Minh Yên quay đầu nhìn Chu Hạo Khiên ngồi xe ngựa cùng mình, trong lòng hạ quyết tâm, nếu không có chứng cứ chuẩn xác, tuyệt đối không nói việc này với hắn, tránh cho Chu Hạo Khiên mất bình tĩnh rồi không biết sẽ làm ra chuyện gì, Minh Yên biết, tiên Vương phi có một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Chu Hạo Khiên.
Giữa trưa Minh Yên đã phái người đến Úc phủ báo tin, lúc đến thì thấy hai người Thập Nhất di nương và Úc Dương đang đứng ở cửa chờ, Minh Yên được Liên Song đỡ xuống xe ngựa, sau đó bước hai bước tới trước mặt Thập Nhất di nương, nói: “Di nương, thời tiết nóng nực thế này sao di nương còn ra đây?”
Thập Nhất di nương vẫn theo phép tắc thi lễ, tiếp đó hành lễ với Chu Hạo Khiên rồi mới nói: “Không sao đâu, nào mong manh đến vậy, lão gia đang chờ, chúng ta vào trước đã.”
Minh Yên gật đầu, nếu là trước kia, khi Chu Hạo Khiên tới Úc Duy Chương sẽ ra đón, nhưng hôm nay lại không ra, chứng tỏ sức khỏe thật sự có vấn đề, Minh Yên nắm tay Thập Nhất di nương, khẽ hỏi: “Bệnh của phụ thân có khởi sắc không?”
Nhắc tới chuyện này, Thập Nhất di nương cũng hơi buồn bã, cúi đầu nói: “Gần đây bệnh của lão gia càng nặng, không biết có thể nhìn thấy hài tử trong bụng ra đời không.”
Minh Yên cả kinh, không ngờ tình trạng bệnh của Úc Duy Chương lại tới mức này, vội hỏi: “Đại phu nói thế nào?”
“Hầu như lang trung đều nói máy móc một kiểu, cái gì mà tâm bệnh tích tụ, bệnh tim rất nặng, nói cái gì mà tâm bệnh khó chữa, ta sầu muốn chết luôn.” Thập Nhất di nương nói tới đây thì khựng lại, sắc mặt như có hơi kiêng kỵ, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Thất tiểu thư, người nói xem, Lục tiểu thư đã chết được nhiều năm như vậy, sao vẫn âm hồn bất tán. Dù lão gia có lỗi với nàng ấy, nhưng chính lão gia cũng không biết sự thật, bây giờ áy náy thành bộ dạng này, nhìn… Nhìn mà đau lòng, cũng đã nhiều tuổi rồi sao còn chịu được đày đọa như vậy.”
Trong lời của Thập Nhất di nương thể hiện rõ thái độ bảo vệ, thương xót Úc Duy Chương, điều này khiến Minh Yên hơi bất ngờ, Thập Nhất di nương là nội ứng Chu Hạo Khiên cài vào Úc phủ, không ngờ bây giờ lại thật lòng với Úc Duy Chương, trong lòng Minh Yên dâng trào vui sướng, ban đầu trong lòng còn có chút do dự nhưng bây giờ thì đã hạ quyết tâm rồi, nhìn Thập Nhất di nương nói: “Di nương đừng cuống, phụ thân chỉ mắc tâm bệnh, suy nghĩ thông suốt rồi sẽ tốt thôi, đợi ta đi khuyên nhủ, có lẽ sẽ có hiểu quả không tưởng.”
Thập Nhất di nương gật đầu, có nén nước mắt nói: “Trong ngoài Úc phủ đều trông cậy cả vào lão gia, Thất cô nãi nãi bận lòng, tỳ thiếp và mấy vị di nương tạ ơn trước.”
“Xem di nương nói khách sao chưa kìa! Ông ấy là phụ thân của ta, đây là chuyện ta nên làm.” Minh Yên nói, nghiêng đầu liếc Chu Hạo Khiên một cái, chỉ thấy mặt mày hắn tươi cười nhưng vẫn luôn im lặng, Minh Yên biết hắn đang cổ vũ cho mình, nàng khẽ cười một tiếng, hai người như có thần giao cách cảm đều biết bản thân muốn nói gì, dù có nói ra cũng là dư thừa.
Thập Nhất di nương dẫn Minh Yên tới ngoài phòng ngủ của Úc Duy Chương, khẽ nói: “Tỳ thiếp không vào quấy rầy, tỳ thiếp đi chuẩn bị cháo, lát nữa sẽ hầu chuyện người sau, Cửu di nương cứ thở than muốn gặp người, cuối cùng lần này cũng có thể nói chuyện thoải mái rồi.”
Minh Yên gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, ta cũng muốn gặp Bát muội muội, lâu rồi không thấy cứ nhớ mãi.”
Thập Nhất di nương xoay người rời đi, Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên nói: “Nàng vào nói chuyện với nhạc phụ trước đi, đợi nàng nói xong thì ta vào chào nhạc phụ.”
Minh Yên hít sâu một hơi, nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Ừ, qua ngày hôm nay, trên đời này sẽ không còn Lan Nhụy nữa, chỉ còn mỗi Minh Yên thôi.”
Nhìn bóng lưng kiên định của Minh Yên, Chu Hạo Khiên nhoẻn miệng cười, hắn cũng không đi xa mà ngồi ngay ở trên lan can ở dưới mái hiên trước cửa im lặng chờ đợi. Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, nhưng hắn không hề cảm thấy bực bội. Minh Yên vẫn hạnh phúc như trước, Lan Nhụy cũng hạnh phúc, mặc dù xung quanh hắn có nhiều nguy hiểm đang ẩn giấu nhưng luôn có một nữ tử yêu hắn thật lòng, mặc dù cách yêu này có hơi ngu ngốc.
Mặt trời dần ngả về Tây, Thập Nhất di nương và Cửu di nương cứ sốt ruột, lâu như vậy mà vẫn không có động tĩnh gì, thế là cùng nhau tới xem sao, đi qua hành lang không ngờ Chu Hạo Khiên đang chờ ở bên ngoài, hai người đều sửng sốt, vội khom lưng hành lễ.
“Đều là người một nhà không cần khách sáo như vậy, đứng lên đi.” Chu Hạo Khiên cười nói.
Lúc này hai người mới đứng dậy, Chu Hạo Khiên nhìn Cửu di nương bế hài tử thì tươi cười như hoa, nói: “Đây là Bát muội muội à?”
“Vâng.” Cửu di nương lập tức cười nói.
Bây giờ Chu Hạo Khiên cứ nhìn thấy trẻ con là rất thích, đưa tay qua bế Bát tiểu thư, động tác thuần thục không hề ngượng ngạo, đùa vui với bé, Thập Nhất di nương và Cửu di nương đều lấy làm kinh hãi, nhìn động tác quen thuộc, thành thục của Chu Hạo KHiên thì thật sự vô cùng kinh ngạc.
Chu Hạo Khiên nhìn thần sắc của hai người nhưng cũng không giải thích, vẫn bế Bát tiểu thư đi lại chung quanh, chỉ mọi thứ xung quanh để bé nhận biết, cũng không ngờ Bát tiểu thư không sợ người lạ, Chu Hạo Khiên bế mà bé không hề sợ hãi, ngược lại còn cười không ngừng, hài tử hơn một tuổi chưa nói sõi với chưa đi vững, Chu Hạo Khiên rất kiên nhẫn đỡ bé đi mấy bước dưới đất, một nam nhân cao lớn như vậy mà lại loay hoay với một bé con, đúng là khiến người ta nhìn mà bối rối.
Có tiếng cửa mở, Minh Yên đi ra, một thân áo váy hồng đào xuất hiện trước mặt mọi người, vành mắt Minh Yên hồng hồng, trông thấy Cửu di nương và Thập Nhất di nương đều đang ở đây thì xấu hổ, vội xoay người đi che giấu dáng vẻ khác thường của mình.
Cửu di nương thấy vậy vội bước tới đón Bát tiểu thư từ trong tay Chu Hạo Khiên, nói: “Nữu Nữu ngoan, nương bế cái nào.”
Bát tiểu thư hồn nhiên cười khanh khách, vươn tay để Cửu di nương bế, Cửu di nương bế hài tử rồi nhìn Thập Nhất di nương, Thập Nhất di nương bước tới, cười nói: “Nữu Nữu à, đây là Thất tỷ tỷ của con, biết không? Gọi tỷ tỷ…”
Hài tử còn nhỏ nào có thể hiểu được, Nữu Nữu chỉ nhìn Minh Yên cười, khóe miệng Minh Yên lộ ra nét tươi cười, vươn tay ôm bé, nói: “Đã lớn thế này rồi, tỷ tỷ ôm cái nào.” Nói rồi nhìn hai người, nói: “Phụ thân đã ngủ, chúng ta đừng quấy rầy ông ấy, để ông ấy nghỉ ngơi một lát đi.”
Thập Nhất di nương nghe vậy thì vội vàng đóng cửa phòng, nói: “Vậy chúng ta tới đình trà ngồi một lát đi, Dương ca nhi đang chờ ở đó.”
Quả thật Minh Yên muốn tụ họp với một người một lát, thế là bế Nữu Nữu đi theo hai người, Chu Hạo Khiên ở bên cạnh Minh Yên không nói một lời, chẳng mấy chốc đã tới cửa thùy hoa, tiến vào nội viện. Xa xa có thể nhìn thấy Úc Dương đang ngồi trong đình giữa hồ sen, thấy mấy người đi tới thì lập tức ra đón, một thân áo bào thiên thanh, thắt đai lưng dệt sợi, đúng chuẩn phong thái nho nhã của một công tử.
“Tỷ, tỷ phu, mau vào ngồi đi, trời nóng quá.” Úc Dương kéo tay Minh Yên vào đình, Chu Hạo Khiên cười tủm tỉm theo sau, nói: “Bây giờ thành ra đệ lại được nhàn nhã, cả ngày ở nhà đóng cửa đọc sách.”
Úc Dương khẽ cười, xong mới nói: “Nếu nhàn nhã được vậy thì tốt, ân sư đốc thúc việc học rất chặt, không dám lười biếng tí nào, mặc dù không tới trường học nhưng ở nhà cũng không dám lười biếng, không thì thước của ân sư cũng không nương tình.”
Mọi người nghe thì bật cười ha ha, Minh Yên chuyển Nữu Nữu cho Cữu di nương, sau đó mới nhìn Úc Dương, nói: “Chuyện lần trước ta nói với đệ thế nào, Đỗ tiên sinh đồng ý xuống núi không? Nếu có yêu cầu gì, nhà ta chắc chắn sẽ không keo kiệt.”
Lúc này vẻ mặt của Chu Hạo Khiên cũng trở nên trịnh trọng, nhìn Úc Dương nói: “Tỷ tỷ của đệ nói đúng, nhận ân sư là một việc vô cùng quan trọng, dù thế nào nếu có thể mời được Đỗ tiên sinh xuống núi lần nữa thì thật là tốt.”
Úc Dương nghe vậy trong đôi mắt ấm áp kia hiện lên ý cười, nói: “Mới đầu ân sư không định dạy học tiếp, nhưng trải qua sóng gió xoay vần lần này thì cũng hơi kinh hãi, có chút kiêng dè hồng trần này, hơn nữa ân sư cảm thấy cháu trai, cháu gái còn quá nhỏ, qua mấy năm nữa mới cần dạy học, cho nên không muốn đồng ý.”
Minh Yên nghe ra ẩn ý trong lời nói, hỏi: “Đệ nói vậy chắc hẳn Đỗ tiên sinh đã đồng ý, tại sao thế?”
Nhắc tới chuyện này Úc Dương bèn cười nói: “Ân sư rất quý trọng người tài, nghe nói tỷ tỷ mở học đường, Minh Tấn và Minh Trình nhà Tứ tỷ tỷ cũng muốn theo học nên xao động, Minh Tấn tuổi trẻ thông tuệ, đa tài có tiếng khắp nơi, Minh Trình thì dù không nổi danh bằng huynh trưởng nhưng ân sư nói cũng là hạt giống tốt hiếm có, bởi vậy mới đồng ý. Đệ vốn định mai tới báo tin vui cho tỷ tỷ, hôm nay tỷ tới thì tranh thủ luôn.”
Minh Yên mừng rỡ, nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Không ngờ lại nhờ hai huynh đệ Minh Tấn và Minh Trình giúp đỡ mới mời được Đỗ tiên sinh, nhất định ngày khác phải tạ ơn Tứ tỷ phu, nhờ vậy mấy hài tử của chúng ta cũng được thơm lây.” Nói đến đây Minh Yên nhìn Cửu di nương, cười nói: “Di nương, đợt Bát muội muội tới tuổi cũng đưa tới vương phủ học cùng đi, vừa hay làm bạn với Phi Ly và Phi Ca, di nương thấy được không?”
Cửu di nương mừng rỡ, tất nhiên là đồng ý, bế Nữu Nữu nói: “Con đúng là một hài tử may mắn…”
Nói chuyện một lúc thì phu thê Minh Yên đều đứng dậy cáo từ, lúc sắp đi Minh Yên nhìn Thập Nhất di nương, nói: “Di nương nên chú ý sức khỏe nhiều hơn, bây giờ Cửu di nương đã khá ổn rồi, hài tử cũng có bà vú, di nương cứ để bà ấy lo liệu việc nhà mà an tâm dưỡng thai, có hai người đồng lòng đồng sức, Úc phủ sẽ ngày càng hưng thịnh.”
Thập Nhất di nương cười: “Cửu di nương đã chủ đồng nhận việc giúp tỳ thiếp phân ưu, cả ngày cứ nhìn chằm chằm tỳ thiếp dưỡng thai, tuổi không lớn lắm mà cứ huyên thuyên, tỳ thiếp không dám không nghe theo ấy chứ.”
Cửu di nương lườm Thập Nhất di nương một cái, nghiêm nghị nói: “Ta chỉ muốn tốt cho muội, muội mang thai đầu tất nhiên phải cẩn thận gấp mấy lần, đợi muội sinh hạ hài tử xong ta mới không thèm quan tâm đâu.”
Minh Yên nhìn hai người sống hòa thuận thì mắt cay cay, hòa thuận như vậy mới làm cho người ta quyến luyến. Sau khi cáo biệt mọi người và lên xe ngựa, Minh Yên bèn dựa vào lòng Chu Hạo Khiên, nói: “Ta rất thích Úc phủ của ngày hôm nay, có không khí gia đình…”