Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão Vương phi vừa nhìn thấy Minh Yên tới thì lập tức thở phào một hơi, đứa cháu này của bà không sợ trời không sợ đất nhưng ngày thường lại nghe lời Minh Yên, vội vàng nói với Minh Yên: “Hai phụ tử kia thật sự khiến người ta đau đầu, không biết có phải xung khắc hay không mà vừa thấy mặt đã đao binh qua lại, thật đúng là sầu hết cả người.”

Hai mắt Minh Yên lướt nhìn mọi người, khi thấy ý cười nơi khóe miệng chưa kịp thu lại của Tần Trắc phi cùng Chu Hạo Nam đứng sau lưng Vũ Ninh Vương thì hiểu ra, lại nghe thấy lời của lão Vương phi, Minh Yên suy tính trong lòng, tay phải đỡ eo, trên mặt mang theo nụ cười tươi, từ từ đi tới bên cạnh Chu Hạo Khiên, dịu dàng nói: “Chàng xem chàng này, lúc ở trong viện của mình lúc nào cũng nói Vương gia tốt thế này Vương gia tốt thế kia, còn nói phải biết ân phụ mẫu, sao vừa thấy mặt Vương gia lại giở tính trẻ con ra thế, cẩn thận sau khi con của chàng ra đời lại cười nhạo chàng.”

Minh Yên vừa nói vừa kéo ống tay áo của Chu Hạo Khiên, theo bản năng Chu Hạo Khiên lập tức thả lỏng tay ra, sắc mặt vẫn có chút khó coi, ngực đập phập phồng không ngừng, ánh mắt nhìn Vũ Ninh Vương vẫn mang theo bất mãn.

Vũ Ninh Vương thu tay về, quay đầu nhìn về phía Minh Yên, lại thấy Minh Yên hành lễ với mình, chỉ có điều bụng lớn nên có chút bất tiện, lại nói: “Con mang thai cẩn thận một chút, mấy tục lễ này tạm thời đừng để ý tới.”

Minh Yên thấy thái độ của Vũ Ninh Vương đối với mình đã thay đổi, trong lòng phỏng đoán có lẽ Vũ Ninh Vương cũng không phải là một người tuyệt tình, vì vậy cười nói: “Đa tạ Vương gia chăm sóc, kính xin Vương gia không nên chấp nhặt với tiểu Vương gia, ngày thường ở trước mặt người ngoài lúc nào cũng bày ra dáng vẻ người lớn, chưa từng nghĩ ở trước mặt ngài lại như trẻ con thế này, cử chỉ lỗ mãng cũng chỉ khát vọng nhận được sự quan tâm của phụ thân mà thôi.”

Chu Hạo Khiên nghe vậy thì có chút không vui, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Minh Yên lia qua mình, lời nói trào ra tới miệng lại nuốt trở về, thần sắc trên mặt một chút nhếch nhác.

Hành động nhỏ của hai phu thê ở trong mắt mọi người thật sự hiện ra đủ loại dáng vẻ, lão Vương phi vui mừng, cưới vợ thì cưới vợ hiền, tục ngữ nói thê tử hiền lành thì phu quân ít gây họa, tình huống vừa rồi khẩn trương như vậy, Minh Yên chỉ nói mấy câu đã khiến Chu Hạo Khiên không đối đầu với phụ thân nữa, lão Vương phi thật sự vui vẻ, bà vốn hi vọng có Minh Yên dàn xếp, mâu thuẫn của hai phụ tử này sẽ có một ngày tan thành mây khói.

Mục Trắc phi nhìn mà chẳng thấy có tư vị gì, tuy nhiên cũng không tới mức tức giận khó chịu như ngày trước, phải chăng đoạn thời gian này tâm tính của mình có thay đổi, Mục Trắc phi nhìn dáng vẻ ân ái của hai người thì nhớ lại dáng vẻ của bà ta và Vương gia, trong lòng có gì đó rất là lạ, dứt khoát quay đầu đi không nhìn, chỉ là tấm chân tình khó tả ở trong lòng kia không biết tại sao lại cuồn cuộn lên.

Nhị thiếu phu nhân mở to mắt hâm mộ không thôi, đây mới là phu thê ân ái đấy, nhưng trong nháy mắt lại đổi sang vẻ khinh thường, Úc Minh Yên chỉ là một Trắc phi, sau này còn có một Chính phi đè ở trên đầu, chút không vui trong lòng tản đi một ít.

Đại thiếu phu nhân cúi thấp đầu làm như không nhìn thấy, yên lặng thừ người ngồi yên đó không nói lời nào, mà vẻ mặt của Tần Trắc phi ở trước mặt nàng ấy lại có hơi khó coi. Vẫn luôn biết rõ Chu Hạo Khiên coi Úc Minh Yên như bảo bối, lại chưa từng nghĩ sẽ đến mức này, đối với bà ta mà nói cũng không phải là chuyện gì tốt, một đôi tay ngọc xoắn chặt vào nhau, suy nghĩ nên làm sao mới tốt…

Vũ Ninh Vương nghe thấy Minh Yên nói vậy thì vẻ mặt sững sờ, ngước mắt lên nhìn Chu Hạo Khiên, lại chưa từng nghĩ tới sẽ nhìn thấy nét mặt quật cường của Chu Hạo Khiên, sau đó hừ lạnh một tiếng nói: “Con đừng nói tốt thay nó, nhi tử của mình có phẩm hạnh gì ta còn không biết sao?”

Thật ra Minh Yên muốn hoà giải thôi, nhưng nghe thấy Vũ Ninh Vương nói thế nàng lại không vui, biết? Cái sự hiểu biết của Vũ Ninh Vương chỉ sợ là Chu Hạo Khiên ở trong miệng người khác, mà không phải là Chu Hạo Khiên chân chính. Nghĩ tới đây trong lòng lại khổ sở thay Chu Hạo Khiên, Minh Yên vẫn cười như cũ ngẩng đầu nhìn Vũ Ninh Vương nói: “Có câu không ai hiểu con bằng mẹ, mặc dù Vương phi đã quy tiên nhiều năm, nhưng Vương gia lại tận mắt nhìn tiểu Vương gia lớn lên, đương nhiên phụ tử tình thâm, không ai có thể so sánh được. Chỉ là nhi tức có đôi lời không biết có nên nói hay không, trong lòng thật sự có một nỗi băn khoăn muốn biết rõ, nếu không thật sự ăn không ngon ngủ không yên, kính xin Vương gia chỉ giáo.”

Minh Yên đột nhiên nói một câu như thế khiến tất cả mọi người kinh hãi, trong lòng lão Vương phi thoáng hiện lên ý niệm muốn ngăn cản, tuy nhiên nó lại bị cưỡng chế đè ép xuống, nha đầu Minh Yên này thật sự to gan, nó cho rằng nó nói mấy lời kia là có thể hóa giải được ngăn cách giữa hai phụ tử bọn họ sao? Nhưng trong lòng lại muốn Minh Yên thử một lần, mình cố gắng nhiều năm lại không hề có hiệu quả, có lẽ người ngoài nói ra sẽ tốt hơn một chút.

Ngay lập tức lão Vương phi không ngăn cản nữa, chỉ là trên mặt vẫn hiện lên sự đau xót, nhớ tới Thải Nguyệt mất sớm trong lòng luôn áy náy.

Mục Trắc phi nhìn Minh Yên mím chặt môi không nói, trong lòng Tần Trắc phi lại có một cảm giác kỳ quái, nhưng lão Vương phi không nói gì, Mục Trắc phi cũng không thể ngăn cản, mà bà ta cũng không muốn can thiệp vào lúc này, chỉ có điều trong lòng luôn thấy bất an, khiến bà ta có chút khó chịu, kể từ khi giao đấu với Úc Minh Yên, bà ta chưa từng bớt lo, tuy nữ nhân này còn nhỏ tuổi, nhưng tâm tư lại rất sâu, không chỉ nam nhân của mình bị nàng chỉnh đến lên bờ xuống ruộng, ngay cả khi mang thai cũng không thấy Chu Hạo Khiên có lòng riêng, tình cảm sâu đậm cỡ nào mới có thể trói buộc nam nhân ở bên người mình chứ.

Trưởng bối không nói gì, Nhị thiếu phu nhân và Đại thiếu phu nhân càng không thể nói, chỉ là vẻ mặt hai người đều khác nhau, Nhị thiếu phu nhân là bất mãn,  Đại thiếu phu nhân vẫn không bận tâm như trước, khiến người ta không nhìn thấu nàng ấy đang suy nghĩ gì.

Vũ Ninh Vương nhíu mày nhìn Minh Yên, xoay người ngồi xuống ghế bên dưới lão Vương phi, lại phất tay nói: “Ngồi xuống cả đi.” Đợi mọi người ngồi xuống hết rồi, lúc này mới ông ta mới nhìn Minh Yên nói: “Có chuyện gì con nói nghe xem.”

Minh Yên gật đầu một cái, sắp xếp lại suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng nói: “Vừa rồi Vương gia nói, người hết sức hiểu rõ nhi tử của mình, Minh Yên có điều muốn hỏi, Vương gia có thể nói cho mọi người biết, ở trong lòng Vương gia, tiểu Vương gia là người như thế nào không?”

Vũ Ninh Vương ngẩn ra, nét mặt có hơi không vui, chưa từng nghĩ tới Minh Yên sẽ hỏi vấn đề này, thật ra ông ta không muốn trả lời vấn đề này, ông ta và Chu Hạo Khiên cứ như kẻ địch, thật sự không muốn để ý đến vấn đề này.

Minh Yên nhìn Vũ Ninh Vương một cái, thật ra Minh Yên vốn không muốn biết Chu Hạo Khiên ở trong miệng Vương gia là người như thế nào, cái nàng muốn chính là để Vũ Ninh Vương biết một việc, Chu Hạo Khiên đã không còn là Chu Hạo Khiên ở trong lòng ông ta nữa, người đó đã thay đổi rồi, bây giờ Chu Hạo Khiên muốn được đối xử một cách công bằng chính trực khách quan, Minh Yên chỉ muốn đòi lại công bằng cho Chu Hạo Khiên từ chỗ Vũ Ninh Vương mà thôi.

Vũ Ninh Vương khẽ cau mày, Chu Hạo Khiên ở bên cạnh quay đầu nhìn về phía Minh Yên, hiển nhiên không thích Minh Yên nói đến vấn đề này, lòng tự trọng của hắn bị tổn thương, hắn không cần sự thừa nhận của nam nhân trước mặt này, đã thật sự không cần nữa rồi.

Minh Yên nhìn ngược lại Chu Hạo Khiên, nàng biết ý nghĩ trong ánh mắt của hắn, nhưng nàng vẫn muốn nói cho hắn biết, không phải có cần vấn đề này hay không, mà là vấn đề này có công bằng hay không, Minh Yên không hy vọng Chu Hạo Khiên bị đối xử bất công, cho dù là ai cũng không được.

“Có gì để nói đâu chứ, đức hạnh của tiểu tử này như thế nào cả Kinh thành ai mà không biết, cần gì phải hỏi lại nữa.” Vũ Ninh Vương mở miệng nói, hiển nhiên cực kỳ không muốn nhắc tới vấn đề này.

Minh Yên thở dài, chậm rãi nói: “Thì ra ở trong lòng Vương gia, phẩm hạnh của tiểu Vương gia chính là phẩm hạnh được mọi người trên phố lan truyền, chẳng lẽ Vương gia không cẩn thận đi tìm hiểu xem hài tử của người có phải là loại người như vậy hay không sao? Cũng chưa từng xem xét đó là thật hay giả sao?”

Vũ Ninh Vương sững sốt, sau đó không vui hỏi: “Con đang chỉ trích bổn vương sao?”

“Đúng!” Minh Yên trả lời như chém đinh chặt sắt, không hề có chút do dự nào, nhất thời khiến mọi người hoảng sợ.

Trong ánh mắt Lão Vương phi mang theo ý cười, đám người Mục Trắc phi đều bị dọa, tôn nghiêm của Vương gia có thể tùy ý bị giẫm đạp? Úc Minh Yên lại dám nói như vậy, sao các bà ta không thể hoảng sợ cho được?

Kể từ khi Vũ Ninh Vương kế thừa tước vị thì vẫn không có ai dám nói với ông ta như vậy, nhất thời ngớ ra, một hồi lâu nhìn Minh Yên với vẻ mặt bất thiện. Lại thấy Minh Yên đang quay đầu nhìn tiểu nhi tử của mình, trên mặt là ý cười dịu dàng như nước suối chảy, nụ cười đó rực rỡ như ánh mặt trời nhất thời khiến cơn tức giận của Chu Hạo Khiên bay sạch sành sanh, Vũ Ninh Vương chỉ thấy trong lòng có gì đó là lạ, nhưng lại không nói ra được là lạ chỗ nào, chỉ thấy hình tượng của Chu Hạo Khiên như ăn sâu bén rễ trong đầu mình dường như có chút khác biệt.

Minh Yên yên lặng ngồi đó quay đầu lại nhìn Vũ Ninh Vương, từ từ nói: “Phẩm hạnh của tiểu Vương gia là do miệng nhiều người xói chảy vàng[1], trước kia từng nghe nói chàng ấy là một công tử quần là áo lụa trêu chim dắt chó đi dạo, ăn chơi bài bạc, không việc xấu nào không làm, lúc ấy Minh Yên thầm nghĩ ta thà gả cho một người bình thường cũng không muốn sống cả đời với một nam nhân như vậy, cho nên ta từng cự hôn. Nhưng sau đó ta mới từ từ hiểu rõ thật ra chàng ấy không phải là người như thế, tiểu Vương gia vì ta mà làm rất nhiều chuyện, từng mấy lần gây chấn động cả Kinh thành, Minh Yên bị nam nhân chấp nhất mà quật cường, thâm tình lại cứng cỏi như thế này thuyết phục. Ở trong lòng Minh Yên, tiểu Vương gia là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, chàng nói là làm, đã làm thì phải có kết quả, vung kiếm chém bụi tơ, đủ loại tin đồn trước kia cũng tan thành mây khói, tiểu Vương gia của ngày hôm nay là một người hoàn toàn mới, là một người dùng bản lĩnh thật sự của mình để lọt vào mắt rồng của Hoàng thượng, là một người dám liều mạng đánh nhau ở trong quân doanh để củng cố bước chân của mình.

[1] Miệng nhiều người xói chảy vàng: chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn.

Tiểu Vương gia từng nói với ta, vương phủ Vũ Ninh dựa vào công trạng để đứng vững ở trong Kinh thành, ở trong triều đình, chàng không thể để cho tổ tiên hổ thẹn, cho nên dù làm quan cũng phải làm quan võ, phải xây dựng lại uy phong cho vương phủ Vũ Ninh một lần nữa, một nam nhân đối nội có thể quản gia bảo vệ thê nhi  đối ngoại có thể bảo vệ quốc gia bình thiên hạ, đây mới là hành vi quân tử của một đại trượng phu, xin hỏi Vương gia, ngài còn không hài lòng với tiểu Vương gia ở chỗ nào?”

Trong lời nói của Minh Yên không hề giấu dao, nhưng lại khiến cho Vũ Ninh Vương không thể phản bác lại câu nào, ông ta nhìn Chu Hạo Khiên với ánh mắt phức tạp, tựa như có thứ gì đó đang từ từ bong tróc ra, rơi đầy trên đất.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Minh Yên hít một hơi thật sâu, nhìn Vũ Ninh Vương nói tiếp: “Tiểu Vương gia lãng tử quay đầu, chẳng lẽ Vương gia không thể dùng trái tim của người để đối xử với chàng ấy? Không cần ngài đặc biệt đối tốt với chàng, chỉ cần ngài công bằng chính trực là đủ rồi. Chàng cũng là hài tử của ngài, trong người có huyết mạch của ngài, phụ tử cha truyền con nối, yêu cầu đơn giản như vậy cũng không quá đáng nhỉ? Tiểu Vương gia chưa bao giờ nói một câu bất mãn về ngài, nhưng trong thiên hạ này có hài tử nào không hi vọng được phụ mẫu yêu thương? Huống chi tiểu Vương gia còn là đích tử của ngài, là đích tử duy nhất.”

Nói đến đây Minh Yên không nói thêm gì nữa, hăng quá hoá dở, hôm nay không phải trách móc Vũ Ninh Vương, mà là khẩn cầu ông ta, Minh Yên chừa đủ mặt mũi cho Vũ Ninh Vương, thà rằng hao tổn mặt mũi của mình, Minh Yên lại không có nắm chắc Vũ Ninh Vương có nhìn thấu, hiểu thấu hay không, mấy năm qua nam nhân này không hề thấy hổ thẹn với vong thê của mình, cho nên nàng cũng không hi vọng quá lớn ông ta sẽ đối xử tốt với hài tử mà nữ nhân mình không thích để lại, còn yêu thương người đứa bé và nữ nhân muốn chiếm giữ vị trí kia.

Thế nhưng, mọi chuyện trên thế giới đâu phải chuyện nào cũng có công bằng, dù cho ông ta có không thích Chu Hạo Khiên đi nữa, thì Chu Hạo Khiên vẫn là đích tử chính thống được Vương phi do Hoàng thượng tứ hôn sinh hạ, ai cũng không thể thay đổi được sự thật này, chỉ là dưới sự dẫn dắt hồ đồ của Vương gia, nguyên đám người không có ai nhìn thẳng vào vấn đề này!

“Lời của Minh Yên cũng là lời ta muốn nói, có một số việc con phải suy nghĩ cho thật kỹ.” Lão Vương phi nhìn nhi tử của mình, trong lòng thở dài một tiếng, một chữ tình là dây dưa nhất, cả đời này không biết ai phụ thùy, ai nợ ai.

Mục Trắc phi nghe vậy thì không nhịn được tức giận nhìn Minh Yên, một ranh con không lớn bao nhiêu, dựa vào đâu mà dám quang minh chính đại nói như thế, nếu bàn về tủi thân thì ai tủi thân hơn bà ta? Rõ ràng bà ta nên là Chính phi được Vũ Ninh Vương cưới hỏi đàng hoàng mới đúng, nhưng cố tình lại biến thành Trắc phi, bà ta có thể đi tố khổ với ai đây?

Tần Trắc phi yên lặng hơi cúi đầu xuống, thế nhưng móng tay thật dài lại đã sớm hãm sâu vào trong da thịt, tủi thân? Trong chuyện này có ai tủi thân hơn bà ta? Vũ Ninh Vương và bà ta vốn là hai bên có tình, bà ta cũng vào cửa sớm nhất, nhưng sau đó Vũ Ninh Vương lại say đắm Mục Nhu Gia ngay từ cái nhìn đầu tiên, bà ta chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ làm Chính phi, bởi vì bà ta biết Chính phi của vương phủ Vũ Ninh phải được Hoàng thượng tứ hôn, ai mà không biết hoàng thất kiêng kị phủ Vũ Ninh Vương chứ?

Nhưng dựa vào đâu mà Vương gia cưới Chính phi lại cam tâm tình nguyện vì Mục Nhu Gia mà nhiều lần cãi nhau với Vương phi, rõ ràng bà ta mới là người đến sớm nhất, đến gần lòng ông ta nhất, cho nên bà ta mới không cam tâm, bà ta sẽ lấy lại tất cả mọi thứ từ Mục Nhu Gia, cho nên bà ta phải nghĩ đủ mọi cách để lấy về, bà ta không sai, không hề sai chút nào.

Minh Yên không hề biết gút mắc ân oán trong chuyện này, nàng chỉ muốn lấy lại công bằng cho Chu Hạo Khiên thôi!

Lúc này Tần Trắc phi nhìn Minh Yên, cười nhẹ nói: “Dường như Úc Trắc phi nói xa chủ đề rồi, việc cần làm lúc này chính là đòi lại công bằng cho Vũ di nương, mà không phải thảo luận chuyện này.”

Minh Yên nhìn Tần Trắc phi, thầm nghĩ: Rốt cuộc bà vẫn không nhịn được mà mở miệng trước, nàng đang đợi bà ta đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK