cũng phải gả vào phủ Nam Dương Hầu, lễ nghi phép tắc vẫn nên học nhiều một chút, tốt xấu gì cũng là tỷ muội của nương nương nhà nô tỳ, đừng khiến nương nương nhà nô tỳ mất mặt trước người khác.”

Bạch Hinh sắc bén như thế khiến Minh Yên kinh ngạc, Lan Phương tái mặt không nói một lời, trên mặt Lan Cúc hiện lên vẻ khó xử, Lan Lăng từ đầu đến cuối không nói lời nào chỉ nhìn vẻ mặt Lan Phương mang theo chút mỉa mai, còn tưởng Minh Yên là thứ nữ nhỏ chưa xuất giá, còn không mở to mắt nhìn xem, thật sự không biết thông minh của Lan Phương đã chạy đi nơi nào, trước đây muội ta không như vậy. Ai cũng nói người nhà Tể tướng là quan Thất phẩm, Bạch Hinh kia chẳng qua chỉ là thị nữ của vương phủ nhưng đã có khí thế như thế, đây không phải là giả vờ, mà là ở trong hoàn cảnh đó nhìn quen mắt nên bất tri bất giác ngấm vào trong xương máu, khí thế như vậy không thể bắt chước được.

Bạch Hinh không đợi mọi người nói chuyện đã đột ngột quỳ gối xuống trước mặt Minh Yên, thẳng lưng, có nề nếp nói: “Nô tỳ biết mình lỗ mãng, nhưng nô tỳ lại không thể không nói. Nương nương lòng mang tình tỷ muội, nhưng nương nương là Trắc phi của vương phủ, mọi chuyện đều phải lấy vương phủ làm đầu. Tiểu Vương gia chưa cưới Chính phi, tất cả đều do Trắc phi nương nương làm chủ, mỗi một hành động của nương nương đã không còn là chuyện của một mình người, không chỉ mọi người trong vương phủ chú ý, ngay cả quý nhân trong cung cũng chú ý, kính xin nương nương coi trọng nhiều hơn.”

Bạch Hinh không hề cho người của Úc phủ một chút thể diện nào là vì nhận được nghiêm lệnh của người nào đó, muốn nàng bắt lấy cơ hội khiến người của Úc phủ hiểu được Úc Minh Yên đã không còn là thứ nữ nhỏ dễ bị ức hiếp, mà là Trắc phi của phủ Vũ Ninh Vương, trên gia phả khắc ngọc điệp được triều đình sắc phong, không còn là người có thể khiến người ta tùy tiện lấn áp chế nhạo.

Minh Yên thở dài, trong lòng nàng hiểu rõ Bạch Hinh sẽ không vô duyên vô cớ nói mấy lời này, thứ nhất nhất định là nàng ấy bị người nào đó giật dây, thứ hai là Bạch Hinh cũng không nói sai, phủ Vũ Ninh Vương là Vương khác họ, nhiều năm qua vẫn luôn vững như kiềng ba chân chưa từng bị bại, trong quân đội còn có sức kêu gọi cường đại, tất cả điều này nói cho Minh Yên biết thịnh cực tất suy cổ, càng là lửa mạnh nấu dầu, hoa tươi lên gấm càng phải cẩn thận dè dặt, một bước sai là mỗi bước sai, mình không thể gây ra bất kỳ phiền phức nào cho vương phủ, cho Chu Hạo Khiên.

Cho nên lúc đầu Chu Hạo Khiên từng nghiêm túc nói với nàng, lão Vương phi là người coi lợi ích của gia tộc cao hơn tất cả, lúc cần thiết lão Vương phi có thể hy sinh chính mình chứ đừng nói gì đến Minh Yên. Minh Yên hiểu sự khổ tâm này của Chu Hạo Khiên, nhưng ở Úc phủ đôi khi có một số việc vẫn phải xử lý đơn giản một chút.

Nghĩ tới đây Minh Yên nhìn Bạch Hinh nói: “Đứng lên đi, sau khi trở về thì đi lãnh phạt.”

Một câu vô cùng đơn giản nhưng lại khiến kẻ khác hoảng sợ trong lòng, Minh Yên không xử trí Bạch Hinh lại để tự nàng ấy đi lãnh phạt, đây là đang ám chỉ ở vương phủ có một điều lệ quản lý những chuyện này, không cần Minh Yên tự mình ra tay, có thể thấy phép tắc của vương phủ rất nhiều!

Bầu không khí có chút kỳ dị, may mà lúc này Liên Song bước nhanh tới, nhìn Minh Yên nói: “Nương nương, tiểu Vương gia đã đến Kim Hoa Hiên tìm người rồi.”

Minh Yên hơi ngẩn ra, Chu Hạo Khiên đến Kim Hoa Hiên? Nhưng vẫn đứng dậy cười lớn: “Tiểu Vương gia không quen thuộc hậu viện, muội đi trước xem thế nào, các tỷ tỷ từ từ trò chuyện.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK