Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuồng phong bão táp sắp kéo đến, mây đen phủ kín Kinh thành khiến lòng người kinh hoảng!

Cuối cùng thì sự khác thường trong Kinh thành cũng lan tới khiến đám người trong vương phủ run sợ. Từ sáng sớm, nha hoàn bà tử đã không nghe theo lệnh, vội vàng thu gom trang sức định trốn ra từ cửa hông, trong vòng một canh giờ người giữ cửa đã tóm được năm sáu người, bà tử giữ cửa không dám tự ý quyết định, bèn báo lên Mục Trắc phi và Tần Trắc phi.

Sau khi hai người Mục Tần tới lại cảm thấy chuyện này rất lớn, mấy chục năm qua chưa từng gặp qua nên cũng hơi hoảng hốt, chạy thẳng với viện Thúy Ninh.

Lúc Minh Yên hay tin thì mới biết lão Vương phi giận quá nên hôn mê bất tỉnh, thế là trong cơn giận dữ đã dẫn người tới chạy tới viện Thúy Ninh. Khi kiệu của Minh Yên dừng trước viện Thúy Ninh thì nghe thấy trong viện khóc lóc ồn ào, sắc mặt lập tức đen lại.

Bạch Hinh vẫn chưa về, Minh Yên nói với Liên Song: “Đỡ ta vào xem!” Minh Yên đã cố gắng chặn tin tức lan truyền chính vì sợ lòng người hoang mang, ủ ra mầm họa, thế nhưng mới sáng sớm đã có nha hoàn bà tử trốn ra ngoài, Minh Yên không cần nghĩ cũng biết nhất định đã có người để lộ tin tức.

Liên Song và Tuyến Hủy mỗi người một bên cẩn thận đỡ Minh Yên vào cổng lớn của viện Thúy Ninh, vừa vào cửa đã thấy đại nha hoàn Ngũ Phúc của lão Vương phi đang lớn tiếng ở trong sân, nhưng dù sao giọng của nàng ấy luôn nhỏ nhẹ nên không hề trấn áp được tình hình, ở phía dưới một đám nha hoàn bà tử không ngừng la hét cái gì mà mọi người tự chạy lấy thân đi thôi… Cha chết nương tái giá thì ai tự lo thân người nấy… Đủ các thể loại.

Ngũ Phúc cuống đến phát khóc, trước đây ở trong viện của lão Vương phi có ai dám náo loạn như thế chứ, nhưng không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà những nô tài thấp bé này lại dám làm phản, Ngũ Phúc chưa từng trải qua tình huống này bao giờ nên cuống hết tay chân.

Minh Yên bình tĩnh liếc nhìn Liên Song, Liên Song gật đầu, nhìn sang Tuyết Hủy, Tuyết Hủy hiểu ý của nàng ấy là muốn mình bảo vệ Minh Yên, lập tức gật đầu.

Liên Song buông Minh Yên ra, bước nhanh tới bên Ngũ Phúc, hai tay chống nạnh, nhìn mọi người, quát: “Ồn ào cái gì thế hả? Mấy người muốn làm phản à? Úc Trắc phi tới mà cũng không biết hành lễ, một lũ không biết trên biết dưới, biết đây là đâu không? Viện của lão Vương phi đấy, ai cho phép mấy người ở đây làm ầm lãm ĩ hả? Chủ tử của các người là ai? Quản gia là ai? Đứng ra đây cho ta!”

Nhìn Liên Song trợn mắt chống nạnh, nheo mắt lại quét nhìn xung quanh, cả người ngập tràn khí thế lập tức khiến đám người giật mình, bèn yên tĩnh trở lại. Ngũ Phúc thở phào nhẹ nhõm, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, vành mắt đỏ hồng, nhìn Liên Song mà hận không thể dập đầu cảm tạ nàng ấy.

Ngũ Phú vội vàng đi tới hành lễ với Minh Yên, Minh Yên nhìn Ngũ phúc, dịu dàng hỏi: “Chuyện này là thế nào? Mới sáng sớm đã túm tụm nhiều người như vậy, đây là muốn làm phản à?”

Ngũ Phúc nghe Minh Yên tra hỏi cũng không dám giấu giếm, lập tức trả lời: “Bẩm Úc Trắc phi, một lũ không có lương tâm, không biết nghe tin đồn bịa đặt ở đâu nói Kinh thành sắp loạn, sắp có người đánh vào, nhao nhao kêu mọi người tự chạy lấy thân, trong vòng một canh giờ đã có năm sáu người mang theo trang sức chạy trốn từ cửa sau, bị bà tử giữ cửa bắt được. Đang định dùng gia pháp thì những người này lại làm ầm lên, gào thét nói cái gì mà mất mạng, cái gì mà không quan tâm tới nô tài, lúc này chạy giữ mạng mới là quan trọng, nói lung ta lung tung rất khó nghe. Mục Trắc phi và Tần Trắc phi vào phòng nói chuyện này với lão Vương phi, lão Vương phi vốn có bệnh tim đập nhanh, lập tức bất tỉnh, những người này càng vô pháp vô thiên hơn, một mình nô tỳ không áp chế được, mà mấy đứa Tường Vân và Thụy Vũ thì lại đang chăm sóc lão Vương phi…”

Ngũ Phúc nghẹn ngào nói, Minh Yên biết tính Ngũ Phúc dịu hiền, ngày thường đối xử với mọi người rất tốt… Nghĩ tới đây đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ, Minh Yên hỏi: “Ngũ Phúc, ai bảo tỷ đi ra ngăn cản những người này?”

Ngũ Phúc không biết Minh Yên có ý gì nhưng vẫn trả lời: “Lão Vương phi ngất xỉu khiến cả phòng hoảng loạn, thế nhưng đúng lúc này những nô tài kia lại làm ầm lên, Tần Trắc phi bảo nô tỳ đi ngăn.”

Tần Trắc phi! Minh Yên nheo mắt, vỗ vỗ tay Ngũ Phúc, nói: “Tỷ về xem lão Vương phi đi, cũng tiện thể nói với hai vị mẫu phi một tiếng, cứ nói chuyện trong viện đã có ta tới xử lý rồi.”

Ngũ Phúc lập tức thưa rồi quay người chạy vào phòng, lúc này Minh Yên mới xoay người lại nhìn những người đứng trong sân, quả thật có không ít người, đếm sơ qua cũng đã có khoảng hai ba mươi người, khó trác Ngũ Phúc không ứng phó nổi. Mọi người đều biết sự lợi hại của Minh Yên, nhất thời không ai dám nói chuyện.

Thời tiết càng lúc càng nóng, Minh Yên đi chầm chậm tới dưới mái hiên, Tuyết Hủy nhanh nhẹn lấy một cái ghế ra để Minh Yên ngồi xuống, rồi tự mình cầm cái quạt tròn quạt cho Minh Yên. Mọi người nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Minh Yên thì trong lòng càng bất an…

Lúc này Minh Yên mới mở miệng nói: “Tại sao không ai nói gì? Lưỡi bị cắn đứt rồi à? Không phải vừa rồi gào thét giỏi lắm hay sao? Ta ở đây rồi, có gì thì nói đi.”

Mọi người sợ hãi, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, qua một lúc lâu vẫn không có ai dám đứng ra nói chuyện.

Minh Yên liếc nhìn cửa phòng, Mục Trắc phi và Tần Trắc phi đều không đi ra, đều ru rú ở trong phòng, càng khiến người ta cảm thấy chuyện sáng nay bất thường, nghĩ ngợi một chập rồi vẫy tay gọi Tuyết Hủy lại nói: “Đi hỏi xem Vương gia có ở trong phủ không?”

Tuyết Hủy gật đầu, quay người đi vào phòng, một lát sau đã trở lại, thì thầm vào tai Minh Yên: “Nô tỳ hỏi nha hoàn của lão Vương phi, bảo là trời chưa sáng Vũ Ninh Vương đã vào cung.”

Người đang xin nghỉ ốm ở nhà thế mà mới sáng sớm đã vào cung, vừa vào cung thì trong nhà xảy ra chuyện, trùng hợp quá!

Minh Yên như đã hiểu ra, thật ra trong lòng cũng hơi lo sợ, e rằng những người kia cố ý gọi Vũ Ninh Vương đi, lại biết Chu Hạo Khiên không có ở nhà, gây ra náo loạn để thừa cơ ra tay, chỉ sợ tai họa sẽ giáng xuống trong chớp mắt.

“Tỷ đi hỏi Vũ di nương xem Nhị gia đi đâu, có thể gọi ngay về không, nếu như có thể thì lập tức gọi Nhị gia đến viện Thúy Ninh, Vũ di nương cũng tới luôn.” Minh Yên cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay đã rịn mồ hôi, lưng cũng đau mỏi, tuy nhiên lúc này không thể lo cho mỗi bản thân mình được.

Tuyết Hủy không biết Minh Yên muốn làm gì, nhưng vẫn lập tức đi. Tuyết Hủy vừa đi, Minh Yên nhìn người trong viện nói: “Sáng nay ai mang theo trang sức đi trốn thì đứng ra cho ta.”

Nghe Minh Yên nói, đám người hoảng loạn, có một số người sợ hãi chột dạ nhìn đông nhìn tây nhưng không đi ra.

“Các ngươi tưởng không đi ra thì ta không có cách bắt được các ngươi à? Thật ra con người ta rất dễ tính, ta hỏi các ngươi mấy câu, chỉ cần các ngươi trả lời hẳn hoi, nói không chừng ta có thể đại phát từ bi nhặt cái mạng nhỏ của các người về, thế nào?” Minh Yên khẽ cười, dùng nụ cười dịu dàng đã che đi nỗi kinh sợ trong trong lòng.

Gió thổi qua ngọn cây, truyền đến tiếng rì rào, giọng của Minh Yên rất dịu dàng, thế nhưng vào tai những người ở đây lại khiến họ không nhịn được mà run lên.

Minh Yên liếc nhìn Liên Song, Liên Song gật đầu, nói với đám người kia: “Mấy người nghĩ có thể trốn được sao? Chỉ cần gọi bà tử giữ cửa sau đến hỏi là có thể biết ai ngay. Úc Trắc phi đang cho mấy người cơ hội, mấy người không biết quý trọng thì đến lúc đó đừng trách ta ác độc.”

Liên Song vừa dứt lời, lập tức có mấy người đứng dậy, một lát sau lại có thêm hai người, Minh Yên đưa mắt nhìn những người lạ mặt này, lại nghe thấy Liên Song hỏi: “Mấy người là người hầu ở đâu?”

“Nô tỳ là người quét dọn trong hậu viện, ngày thường không hay xuất hiện nên Liên Song tỷ tỷ không biết ạ.” Một tiểu nha hoàn dõng dạc đáp.

Tiểu nha hoàn này mặc áo bỉ giáp màu lục hồ và váy mã diện vàng nhạt, người cũng khá nhỏ nhắn, nước da trắng nõn, tiểu nha hoàn lanh lợi như vậy mà lại làm chân quét dọn trong hậu viện, Minh Yên nhíu mày, hỏi: “Ngươi tên gì? Quản sự của ngươi là ai? Vào phủ khi nào?”

“Thưa Úc Trắc phi, nô tỳ tên Lung Nguyệt, quản sự là Phú ma ma, nô tỳ vào phủ chưa được lâu nên vẫn đang làm việc quét dọn trong hậu viện, chưa có cơ hội phục thị quý nhân ạ.”

Giọng nói trong trẻo, trả lời không hề run sợ, trên mặt còn mang theo vẻ quật cường. Một tiểu nha hoàn quét dọn trong hậu viện mà lại được như vậy, phải biết rằng quét dọn là công việc thấp kém nhất trong phủ, nếu tiểu nha hoàn này nhanh mồm nhanh miệng như vậy e rằng đã thăng tiến từ lâu rồi.

“Tại sao ngươi lại mang theo trang sức chạy trốn?” Minh Yên hỏi, chỉ là trong mắt đã không còn ngập tràn khí thế sắc bén như vậy nữa. Nàng đỡ eo, chầm chậm đổi tư thế, lúc này mới thấy thoải mái chút.

Lung Nguyệt thoáng nhíu mày, sau đó trả lời: “Sáng hôm nay vừa rời giường đã nghe thấy ai đó trong viện hô một câu, nói Kinh thành sắp có đánh nhau, mọi người tự chạy lấy thân đi, lúc ấy nô tỳ bị dọa sợ, lại thấy mọi người lục tục thu dọn đồ đạc nên cũng vội vàng thu dọn theo, người ta làm gì, nô tỳ làm theo đó.”

Trả lời thế khác nào không trả lời, nha hoàn này đúng là thông minh. Minh Yên gõ gõ ngón tay lên tay ghế, sau đó mới nói: “Kể ra những người ngươi thấy lúc ấy cũng thu dọn đồ đạc, kể không sót một ai.”

Lung Nguyệt lập tức ngây người, ngơ ngác nhìn Minh Yên dường như không biết tại sao Minh Yên muốn làm như thế, mãi lâu sau mới nói ra: “Cả phòng nô tỳ ở đều thu dọn.”

Nói rồi chỉ mấy người, mà mấy người này lại đúng là năm sáu người trốn sáng nay, quá là trùng hợp, viện khác không chạy, phòng khác không chạy, thế mà chỉ có mỗi phòng này là chạy cùng nhau.

Liên Song hỏi từng người, bọn họ đều trả lời tương tự Lung Nguyệt, Minh Yên khẽ hừ một tiếng, đang định nói tiếp thì đúng lúc này màn cửa được vén lên, Tần Trắc phi và Mục Trắc phi đi ra. Minh Yên được Liên Song chầm chậm đỡ dậy, đang muốn hành lễ thì Mục Trắc phi vội vàng đỡ nàng lại nói: “Thôi, bây giờ con đang nặng nề, chú ý bản thân mình trước đi.”

Tuy lời khó nghe nhưng cũng là ý tốt, Minh Yên lễ phép cảm ơn.

“Úc Trắc phi có hỏi ra được gì không? Động tĩnh lớn vậy mà.” Tần Trắc phi cười hỏi Minh Yên, nụ cười mỉm kia thật sự rất chói mắt.

“Tần Trắc mẫu phi tới sớm hơn Minh Yên còn không hỏi ra được gì, chỉ phái một tiểu nha hoàn ra ngăn cản thì Minh Yên có thể hỏi ra được cái gì chứ?” Minh Yên hơi ngẩng đầu lên nhìn Tần Trắc phi, dịu dàng đáp lời.

Tần Trắc phi biến sắc, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh nói: “Chẳng qua chỉ là một lũ gây rối, kéo xuống đánh chết là xong, đang lúc quan trọng, nên cẩn thận thì hơn.”

“Đánh chết…” Minh Yên nhấn giọng, người trong viện đều nghe rõ ràng, Minh Yên nhìn thấy sắc mặt Lung Nguyệt đã trở nên khó coi, lúc này lại vừa cười vừa nói: “Tần Trắc mẫu phi luôn là người hiền từ, sao hôm nay lại nhẫn tâm thế? Đang lúc quan trọng? Tần Trắc phi đây là có ý gì? Sao Minh Yên không biết đang lúc quan trọng nhỉ? Mục Trắc mẫu phi biết không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại là lúc quan trọng thế?”

Minh Yên thẳng thừng tóm lấy sơ hở của Tần Trắc phi, mạnh mẽ ép hỏi, cũng không quên kéo theo Mục Trắc phi. Mục Trắc phi không ưa Tần Trắc phi từ lâu, lúc này lập tức phụ họa theo Minh Yên: “Đúng thế, ta đang khó chịu đây, đã xảy ra chuyện gì? Hóa ra Tần Trắc phi đã biết trước, hay là nói ra nghe xem?” Nói đến đây thì dừng lại, Mục Trắc phi như vỡ lẽ, nói: “Chẳng trách mới sáng sớm bọn nha hoàn đã hò hét sắp xảy ra chuyện, hóa ra là từ chỗ Tần Trắc phi, ta ngu dốt quá mà, quả thật không biết đã xảy ra chuyện gì, hay là Tần Trắc phi tranh thủ thời gian kể cho mọi người đi.”

Tần Trắc phi nhìn Mục Trắc phi, sắc mặt tái xanh, mãi lâu sau mới bình tĩnh lại, cười nói: “Mục muội muội không biết thật à? Nghe nói sáng nay nhà mẹ đẻ của muội còn phái người gởi thư tới ấy chứ.”

Trong lòng Minh Yên rét run, nhưng ngoài mặt không có chút khác thường, đưa mắt nhìn Mục Trắc phi, lại thấy Mục Trắc phi bật cười ha ha, nói: “Tần Trắc phi phái người theo dõi ta đấy hả? Nhà mẹ đẻ của ta chỉ dặn ta chăm sóc bản thân cho tốt, sao chuyện này cũng phải tra hỏi thế? Nghe nói hôm qua biểu đệ Lư Toàn của tỷ còn đích thân tới gặp, Lư đại nhân là ái tướng của phủ Tương Thân Vương đấy.”

Minh Yên trầm ngâm, không ngờ Mục Trắc phi lại nhắc tới cái tên Lư Toàn này ngay trước mặt mình, còn chỉ rõ là người của Tương Thân Vương nữa, có phải đang ám chỉ điều gì với mình không? Minh Yên nhất thời nghĩ không ra, nhưng vẫn lấy bất động ứng vạn biến, giữ im lặng.

Rốt cuộc Tần Trắc phi cũng không giữ nổi bình tĩnh, rõ ràng hôm qua Lư Toàn đã cải trang tới, sao Mục Nhu Gia lại biết? Tần Trắc phi nhìn Mục Trắc phi bằng ánh mắt kinh ngạc và cũng nghi ngờ, lập tức nói: “Chẳng qua là lâu ngày không gặp, tới nói chuyện thôi.”

“Ồ, nói chuyện à, chẳng trách Tần Trắc phi biết bây giờ đang lúc quan trọng, hóa ra là Lư đại nhân nói.” Mục Trắc phi cười mỉa mai, nhìn người trong viện nói: “Tất cả giải tán đi, sáu người các ngươi thì tới phòng tối chờ xử phạt, làm mọi người hoảng loạn, chờ Vương gia về tự sẽ có phán xét.”

Mục Trắc phi đột nhiên lôi Vũ Ninh Vương ra, tất nhiên Minh Yên và Tần Trắc phi không thể tiếp tục truy hỏi, Minh Yên coi như bỏ qua, vui vẻ xem kịch, Tần Trắc phi lại đột nhiên thay đổi sắc mặt. Cái này thì thật ra Minh Yên có thể hiểu, khả năng cao việc này có liên quan tới người của Tần Trắc phi, giao cho Vương gia cũng tốt, có Mục Trắc phi ở bên cạnh sẽ náo nhiệt lắm.

Tiền ma ma vén màn đi ra, nhìn ba người nói: “Lão Vương phi đã tỉnh lại, muốn gặp ba vị Trắc phi.”

Ba người lập tức lấy lại bình tĩnh, nhấc chân bước qua cửa đi vào phòng trong thì thấy lão Vương phi đã ngồi dậy dựa trên gối mềm, đang nhìn ba người tiến lại, nói: “Ngồi đi.”

Lão Vương phi nhìn Minh Yên, thấy khí sắc của nàng vẫn ổn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cái mạng già này của ta trong chốc lát chưa chết được đâu, Minh nha đầu không cần lo lắng, thân thể của con thế nào rồi?”

“Thưa tổ mẫu, mọi chuyện đều ổn, ăn được ngủ ngon, người không cần bận lòng ạ.” Minh Yên chọn lời nhặt chữ, không muốn lão Vương phi lo lắng vì mình.

Lão Vương phi gật đầu, nói: “Vậy thì tốt, sắp tới ngày sinh rồi, bản thân phải chú ý hơn nữa.”

Minh Yên thưa vâng, lúc này lão Vương phi mới nghiêm mặt lại, nhìn hai người Tần Mục nói: “Cái nhà này bây giờ càng ngày càng loạn, không ra thể thống gì nữa, mấy nha hoàn bà tử cũng có thể gây rối hả? Hai người các con quản gia kiểu gì thế?”

Hai người Tần Mục vội vàng đứng dậy, luôn miệng xin lỗi. Minh Yên cúi đầu không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nghe.

Một khi lão Vương phi tức giận, quả nhiên khí thế bất phàm, ngay cả Minh Yên cũng cảm thấy mi tầm giật giật, một lát sau, sự yên tĩnh trong phòng càng khiến người ta sợ hãi, đúng lúc này Tần Trắc phi nói: “Mẫu phi đừng giận, đều tại nhi tức sai, chắc chắn sau này sẽ sít sao hơn, sẽ không mắc lại sai lầm như vậy nữa.”

Mục Trắc phi cũng vội vàng nói: “Vâng, mẫu phi, người phải chú ý sức khỏe, đừng vì mấy nha hoàn bà tử kia mà tức giận. Nhi tức đã giam người lại rồi, đợi Vương gia về sẽ có phán xét ạ.”

Nghe Mục Trắc phi nói vậy, lão Vương phi ngẩng đầu nhìn bà ta một cái, dường như kinh ngạc lắm, nhưng chỉ thoáng qua thôi thần sắc của lão Vương phi đã lấy lại bình thường, nói: “Biết sai là tốt rồi, tối hôm qua trong Kinh lại bắt đầu có lệnh giới nghiêm ban đêm, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, ban đêm nhất định phải chú ý cửa nẻo, tất cả gia đinh chia làm ba đội không được lơ là việc tuần tra, bà tử nha hoàn thì không cho ăn đêm, không được tùy tiện chạy linh tinh, ở hết trong phòng của mình, nghe rõ chưa?”

Hai người Tần Mục đáp lời, lão Vương phi như còn muốn nói gì nữa, nhưng vẫn im lặng, phất phất tay: “Hai người các con mau đi đi.”

Hai người nhìn Minh Yên một cái rồi sau rồi xoay người đi.

Hai người họ vừa đi, Minh Yên mới đứng dậy đi tới trước lão Vương phi, nhìn sắc mặt tang thương của lão Vương phi, nhớ tới thế cuộc trước mắt, đột nhiên nỗi lòng dâng trào, vội vàng cúi đầu không muốn để ánh mắt của mình làm lao Vương phi buồn bã.

Lão Vương phi đưa tay nắm chặt tay Minh Yên, thở than một tiếng, nhìn Minh Yên cúi đầu mà thở dài thườn thượt: “Đứa nhỏ ngốc, muốn khóc thì khóc đi, khổ cho con đúng lúc này lại gặp chuyện như vậy.”

Minh Yên lắc đầu, lại ngầng đầu nhìn lão Vương phi, kiên định nói: “Tổ mẫu, con không khóc đâu, con sẽ kiên cường đối mặt. Nước mắt không thể làm kẻ thù của ta bỏ vũ khí trong tay xuống, nước mắt không thể xua tan ưu sầu của con, con phải giữ sức để đối phó với kẻ địch.”

Lão Vương phi nở một nụ cười hiếm hoi, vỗ vỗ tay Minh Yên, nói: “Được lắm, làm như vậy được lắm, nữ nhân của vương phủ Vũ Ninh chúng ta không thể làm mất mặt tổ tông, dù chúng ta không thể thúc ngựa chạy nhanh, không thể múa kiếm trên chiến trường, không thể hành quân bày trận, nhưng chúng ta có thể cố gắng hết mình bảo vệ mái nhà của chúng ta, giữ lại một chút ấm áp cho trượng phu đang chém giết đẫm máu, chờ bọn họ khải hoàn trở về có thể nhìn thấy hoa nở đầu cành tươi đẹp khắp sân vườn, có thể nhìn thấy cơ nghiệp của tổ tông còn nguyên vẹn không tổn hao gì.”

Minh Yên gật đầu, lại nói: “Hạo Khiên bảo nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì đêm nay sẽ đưa người ra ngoài thành.”

Lão Vương phi nhìn Minh Yên nói: “Ta sẽ không đi, bộ xương già này đã không chịu được đường xá gập ghềnh nữa rồi, rời đi e rằng không về được, cứ ở lại như này thôi, bất kể ai lên nắm quyền chẳng lẽ có thể làm khó một lão thái bà sao?”

Chỉ với một câu, Minh Yên đã biết lão Vương phi nhìn rõ thế cục trước mắt, vội vàng khuyên nhủ: “Giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, tổ mẫu, người là người quan trọng nhất trong lòng Hạo Khiên, nếu người không đi, sao tiểu Vương gia có thể tập trung chống địch được? Đừng hành động theo cảm tính.”

Lão Vương phi mỉm cười, khẽ ho một tiếng, thở dài thườn thượt, sau đó nói: “Minh Yên, con không cần lo những chuyện này, ta tự có kế hoạch. Nhưng còn con đang mang cốt nhục của Hạo Khiên, nhất định phải rời đi sớm, nếu không lúc này sẽ trở thành điểm yếu lớn nhất của Hạo Khiên.”

“Tổ mẫu không đi, Minh Yên cũng không đi.” Minh Yên quả quyết.

Lão Vương phi bật cười, nói: “Bây giờ nói những lời này vẫn còn sớm, Minh nha đầu, đời này của ta đã trải qua rất nhiều sóng gió, không ngờ đến tuổi gần đất xa trời còn phải chịu khổ bực này. Thế lực của An Thân Vương yếu hơn, tuổi cũng nhỏ hơn Tương Thân Vương và Túc Thân Vương rất nhiều, vốn đã mất đi rất nhiều ưu thế. Cho dù có Phi Ưng vệ và Phương Kiêu hết lòng giúp đỡ thì e rằng vẫn khó đối chọi lại với hai người kia. Những năm qua, An Thân Vương ẩn mình, nhẫn nhịn khắp chốn nhưng vẫn bị hai vịvVương gia chèn ép, hơn nữa Hoàng thượng đa nghi, cho nên lực lượng mãi không phát triển mạnh mẽ.”

Minh Yên gật đầu, lão Vương phi phân tích rất đúng, Chu Hạo Khiên cũng nói như vậy.

“Lấy cứng chọi cứng, bọn chúng sẽ bị thua. Còn nếu tính lâu dài, e rằng trước mắt phải lui lại, ngồi nhìn Tương Thân Vương và Túc Thân Vương đánh nhau, thế nhưng hai người này không ngu, trước khi quyết chiến chắc chắn sẽ diệt trừ An Thân Vương trước, như vậy mới có thể không lo lắng.”

Minh Yên thầm run lên trong lòng, chẳng trách mình vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, hóa ra là vậy, nàng hỏi: “Vậy phải làm sao đây ạ?”

“Ngày mai mùng bảy tháng Bảy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ buổi chiều hôm nay sẽ có tin Hoàng thượng đã tỉnh, hôn lễ ngày mai của An Thân Vương không thể trì hoãn. Sáng nay vó sắt vào thành, e rằng ngày mai sẽ có một trận đại chiến.” Trong mắt lão Vương phi hiện lên sự trào phúng, từ xưa đến nay vì tranh đấu hoàng vị mà không biết đã chết bao nhiêu người.

Minh Yên cũng tính mai sẽ có một trận đại chiến, vậy thì bọn họ chỉ còn một buổi tối nay để giữ mạng, phải làm sao mới tốt đây? Nàng ngẩng đầu nhìn lão Vương phi, hỏi: “Vậy bên Tần Trắc mẫu phi và Mục Tắc mẫu phi thì thế nào ạ? Cần thông báo với bọn họ không? Hôm nay Vương gia vào cung, không biết khi nào mới trở về.” Thật ra điều Minh Yên lo lắng nhất là hai người Tần Mục có cấu kết với người ngoài diệt trừ mình trước không, liệu lão Vương phi có biết dã tâm của hai người Tần Mục không, Mục Trắc phi có thể sẽ không phản bội Vương gia, nhưng Tần Trắc phi vì nhi tử không biết sẽ làm ra chuyện gì, đêm nay nhất định không yên…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK