Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiễn bốn người nhà Lan Lăng về, lão Nhị của Chu gia rất không có chí khí mà nắm chặt lấy vạt áo của Tống Minh Tấn không buông tay, lau hết nước mắt nước mũi lên toàn thân người ta xong rồi mới chịu thả tay cho người ta rời đi, Minh Yên chỉ cảm thấy đau đầu, sao lại sinh ra cái đứa oan nghiệt này, mất mặt quá đi, nhất là khi nhìn thấy gân xanh giật giật bên thái dương của Tống Minh Tấn thì càng cảm thấy thất bại hơn.

Minh Yên dỗ cho Nhị nha đầu ngủ xong rồi mới thở dài trở về phòng của mình. Chu Hạo Khiên nằm nghiêng trên giường dựa vào gối đọc sách, thấy nàng vào bèn hỏi: “Vừa khóc à?”

Minh Yên vỗ trán, nói: “Đúng vậy, thật sự không hiểu nổi trong cái đầu nhỏ của nữ nhi này đang nghĩ gì nữa, ta sắp bị con bé làm cho tức chết rồi. Lần nào cũng mất mặt như thế, không thể bình thường nổi, giống hệt lúc chàng mặt dày mày dạn đòi cưới ta vậy!”

Chu Hạo Khiên ngạc nhiên, không ngờ Minh Yên lại giận cá chém lên hắn, sờ sờ cái trán nói: “Giống ta thì có cái gì không tốt? Nếu thích tiểu tử của Tống gia thật, vậy để ta đi nói với Tống Tần về mối hôn sự này, nữ nhi của ta chọn trúng ai thì dù có trói gô cũng phải đưa vào động phòng!”

Minh Yên sửng sốt, ngẩn người luôn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chàng đừng có mà ngông cuồng như thế được không? Đứa trẻ Minh Tấn này tốt biết bao, đã chững chạc lại rất có chí phấn đấu, chỉ có điều lớn tuổi Phi Ca quá nhiều, nếu đợi đến lúc Phi Ca xuất giá, không phải Minh Tấn đã hai mươi mấy rồi à? Biết Tứ tỷ phu nghĩ thế nào, chàng đừng lỗ mãng làm hỏng tình nghĩa hai nhà.”

Chu Hạo Khiên cười ha ha một tiếng, nói: “Nàng sợ cái gì? Người mà nữ nhi của ta chọn trúng tất nhiên là vô cùng tốt, ta thấy Minh Tấn không tệ đâu, tuổi còn nhỏ mà đã chững chạc, hiểu lễ nghĩa lại cầu tiến, tương lai là một nữ tế tốt, ta phải nắm chặt lấy mới được.”

Minh Yên không nhịn được cười nói: “Đợi thêm hai năm nữa đi, phải sáu bảy năm nữa Minh Tấn mới tới tuổi thành thân, đến lúc đó Phi Ca cũng đã sáu bảy tuổi, quan sát đã rồi tính tiếp, nếu có duyên, muốn hủy cũng không chia rẽ được, nếu vô duyên cưỡng cầu sẽ thành một đôi phu thê bất hòa mà thôi.”

Chu Hạo Khiên gật đầu, nói: “Được, nàng cứ quan sát việc này rồi làm, lúc nào cần ta ra tay thì cứ nói.” Xong rồi chuyển chủ đề, nói: “Tứ tỷ tỷ của nàng đến nói chuyện gì với nàng, ta nghe loáng thoáng có nhắc tới Tống Thanh Bình?”

Minh Yên gật đầu, nói: “Lan Phương nhờ Tứ tỷ tỷ làm người trung gian, muốn gặp ta một lần,  nếu gặp được sẽ trao đổi điều kiện với ta, nếu ta giúp tỷ ta cứu Tống Thanh Bình ra, tỷ ta sẽ nói cho ta một bí mật.”

“Bí mật?” Chu Hạo Khiên hỏi lại.

“Đúng vậy, nhưng vị Ngũ tỷ tỷ này của ta quỷ kế đa đoan, thôi thì đừng để ý tới thì hơn, nói không chừng sẽ rơi vào bẫy của tỷ ta. Ta nghe nói mấy ngày trước phủ Nam Dương Hầu mất hai di nương, chính là lúc đang đánh trận, một vị là Thập Tam di nương Tống Thanh Bình thích nhất, một vị là Thập Nhị di nương được sủng ái, ta không tin sẽ vô duyên vô cớ mà chết, cũng không phải thiên tai bệnh nặng cái gì.” Minh Yên hừ lạnh một tiếng, nàng quá rõ thủ đoạn của Lan Phương, nhất định là tỷ ta đứng sau giở trò, nhưng Minh Yên cũng bội phục Lan Phương thật, có thể một chiêu loại bỏ hai kình địch, độc ác như vậy quả nhiên là nữ nhi của Đại phu nhân.

“Nghe nói vị Thập Tam di nương này vụng trộm với thanh  mai trúc mã, bị Tống Thanh Bình tóm gọn, Thập Tam di nương nhất quyết không thừa nhận mình chủ động làm chuyện ấy, chỉ là như không tự khống chế được bản thân, sau đó Tống Thanh Bình phát hiện mị dược trong canh của Thập Tam di nương, tiếp tục điều tra vậy mà phát hiện là Thập Nhị di nương ra tay, lúc ấy Kinh thành bàn tán xôn xao một hồi, nghe nói Nam Dương Hầu phu nhân biết chuyện thì rất giận dữ, sao có thể bỏ qua cho chuyện bại hoại gia phòng như vậy được? Thế là trong cơn nóng giận đã đánh chết hai người.”

Minh Yên cười lạnh, nói: “Ta biết ngay Lan Phương không chịu yên phận mà, nếu nói trong chuyện này không liên quan gì tới tỷ ta thì quỷ cũng không tin.”

“Có phải do nàng ta làm hay không đã không còn quan trọng, quan trọng là nàng ta đã loại trừ được hai kình địch, bây giờ những di nương còn lại ở trong Hầu phủ đều bị nàng ta quản thúc ngoan ngoãn, đây mới là điều quan trọng nhất.”Chu Hạo Khiên cười mỉa mai một tiếng.

Minh Yên nghe Chu Hạo Khiên nói thì vỡ lẽ, chính vì những người kia ngoan ngoãn trước Lan Phương nên Lan Phương mới không thể nhìn Tống Thanh Bình chết, một quả phụ mất trượng phu là điều gian nan nhất trên đời.

“Thế nên tỷ ta mới nghĩ mọi cách để cứu Tống Thanh Bình?”

“Đúng vậy, trong khoảng thời gian này Nam Dương Hầu cũng chạy đôn chạy đáo khắp nơi vì nhi tử độc đinh này, của quý còn không bì kịp ấy chứ, nào có thể trơ mắt nhìn hắn chết được.”

“Thế nhưng Lan Phương sẽ lấy ra thứ gì để trao đổi với ta? Hơn nữa dù ta có đồng ý với tỷ ta, nhưng chàng có thể cứu hắn ra được không? Dù sao Tuyên Đế vẫn đang cầm quyền.” Minh Yên càng nghĩ càng cảm thấy mệt mỏi, chuỗi ngày đoán già đoán non này quá khổ sở.

Chu Hạo Khiên thở dài một tiếng, nói: “Chuyện này thì ta cũng không dám chắc chắn, nhưng có thể thử một lần, nàng muốn đồng ý với nàng ta không?”

Minh Yên lắc đầu nói: “Tính ta thù dai, suýt chút nữa Tống Thanh Bình đã cướp đi tính mạng của bốn mẫu tử bọn ta, ta không cứu hắn đâu!”

Vừa nhắc tới chuyện này, hai mắt Chu Hạo Khiên híp lại, âm trầm nói: “Ta đã căn dặn cai ngục của thiên lao chăm sóc Tống Thanh Bình tử tế, những ngày hắn ở trong đó sẽ sung sướng lắm, kẻ nào dám động tới ta sẽ phải trả cái giá thật lớn!”

Chu Hạo Khiên chưa từng nói chuyện này với Minh Yên, Minh Yên nhìn hắn hỏi: “Sao chàng không nói chuyện này với ta?”

“Nàng biết chuyện này để làm gì, biết rồi sẽ cảm thấy khó chịu, ta chỉ muốn nàng vui vẻ thôi, những chuyện này cứ giao cho ta làm là được. Phía bên Úc Lan Phương nàng không cần trả lời đâu, đợi nàng ta cuống lên, không còn đường để đi, bị ép hết mức sẽ tự tìm tới nàng, đến khi đó nàng bàn điều kiện mới có thể chiếm thế thượng phong.” Chu Hạo Khiên vô cùng hung ác, nhất là với kẻ thù của mình thì càn ác ơn!

Minh Yên mỉm cười, trời cao rất công bằng, gieo nhân nào gặp quả đấy, sao Lan Phương có thể tránh được?

“Hiện tại Chung phủ cũng suy tàn, Chung Lương bị bãi tất cả chức quan, Chung Dực cũng nhàn rỗi ở nhà dưỡng thương, nàng biết Lan Cúc và Đại phu nhân thế nào không? Dạo gần đây cho dù có làm cách nào cũng không nghe ngóng được tin tức của bọn họ, cứ như bốc hơi vậy.” Minh Yên cau mày hỏi, thật ra nàng đã muốn hỏi vấn đề này từ lâu rồi, chỉ có điều vẫn luôn không có thời gian rãnh.

Chu Hạo Khiên lắc đầu, nói: “Sau khi tiến công vào Kinh thành thì chưa thấy bóng dáng của bọn họ lần nào, cùng với bọn họ còn có Chung phu nhân và nữ nhi của Chung Dực.”

Minh Yên nhíu mày, trùng hợp đều không thấy… Là cố ý hay trùng hợp thôi? Nếu là trùng hợp thì lại đúng lúc quá, nếu là cố ý, ai làm điều này? Chung Dực? Không thể nào, bây giờ Chung Dực đang bị Chu Hạo Khiên giám sát, chắc không có thời gian, chẳng lẽ là Chung Lương?

Vấn đề này mãi vẫn không có đáp án, Minh Yên đành từ bỏ không nghĩ nữa, đợi có gì rồi nói sau, nếu mấy người Lan Cúc có thể kiếm được một nơi thế ngoại đào nguyên thì cũng không tệ.

Minh Yên nhìn chân của Chu Hạo Khiên, quan tâm hỏi: “Còn đau không?”

Chu Hạo Khiên đột nhiên cười một tiếng cực kỳ ái muội, nói: “Hình tối qua cái chân này không làm ảnh hưởng…”

Mặt Minh Yên đỏ lựng, lườn Chu Hạo Khiên một cái rồi chạy trối chết, sau lưng là tiếng cười sung sướng của Chu Hạo Khiên.

Vén rèm đỏ thêu hoa đi ra gian ngoài, Minh Yên ngồi xuống bục, vừa mới hạ mông thì Bạch Hinh đi đến, trên mặt mang theo ý cười, ngẩng đầu nhìn Minh Yên cười nói: “Tam Nương gửi thiệp mời.”

Minh Yên đón lấy xem, lập tức vui mừng hớn hở nói: “Tam Nương sắp thành thân, đúng là chuyện vui.”

Đoạn thời gian trước cùng bảo vệ Minh Yên mà Bạch Hinh và Tam Nương trở nên thân thiết, đều có ấn tượng tốt về nhau, Bạch Hinh nghe Minh Yên nói vậy lập tức vui vẻ, nói: “Cuối cùng cũng có chuyện vui, nô tỳ muốn chuẩn bị quà mừng cho Tam Nương.”

Minh Yên gật đầu, nói: “Hai người quen thân, đấy là phần tâm ý của tỷ, ta cũng phải chuẩn bị một phần quà thật to cho Tam Nương.” Vừa dứt lời thì nghĩ tới cuộc nói chuyện lần trước với Tam Nương. Minh Yên nảy ra ý tưởng, tâm trạng dần ổn định lại, cuối cùng cũng thành hôn, đôi uyên ương này đến được với nhau cũng không dễ dàng, phu thê cùng ra chiến trường, có lẽ sau này hài tử được sinh ra cũng mạnh mẽ chẳng kém…

Chủ tớ hai người cười nói, bàn bạc xem nên làm thế nào để Tam Nương nở mày nở mặt nhất, đúng lúc này Liên Song đi đến, nhìn Minh Yên nói: “Chủ tử, Tần Trắc phi và Mục Trắc phi tới thăm tiểu Vương gia.”

Minh Yên nhíu mày, nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, tuyết đã ngừng rơi, không ngờ bọn họ lại cùng đến, điềm nhiên nói: “Mời vào đi.”

Minh Yên ra ngoài nghênh đón, vừa định vén rèm đỏ thêu hoa lên thì thấy dưới mái hiên có vài bóng người đang phủi tuyết trên người, Minh Yên hạ rèm xuống, quan sát hai người, mấy tháng nay mọi người đều bận rộn, dù có đi thỉnh an lão Vương phi cũng không đụng mặt nhau, như thể mọi người đều hẹn thời gian, đều tránh mặt nhau.

Tần Trắc phi mặc một bộ áo dệt kim sắc sơn trà đỏ, khoác áo ngoài lông chồn trắng viền gấm màu xanh than và váy mã diện thêu mấy cuốn gợn sóng. Trên búi tóc cầu kì cài mấy cây trâm đính ngọc trai, trang điểm vẫn theo hướng mộc mạc đơn giản như xưa.

Mục Trắc phi thì ăn vận hoa lệ, mặc trong áo màu đỏ trắng, khoác áo lông chồn xanh ngọc, váy thập nhị phúc, tóc búi kiểu dao đài, giữa tóc mai cài trâm quý giá lóa mắt người. So ra Minh Yên mặc khá đơn giản, váy lụa mặc ở nhà, trong phòng đốt địa long ấm áp nên ngay cả áo lông cũng không mặc, một mái tóc đen nhánh chỉ búi tạm, so với nhau thì đúng là nhạt nhòa.

“Hai vị Trắc mẫu phi mau vào trong, bên ngoài gió rét lắm.” Minh Yên vừa cười vừa nói, đích thân vén rèm lên, Mục Trắc phi và Tần Trắc phi lần lượt đi vào, mỗi người cầm một lò sưởi trong tay, khác ở một cái là đồng điêu chạm rỗng, một cái là gốm mỹ nhân, mỗi người mỗi vẻ.

Mọi người ngồi xuống rồi chào hỏi lẫn nhau, bọn nha hoàn dâng trà lên, lúc này Tần Trắc phi mới cười nói: “Những ngày qua bận tối mắt tối mũi, lúc này mới tới thăm tiểu Vương gia được, không ngờ trên đường đi tới gặp Mục Trắc phi, thế là đi chung luôn.”

“Phiền hai vị Trắc mẫu phi bận lòng rồi. Chân của tiểu Vương gia đã không còn gì đáng ngại, chỉ là thương gân động cốt sẽ mau khỏi thôi, nghỉ ngơi là ổn rồi.” Minh Yên mỉm cười, lễ phép trả lời, không biết Tần Trắc phi có mục đích gì nên câu này của Minh Yên nửa thật nửa không.

Mục Trắc phi nhấp một ngụm trà xong rồi mới nói: “Đúng vậy, thương gân động cốt thì phải chăm sóc tốt, siêng uống canh xương hầm vào. Nếu thiếu cái gì thì cứ nói với ta, đừng ngại. Mặc dù nói Vương phủ đang gặp khó khăn, bị mất rất nhiều đồ, nhưng vẫn không nghèo tức đến mức ấy.”

“Cảm ơn Mục Trắc phi quan tâm, nếu cần Minh Yên sẽ không khách sáo.” Minh Yên cười tươi như hoa nói: “Bây giờ không thể so với trước kia, trải qua kiếp nạn này, tuy uy danh của Vương phủ lớn hơn trước nhưng dù sao căn cơ cũng bị tổn thất, tất cả là tại những đạo tắc đáng chém ngàn đao kia, bây giờ cố gắng được thế nào thì cố gắng thế đó, nếu được thì Minh Yên cũng sẽ không khách sáo, kiểu gì cũng sẽ làm phiền Trắc mẫu phi.”

Nghe Minh Yên nói thế, Mục Trắc phi khẽ cười một tiếng: “Đúng vậy, những kẻ này đáng chém ngàn đao, thế mà dám cướp mất nhiều đồ tốt như vậy, nhưng mà cũng hơi kỳ lạ, nghe nói lính trong vương phủ vẫn còn rất nhiều, sao có thể mất nhiều đồ như vậy được.”

Minh Yên sửng sốt, lần đầu nghe thấy chuyện này, suy nghĩ một chập rồi cười nói: “Ý của Trắc mẫu phi là… Thứ cho Minh Yên ngu dốt không hiểu.”

Mục Trắc phi như thoáng đánh giá Tần Trắc phi, cười nói: “Chắc là Tần tỷ tỷ hiểu nhỉ?”

Tần Trắc phi bình tĩnh, điềm nhiên nói: “Càng ngày càng thấy Mục muội muội nói chuyện ẩn ý khó hiểu đó, lời này đến ta cũng phải hoang mang, thôi hay là nói rõ hơn đi.”

Mục Trắc phi cười ha ha, nói: “Có hiểu hay không cũng như thế, Tần tỷ tỷ và Úc Trắc phi thông minh như vậy, cố rồi sẽ nghĩ ra thôi.” Dứt lời thì chuyển chủ đề, đón lấy hộp gấm từ tay đại nha hoàn thân cận của mình, nhìn Minh Yên nói: “Đây là sâm Đông Bắc trăm năm, là tấm lòng Hạo Thần cho đệ đệ của nó, con nhận đi.”

Sâm Đông Bắc trăm năm có tiền cũng khó mua, cũng vì thứ này quá hiếm nên Minh Yên lập tức từ chối: “Tiểu Vương gia chỉ bị thương ở chân, không ảnh hưởng tới tính mạng, đồ quý như vậy xin Trắc mẫu phi trả lại cho Nhị gia, Minh Yên thay mặt tiểu Vương gia cảm ơn tấm lòng của Nhị gia.”

Mục Trắc phi đặt hộp gấm lên bàn trà, nói: “Ta chỉ đưa hộ thôi, nếu con không thích thì cứ vứt đi, ta không đem về đâu. Trong viện còn có rất nhiều việc, ta về trước đây, lần sau sẽ qua thăm tiểu Vương gia tiếp.”

Minh Yên vội vàng đứng dậy nhìn hộp gấm với ánh mắt bất lực, nhất thời nghĩ mãi không hiểu rốt cuộc là chuyện gì. Đúng lúc này Tần Trắc phi lại cười nói: “Ta cũng không có đồ gì quý giá, đây là thuốc nối xương, cho tiểu Vương gia dùng đi.”

Tần Trắc phi cũng đặt một hộp gấm màu vàng đất lên bàn, đứng dậy nhìn Minh Yên nói: “Ta cũng về đây, trời nhanh tối quá, trời tốt đi đường dễ trượt ngã.”

Minh Yên tiễn hai người ra ngoài, lúc đi tới cửa, Mục Trắc phi đã mặc xong áo khoác đi ra ngoài tuyết từ lâu, còn Tần Trắc phi thì nhận áo khoác từ thị nữ khoác lên người, đội mũ trùm đầu, lúc này mới nhìn Minh Yên nói: “Mấy ngày nữa là Tết rồi, dù sao cũng phải tham gia tế tổ, là người thừa kế Vương phủ thì không nên lười biếng.”

Minh Yên không khỏi nhíu mày, rồi lập tức cười nói: “Chuyện này còn phải nghe theo Thái y, không dám tự quyết.” Trong lòng lại nghĩ đúng lúc này Tần Trắc phi nhắc tới chuyện năm mới mở từ đường tế tổ, bà ta lại có mưu đồ gì đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK