Ngay cả Mục Trắc phi cũng nhíu chặt hàng mày, nói với Vương gia: “Úc Trắc phi này thật sự khiến người ta khó hiểu, rốt cuộc nàng ta muốn làm gì? Còn giống trống khua chiên sắp xếp cất nhắc bốn người, nếu không có chút tính toán nào ai mà tin chứ.”
Vũ Ninh Vương hừ lạnh một tiếng nói: “Bất kể nàng ta có lá gan lớn cỡ nào, cũng không dám trả lại đồ trưởng bối ban tặng đâu.”
***
Tần Trắc phi cũng mơ hồ cảm thấy bất an, nhìn Đại thiếu phu nhân nói: “Gần đây có phát hiện Úc Minh Yên có hành động gì không?”
Đại thiếu phu nhân lắc đầu nói: “Muội ấy vẫn luôn ở trong viện của mình rất ít đi ra ngoài, không thấy có gì bất thường.”
“Cái này thật sự không giống tính của nàng ta, nàng tađịnh làm gì đây?” Tần Trắc phi thì thầm, hàng mày không thể nào giãn ra được, trên khuôn mặt tao nhã đầy vẻ ngưng trọng…
***
Lão Vương phi nhìn Tiền ma ma nói: “Đúng là một người cũng không yên, có phụ thân nào tặng nữ nhân cho nhi tử không, quá vô lý rồi, e rằng nha đầu Minh Yên đang rất ấm ức đấy, bà mang theo đồ qua khuyên bảo đôi câu đi, bảo nó đừng buồn, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nó đang có thai, đừng suy nghĩ nhiều.”
Tiền ma ma gật đầu rời đi, rất nhanh quay trở lại, sắc mặt có hơi kỳ lạ, lão Vương phi thấy thế không khỏi hiếu kỳ, bèn hỏi: “Sao thế?”
Tiền ma ma chỉnh lại sắc mặt rồi mới lên tiếng: “Bẩm lão Vương phi, Úc Trắc phi hài lòng lắm, nói là cuối cùng Vương gia cũng biết quan tâm đến tiểu Vương gia rồi, đây là vinh hạnh của tiểu Vương gia, còn nói trưởng bối ban thưởng không dám từ chối, không thể làm trái với ý tốt của trưởng bối được.”
Lão Vương phi càng nhíu chặt mày hơn, đột nhiên nở nụ cười, nhìn Tiền ma ma nói: “Nha đầu này sao lại không tức giận, chỉ là nha đầu này quá thông mình, biết mình nên làm cái gì, và làm khi nào, bà nhìn đi, mấy ngày nữa sẽ náo nhiệt lắm đấy.”
Tiền ma ma không hiểu, nhíu mày hỏi: “Lão nô nhìn thấy Úc Trắc phi thật sự rất vui vẻ, không có gì là không vui cả, cái này… có náo nhiệt gì chứ.”
Lão Vương phi nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Minh Yên nhận bốn nha hoàn kia đó là vì nó biết Hạo Khiên sẽ không động đến các nàng ấy, nhận hay không nhận có gì khác nhau, không nhận ngược lại sẽ bị người ta gắn cho cái danh ngỗ nghịch trưởng bối, chụp mũ ghen tị lên người, còn nhận vừa ra vẻ mình hiền lành tốt bụng, vừa giữ lại đường lui để sau này phản kích, mấy ngày nữa sẽ náo nhiệt lắm, bà chờ mà xem.”
Tiền ma ma vẫn chưa hiểu lắm, lão Vương phi cũng không giải thích thêm, chỉ là trong lòng lặng lẽ nghĩ: Minh Yên thật sự là một người thông minh, có mấy phần tương tự với Thải Nguyệt năm đó, chỉ tiếc nha đầu Thải Nguyệt kia nghĩ không thông, cứ thế khiến mình mang bệnh hậm hực mà chết. Thông minh là chuyện tốt, nhưng thông minh quá cũng không tốt, năm đó Thải Nguyệt cũng vì vậy mà chui vào ngõ cụt, còn nha đầu Minh Yên này trầm ổn hơn Thải Nguyệt nhiều, tuổi còn nhỏ mà có thể vững vàng như thế đúng là hiếm thấy, càng hiếm thấy hơn là lòng bảo vệ của nàng với Hạo Khiên, nghĩ tới đây lão Vương phi bèn nở nụ cười.
Khuyết điểm lớn nhất của Hạo Khiên chính là khinh thường một đám nữ nhân đấu đá nhau, cho nên mấy năm gần đây mới khiến bản thân mang tiếng xấu, mà Minh Yên vừa khéo bổ sung khuyến điểm của hắn, hai người thật sự duyên trời định, cuối cùng cũng hết khổ rồi, sau này mình qua trăm tuổi có mặt mũi đi gặp lão Vương gia rồi…
***
Minh Yên đang nghĩ ngơi trong Noãn các, Liên Song lặng lẽ đi vào, nhìn Minh Yên nhỏ giọng nói: “Chủ tử, người của Úc phủ đến.”
Minh Yên chỉ chợp mắt chứ vẫn chưa ngủ, nghe nói thế thì mở mắt ra, hỏi: “Gọi vào đi.”
Người tới bà tử bên cạnh Đại phu nhân, nhìn thấy Minh Yên thì hành lễ, Minh Yên cười nói: “Đứng lên đi, gần đây thân thể mẫu thân vẫn tốt chứ? Bây giờ ta như thế này cũng không có cách nào thường xuyên trở về thăm được.”
“Phu nhân vẫn tốt lắm ạ, phu nhân cũng nhớ Thất tiểu thư.”
Bà tử này đúng là mồm miệng khéo léo, trong lòng Minh Yên hiểu rõ sao Đại phu nhân có thể nhớ nàng chứ, nhưng vẫn cười cười, trả lời: “Mẫu thân sai bà đến có chuyện gì không?”
Bà tử thấy trong phòng toàn là đồ quý nên không dám nhìn quanh, trong lòng lại nghĩ đến lời đồn qua nhiên không hề giả, Thất tiểu thư thật sự hưởng hết vinh hoa phú quý rồi, đồ ở đây có thứ nào là bà ta từng nhìn thấy đâu. Bởi vậy càng cung kính hơn, nghe thấy Minh Yên hỏi thì vội vàng trả lời: “Hôn kỳ của Ngũ tiểu thư đã định, phu nhân sai lão nô tới đây nói với Thất tiểu thư một tiếng.”
“Vậy phải chúc mừng Ngũ tỷ tỷ rồi, không biết là định ngày lương thần cát nhật[1] nào, lát nữa ta nhất định sẽ đi qua chúc mừng.” Minh Yên cười nói, rốt cuộc cũng xuất giá rồi, thành thân trước cuối năm cũng không ngoài dự đoán, dù sao bên Hầu phủ cũng không dám thất lễ với Vân phi nương nương.
[1] Lương thần cát nhật: ngày lành may mắn
“Là ngày mười sáu, còn mấy ngày nữa là đến rồi.” Bà tử nói.
“Nhanh vậy à?” Minh Yên cúi đầu tính toán, còn bảy tám ngày nữa.
“Cũng không nhanh lắm, đồ cưới đều đã chuẩn bị xong hết rồi, huống chi hai nhà sớm đã đổi thiếp canh, hợp bát tự, coi như nước chảy thành sông rồi.” Bà tử vội cười nói.
Minh Yên để Liên Song cầm bạc thưởng tiễn bà tử về, còn bảy tám ngày… Thời gian thật sự đúng tốt, đến lúc đó mình thật muốn đi chúc mừng, lại thêm quà đáp lễ Minh Yên dự mưu tặng cho Vũ Ninh Vương cũng phải bảy tám ngày mới đến, không phải là song hỉ lâm môn sao?
Lúc Chu Hạo Khiên tiến vào nhìn thấy Minh Yên đang cười đến mức vui vẻ, cởi áo khoác giao cho Liên Song, nhìn Minh Yên nói: “Cười gì vậy?”
“Rốt cuộc Lan Phương phải xuất giá rồi, vào ngày mười sáu, có phải là chuyện tốt hay không?” Minh Yên kéo Chu Hạo Khiên ngồi xuống bên cạnh mình, dịu dàng cười nói.
Chu Hạo Khiên trịnh trọng gật đầu, nói: “Để nàng ta đi gieo họa cho Tống Thanh Bình đi, chúng ta phải kính trọng từ xa, dù sao sổ sách đã tới đây, không có gì phải đáng lo cả.”
Minh Yên cười gật đầu nói: “Hôm ấy chàng cũng phải đi, đến lúc đó trước khi ra cửa chúng ta phải tặng cho Vương gia một lễ lớn, có qua có lại mới toại lòng nhau, đâu thể nhận không bốn mỹ nhân của Vương gia được chứ, đúng không?”
Chu Hạo Khiên đã sớm biết Minh Yên để Bạch Hinh đi làm chuyện này, chỉ là Minh Yên không cho hắn nhúng tay vào, hắn cũng không hỏi, lúc này nghe thấy Minh Yên nói thế, trong lòng không nhịn nổi bèn hỏi: “Nàng chuẩn bị lễ vật gì cho lão già kia thế?”
Minh Yên khẽ híp mắt lại thành hình trăng lưỡi liền, nhỏ giọng nói mấy lời bên tai Chu Hạo Khiên, Chu Hạo Khiên nghe xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì cười ha ha, vươn tay nhéo mũi Minh Yên một cái, nói: “Nàng đúng là tiểu quỷ nghịch ngợm, cũng chỉ có nàng nghĩ ra được biện pháp này, chắc hẳn sẽ có người giận điên lên đấy.”