Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất lâu sau đó trong phòng không có ai nói chuyện, bầu không khí yên tĩnh vây quanh bên cạnh mỗi người, vắng vẻ giống như chết càng khiến lòng người ngột ngạt, ngay cả Minh Yên cũng có chút không nhẫn tâm, đã thấy người độc ác, nhưng chưa từng thấy ai độc ác như Hầu phu nhân.

Lan Phương ngồi ở nơi đó yên lặng rơi lệ, cả người như không có hồn phách, Tống Thanh Bình nhìn thân nương của mình, lại nhìn tức phụ vẫn chưa viên phòng của mình, đôi môi mím chặt, ngực Nam Dương Hầu bấp bênh lên xuống, sắc mặt xanh trắng thay phiên nhau, khiến người ta rất khó chấp nhận được.

Chu Hạo Khiên thì điềm nhiên như việc không liên quan đến mình, không hề có chút đồng cảm với Lan Phương, theo ý hắn ác nhân thì có ác nhân trị, đây vẫn còn nhẹ rồi! Tống Tần có chút nhàm chán, yên lặng thừ người, hắn tới đây chỉ làm không khí thôi.

Đại phu nhân hoàn toàn bùng nổ, rống cho Nam Dương Hầu phu nhân một trận, Nam Dương Hầu phu nhân cũng không chịu yếu thế, nhất thời hai người ấm ĩ đến mức bén lửa cháy nhà, nhất thời trong phòng rối hết cả lên, Lan Cúc và Nhị phu nhân Tam phu nhân khuyên Đại phu nhân, bên Hầu phủ không biết từ lúc nào có mấy di nương chạy tới giúp Hầu phu nhân trợ uy, trong lúc nhất thời thật sự là thế lực ngang nhau.

Minh Yên có thai, đương nhiên không thể đi qua tham gia náo nhiệt, Chu Hạo Khiên che chở nàng ở phía sau, Lan Lăng vốn muốn đi qua giúp đỡ lại bị Tống Tần kéo lại, Lan Phương yếu ớt ngồi ở trên ghế không ngừng thở gấp, sắc mặt vốn tái nhợt càng khó coi hơn.

Thi Đào và Thư Điệp bò đến bên người Lan Phương, Lan Phương nhìn các nàng nói: “Đở ta đi qua, ta muốn khuyên ngăn bọn họ.”

Hai người đỡ Lan Phương đi qua chỗ đám người đang hỗn loạn, không biết là ai động thủ trước, chỉ nghe thấy Tống Thanh Bình đau đớn hô một tiếng, vành mắt tức khắc bầm một nửa, Nam Dương Hầu phu nhân thấy nhi tử của mình bị đánh thì giống như bị điên, trong lúc nhất thời trong phòng quả thật như núi lỡ biển rạn, đất rung núi chuyển, một loạt tiếng bốp bốp vang lên, đồ sứ trên kệ, bàn ghế nghiêng ngã, thỉnh thoảng còn có nệm bay…

Minh Yên quả thật nhìn đến ngây người, ôi trời ơi, nàng lớn từng này chưa từng qua nhiều nữ nhân nam nhân đánh nhau như vậy, đây còn ra thể thống gì nữa!

Nhị phu nhân kêu rên một tiếng, trên mu bàn tay xuất hiện một vết xước thật dài, quang vinh bị đánh. Tam phu nhân hết sức kéo Đại phu nhân lại để bà ta bình tĩnh một chút, lại không đề phòng Nam Dương Hầu phu nhân giơ tay lên cho bà ấy một cái tát, lần này xem như Nhị phu nhân và Tam phu nhân không khuyên can nữa, đồng loạt gia nhập cuộc chiến…

Minh Yên nâng trán, mồ hôi lạnh túa ra, phu nhân danh môn, thế gia huân quý, thể diện cũng chỉ có vậy, thật sự khiến người ta thổn thức, khó trách lão Vương phi cực kỳ chướng mắt phủ Nam Dương Hầu, thật đúng là không lên được bàn tiệc!

Lan Phương vừa mới đi vào, không biết là ai đẩy nàng ta, thoáng cái ngã nghiêng xuống đất. Tống Thanh Bình vội ngồi xuống hỏi: “Sao rồi? Có bị thương ở đâu không?”

Hai mắt Lan Phương thanh lệ ướt át, nhưng vẫn cắn răng nói: “Đừng quản ta, trước tiên để mọi người bình tĩnh lại đã, đều do ta không tốt, cho nên mới khiến mọi chyện đi đến tình cảnh này, ta… ta xin lỗi chàng, chàng vẫn nên hưu ta đi…”

Tống Thanh Bình nhìn dáng vẻ mảnh mai của Lan Phương, đôi mắt hơi sưng lóe lên vẻ đau thương, nào chú ý đến những chuyện khác, vội vàng đỡ lấy Lan Phương nói: “Nàng nói gì vậy, nàng đừng lo lắng, đợi sau khi chuyện này đi qua, ta sẽ nói chuyện với mẫu thân, rồi sẽ nhận lỗi với nhạc mẫu, đều là người nhà cả, có chút hiểu lầm giải thích là được…”

Đám người đang hỗn chiến, dưới chân đám người là một đôi uyên ương khổ đang tỏ nỗi lòng với nhau, đứng bên kia là Chu Hạo Khiên đang che chở Minh Yên, Minh Yên nhìn hành động của Lan Phương trong lòng càng sinh nghi, từ trước đến nay tâm tư của nữ nhân này kín đáo, trong chuyện lần này không biết tỷ ta đang đóng vai diễn nào… Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng không có chứng cứ, cộng thêm Minh Yên cảm thấy trong tình huống này Lan Phương có thể làm được gì?

Minh Yên lại suy nghĩ lần nữa, quả thật không nghĩ ra chỗ khả nghi nào, thở dài một tiếng, cười thầm nói mình thật sự đa nghi rồi!

Không biết vị di nương nào của phủ Nam Dương Hầu, có thể là ăn thiệt cho nên dưới cơn giận dữ cầm một bình mai đập về phía Lan Cúc, Lan Cúc kinh hãi, né tránh không kịp, mắt thấy cái bình kia sắp đập lên đầu nàng ấy, đột nhiên Chung Dực kéo Lan Cúc ra phía sau, giơ tay lên chặn bình mai lại, may mà trời đông ăn mặc dày, Chung Dực lại có võ nghệ trong người cho nên hắn không bị thương chút nào.

Lan Cúc lại hoảng sợ kéo cánh tay Chung Dực hỏi: “Sao rồi, có đau không? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

Chung Dực lắc đầu, sắc mặt cổ quái, nhìn Lan Phương một cái dứt khoát quay đầu đi.

Thật ra Chung Dực không muốn cứu Lan Cúc, Lan Cúc là một trong những hung thủ mưu hại Lan Nhụy, hắn nên hận nàng ấy, cho nên hắn và Lan Cúc mới có dáng vẻ tương kính như băng của ngày hôm nay, mặc dù vẫn là phu thê nhưng đã sớm không còn dính líu gì với nhau. Nhưng vừa rồi lúc nhìn thấy Lan Cúc sắp bị thương, không biết tại sao hắn vẫn cứu nàng ấy, Chung Dực có hơi chán ghét mình, sao hắn có thể cứu người làm hại Lan Nhụy chứ. Hắn không tự tay giết chết Lan Cúc báo thù cho Lan Nhụy là đã có lỗi với Lan Nhụy rồi, hắn lại còn cứu kẻ thù làm hại Lan Nhụy, hắn chán ghét chính mình.

Lan Cúc nhìn Chung Dực một cái, hốc mắt chua chát, nàng ấy biết mình nợ Chung Dực nợ Lan Nhụy, hắn chán ghét mình cũng là điều hiển nhiên, hắn vẫn có thể cứu nàng ấy, nàng ấy đã thỏa mãn rồi…

Chung Dực yên lặng đứng qua một bên, Lan Cúc không thể bỏ mặc Đại phu nhân không quản, lại tiến lên kéo Đại phu nhân, lúc này Lan Phương cũng đứng lên, đi kéo bà bà của nàng ta, Tống Thanh Bình cũng khuyên mẫu thân của mình ngừng tay, Nam Dương Hầu phu nhân vừa thấy nhi tử của mình lại đứng chung chỗ với Lan Phương thì lập tức bốc hỏa, búi tóc trên đầu đã xiên xiên xẹo xẹo rủ xuống một bên, vòng trâm trên đầu cũng không biết rơi ở đâu, Nam Dương Hầu phu nhân nhìn chằm chằm vào nhi tử của mình cả giận nói: “Con là đồ vong ân phụ nghĩa, cưới tức phụ thì quên nương, con nhìn bộ dạng này của ta đi, con còn che chở cho tiểu tiện nhân kia, ta đánh chết thằng bất hiếu con!”

Nam Dương Hầu phu nhân nói đánh Tống Thanh Bình, nhưng bàn tay lại rơi vào mặt Lan Phương, nhất thời Lan Phương cảm thấy gò má đau rát dữ dội, lần này Nam Dương Hầu phu nhân thật sự dùng hết sức lực, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Đại phu nhân thấy thế suýt chút nữa điên tiết lên, ở trước mặt mình mà còn ra tay như đánh nữ nhi của mình như vậy, nếu mình không có ở đây chẳng phải càng nghiêm trọng hơn sao?

Cũng không biết Đại phu nhân lấy sức lực từ đâu ra, một cước đạp vào di nương Hầu phủ đang quấn lấy bà ta, sau đó lại tung một cước đá về phía Nam Dương Hầu phu nhân.

Nam Dương Hầu phu nhân không kịp đề phòng, kinh hô một tiếng cả người ngã về phía trước, vừa vặn phía trước là nơi Lan Phương vừa mới đứng thẳng người, giờ lại bị Nam Dương Hầu phu nhân đụng vào, cả người lập tức lảo đảo nghiêng ngã về phía sau.

Cách phía sau Lan Phương không xa lại là nơi Chu Hạo Khiên và Minh Yên đang đứng, lúc này Chu Hạo Khiên cũng không biết xảy ra chuyện gì bị Tống Thanh Bình quấn lấy, hướng Lan Phương ngã xuống chính là nơi Minh Yên đang đứng, nếu Lan Phương thật sự ngã xuống người Minh Yên, với sức lực kia thật sự không thể tưởng tượng được hậu quả…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK