Minh Yên nghĩ như vậy thật, trong thời điểm này Tần Vũ có ngu cũng sẽ không động vào Liễu Thanh Mi, tình hình trước mặt đã khó khăn mà nữ nhân còn tranh sủng, chắc chắn Tống Tiềm sẽ chướng mắt, Tần Vũ thông minh sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, nha đầu Thanh Mi này thật sự quá ngây thơ, sẽ không đi tranh sủng cũng sẽ không cố gắng tiếp cận Tống Tiềm mà sẽ chỉ thỉnh thoảng phàn nàn với mình về những hành động của Tần Vũ. Lấy điểm yếu của mình đấu với sở trường của người ta, chẳng thà liễu ám hoa minh hựu nhất thôn[1], để Tống Tiềm nhận ra điểm tốt của Liễu Thanh Mi.
[1] L iễu ám hoa minh hựu nhất thôn: Ẩn dụ chuyện trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát (trích từ thơ của Lục Du)
“Ta sẽ không đi tranh sủng với Tần Vũ đâu, chỉ là ta không ưa dáng vẻ làm bộ làm tịch của nàng ta thôi. Úc tỷ tỷ, ta nhớ kỹ rồi, mẫu thân của ta nói chỉ có người thật lòng với mình mới đối xử tốt với mình, nếu Vương gia không thích ta, ta cũng không quấn lấy ngài ấy, cùng lắm làm một phi tử vô dụng trong cung thôi, thật sự cũng không phải là chuyện không tốt gì, ta chẳng cần lo lắng về chuyện ăn mặc, không phải những thiếp thất không được sủng ái của những nhà bình thường cũng sống cuộc sống như vậy à?” Liễu Thanh Mi nhìn Đại nữ nhi của Chu gia hé môi cười nói, lời này nói ra rất nhẹ nhàng giống như không quan tâm tới danh phận địa vị vậy.
Minh Yên nhìn Thanh Mi thầm thở dài một tiếng ở trong lòng, nếu nàng có thể ngăn cản vậy nàng sẽ ngăn cản Thanh Mi không tiến cung, tiếc rằng nàng không thể, cho nên nàng chỉ có thể chúc phúc cho Thanh Mi sống bình an đến già, bây giờ nghe nàng ấy nói như vậy thì lại yên tâm. Thật ra nha đầu này không ngốc, ngược lại còn rất thông minh nữa, ít nhất là thông minh hơn mình của kiếp trước nhiều, biết Tống Tiềm là người không yêu được thì giữ khoảng cách, đây cũng chưa hẳn là một chuyện không tốt.
Chỉ là cứ sống cô đơn như vậy đến già, không biết đến lúc đó có hối hận về quyết định của lúc này không, ai mà biết được chứ? Không ai biết mình sẽ làm gì tiếp theo, suy nghĩ có thay đổi hay không, bây giờ điều có thể làm là bảo vệ bản thân cho tốt, chỉ vậy đã đủ rồi.
Hai người nhìn nhau cười, lão Nhị của Chu gia bắt đầu gặm ngón tay, dáng vẻ buồn bực ngán ngẩm, lão Đại của Chu gia đã nhắm mắt nhưng không biết ngủ thật hay ngủ giả, còn lão Tam của Chu gia – là nam đinh duy nhất lúc này lại nhìn trái ngó phải, như thể không hề hứng thú tới chuyện của nữ nhân, khi vô tình quay đầu nhìn thấy lão Nhị của Chu gia đang gặm ngón tay thì cái miệng nhỏ chu lại, không muốn nhìn thêm nữa.
Đúng lúc này Bạch Hinh vén rèm lên, trên mặt là nụ cười rực rỡ, hành lễ với Minh Yên và Liễu Thanh Mi xong mới nói: “Chủ tử, Liễu Trắc phi, Tống phu nhân dẫn theo ba hài tử tới.”
Minh Yên nhất thời không nghĩ ra, Tống phu nhân? Ba hài tử? Một hồi lâu mới vỡ lẽ, kinh ngạc hỏi Bạch Hinh: “Tỷ nói là Tứ tỷ tỷ và bọn trẻ?”
“Vâng.” Bạch Hinh vừa cười vừa nói.
“Sao có thể? Không phải bọn họ đang ở trong Kinh thành sao? Sao lại tới Miên thành?” Minh Yên quá mức bàng hoàng, vội hỏi.
“Chuyện này thì nô tỳ cũng không biết, Tống phu nhân đang gặp đám người Vương gia và tiểu Vương gia, rất nhanh sẽ tới chỗ của người thôi, nô tỳ đi tới bẩm trước với người để người vui.” Bạch Hinh vừa cười vừa nói, lần trước vốn định đến Tống phủ nhưng ai ngờ sau đó Chung Dực lại đích thân đưa bọn nàng ra khỏi thành nên cũng không cần tới Tống phủ nữa, thế mà đúng lúc này Tống Tần lại đưa thê tử và hài tử ra, không biết hắn định làm gì.
Đang nghĩ ngợi thì Minh Yên nghe thấy trong sân có tiếng bước chân, Minh Yên lập tức đi ra ngoài, Liễu Thanh Mi cũng theo sau lưng nàng ra ngoài đón, vừa đi tới cửa quả nhiên thấy Lan Lăng, chỉ là hôm nay Lan Lăng một thân váy áo vải thô, trên đầu trùm khăn giống như phụ nhân nông thôn, mấy hài cũng mặc áo cũ chắp vá, cả người bẩn thỉu.
“Tứ tỷ tỷ, chuyện gì thế này?” Minh Yên sốt ruột hỏi thăm Lan Lăng, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, đúng lúc này Tống Mẫn Nhi nhào tới, nhìn Minh Yên nói: “Thất di mẫu, đói…”
Minh Yên vội ngồi xổm xuống nắm lấy tay Mẫn Nhu, lại nhìn Minh Tấn và Minh Trình luôn im lặng thì nói: “Mẫn Nhu ngoan, chỗ của Thất di mẫu có đồ ăn ngon, con cùng mẫu thân và các ca ca đi tắm rửa, thay y phục trước, đợi mọi người quay lại Thất di mẫu sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho mọi người, có được không?”
Mẫu Nhu khịt khịt cái mũi, giơ tay lên mũi ngửi ngửi, gật đầu nói: “Hôi quá…”
Minh Yên kêu Bạch Hinh lập tức đi chuẩn bị nước tắm, Lan Lăng nhìn Minh Yên, mặt mũi tràn ngập bị thương, muốn nói gì đó nhưng nhìn mấy đứa trẻ thì lại không nói ra, trong lòng Minh Yên xuất hiện một cảm giác bất an nhưng vẫn cố kìm chế, cười nói: “Tứ tỷ tỷ, cứ coi nơi này như nhà của mình, tắm rửa thay y phục trước đã, sau đó tỷ muội chúng ta cùng nhau tâm sự.”
Lan Lăng gật đầu, đúng lúc này Bạch Hinh tới mời Lan Lăng và mấy đứa nhỏ tới Thiên viện.
Lúc này Liễu Thanh Mi mới nói: “Úc tỷ tỷ, tỷ muội bọn tỷ trung phùng nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói, ta không quấy rầy nữa, hôm nào tìm tỷ nói chuyện tiếp.”
Minh Yên gật đầu, quả thật bây giờ không có tâm trạng nói chuyện với Thanh Mi, bèn cười nói: “Ngày mai ta đứng ra mời mọi người lại đây tụ tập, nhất định phải tới đó.”
Hai người nói chuyện, Minh Yên đích thân tiễn Liễu Thanh Mi ra ngoài, lại đích thân đến phòng bếp dặn đầu bếp chuẩn bị đồ ăn ngon, sau đó mới về thẳng chính phòng.
Nhũ mẫu qua đây muốn bế mấy hài tử đi, ai ngờ lão Nhị của Chu gia lại quạu quọ không vui, còn khóc um lên, Minh Yên xoa xoa trán nói: “Để bọn trẻ ở đây đi, đều rất ngoan ngoãn sẽ không quấy rối đâu, mấy người lui xuống trước đi, có việc thì ta sẽ gọi mấy người.”
Mấy nhũ mẫu lập tức khom người lui xuống, Dương ma ma muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, theo mấy nhũ mẫu ra ngoài. Minh Yên nhìn mấy hài tử, khóe miệng cong thành nụ cười, dịu dàng nói: “Lát nữa phải ngoan đấy, không được khóc không được quấy, nương có việc nói với Tứ di mẫu, lát nữa các ca ca tỷ tỷ của Tống gia sẽ chơi với các con.”
Minh Yên khẽ cười, cảm thấy mình điên rồi, hài tử còn nhỏ như vậy thì nghe hiểu cái gì, nàng đưa tay miết nhẹ mặt từng hài tử, lại nghe thấy ở gian ngoài có tiếng đi lại, biết là phòng bếp bưng đồ ăn lên thì nói: “Mang vào hết đi.”
Tiếng màn khẽ vang, đầu bếp dẫn theo mấy nha hoàn cầm hộp cơm màu đỏ mận đi đến, nhanh tay bày đồ ăn lên bàn sau đó nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Đúng lúc này Lan Lăng dẫn theo mấy hài tử đi vào, Mẫn Nhu thấp bé nhưng chân rất nhanh, chạy vài bước đã tới bên Minh Yên, nũng nịu gọi: “Thất di mẫu, ôm một cái!”
Minh Yên bế Mẫn Nhu lên cười nói: “Thất di mẫu ôm nào, không phải con đói bụng à? Đi ăn cơm trước nhé, ăn no rồi qua chơi với đệ đệ muội muội, được không?”
Hai mắt Mẫn Nhu đã nhìn về phía hài tử nằm trên giường từ đầu, gật đầu cười nói: “Vâng ạ.”
Minh Yên ôm Mẫn Nhu ngồi xuống bên bàn ăn, Lan Lăng dẫn theo Minh Tấn và Minh Trình đi tới, Minh Tấn hành lễ chuẩn chỉ, khuôn mặt nhỏ vẫn lạnh tanh như cũ, tiểu tử này lạnh lùng tới mức khiến người ta muốn đấm cậu một phát, Minh Trình thì không giống vậy, thân thiết gọi Thất di mẫu rồi ngồi xuống kế bên Minh Yên, nụ cười như ánh mặt trời kia có thể chiếu lóa mặt người ta.
Sau khi tắm rửa thay xiêm y, mấy hài tử đã lấy lại vẻ giàu có sung túc của trước kia, Minh Yên tự tay gắp thức ăn cho mọi người rồi nhìn Lan Lăng hỏi: “Tứ tỷ tỷ gầy đi nhiều, ăn nhiều vào.”
“Muội cũng gầy…” Vừa mở miệng Lan Lăng lại không nói thành lời, cúi đầu ăn cơm che giấu sự khác thường của mình.
Trước mặt hài tử, Minh Yên không tiện hỏi nhiều nhưng vẫn không ngừng gắp thức ăn cho mọi người, phép tắc của Tống gia rất nghiêm, lúc ăn cơm không được nói chuyện, mấy hài tử đều ngoan ngoãn, nghiêm túc ăn từng miếng cơm.
Minh Yên gắp xong đồ ăn thì quay về bên hài tử của mình, nhìn ba hài tử nằm cạnh nhau, lão Nhị của Chu gia nhìn thấy Minh Yên lại đây thì miệng cong lên, múa máy tay chân muốn Minh Yên ôm, Minh Yên sửng sốt rồi lập tức vui mừng, nha đầu này thường không thích người ta ôm, bèn cười nói: “Được rồi, để mẫu thân ôm cái nào.”
Minh Yên nói rồi ôm lão Nhị của Chu gia lên, lão Đại và lão Tam nhìn thấy lão Nhị được bế thì cái trán nhăn lại, môi chu ra nhưng cũng không bắt Minh Yên bế như lão Nhị, vẫn im lặng nhìn không khí trên đầu.
“Thất di mẫu, đây là tiểu muội muội ạ?” Mẫn Nhu đã dùng xong cơm, rửa tay súc miệng rồi qua đây luôn, hai mắt không ngừng nhìn mấy hài tử cười nói: “Đáng yêu quá, Thất di mẫu, muội muội và đệ đệ đáng yêu quá.”
Đúng lúc này Minh Tấn và Minh Trình cũng đi tới, Minh Trình ghé bên mép giường nhìn chằm chằm vào lão Tam của Chu gia, duỗi tay chạm vào mặt bé, còn nói: “Ta cũng có đệ đệ, sau này lớn lên ta cũng có thể bắt nạt…”
Nửa câu sau đã bị một tiếng bốp ngăn lại, Minh Trình quay đầu nhìn Minh Tấn, cau có nói: “Đại ca, huynh lại bắt nạt đệ!”
Tống Minh Tấn nghiêm mặt nói: “Phải thương đệ muội, không được bắt nạt.”
“Vậy tại sao huynh cứ bắt nạt đệ?” Minh Trình bất mãn vô cùng, rõ ràng là đãi ngộ không công bằng, cậu phải phản kháng, phản kháng!
“Tại đệ hư quá!” Minh Tấn mặt không biến sắc, lạnh lùng nói.
“Huynh… Huynh thiên vị!” Minh Trình ôm tay Minh Yên, rống về phía Đại ca, mặt mày tủi thân muốn Minh Yên an ủi: “Thất di mẫu, Đại ca của cháu cứ bắt nạt cháu…”
Minh Yên bật cười, đang định nói thì lại thấy lão Nhị trong lòng mình đã vươn bàn tay trắng nõn túm lấy vạt áo của Tống Minh Tấn từ lúc nào, tiểu nha đầu sung sướng múa tay loạn xạ, i i a a nói cái gì không biết.
Tống Minh Trình nhìn cảnh này thì cười toe toét, Mẫn Nhu quay đầu nhìn Lan Lăng nói: “Nương, nương, tiểu muội muội túm vạt áo của Đại ca không chịu buông.”
Minh Yên cười nói với lão Nhị: “Ngoan nào, đây là Tống ca ca của con, mau thả tay ra, không được vô lễ như vậy.”
Tiểu nha đầu lại chẳng để ý tới mẫu thân của mình, chỉ mãi cười ngây ngô với Tống Minh Tấn, tay nhỏ cứ túm lấy vạt áo của Tống Minh Tấn không chịu buông. Nếu không phải tiểu nha đầu vẫn chưa thể ngóc đầu dậy, chưa thể chạy nhảy tự do thì có lẽ đã nhào vào lòng người ta rồi.
Tống Minh Tấn cau có, lớn từng này mà chưa từng gặp phải chuyện như vậy, ngay đến muội muội và đệ đệ ruột thịt của mình cũng không làm như vậy. Tống Minh Tấn muốn đưa tay bẻ tay của Chu Lão Nhị ra để được tự do, nhưng ai ngờ tiểu nha đầu này lại há miệng khóc to, liều chết không buông tay, trước tiếng khóc lớn như này, Minh Yên lập tức im bặt, từ lúc sinh ra tới nay chưa bao giờ khóc như vậy…
Lan Lăng cũng đi tới, nhìn dáng vẻ khóc tức tưởi của lão Nhị Chu gia, dựa theo kinh nghiệm từng chăm hài tử của mình bèn hỏi: “Liệu có phải nha đầu này muốn Minh Tấn bế?”
Minh Yên nghe Lan Lăng nói thì nhìn khuê nữ không biết xấu hổ của mình, quả nhiên tay nhỏ đang nắm vạt áo không ngừng với về phía Tống Minh Tấn. Minh Yên đã chịu đủ đả kích, trên mặt lập tức tràn ngập bi thương, từ sau khi sinh chưa từng thấy tiểu vô lương tâm này khóc thảm thiết như vậy, người ta đều nói nữ lớn khó giữ, mà tiểu nha đầu này còn nhỏ thế đã không giữ được rồi, bảo nàng chịu sao nổi, quá đau khổ, trái tim mong manh của nàng vừa mới vui sướng vì được làm mẫu thân thôi mà đã sắp chia ly rồi.
Khoan đã… Khoan đã… Minh Yên quan sát khuê nữ không biết xấu hổ của mình, rồi lại nhìn nhìn Tống Minh Tấn, hình như mình rất muốn Minh Tấn làm con rể, khụ khụ… Xem ra khuê nữ ngốc này của mình rất tinh mắt… Bậy, bậy, còn nhỏ như vậy thì biết cái gì, chẳng qua chỉ trùng hợp, trùng hợp thấy ưa nhìn thôi. [Lời ngoài: Tiểu nha đầu không lương tâm, phụ mẫu của ngươi mà ngươi còn không thấy ưa nhìn sao? -_-|||]
Minh Yên nhìn Tống Minh Tấn không biết làm gì thì nhịn không được mỉm cười, chưa từng thấy trên mặt Tống Minh Tấn có biểu cảm như vậy, trông ngây ngốc lúng túng không biết phải làm sao, rõ ràng là không biết mình đã đắc tội với nha đầu này lúc nào mà cứ lôi lôi kéo kéo không buông.
“Minh Tấn à, cháu muốn bế tiểu muội muội không?” Minh Yên lập tức hạ quyết tâm, phù sa không chảy ruộng ngoài, không thể nói trước có thành hay không nhưng ít nhất cứ bế trước đã rồi lên kế hoạch nuôi phu là được.
Suy cho cùng Tống Minh Tấn cũng chỉ mới tám tuổi, có hơi khó xử nói: “Thất di mẫu, Nhị muội muội còn quá nhỏ, cháu không dám bế.” [Tống Minh Tấn nói ở ngoại truyện: Quả nhiên là đứng hàng thứ hai, ngươi ngốc thật đó, chưa thấy qua mĩ nam à, sao cứ nắm mãi không buông thế?]
Đúng lúc này Lan Lăng lại nói: “Không sao, không sao, thấy nha đầu này rất có duyên với con, quen dần sẽ ôm được thôi.”
Minh yên cũng mặc kệ, vì mục tiêu vĩ đại của mình, không nói hai lời đã nhẹ nhàng đặt khuê nữ thứ hai của mình vào lòng Tống Minh Tấn, dịu dàng nói: “Đặt tay ở phía sau cổ của con bé để đỡ đầu, con bé còn quá nhỏ, chưa thể tự ngẩng đầu nên cần đỡ, cánh tay bên này thì ôm lấy người con bé, không thể quá mạnh, cũng không thể làm bé rơi, dùng lực vừa phải…”
Tống Minh Tấn vã mồ hôi đầy đầu, cố gắng học bế hài tử, mà một tay nhỏ của khuê nữ thứ hai cứ túm chặt lấy vạt áo của Tống Minh Tấn, mà cũng nín khóc từ lâu, đang hé miệng cười khanh khách, Mẫn Nhu ở bên cạnh nói: “Nhị muội muội cười kìa, muốn Đại ca bế thật.”
—–
[“Nhị” tiểu thư của Chu gia cố lên, nhất định phải…, ai kêu nàng đứng thứ hai, mọe nó, ông trời ơi tại sao lại không thể cho ta sinh đầu hoặc sinh thứ ba, mà cứ phải sinh thứ hai, ông ấy…]
[Ông trời trả lời: Nhà ngươi vốn “nhị”, trách ai được? Không có tiền đồ, nhìn thấy mĩ nam thì không chịu buông tay, quá ngốc!]
[“Nhị” tiểu thư: ⊙﹏⊙ đổ mồ hôi] Trên đây chỉ là một trò đùa, không cần quan tâm…
Theo tra cứu trên baidu: thì 2 (nhị) là chỉ người ngu ngốc