Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đáng lẽ lúc này Bạch Mẫu Đơn không có quyền lên tiếng, nhưng nàng ta lại nhả ra hai chữ rõ ràng mạnh mẽ, thật sự khiến mọi người lấy làm kỳ quái.

Minh Yên nheo mắt, quen miệng nhếch môi, ngẫm lại cũng đúng, nữ nhân này có thể dùng thân phận Bạch Lưu Vân ẩn cư trong Kinh thành nhiều năm như vậy, chắc chắn lá gan không nhỏ, hoặc ít nhất không như mọi người tưởng là loại yếu đuối vô năng, không thì nàng ta cũng không tìm tới cửa.

Minh Yên vẫy tay bảo Bạch Hinh lui ra, lúc này mới ngước mắt lên nhìn Bạch Mẫu Đơn. Minh Yên chậm rãi đứng dậy, quay lưng về phía Bạch Mẫu Đơn, chẳng qua vừa rồi chỉ liếc nàng ta một cái chứ không phải nhìn nàng ta, cứ như nàng ta chỉ là bụi bậm, sự khinh miệt ấy đủ để khiến Bạch Mẫu Đơn tức hộc máu.

Bất kể nữ nhân nào gặp phải chuyện này, thân là Chính thê đều sẽ thẳng thường chửi bới đánh đập ngoại thất một trận, huống chi Minh Yên có tiếng đố kỵ, Bạch Mẫu Đơn cho rằng chí ít Minh Yên sẽ không bỏ qua cho mình dễ dàng như vậy, chỉ cần Minh Yên mất bình tĩnh động khẩu động thủ với nàng ta, Bạch Mẫu Đơn lập tức mượn cớ đó để giả vờ yếu đuối, kể lể oán than, kiểu gì cũng nhận được chút cảm thông của những người ở đây.

Nhưng Bạch Mẫu Đơn nào có thể ngờ, Minh Yên lại chỉ ném cho nàng ta một ánh mắt dửng  dưng châm chọc coi nàng ta như mây khói, một ánh mắt khinh miệt như vậy quả thật còn khiến Bạch Mẫu Đơn khó chịu hơn là bị chửi mắng.

Phong thái thượng đẳng, cao ngạo suất phát từ nội tâm trấn định làm Bạch Mẫu Đơn vô cùng đau đớn. So về dung mạo, so về tài trí, Bạch Mẫu Đơn tự tin không thua kém Minh Yên, thứ thua duy nhất chỉ có xuất thân mà thôi, nhưng Úc Minh Yên cũng chỉ là thứ nữ của quan tứ phẩm, dù rằng bây giờ đã trở thành đích nữ nhưng vẫn không thể che giấu quá khứ nàng ta đã từng là thứ nữ thật sự.

Minh Yên nào có thể không giận, nào có thể không bực, nhưng Minh Yên biết chuyện này không đơn giản như bề nổi, Bạch Mẫu Đơn có liên quan tới Tần Trắc phi, mình phải hành động cẩn thận. Bản thân vốn có tiếng chanh chua, chắc chắn mọi người sẽ nghĩ mình mà thấy Bạch Mẫu Đơn thì kiểu gì cũng làm ầm ĩ một trận, nhưng càng là vậy thì Úc Minh Yên nàng càng không thể để mọi người xem kịch hay miễn phí, đời này Úc Minh Yên nàng chỉ la lối om sòm chanh chua đanh đá cho mình Chu Hạo Khiên xem thôi.

Nữ nhân khác đều cố bày ra bộ mặt dịu dàng hiền lương trước trượng phu của mình, nhưng Minh Yên thì không, hắn là nam nhân của mình, biết mình yêu hắn nhường nào, quan tâm hắn nhường nào, trong thế giới của bọn họ không chứa được người thứ ba. Minh Yên nghĩ nhất định là mình đã bị Chu Hạo Khiên chiều hư rồi, lúc mới gả cho Chu Hạo Khiên, Minh Yên còn muốn làm một nữ nhân khoan dung độ lượng, nhưng mới chỉ hai năm ngắn ngủi mà mình đã trở nên tranh chua đanh đá như thế.

Nghĩ đến đây, trong lòng dâng lên ngọt ngào, cái thứ không vui bé cỏn con kia lập tức bị vứt khỏi đầu, chuyện của phu thê bọn họ không cần người khác ngó nghiêng.

Minh Yên mỉm cười nhìn các vị phu nhân trong sảnh lớn, ánh mắt dịu dàng đảo qua từng người, song, trong ánh mắt của Minh Yên còn mang theo lời xin lỗi, lại xen lẫn nét dịu dàng khiến mọi người cảm thấy vô cùng thoái mái, không khỏi hướng về Minh Yên, tập trung chú ý đợi Minh Yên nói gì đó.

“Thưa các vị phu nhân, hôm nay là ngày giỗ của tiên Vương phi, được các vị phu nhân niệm tình xưa nghĩa cũ có thể tới tiếc thương cho hôm nay, Minh Yên và tiểu Vương gia vô cùng cảm kích. Chỉ là không ngờ lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn như thế này. Vốn dĩ việc xấu trong nhà không nên khơi ra, tuy Minh Yên và tiểu Vương gia không phải giang hồ hào sảng nghĩa hiệp nhưng tâm sáng như gương, vậy hên hôm nay ở đây cả gan mời các vị phu nhân làm chứng cho, nếu vị Bạch cô nương này đã tìm tới, Minh Yên không thể làm như không thấy, nhưng muốn ép Minh Yên ngậm đắng nuốt cay, Minh Yên sẽ không chấp nhận. Dù sao Minh Yên vẫn trẻ người non dạ, không hiểu thấu nhiều việc, xin các vị phu nhân dạy dỗ thêm, Minh Yên vô cùng cảm kích.” Minh Yên khom người thi lễ.

Mọi người vội vàng đứng dậy, nhao nhao nói lời khách sáo, cứ thế mọi người càng có ấn tượng tốt về Minh Yên. Địa vị bây giờ của Minh Yên là thứ không biết có bao nhiêu nữ nhân ngưỡng mộ, có thể được Chu Hạo Khiên hết mực yêu thương, sinh được trai gái vẹn toàn, nhi tử còn được phong làm Vương Thế tử, mà ngay cả tước vị của trượng phu cũng được quyết định, có thể nói trong mấy chục năm này, Minh Yên chắc chắn là người chạm bỏng tay, là người ai ai cũng muốn nịnh bợ nhất Kinh thành.

Nhưng con người đã tới địa vị ấy mà lại không kiêu ngạo không tự phụ, thẳng thắn chân thật, khiếm tốn thỉnh giáo, trước nữ nhân như vậy, dù có là nữ nhân thì cũng khó mà ghét được.

Lòng bàn tay của Tần Trắc phi ướt mồ hôi, ngước mắt nhìn Minh Yên, Úc Minh Yên này không hề giống người mà bà ta biết, Minh Yên của trước kia hành xử ngang tàn, nhớ năm đó còn đứng ngoài cổng vương phủ trình diễn tiết mục phụ nhân chua ngoa đanh đá, nữ nhân như vậy sao có thể bình tĩnh trong hoàn cảnh này chứ, bà ta không thể hiểu được.

Ở bên cạnh, Trịnh Trí vươn tay đẩy nhẹ Chu Hạo Khiên, cười hì hì: “Ôi ôi, tiến bộ ghê, bây giờ không còn la lối khóc lóc mà đã biết phân rõ đúng sai rồi.”

Chu Hạo Khiên cầm trái cây lên cắn một miếng, liếc xéo Trịnh Trí một cái, xong đó mới đắc ý nói: “Nếu là Tam Nương, e rằng đã chém thẳng một đao trước, đao sắc chặt đay rối cũng phúc của ngươi đó.”

Trịnh Trí trừng mắt nhìn Chu Hạo Khiên, nghiến răng nói: “Ngươi đắc ý cái gì, để xem ngươi kết thúc thế nào, nữ nhân này khó xơi lắm.”

Chu Hạo Khiên phủi mông đứng lên, cười hì hì: “Khó xơi hay không nào liên quan tới ta, ta có phải người ngắt hoa đâu!”

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Chu Hạo Khiên, Trịnh Trí khinh thường nói: “Ta khinh! Ngươi ngắt hoa từ lâu rồi mà còn giả với trong sáng, phụ nhân ghen tuông nhà ngươi tin chắc? Đừng ở đây khoác lác nữa, mau cút đi.”

Chu Hạo Khiên nheo mắt, vô ý dẫm lên chân Trịnh Trí, quay đầu cười: “Chưa từng nghe câu lãng tử quay đầu quý hơn vàng à? Tiểu gia ta đã rửa tay gác kiếm tránh xa mấy người này từ lâu, sau này đừng có nói với người khác ta và ngươi là huynh đệ, bây giờ ta phải giữ mình trong sạch, không cùng thuyền với lũ đào hoa lăng nhăng mấy người.”

Chu Hạo Khiên chắp tay, nói với mọi người: “Các vị, thật ngại quá, hôm nay xảy ra chút chuyện, ra phải đi qua xem một lát, suy cho cùng thì ta cũng là người trong cuộc, không thể làm rùa đen rụt cổ, tuy ở đây không thể nhìn thấy nhưng có thể nghe rõ, mọi người cũng biết bây giờ ta là người sợ vợ, vì buổi tối không phải quỳ trên ván giặt đồ, không phải ngủ dưới đất, ta phải đi ngay đây, các vị cứ lo ăn uống thoải mái nghe chuyện vui vẻ, tiện thể tiếp thêm dũng khí cho huynh đệ đây, thế nhé?”

Lời của Chu Hạo Khiên nói cách lầu thủy tạ truyền rõ sang bên Minh Yên, lập tức khiến mọi người cười vang, Minh Yên đỏ mặt tựa như ánh bình minh, đối lập với một thân áo trắng xinh đẹp động lòng.

Ai cũng biết Chu Hạo Khiên chiều thê tử, nhưng chính tai nghe Chu Hạo Khiến nói thì vẫn khiến người ta ghen tị, chẳng phải ước nguyện đẹp nhất cả đời của nữ nhân là bảo vật dễ kiếm, tình lang khó có được sao?

Minh Yên ấm lòng, mặt mày tràn ngập tình nồng như có thể nhỏ ra được, chuyện trước mắt như không còn quan trọng, những rắc rối đã qua cũng không còn quan trọng.

Trịnh Trí nhìn Chu Hạo Khiên hùng hồn nói những lời kỳ quái này mà quên đau chân luôn, Chu Hạo Khiên của bây giờ không còn giống trước kia, mãi đến khi bóng người Chu Hạo Khiên biến mất ở lầu thủy tạ, lúc này Trịnh Trí mới cảm nhận được đau đớn từ bàn chân, không khỏi nhíu mày, mắng: “Đáng chết, có ngày ta sẽ đòi lại gấp bội!” Lại nhìn mọi người xung quanh mình tươi cười vui vẻ, Trịnh Trí thấy tiểu tử này càng ngày càng vô pháp vô cương rồi, hắn không biết làm vậy sẽ tạo cho các nam nhân khác áp lực rất lớn sao?

Yêu chiều thê tử của mình thì đóng cửa rồi hẵng yêu chiều, cứ như bây giờ chỉ sợ người đời không biết, ôi, làm các nam nhân khác muốn tẩn cho hắn một trận quá…

Chu Hạo Khiên thẳng thừng như vậy, thật ra cũng làm Minh Yên ngượng, nhìn hắn bước nhanh tới, toàn thân y phục trắng, phong độ tuấn tú, mặt như tranh họa, nhớ trước đây Chu Hạo Khiên có tiếng đào hoa cũng vì vẻ ngoài đẹp đẽ này của hắn, hôm nay Minh Yên thấy Chu Hạo Khiên tuấn tú tiêu sái lạ thường, nhìn hắn bước từng bước tới bên mình, tươi cười rực rỡ chói mắt, giống như thế gian này chỉ có hai người họ…

Đứng trước Minh Yên, Chu Hạo Khiên rất tự nhiên mà nắm lấy tay của nàng, không khỏi dấy lên từng đợt kêu lên vì kinh ngạc, thế này quá… kinh hãi thế tục rồi! Có phu thê nhà ai lại dám ngang nhiên quấn quýt bịn rịn trước mặt người ngoài như vậy chứ, có lẽ cũng chỉ có mỗi Chu Hạo Khiên không màng tiếng đời này có thể làm được mà thôi.

Đáng lẽ Minh Yên nên rút tay về, nhưng lúc này nàng không muốn, còn mỉm cười nói với Chu Hạo Khiên: “Sao chàng lại qua đây? Ta tự xử lý được những việc này.”

Dù sao cũng đang ở trước mặt mọi người nên phải nói gì đứng đắn tí, chứ thật ra Minh Yên muốn nói, nếu chàng không qua đây, ta sẽ lột da của chàng!

Chu Hạo Khiên nghiêm túc đáp: “Chuyện rắc rối này vốn từ ta mà ra, bây giờ còn để nương tử vất vả, là vi phu thất trách, nương tử cứ nghỉ ngơi đi, yên tâm giao cho ta.”

Phu thê hai người tình ý ngọt ngào, quên luôn Bạch Mẫu Đơn ở một bên. Mà mọi người trong sảnh lớn nhìn hai người thì ghen tị không ngớt, gả cho một nam nhận như vậy, đúng là phúc tu ba đời!

“Tiểu Vương gia.”

Đúng lúc này một giọng nói vang lên, uất ức xen lẫn yếu đuối, hai mắt rưng rưng nhìn chằm chằm Chu Hạo Khiên, cứ như Chu Hạo Khiên đã làm ra chuyện tội ác tày trời vậy.

Minh Yên chỉ cảm thấy cả người nổi hết da gà, hơi lạnh lướt qua vèo vèo!

Đưa mắt nhìn Chu Hạo Khiên, trong mắt chứa đựng ý cười tinh nghịch, Chu Hạo Khiên nhìn nụ cười của Minh Yên mà bất lực thở dài trong lòng, sau đó mới quay đầu nhìn Bạch Mẫu Đơn, quả thật đã nhiều năm không gặp, lúc này nhìn lại dường như Bạch Mẫu Đơn của hôm nay đã không còn giống trước kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK