“Chử tử của nô tỳ không có bất kỳ điều kiện nào, mặc dù trước kia có chút xung đột với người, nhưng chủ tử nói Nhị tiểu thư chỉ nhanh mồm nhanh miệng mà thôi, ngài ấy không muốn nhìn thấy có người tính kế sau lưng ngài ấy. Còn nói, cũng cảm ơn người lần trước đã mở miệng giúp đỡ, cho nên sau khi chủ tử nhận được tin tức thì để nô tỳ nói với người một tiếng, tận dụng thời cơ, bỏ lỡ sẽ muộn.” Vẻ mặt Bạch Hinh thành khẩn, thái độ cũng rất khiêm tốn.
Mục Trắc phi đảo mắt, bà ta cũng không ngờ Tần Trắc phi lại xuống tay từ nơi này, quả thật là một nơi tốt, vừa có thể nịnh nọt lão Vương phi vừa có thể nắm cổ mình lại, nữ nhân này thật nhẫn tâm, sao trước kia bà ta không phát hiện ra người này nham hiểm như vậy nhỉ?
Nhưng giao đấu trong chuyện này, mình phải làm thế nào mới tốt đây? Trong lúc nhất thời Mục Trắc phi không nghĩ ra được cách thỏa đáng nào, Bạch Hinh nhìn vẻ mặt của bà ta, mở miệng cười nói: “Chủ tử nô tỳ nói, tuyển chọn hôn sự cho tiểu thư là chuyện hệ trọng, cần phải cẩn thận cân nhắc dòng dõi.” Nói đến đây thì ngừng một chập, hạ giọng nói: “Nếu Tần Trắc phi muốn áp chế tiền đồ của Nhị tiểu thư, vậy có thể tìm cho Đại tiểu thư nhà trong sạch nào? Nếu đối tượng Trắc phi chọn ưu tú hơn, lão Vương phi sẽ thấy thế nào?”
Tất cả mọi người đều là người thông minh, nói một câu là hiểu, Bạch Hinh thấy Mục Trắc phi đã hiểu thì công thành lui thân. Sau khi Bạch Hinh rời đi, Mục Trắc phi yên lặng thừ người, nhìn đồ vật bày biện trong phòng mà vô cùng phiền lòng, cuộc sống càng ngày càng không vừa ý, không biết gần đây xảy ra chuyện gì, số lần Vương gia qua bên chỗ Tần Trắc phi nhiều hơn trước, điều này sao khiến bà ta chịu nổi?
Vũ Ninh Vương vén màn đi vào, ngước mắt thì thấy cả người Mục Trắc phi uể oải dựa vào trên sạp lớn, hai mắt ngây dại nhìn bầu trời phía bên ngoài, nhất thời trong lòng hiện ra vô số chuyện cũ, bèn nói: “Sao vậy, ai lại chọc tức nàng à?”
Nghe thấy giọng của Vũ Ninh Vương, Mục Trắc phi xốc lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía ông ta, nặn ra khuôn mặt cười tươi nói: “Không có gì, ta chỉ đang nghĩ Linh Ngọc lớn rồi, cũng nên làm mai rồi, chàng xem có đối tượng nào tốt không?”
Vũ Ninh Vương sững sờ, nhìn Mục Trắc phi có chút kinh ngạc, Mục Trắc phi nhìn ông ta một cái nói: “Sao thế? Nữ hài phải sớm nghị thân mới lộ ra vẻ cao quý. Mặc dù sang năm Linh Ngọc mới cập kê, nhưng cũng phải chuẩn bị trước mới được, chàng chỉ có hai nữ nhi, không thể để chúng nó bị ủy khuất.”
Vũ Ninh Vương nhớ tới lời tối qua Tần Trắc phi nói với ông ta là hôn sự của Linh Ngọc vẫn chưa có ai quản, không thể cứ kéo dài để người khác chê cười, bà ta muốn quan tâm đến, tránh để Linh Ngọc bị người ta chỉ chõ nói là có một di nương không có địa vị gì. Lúc ấy nghe nói thế Vũ Ninh Vương có hơi tức giận, Nhu Gia quản gia đã bao nhiêu năm, những chuyện này sớm nên chuẩn bị nhưng lại chẳng có động tĩnh gì, ông ta còn tưởng rằng Nhu Gia không chấp chứa được Chu Hạo Khiên thì cũng coi như thôi, dù gì ông ta cũng không thích tiểu tử kia, tính tình bới móc đến đòi mạng, còn luôn đối đầu với ông ta, nhưng nếu ngay cả nữ nhi bà ta cũng không chấp chứa được, vậy ông tức giận thật rồi.
Tối qua Vũ Ninh Vương không nhận lời ngay với Tần Trắc phi về chuyện này, thật ra ông ta vẫn muốn giao chuyện này cho Nhu Gia làm, thứ nhất là để tỏ vẻ bà rộng lượng, thứ hai cũng để bà cứu vãn chút mặt mũi trước mặt mẫu phi, ai ngờ mình đã nghĩ sai, thì ra bà ta đã sớm chuẩn bị rồi.
Nghĩ tới đây Vũ Ninh Vương lại cảm thấy có lỗi với Mục Trắc phi, lập tức cười lên đi tới kéo tay Mục Trắc phi, nói: “Đây là chuyện đương nhiên, sớm nên lo liệu mới phải.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sớm nên… Chuông báo động trong lòng Mục Trắc phi vang lên, trước kia không có ai tranh giành với bà ta, mọi chuyện đều không cần lo lắng sẽ có người ngáng chân bà ta, nhưng kể từ khi Tần Trắc phi đột nhiên giành được một nửa quyền quả gia, Mục Trắc phi ý thức được nguy cơ càng ngày càng nặng, nhất là khi biết mình rõ ràng không phải là đối thủ của người đó thì nguy cơ càng mãnh liệt hơn, phàm là những chi tiết trước đây không chú ý thì hôm nay Mục Trắc phi càng để ý hơn.
Tục ngữ nói không sợ đối thủ giống như sói, chỉ sợ bằng hữu giống như heo. Trái ngược với lời này, lúc heo đối mặt với sói, dường như sẽ kích thích ý chí sinh tồn lớn nhất của heo, lúc đối mặt nguy hiểm, heo cũng có thể từng bước lột xác, mặc dù không thể trở thành sói, vậy cũng phải liều mạng với sói, cắn không chết hẳn thì cũng phải cắn cho chết bảy tám phần, vậy mới có thể nhắm mắt!
Hiện tại Mục Trắc phi cảm nhận được nguy cơ sinh tồn cực kỳ ác liệt ngay trước mắt, họ Tần kia quá ngoan độc, vừa ra tay đã muốn nhắm vào vị trí quản sự của mình, nếu không phải khi đó Úc Minh Yên bênh vực lẽ phải, lúc này mình sớm đã là người không được sủng ái nhàn rỗi đến mốc meo rồi.
Thứ nữ nhân theo đuổi lúc còn trẻ chính là tình yêu, một tình yêu long trời lở đất, như vậy mới không uổng cuộc đời này. Tình yêu, bà ta có, năm đó nếu không phải Hoàng thượng ban hôn, vương phủ không dám khước từ, sao Lâu Thải Nguyệt có thể làm Chính phi chứ? Nhưng Chính phi thì sao? Vương gia thích bà ta, cưng chiều bà ta, bà ta mới là người cười đến cuối cùng.
Nữ nhân tới độ trung niên, với cái tuổi này của bà ta, dung mạo đã từ từ biến mất, nhận được sự sủng ái của nam nhân tất nhiên quan trọng, nhưng quan trọng nhất lại chính là nắm giữ quyền hành, vì chính mình, vì con của mình mà mưu cầu một tương lai vững chắc. Nam nhân đều đa tình, Vương gia cũng xem như chung tình với mình, nhưng không phải cũng động lòng với nữ tử có dung mạo xinh đẹp hay sao? Mấy nữ tử Chu Hạo Khiên đưa tới đã phân chia không ít buổi tối của bà ta, nếu ngay cả Tần Trắc phi cũng không biết đủ, mình thật sự không có đường lui!
Nữ nhân trở nên thông minh, đó cũng là do thời thế bắt buộc, ngươi không thông minh thì chỉ có một con đường chết, Mục Trắc phi không muốn chết, cho nên chỉ có thể trở nên thông minh.
Cho nên một câu nói vừa rồi của Vương gia đã khiến thần kinh nhạy cảm của bà ta lập tức phản ứng kịp, sớm nên lo liệu, nếu không có người khua môi múa mép ở trước mặt Vương gia thì ông ta sẽ chú ý đến những chuyện này sao? Nếu là trước kia có lẽ ông ta sẽ không hỏi đến.
Mục Trắc phi đảo mắt, ngồi xuống bên cạnh Vũ Ninh vương, cười nói: “Làm sao Vương gia biết thiếp thân không chuẩn bị sớm? Thiếp thân sớm đã chuẩn bị rồi, chỉ là chuyện này vẫn chưa có manh mối gì sao có thể nói ra khiến người phiền lòng. Thiếp thân nghĩ phải lo liệu tốt rồi mới trình lên cho người xem. Sao đột nhiên Vương gia quan tâm đến chuyện này thế? Chẳng lẽ cảm thấy thần thiếp là người nhẫn tâm, không quan tâm đến hài tử không phải là ruột thịt của mình?”
Vũ Ninh vương có chút ngại ngùng, nhìn Mục Trắc phi cười nói: “Đâu có đâu có, nàng hiểu lầm rồi. Chỉ là tối qua Uyển Nghi thuận miệng nói một câu tới chuyện này cho nên ta mới để ý thôi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mục Trắc phi thở dài trong lòng, may mà Úc Minh Yên đưa tin cho bà ta, thì ra nữ nhân Tần Uyển Nghi này không chỉ nịnh nọt lão Vương phi, lại còn đâm thọc xúi giục ở trước mặt Vương gia, bà ta sẽ không để yên đâu!