Chu Hạo Khiên quay đầu nhìn Minh Yên, ánh mắt Minh Yên trống rỗng, đang ngây ngốc không biết suy nghĩ cái gì, hai tay của nàng nắm chặt tay ghế, khớp xương trở nên trắng bệch, đôi môi mím chặt tỏ đè nén và tức giận lúc này của nàng, thấy vậy Chu Hạo Khiên hơi nhíu mày, hắn không thích cảm giác như vậy, Minh Yên như vậy cách hắn quá xa, rõ ràng chỉ có một bước ngắn, nhưng trong cảm giác khoảng cách giữa hai người như ngân hà trên chín tầng mây không thể nhìn thấy được…
Chu Hạo Khiên còn muốn nói gì đó, lúc này xe ngựa vương phủ đến, Minh Yên chậm rãi đứng dậy, nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Ta nghĩ đừng nói chuyện này ra ngoài, xin hai người xem như không biết gì.”
Mặc dù giọng của Minh Yên cực thấp nhưng có trộn thêm kiên định không cho phép từ chối, Chu Hạo Khiên đang muốn nói điều gì, Tống Tiềm lại nói: “Cô yên tâm, sẽ không có ai biết.”
Tô ma ma và Liên Song Tuyết Hủy bước nhanh tới, Minh Yên nhẹ nhàng gật đầu, phải kiên cường thẳng sống lưng lên, người đã chết một lần còn sợ gì nữa? Nhưng tim rất đau, vừa đau vừa căng, từ từ xơi tái trái tim nàng, mặc dù biết hai người bọn họ sẽ ra tay, nhưng lại không biết bọn họ tán tận lương tâm đến mức này.
Chuyện xe ngựa ngoài ý muốn… Thất tiểu thư Úc gia bị xe ngựa sụp xuống đè chết… Cũng giống như Lan Nhụy năm đó bị cảm phong hàn, nhưng vì bệnh nặng không thuốc nào chữa được mà rời khỏi nhân thế kinh người cỡ nào, chỉ tiếc, Minh Yên tốt số hơn, không hồn về Địa phủ giống Lan Nhụy, nhớ tới cánh tay mạnh mẽ kéo mình ra ngoài xe, hắn là nam nhân rất đáng ghét nhưng trước giây phút sinh tử lại cứu lấy nàng, nam nhân nàng từng yêu lại không hề có chút nghi ngờ với cái chết của Lan Nhụy…
Trong nháy mắt, vành mắt chua chát, nước mắt to như hạt đậu như muốn lăn xuống, Minh Yên nhanh chóng cầm khăn lau đi, trước khi lên xe quay đầu nhìn Chu Hạo Khiên, dùng sức nâng khóe miệng lên muốn nở nụ cười với hắn, ai biết khuôn mặt vô cùng cứng ngắc ngay cả cười cũng không kéo ra được, thử một lần, rốt cuộc Minh Yên từ bỏ, khẽ mở đôi môi anh đào, từ từ nói: “Cảm ơn.”
Hai chữ vô cùng đơn giản nhưng bao hàm rất nhiều ý nghĩa, hắn lại cho nàng một cơ hội sống sót, khiến nàng có cơ hội hoàn thành tâm nguyện chưa hoàn thành xong, lần đầu tiên cảm thấy gả cho nam nhân này có lẽ chẳng phải là chuyện bết bát gì, ít nhất hắn để ý đến an toàn của mình.
Xe ngựa rời đi, Chu Hạo Khiên nhìn bóng dáng xe ngựa yên lặng thừ người, Tống Tiềm hờ hững cười một tiếng, có chút tủi thân, hắn biết giờ khắc này trong lòng Minh Yên đã có sự tồn tại của Hạo Khiên, không liên quan đến tình yêu nhưng lại có ơn, một nữ tử kiêu ngạo như vậy, một nữ tử kiên cường như vậy, đến suốt cuộc đời, cũng chỉ có duyên phận thoáng qua với mình.
Thật lâu sau Chu Hạo Khiên mới phục hồi lại tinh thần, đã trở lại dáng vẻ lười nhác của ngày thường, nhìn Tống Tiềm nói: “Việc này giao cho huynh, ta phải chạy về đã, tránh cho trong vương phủ lại xảy ra chuyện không nên xảy ra, ta phải đề phòng một chút.”
Tống Tiềm gật đầu một cái, lần đầu tiên dọn dẹp cục diện rối rắm cho Chu Hạo Khiên mà không hề phàn nàn một câu, có một số việc nên giữ lại trong lòng là được…
*
Minh Yên vừa vào vương phủ liền có một nữ tử mặc áo bạch lăng, váy vàng nghênh đón, cười hỏi: “Là Thất tiểu thư phải không ạ?”
Minh Yên gật đầu một cái, nhìn nàng kia hỏi: “Cô là?”
“Nô tỳ tên Bạch Hinh, tiểu Vương gia bảo nô tỳ ở đây chờ Thất tiểu thư.” Bạch Hinh tự nhiên thỏa đáng cười nói, ánh mắt nhìn Minh Yên tràn đầy ý cười cùng tôn kính…
“Có chuyện gì sao?” Minh Yên nhẹ giọng hỏi, chân của nàng bị thương, Liên Song và Tuyết Hủy dìu nàng hơi có chút nhếch nhác, nhưng Minh Yên lại không có chút tự ti nào, thản nhiên đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người chung quanh, nhã nhặn nhìn Bạch Hinh.
Bạch Hinh có chút kinh ngạc, đây là nữ tử tiểu Vương gia luôn ngày đêm mong nhớ, trong tình huống nhếch nhác như vậy mà vẫn không có chút khiếp đản và tự ti nào, chỉ riêng phong thái này thôi thật khiến người ta khen ngợi. Bạch Hinh liếc mắt nhìn Minh Yên hạ giọng dịu dàng cười nói: “Thất tiểu thư, tiểu Vương gia bảo nô tỳ chuẩn bị nước ấm và y phục mới cho người, dáng vẻ này của người không tiện đi gặp lão Vương phi đâu nhỉ?”
Lại kinh ngạc lần nữa, Minh Yên thật không ngờ Chu Hạo Khiên lại cẩn thận như vậy, khuôn mặt đỏ lên, biết phải gặp trưởng bối quả thật không thể để dáng vẻ như thế này, vì vậy gật đầu nói: “Thế thì làm phiền rồi.”
Bạch Hinh nhìn Minh Yên gật đầu khẽ cười, vỗ tay hai cái thì một chiếc kiệu nhỏ bước nhanh tới, Bạch Hinh giải thích: “Tiểu Vương gia truyền lời, nói là Thất tiểu thư bị thương không thể tùy ý chuyển động sợ vết thương sẽ nặng hơn, cho nên để nô tỳ chuẩn bị kiệu nhỏ.”
Minh Yên hơi cúi đầu xuống, cảm thấy trái tim ấm áp, loại ấm áp như ánh nắng mùa xuân tháng Ba từ từ sưởi ấm trái tim lạnh băng của nàng, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, thế nhưng Minh Yên vẫn nói: “Chút vết thương nhỏ không có gì đáng ngại, không cần kiệu đâu, đa tạ thịnh tình của tiểu Vương gia.”
Đây là vương phủ của người ta, nào có thể tùy tiện như thế, mặc dù nói người tới là khách, nhưng Minh Yên cũng biết đạo lý tuân giữ bổn phận, lão Vương phi hẳn sẽ không thích người tùy tiện. Lần gặp mặt này hết sức quan trọng, Minh Yên nhất định phải được lão Vương phi chấp nhận, cho nên quyết không thể ngồi cỗ kiệu này.
Bạch Hinh có chút kinh ngạc nhìn Minh Yên một cái, nụ cười trên mặt sâu hơn, vẫy tay để cổ kiệu đi xuống, đích thân đi tới dìu Minh Yên đi vào trong. Minh Yên nhìn đến đây thì giật mình cả kinh, trong lòng hoảng hốt, cổ kiệu này sợ không phải là ý tốt của tiểu Vương gia, mà là lão Vương phi có ý thử thăm dò mình nhỉ? Nhìn nụ cười hài lòng có thâm ý khác trên mặt Bạch Hinh, Minh Yên cảm thấy thật nguy hiểm, nếu mình thật sự ngồi vào, e rằng lão Vương phi sẽ coi mình là nữ tử tùy tiện, đường lớn đi vào vương phủ của mình sẽ gập ghềnh hơn nhiều…
Không được lão Vương phi chấp nhận, ở trong vương phủ này chỉ sợ nửa bước cũng khó đi, nghĩ tới đây trong lòng Minh Yên càng cẩn thận hơn, chỉ là không biểu hiện ra ở trên mặt mà thôi.
Bạch Hinh dìu Minh Yên đi về phía trước, Liên Song dìu ở bên còn lại, Tuyết Hủy theo sát ở phía sau, Tô ma ma cũng không dám tùy ý rời đi chỉ có thể đi theo cùng, đoàn người đi đến hành lang khoanh tay, đi đến cuối hành lang là một cổng tròn, Bạch Hinh cười nói: “Vốn tiểu Vương gia muốn để Thất tiểu thư đến viện của ngài ấy thay y phục, nhưng lại sợ tổn hại đến thanh danh của Thất tiểu thư, cho nên cuối cùng vẫn quyết định để Thất tiểu thư đến tân phòng bên này.”
“Tân phòng?” Minh Yên sững sốt, không hiểu có ý gì, tân phòng chính là nơi không có ai ở, là nơi cực kỳ hoang vắng nhỉ.
Nghe thấy nghi hoặc của Minh Yên, Bạch Hinh hé miệng cười một tiếng, cũng không giải thích.
Qua cổng tròn là lối giữa đá xanh, đá xanh được mài vô cùng sặc sỡ, có thể nhìn thấy đã lâu lắm rồi, nhưng càng như vậy lại càng thăng trầm oánh nhuận theo năm tháng, hai bên lối giữa trồng nhiều loại cây hoa, lúc này đang là cuối xuân đầu hạ, quả nhiên là muôn hoa đua thắm khoe sắc hồng khiến người ta nhìn không chớp mắt.
Trạch viện vương phủ rất lớn, chỉ một tiểu viện thôi cũng khí thế phi phàm, đi đến trước cửa viện, ở giữa phòng chính treo một hoành phi, trên đó viết Vô Vi Cư, trong viện thật sự mới toanh, tựa như vừa mới quét vôi lại, trong không khí vẫn còn hương bụi xót lại. Ngói đen tường trắng, thật sự hợp với cái tên Vô Vi Cư này.
Trong Vô Vi Cư rất ít người, nước tắm đã sớm chuẩn bị xong, mặc dù trong sân người đến người đi nhưng không nghe thấy bất cứ tiếng ồn ào nào, tất cả đều ngay ngắn, Minh Yên nhìn trong lòng thầm thấy kỳ lạ, bởi vậy đủ thấy phép tắc trong vương phủ quả thật rất nhiều, Minh Yên từ từ để tâm đến, cẩn thận quan sát, để sau này làm đệm lót đường.
Liên Song và Tuyết Hủy hầu hạ Minh Yên tắm rửa, Bạch Hinh cười lui ra ngoài. Ra cửa, Tô ma ma đang đợi ở ngoài cửa, Bạch Hinh cười mời Tô ma ma ngồi, sau đó lại để người dâng trà, lúc này mới cười nói: “Đây là tân phòng, vẫn chưa bày biện hết đồ, tiếp đãi không chu toàn mong ma ma đừng chê trách.”
Tô ma ma quan sát gian phòng, trong lòng thầm hoảng sợ, cái này mà còn nói chưa chuẩn bị chu toàn, toàn bộ ghế xếp khắc hoa bày trong phòng đều được chế tạo từ gỗ tử đàn thượng hạng, nệm ghế trải bên trên được thêu tinh xảo, chỉ nhìn kỹ thuật tú mỹ là biết xuất thân từ tay nghề có tiếng tăm. Trên tủ kệ bày đồ gốm vàng ngọc đan xen hợp lí, trong đó có một chậu cảnh Mai Thọ Trường Xuân hồng bảo thạch[1], cái chậu hình chữ nhật chạm vàng trên rộng dưới hẹp như hình cái đấu, bờ miệng khắc vân Như Ý, xuôi theo bờ miệng vân Như Ý xuống dưới là bụng chậu được cột bằng dãy lụa gấm Lôi Văn thêu chữ Vạn, được khắc lồi hai mươi hai chữ “Thọ”. Trong chậu là thân cây hoa mai mạ vàng đồng và lá phỉ thúy, cánh hoa hồng bảo thạch, lõi màu xanh ngọc, nhụy vàng cực kỳ sinh động. Dưới tàng cây lót thanh kim thạch và hồ đá do bạch ngọc chế thành, khảm đá quý linh chi, san hô ngọc diệp, vạn niên thanh châu ngọc, lá phỉ thúy, hoa sơn trà mã não và đủ loại cỏ nhỏ, tức cảnh sinh khí dạt dào đan xen hợp lí…
[1] Mai Thọ Trường Xuân hồng bảo thạch: Mị edit chung chung vậy chớ không chính xác 100% đâu, còn hình ảnh thì kiếm hình tương tự vậy thôi =))
Tô ma ma nhìn một cái là không dời mắt đi được, chỉ một chậu cảnh để thưởng thức cũng hào hoa xa xỉ như vậy, những bình bình lọ lọ không chút tầm thường kia e rằng càng là đồ cổ có giá trị không rẻ, lập tức Tô ma ma càng mất tự nhiên, ánh mắt nhìn Bạch Hinh cũng không được tự nhiên mấy.
Bạch Hinh tựa như không phát hiện ra, vẫn cười nói: “Tiểu Vương gia chúng tôi có nhiều phép tắc, đừng nhìn thấy dịu dàng mà lầm, nếu phát cáu quả thật có thể hù chết người đấy.” Nói đến đây thì ngừng lại, thở dài một tiếng nói: “Trong vương phủ có ai mà không biết tiểu Vương gia chúng tôi vừa gặp đã thương Thất tiểu thư của quý phủ, còn không để ý đến phép tắc tự mình đến cửa cầu hôn, chuyện hoang đường như vậy cũng chịu làm, hôm nay sai người về nói Thất tiểu thư bị thương, lúc bảo nô tỳ chuẩn bị đồ đạc, nô tỳ thật sự bị dọa sợ. Tiểu Vương gia chúng tôi rất đào hoa, nhưng chưa thấy ngài ấy thất lễ như vật bao giờ, may mà lần này Thất tiểu thư chỉ bị thương nhẹ, nếu không ấy à…”
Tô ma ma càng nghe càng kinh hãi, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, chỉ có thể không ngừng đáp lại bằng tiếng cười, còn lại thì không dám nói nhiều. Đã sớm khuyên Đại phu nhân không nên mạo hiểm, nhìn tiểu Vương gia thật sự để tâm đến Thất tiểu thư, nhưng Đại phu nhân không nghe, may mà Thất tiểu thư không sao, nghĩ tới đây sắc mặt xanh như lá chuối, càng thấy bất an hơn, xe ngựa bị hư kia sẽ không tra ra được gì đâu nhỉ? Suy nghĩ một chút lại cảm thấy mình nghĩ ngợi lung tung quá rồi, phu nhân đã sớm chuẩn bị xong đường lui, cho dù nhìn ra xe ngựa có vấn đề cũng sẽ không tra ra được là Đại phu nhân làm…
Rất nhanh Minh Yên đi ra, trên người mặc áo khoác hoa cỏ quấn cành màu hồng Hải Đường, áo ngoài khảm mấy đóa hoa lớn màu hồng nhạt, váy tương cảnh xuân hai mươi bốn hình kiểu dáng mới nhất, mép váy thêu hoa văn cỏ xoắn phức tạp. Chất liệu vải không phải là hàng tơ lụa gấm Hồ bình thường, mặc lên người rất nhẹ, mềm mại tinh mịn, lúc đi đường không gió mà bay, càng nhìn càng thấy mờ ảo.
Sau đó mới biết đây là lụa hoa, cực kì trân quý, gia đình bình thường không thể nào mặc nổi, sau đó nàng lại biết, lúc mình bước vào vương phủ lần thứ hai, khi mình bước vào Vô Vi Cư, thì đã định cả đời này của nàng sẽ không thể tách rời nơi này, rồi nhiều năm về sau, nàng từng hỏi hắn có hối hận không, lại chỉ nhìn thấy nụ cười dịu dàng của hắn, sau đó nàng mới hiểu được, trong nụ cười tươi tắn đó có rất nhiều sự bao dung…
Trong mắt Bạch Hinh hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Đây là y sam tiểu Vương gia tự mình chọn, không ngờ sau khi Thất tiểu thư mặc vào lại vừa vặn như thế.”
Minh Yên bỗng cảm thấy hơi mất tự nhiên, không ngờ Chu Hạo Khiên lại tự tay chọn y phục? Không biết tại sao cảm thấy trong lòng có gì đó rất lạ, chỉ có thể nhấc chân đi ra ngoài, Bạch Hinh biết Minh Yên xấu hổ nên không nói nhiều, vẫn vươn tay dìu nàng từ từ đi ra ngoài.
Ra khỏi Vô Vi Cư, quay đầu đi về một hướng khác, Bạch Hinh cười giải thích: “Từ nơi này đến chỗ của lão Vương phi gần nhất, Thất tiểu thư có thể bớt đi đường lại.”
Minh Yên gật đầu một cái, nàng không rõ tại sao Bạch Hinh lại nói với mình những thứ này, hai bên đường có rất nhiều cây trúc đào, lúc này những đóa hoa màu đỏ đang đua nhau nở, từng nhánh từng chụm, rất là phấn khởi. Minh Yên đột nhiên dừng chân, trên mặt lộ ra một nụ cười thật sâu, nhìn Bạch Hinh hỏi: “Nơi này thật là nhiều trúc đào, nở hoa thật sự rất đẹp.” Nói xong dừng bước đánh giá, vươn tay đụng vào đóa hoa mềm mại, móng tay hờ hững đụng vào nhụy hoa đầy phấn hoa, sau đó thu tay về, tiếp tục đi lên phía trước…
Bạch Hinh không để ý đến động tác nhỏ của Minh Yên, chỉ cười nói: “Trúc đào này nhìn thì đẹp vô cùng, nhưng lại có độc, bình thường tất cả mọi người đều không dám đụng vào.”
Minh Yên gật đầu một cái, nói: “Ta cũng từng nghe người ta nói trúc đào có độc, nhưng những đóa hoa này nở rộ thật là đẹp, ta chỉ mới thấy hai cây, lại chưa từng thấy một mảnh như thế này.” Lại càng có rất ít người biết, Lan Phương không thể đụng vào trúc đào, chỉ cần đụng một cái cả người sẽ nổi nốt đỏ, nổi từng mảng lớn rất dọa người. Bí mật này Lan Nhụy biết, cho nên Minh Yên cũng biết.
Phấn hoa trong kẽ móng tay sẽ không lấy mạng người, nhưng lại có thể khiến Lan Phương xấu mặt trước đám đông, coi như Minh Yên đòi lại công đạo cho mình, nhận chút lãi trước, tiền vốn từ từ đòi sau, hiện tại Minh Yên bắt đầu không thể để bọn họ tùy tiện bắt nạt mình, có một số việc nên đòi thì phải ra tay, đề nghị của Thập Nhất di nương có lẽ mình nên đồng ý rồi…
Khi Minh Yên xuất hiện ở phòng khách của lão Vương phi thì cực kỳ kinh ngạc nhìn thấy Chu Hạo Khiên lại quay trở về, đang cười tủm tỉm ngồi ở bên cạnh lão Vương phi, ngồi bên dưới tay trái là Đại phu nhân và Lan Phương, thần sắc của hai người đều rất không tốt, nhìn thấy Minh Yên được Liên Song và Bạch Hinh dìu đi vào, Lan Phương và Đại phu nhân đều kinh hãi, quần áo trên người Minh Yên rõ ràng đã được thay ra, búi tóc cũng được chải lại, hai người không thể không kinh hãi sao được.
Minh Yên liếc nhìn Đại phu nhân và Lan Phương trước, nhìn bọn họ nở ra một nụ cười yên tâm, lúc này mới nhìn lão Vương phi hành lễ: “Thần nữ Úc Minh Yên ra mắt lão Vương phi, nguyện thân thể lão Vương phi khoẻ mạnh, vạn sự như ý.”
“Mau đứng dạy đi, hài tử đáng thương, bị thương thế nào, có nặng lắm không?” Lão Vương phi nhìn Minh Yên ân cần hỏi han, vẻ mặt lo lắng.
“Không có gì đáng ngại ạ, chỉ là trên đùi bị đập một cái cho nên lúc đi có hơi không tiện lắm, mấy ngày nữa sẽ tốt thôi ạ. Làm phiền lão Vương phi nhớ mong, dân nữ sao dám.” Minh Yên trả lời.
Lão Vương phi nhìn Minh Yên ngôn từ khẩn thiết, dáng vẻ đoan chính, lúc trả lời cũng không sợ hãi rụt rè úp úp mở mở, hôm nay gặp sự cố lớn như vậy mà vẫn có thể ổn định, không có bối rối chút nào, là một hài tử có bản lĩnh, nghĩ tới đây thần sắc trên mặt càng dịu dàng hơn, cười nói: “Mau ngồi đi, đừng đứng nữa, trên đùi còn có vết thương đấy.”
Minh Yên cũng không kiểu cách, đoan chính tạ tọa[2], lúc này mới để hai người dìu đỡ chậm rãi ngồi xuống bên dưới Lan Phương, Liên Song và Bạch Hinh liền khom lưng lui xuống.
[2] Tạ tọa: cảm ơn khi được ban ngồi
Từ sau khi Minh Yên bước vào, hai mắt Chu Hạo Khiên chưa từng rời khỏi nàng, thấy sắc mặt của nàng tốt hơn hồi nãy rất nhiều thì vẻ mặt với dịu lại một chút, đứng dậy nói: “Tổ mẫu, con còn có chuyện phải làm nên cáo từ trước.”
Một đám nữ quyến nói chuyện, quả thực Chu Hạo Khiên không thích hợp ở lại đây, sở dĩ hắn tới đây chỉ muốn nhìn xem tình hình của Minh Yên có tốt hay không, hiện tại tận mắt thấy cũng yên tâm rồi, quả thực không thể tiếp tục ở lại đây nữa. Lão Vương phi cười đồng ý, nói: “Con bận chuyện của con thì đi đi, đừng để ý tới bọn ta trò chuyện.”
Chu Hạo Khiên cười hì hì, nhìn Đại phu nhân gật đầu một cái rồi nhấc chân đi ra ngoài, Đại phu nhân vội vàng đứng dậy, Lan Phương và Minh Yên cũng đứng lên, Chu Hạo Khiên đi đến trước mặt Minh Yên thì dừng lại, nói: “Nàng mau ngồi xuống đi, nếu nàng thật sự bị què vậy chẳng phải ta phải chăm sóc nàng cả đời sao? Lỗ lắm đấy nhé.”
Minh Yên nghe vậy lập tức mặt đỏ như máu, cũng không biết xảy ra chuyện gì, lại không quản tốt cái miệng của mình, ở trước mặt lão Vương phi nói: “Không nhọc tiểu Vương gia bận tâm, nếu thật sự thành người què, cùng lắm thần nữ xuống tóc làm ni cô thôi.”
Trong đại sảnh lập tức yên tĩnh trở lại, Đại phu nhân va Lan Phương nhìn Minh Yên tựa như không quen biết nàng, nói như vậy… cũng quá phận rồi, nhưng rất nhanh Lan Phương liền nghĩ đến, Chu Hạo Khiên là một tiểu Vương gia cao cao tại thượng há có thể bị lời nói như vậy làm nhục, lần này chỉ sợ sẽ giận Minh Yên rồi, trong lòng không khỏi mừng thầm.
Lão Vương phi có phần hứng thú nhìn Minh Yên, hài tử này là một đứa gan dạ, có lẽ Tống Tiềm nói rất đúng, có lẽ bà nên làm tốt chuyện này, để Hạo Khiên kiềm chế trái tim của mình lại, trưởng thành rồi, nên có bản lĩnh đặt chân của mình.
Chu Hạo Khiên tức đến mức khuôn mặt tuấn tú xanh mét cả lên, phất tay áo một cái, nghiến răng nói: “Đừng nói là thành người què, cho dù nàng không thể động đậy, cho dù chỉ còn lại một hơi thở, cho dù thân vùi dưới đất vàng, sống là người của ta, chết là quỷ của ta.”
Minh Yên kinh ngạc nhìn Chu Hạo Khiên, trong đầu không ngừng vang lên câu nói “cho dù thân vùi dưới đất vàng, sống là người của ta, chết là quỷ của ta”. Nam nhân mà mình không có chút tình cảm nào dựa vào đâu có thể nói ra lời như vậy, còn Chung Dực là nam nhân mình hết lòng yêu thương lại không có bất kỳ hành động nào sau khi nàng chết đi, trong lúc nhất thời Minh Yên chỉ cảm thấy trái tim bị níu đến khó chịu, khổ sở cúi đầu xuống, không nói câu nào.
Lão Vương phi thấy vậy, vội vàng hoà giải, nhìn Chu Hạo Khiên trách mắng: “Còn không mau đi làm chuyện của con đi, còn ở đây nói gì nữa hả?”
Đôi mắt sắc bén như mắt ưng của Chu Hạo Khiên rõ ràng bắt được vẻ đau lòng lóe lên rồi biến mất ở trong mắt Minh Yên, tại sao nàng lại đau lòng? Mặc dù nàng nhìn mình, nhưng Chu Hạo Khiên lại có một cảm giác kỳ quái, dường như nàng đang thông qua mình nhìn một người khác… Chu Hạo Khiên nhìu chặt mày rậm, bước nhanh rời đi, hắn phải điều tra cho kỹ, có phải nha đầu này tư định chung thân với người khác rồi không, sau đó bóp chết tất cả nguy hiểm ở trong trứng nước…
Chu Hạo Khiên vừa mới rời đi, đám người Đại phu nhân ngồi xuống trở lại, Mục Trắc phi đã tới rồi, vừa hay hóa giải bầu không khí lúng túng, lại nghe Mục Trắc phi cười nói: “Đã chuẩn bị xong rượu và thức ăn, hôm nay cũng không còn sớm, mẫu phi, nên đi thôi.”
Lão Vương phi cười gật đầu một cái, nhìn Đại phu nhân nói: “Chuẩn bị chút rượu nhạt, chúng ta vừa ăn vừa nói nói chuyện, hôm nay có mời sân khấu kịch đến diễn hí khúc góp phần náo nhiệt đấy.”
Đại phu nhân vội vàng đứng dậy đáp, cảm ơn lão Vương phi thịnh tình khoản đãi. Lan Phương và Minh Yên đành phải đi theo mọi người về phía trước. Sau khi mọi người ngồi xuống Minh Yên lén lút quan sát Mục Trắc phi, hôm nay bà ta mặc áo gấm hoa phượng màu đỏ, áo ngoài dệt kim màu sáng, váy tương thập nhị phúc Phượng ngậm hoa, tóc chải dao đài kế, cài trâm vàng lớn khảm vàng có năm cánh, dây kết tơ vàng mảnh nhỏ cẩn thận rũ xuống, cuối cùng là đông châu tô vẽ trên móng tay, quả nhiên có phong thái đương gia, lúc nói chuyện mang theo ý cười, ngôn từ thân thiết, thái độ hiền lành, rất nhanh bầu không khí trên bàn trở nên náo nhiệt, ngay cả Đại phu nhân cũng uống nhiều thêm mấy cốc.
Trong lòng Minh Yên biết vị Mục Trắc phi này thật sự không đơn giản, trong lòng liền nhớ kỹ bà ta. Tạm thời thả tâm sự trong lòng xuống, nhìn Lan Phương ngồi bên cạnh nàng, nhếch môi chậm rãi nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Ngũ tỷ tỷ, bệnh tim của mẫu thân đã đỡ chưa, muội vẫn luôn lo lắng cho mẫu thân.”
Tay Lan Phương run lên, rượu trong cốc vẩy ra một chút, Minh Yên thấy vậy vội vàng cầm khăn của mình lau vết rượu cho nàng ta, Lan Phương cũng lấy khăn của mình ra lau, trong miệng nói: “Làm phiền Thất muội muội lo lắng, mẫu thân uống thuốc xong đã tốt hơn nhiều rồi.”
Minh Yên nghe vậy nói: “Vậy thì tốt rồi, trong lòng muội vẫn luôn thắp thỏm, nhìn thần sắc mẫu thân tốt hơn chút rồi.” Động tác của hai người đều rất nhẹ nhàng, nhìn dáng vẻ như thân thiết thì thầm to nhỏ, bởi vậy người khác không nhìn ra vẻ khác thường, chỉ có Minh Yên biết nàng dấu ngón tay dưới khăn của mình vẩy nhẹ vào cốc rượu của Lan Phương, phấn hoa kia nhẹ nhàng rơi vào trong cốc rượu của Lan Phương…