Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Hạo Khiên ngẩng người, liếc nhìn Tống Tiềm, cười hì hì nói: “Vậy cũng chưa chắc, tình yêu là thứ phải đúng người đúng thời điểm, hơn nữa còn phải vượt qua tất cả sóng gió chông gai thì mới có thể tu thành chính quả, người như huynh liệu có thể từ bỏ non sông tươi đẹp này vì một nữ nhân không?”

Đúng người đúng thời điểm, hơn nữa còn phải vượt qua tất cả sóng gió chông gai thì mới có thể tu thành chính quả, Tống Tiềm nhẩm lại một lần trong lòng, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, nỗi niềm đơn côi dập dềnh, có lẽ đời này mình và Minh Yên có duyên vô phận.

Nếu đổi lại là hắn, hắn có thể vì Minh Yên mà làm ra bao chuyện giống Chu Hạo Khiên không? Chuyện chưa ập tới không thể nào tưởng tượng ra được, cũng không thể suy đoán, nếu không có ngọn lửa nhiệt huyết bốc lên tận đầu, Tống Tiềm không biết bản thân có thể làm được không, và làm đến mức nào..

Không bị ép tới đường cùng thì không ai biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì, cho nên Tống Tiềm cũng không biết mình có thể làm hay không, có thể đi làm được không, nhưng đã là giả thiết thì vĩnh viễn không cần suy nghĩ.

“… Có lẽ không thể, cho nên ta không hợp với nàng ấy.” Tống Tiềm một hơi uống cạn ly rượu trong tay, cười khổ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Chu Hạo Khiên, nói: “Thật ra chỉ cần nàng ấy vui vẻ hạnh phúc là được rồi, bỏ lỡ thì bỏ lỡ, có được người trân quý nàng ấy cũng tốt.”

Chu Hạo Khiên cảm thấy trong lời của Tống Tiềm có ẩn ý, nghĩ đau đầu một lúc cũng không ra. Minh Yên thì cảm thấy Tống Tiềm là một người tốt thật sự, biết buông tay, biết chúc phúc, một người có tấm lòng khoáng đạt như vậy có tư cách vấn đỉnh thiên hạ.

Trong tình cảnh hỗn loạn này, không phải chưa xảy ra chuyện trắng trợn cướp đoạt thê tử của người khác, người có quyền thế như Tống Tiềm, muốn cướp một nữ nhân dễ như trở bàn tay.

Ngẩng đầu nhìn Tống Tiềm, lại không ngờ Tống Tiềm đang nhìn nàng, vì men say mà hai mắt lấp lánh như ngôi sao, khóe miệng cong lên một nụ cười như có như không xen lẫn sự đắng chát, ánh mắt nhìn nàng như chứa đựng thiên ngôn vạn ngữ, nhưng rồi lại bị một tiếng cười khẽ của hắn xóa tan, chỉ nghe hắn nói: “Đệ muội có phúc lớn gặp được Chu Hạo Khiên, nhìn như không đáng tin cậy nhưng thật ra lại là người có thể dựa dẫm cả đời…”

Minh Yên mỉm cười, đáp: “Vương gia cũng sẽ gặp được một người có thể khiến ngài mở lòng.”

Tống Tiềm bật cười ha ha, đứng dậy, nhìn hai người nói: “Sắc trời đã tối, ta nên về thôi, cáo từ.”

Chu Hạo Khiên đứng dậy, cười nói: “Ta tiễn huynh, nhỡ vướng lệnh cấm đi lại ban đêm thì quay lại, không kẻo bị mấy lão sâu lông kia bắt chẹt làm ầm ĩ trên triều…”

Hai người vừa nói vừa đi, từng bước xa dần, Minh Yên nhìn theo bóng lưng của hai người, tựa vai sát cánh, nào có dáng vẻ uy nghi cao lớn như ngày thường. Nàng khẽ lắc đầu, cất giọng gọi nha hoàn tới dọn dẹp, Liên Song và Hồng Tụ chạy bước nhỏ tới đỡ Minh Yên về phòng.

Đêm ấy, Chu Hạo Khiên say khướt ôm Minh Yên hỏi: “Nàng nói xem người Tống Tiềm thích là ai?”

“Sao ta biết được, ở Kinh thành có nhiều nữ tử lắm.” Minh Yên đáp vậy nhưng trong đầu lại nhớ tới dáng vẻ lần đầu tiên Tống Tiềm liếc nhìn mình như muốn nói lại thôi. Tim có chút bồi hồi.

“Chắc chắn nữ nhân kia bị mù, Tống Tiềm tốt như vậy mà còn chê, gả cho người khác…”

“…!” Minh Yên kinh ngạc, mày đã nhăn thành chữ xuyên[1], nghiền răng nghiến lợi, trong lòng có cảm giác mơ hồ nhưng không thể khẳng định, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài. Có một số việc không thể truy cứu ngọn nguồn, có lẽ kết quả ấy sẽ không thể chấp nhận được.

[1] Chữ xuyên: () khi mình nhíu mày ở giữa 2 hàng mày sẽ nhăn lại thành 3 đường dọc như chữ xuyên bên Trung vậy.

Lăn qua xoay lại cả một đêm Minh Yên ngủ không ngon, thỉnh thoảng vẫn nghe thấy Chu Hạo Khiên nói mớ truy hỏi Tống Tiềm người kia là ai, khi mơ màng chợp mắt, trong mộng như mơ về lần đầu tiên gặp Tống Tiềm, cách biển người mênh mông, cách đường cái rộng lớn nhưng liếc mắt một cái đã nhận ra hắn, nhớ rõ cảm giác mất hồn khi lần đầu gặp hắn, đó là cảm giác kinh diễm về một nam nhân trong lòng nữ nhân, đủ thấy lúc đó Tống Tiềm cũng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Minh Yên.

Nếu như Tống Tiềm nói ra, nếu như hắn cướp thật thì hiện tại sẽ có tình cảnh thế nào… Trong mộng Minh Yên khẽ cười một tiếng, cảm thấy suy nghĩ quá buồn cười, ở đời làm gì có nếu như, mà giả sử có nếu như, Tống Tiềm cũng không phải người mặt dày mày dạn như Chu Hạo Khiên, gả cho hắn có lẽ sẽ trở thành một phụ nhân đi tranh giành tình cảm, củng cố địa vị như bao nữ nhân khác ở Kinh thành.

Có lẽ sẽ phải sống cuộc sống tôn trọng lẫn nhau, chứ không bao giờ có được tình yêu ngọt ngào mỹ mãn như Chu Hạo Khiên. Minh Yên biết sau khi mình sống lại đã quá cẩn thận, sẵn sàng khép mình không dễ giao trái tim ra, Tống Tiềm rất quân tử, mình lại quá khép kín, chắc chắn không thể nảy sinh tình cảm, chỉ có nam nhân mặt dày không sợ đao thương như Chu Hạp Khiên mới có thể khiến nàng mở lòng…

Sáng sớm tỉnh lại, cảm nhận hơi thở nhè nhẹ bên cạnh, Minh Yên từ từ mở mắt, cảm giác trên bụng tròn vo của mình có cánh tay ai đó vắt ngang qua, mở mắt nhìn, quả nhiên mình đang nằm cuộn trong lòng Chu Hạo Khiên, mãi lâu sau mới lấy lại tinh thần, nửa ngồi dậy đẩy đẩy Chu Hạo Khiên, hỏi: “Không vào triều à?”

Chu Hạo Khiên kéo Minh Yên lại ôm vào lòng, nói: “Hôm nay là ngày nghỉ.”

Lúc này Minh Yên mới thở phào nhẹ nhõm, vô cớ không vào triều sẽ bị xử tội.

Vừa định xoay người, Minh Yên cảm nhận được trong bụng lại động đậy, khẽ cười bảo: “Bọn nhóc này không chịu yên, mới sáng ra đã bắt đầu nháo nhào rồi.”

Chu Hạo Khiên nghe vậy thì hừ một tiếng, đứng dậy đỡ Minh Yên dựa vào ngồi mềm, cách xiêm y mỏng manh có thể nhìn thấy một vùng trên bụng Minh Yên nhô lên, thỉnh thoảng lại đổi chỗ khác, Chu Hạo Khiên cười toét miệng, nhìn Minh Yên nói: “Trong này nhất định có một đứa giống như con khỉ con, ta thấy bên này động đậy dữ lắm nè.”

Minh Yên gật đầu một cái, nói: “Có lẽ vậy, ta cũng cảm thấy có một nơi động dậy dữ lắm, mà hai đứa còn lại dường như không thích động đậy mấy.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngoài lề: Cách một cái bụng, người nào đó xuyên thành Nhị tiểu thư Chu gia Chu Phi Ca nghe thấy đối thoại của cha mẹ đời này của mình thì lập tức xụ mặt xuống, trong cái bụng nhỏ này vốn đã không lớn, còn có hai hũ nút chen lấn, một trái một phải (hai người hai bên liếc nàng một cái, ai là hũ nút… ai là hũ nút hã… ngươi nói nhảm!) Nếu nàng không co giãn chân tay thật sự sẽ ngạt chết mất… Ông Trời thật sự chẳng có lương tâm, lại để nàng xuyên thành một cái thai… Chỉ cần nghĩ tới sau khi sinh ra còn phải bú sữa mẹ, rồi lại bi bô tập nói thì cảm thấy nhức đầu, vẫn chưa thể mở mắt để lườm nên chỉ có thể bĩu môi với hai pho tượng Phật hai bên, ngoại trừ lúc mệt mỏi mới cử động một chút, đến chim cũng không thèm nghía nàng, bỗng cảm thấy tương lai bao trùm bóng tối, mình mang theo trí nhớ mấy thập niên xuyên tới nơi này, thật sự rất khác với mấy đứa trẻ khác, cảm giác thật lẻ loi… chú Độc Cô Cầu Bại ơi, rốt cục ta đã hiểu sự tuyệt vọng của ngài… ta sẽ không bao giờ cười nhạo ngài nữa…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK