Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đứng lại quan sát, Minh Yên nhìn cảnh tiêu điều trong sân, hôm nay không có gió, ánh mặt trời vàng óng phủ sáng khắp nơi thật khiến người ta cảm thấy ấm áp vô cùng. Mái tóc đen của Minh Yên vẫn luôn cài bộ diêu có chút rực rỡ, bảo thạch nhỏ vụn tản ra ánh sáng dịu dàng, Lan Phương tùy ý nhìn một cái, chỉ thấy ngực khẽ run lên, hôm nay Minh Yên quả thật không giống với lúc trước, cách ăn mặc hoàn toàn không thể so với trước kia.

“Ngũ tỷ tỷ, gần đây có khỏe không?” Minh Yên khẽ cười nói, đi vào trong đình ngồi ở trên lan can, nhìn mấy đứa nhỏ chơi đùa với nhau, Minh Trình và Mẫn Nhu nghịch ngợm nhất, Minh Tấn thì như ông cụ non, nhìn chằm chằm vào mấy đệ muội, U tỷ nhi rúc ở trong lòng Lan Cúc, nhìn hồi lâu rốt cục cũng uốn éo người trèo xuống đất, tay chân nhỏ nhắn vung lên từ từ đi vào giữa sân, đôi mắt to tròn mặc dù sợ hãi nhưng không hề ngừng bước chân lại.

Lan Phương nhìn theo ánh mắt của Minh Yên, sau đó cười nói: “Thất muội muội không cần hâm mộ, muội cũng sắp có hài tử của mình rồi.”

Minh Yên hồi thần lại, vươn tay vỗ nhẹ bụng của mình, cười nói: “Đúng vậy, không bao lâu nữa sẽ ra đời rồi. Hôn sự của Ngũ tỷ tỷ thế nào rồi? Đã định hôn kỳ chưa?”

Lan Phương ngồi đối diện Minh Yên, nhìn nha hoàn đứng ở ngoài đình, cười nhạt nói: “Thất muội muội biết rõ còn cố hỏi à?”

Minh Yên vẫy tay để Bạch Hinh Tuyết Hủy lùi về sau một chút, lúc này mới nhìn Lan Phương nói: “Không biết Ngũ tỷ tỷ đã suy nghĩ kỹ gả vào nhà đó chưa? Thân là muội muội vẫn có thể giúp tỷ một tay, tỷ muội với nhau đâu thể khoanh tay đứng nhìn.” Nói đến đây thì ngừng lại, ngước mắt nhìn Lan Phương, hé miệng cười một tiếng, nói tiếp: “Đương nhiên, nếu Ngũ tỷ tỷ nhất định muốn vào vương phủ thì tỷ chỉ cần thuyết phục tiểu Vương gia là được, hiện nay ta có hài tử rồi địa vị vững chắc nên không sợ gì nữa, nhưng.. Ngũ tỷ tỷ bị rách y sam trên phố, lộ da thịt ra ngoài, không biết vương phủ có đồng ý cho tỷ vào cửa hay không. Còn không Ngũ tỷ tỷ có cách nào có thể mê hoặc được tiểu Vương gia chịu vì tỷ mà ngỗ nghịch trưởng bối, vậy cũng được đấy.”

Lan Phương nghe lời này cảm thấy trong người vô cùng bực bội, sắc mặt biến hóa, miệng của Minh Yên càng ngày càng lợi hại, mỗi câu mỗi chữ đều có gai thấy máu, ngực Lan Phương nhấp nhô lên xuống, cười lạnh nói: “Muội cần gì phải bôi nhọ ta như thế? Ta biết trong lòng muội oán hận ta, nhưng ta cũng chỉ muốn tìm được hạnh phúc của mình mà thôi.”

“Ngũ tỷ tỷ vì hạnh phúc của mình cho nên muốn liên lụy đến hạnh phúc của mọi người? Chuyện lúc trước tỷ làm với ta, ta nhớ rất rõ ràng, không dám quên chút nào, chẳng lẽ Ngũ tỷ tỷ không sợ nửa đêm tỉnh mộng oan hồn lấy mạng sao?” Minh Yên nhìn như hờ hững nói, nhưng giọng điệu lại vô cùng nặng nề.

Lan Phương biến sắc, trách mắng: “Thất muội muội nói bậy gì đó?”

Minh Yên cũng không phản bác, lặp lại vấn đề vừa rồi: “Xem ra Ngũ tỷ tỷ muốn gả vào Hầu phủ rồi?”

Lan Phương run rẩy nhìn Minh Yên, ghê tởm với dáng vẻ cầm quyền bễ nghễ thiên hạ này của Minh Yên, tựa như vạn vật đều bị nàng nắm trong lòng bàn tay vậy, nàng ta không thích cảm giác này. Nhưng với tình thế so với người mạnh hôm nay, Chu Hạo Khiên kia cứng mềm không ăn, vốn có thể tiếp tục dây dưa, nhưng xảy ra chuyện lần trước, Lan Phương biết mình không thể đợi được nữa rồi, cho nên hôm nay muốn thăm dò Minh Yên.

Ngược lại Lan Phương không chút e dè mà gật đầu, nói: “Đúng, hiện nay ta còn có con đường thứ hai để đi sao?”

“Đường thiên hạ vốn nhiều, phải xem tỷ lựa chọn thế nào, Ngũ tỷ tỷ tâm thuật bất chính, một lòng mưu lợi, sao có thể chọn con đường tốt cho mình?” Lúc này Minh Yên không có kiêng kị gì nói chuyện cũng tùy ý hơn, một lần nữa đối mặt với Lan Phương mà nàng oán hận, thật ra không cần mình ra tay, một ngày nào đó Lan Phương sẽ tự mình phá hủy chính mình, ý niệm tham lam của tỷ ta quá mạnh mẽ, ham muốn quá nhiều, không phải là chuyện tốt.

Khuôn mặt Lan Phương lập tức trắng bệch, hừ lạnh một tiếng nói: “Lúc muội chưa xuất giá không phải cũng vì mình mà mưu cầu một lối thoát sao? Lúc này có nói thêm gì cũng cảm thấy mình thật sự vĩ đại à?”

“Đúng, ta vì mình mà mưu cầu một lối thoát, nhưng sao ta có thể so được với Ngũ tỷ tỷ chứ? Tỷ là đích nữ, mọi chuyện đã có người lo nghĩ cho tỷ, mà ta chỉ là một thứ nữ, nếu không mưu cầu cho mình một lối thoát, ta sẽ không có đường ra. Ngũ tỷ tỷ chiếm hết thiên thời địa lợi vì sao còn không biết đủ?” Minh Yên vẫn luôn nghĩ không ra, động cơ gì khiến Lan Phương mưu hại Lan Nhụy, tâm tư của nữ nhân này nàng nhìn không thấu.

Lan Phương nghe vậy thì sững sốt, trong mắt hiện lên vẻ trào phúng, muốn nói gì đó nhưng vẫn không nói ra miệng, chỉ có điều ánh mắt nhìn Minh Yên càng lạnh căm, hồi lâu mới nói: “Muội không phải ta, nào hiểu được nổi thống khổ của ta?”

Minh Yên lắc đầu thở dài, thân là đích nữ đã chiếm hết tất cả chuyện tốt, thế nhưng vẫn muốn hao tổn tâm cơ mưu tính, không biết sau cùng muốn cái gì, Minh Yên vĩnh viễn không hiểu Lan Phương muốn cái gì.

Lan Phương không giải thích, chỉ nhìn Minh Yên nói: “Chắc hẳn tình cảm phu thê của hai người rất sâu đậm, nhất định biết chuyện sổ sách nhỉ?”

Minh Yên không phủ nhận, gật đầu thừa nhận, sau đó nói: “Rốt cuộc tỷ tỷ của ta cũng quyết định muốn trao đổi sổ sách rồi? Chẳng lẽ Ngũ tỷ tỷ không còn đường ra khác?”

Lan Phương vẫn ôm tâm lý may mắn ở trong lòng, cho rằng có lẽ Chu Hạo Khiên sẽ nói chuyện này cho Minh Yên biết, ai ngờ cuối cùng vẫn thất vọng, Lan Phương thở dài, sau đó gật đầu nói: “Chỉ cần tiểu Vương gia có thể bảo vệ ta gả vào Hầu phủ, ta sẽ giao sổ sách kia cho ngài ấy.”

Trong lòng Minh Yên khó diễn tả được có tư vị gì, Lan Phương vì tương lai của mình mà giao ra sổ sách chứa tất cả chứng cứ giữa Úc Duy Chương và Chung Lương, thật sự không hề có chút lương tâm nào.

Chung Lương là công công của Lan Cúc, nếu ông ta xảy ra chuyện chắc chắn Chung gia sẽ bị đả kích, nhất định Lan Cúc sẽ bị liên lụy đến, nếu Úc Duy Chương xảy ra chuyện Úc phủ cũng xong luôn, chẵng lẽ Lan Phương không biết lợi hại trong chuyện này, vẫn lấy ra trao đổi như hàng hóa, bởi vậy đủ thấy tỷ ta ích kỷ cỡ nào, tàn nhẫn ra sao, vì tương lai của mình mà phá hủy tất cả mọi người không hề thương tiếc, tính toán của tỷ ta thật sự ngoan độc.

“Ngũ tỷ tỷ nên biết lợi hại của sổ sách kia nhỉ? Tỷ còn muốn giao ra? Chẳng lẽ phụ thân không biết tỷ trộm sổ sách của ông ấy?” Minh Yên nhìn Lan Phương lạnh nhạt hỏi.

Vẻ mặt Lan Phương biến đổi lớn, nắm chặt hai tay nói: “Chuyện này không cần muội quan tâm, muội chỉ cần nói có được hay không thôi?”

Minh Yên nhìn vẻ mặt Lan Phương không giống như giả vờ, vậy hẳn là Lan Phương trộm lấy chính người kia cũng không biết, nếu biết sao có thể cho phép Lan Phương lấy ra trao đổi chứ? Nhưng nếu là vậy… làm sao Lan Phương biết được sự tồn tại của quyển sổ sách này?

Trên người Lan Phương có quá nhiều nghi vấn, Minh Yên nhất thời không nhìn thấu, nhưng nàng cũng không cần nhìn thấu, Lan Phương gả vào Hầu phủ chưa hẳn là chuyện tốt, Nam Dương Hầu phu nhân… sao có thể chứa chấp tỷ ta? Bởi vì tỷ ta, Thế tử Nam Dương Hầu bất hiếu với Nam Dương Hầu phu nhân, Nam Dương Hầu phu nhân sẽ không làm gì nhi tử của mình, tuy nhiên bà ta có thể dạy dỗ nhi tức phụ, Lan Phương nghĩ đơn giản quá rồi.

“Được, ta đồng ý với tỷ là được, nhưng tỷ phải giao sổ sách ra trước, ta thật sự không tin được cách làm của tỷ!” Minh Yên châm chọc nói, nàng thật đúng là sợ Lan Phương sẽ đổi trắng thay đen.

—//—

P/s:

[Lời của tác giả]: …

[Lời của editor]: P/s của tác giả rất dài, đại khái là nói về thai nhi trong bụng Minh Yên, quả thật là thai ba nhé, thai ba này thật sự khác người, mỗi một cái thai đều có lai lịch cả, túm cái váy lại là đều là thai xuyên, tác giả dùng chữ “luân hồi” nên chắc là đều sống lại:V bởi vì t chưa đọc CV nên không biết trước nội dung, edit tới đâu hay tới đó mọi người ạ, nên mọi người cùng hóng nội dung về sau với t nhé:v:v:v

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK