Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra Minh Yên cũng không mấy bất ngờ, mặc dù nàng biết người gác cổng chắn chắn sẽ ngăn tỷ ta lại, nhưng ý chí của Lan Phương rất kiên định, việc tỷ ta muốn làm thì sẽ không dễ dàng từ bỏ, Minh Yên gật đầu nói: “Vậy mời người vào đi.”

Bạch Hinh gật đầu rồi đi, Minh Yên nhìn ánh mắt tò mò của mọi người, bình tĩnh nói: “Chuyện là thế này, Tứ tỷ tỷ trước kia của ta tới.”

Nghe Minh Yên nói, trong lòng mọi người đều tự hiểu, Kinh thành nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không phải quá lớn, mọi người đều biết chuyện liên quan tới Úc Lan Phương, Minh Yên lại dùng hai từ “trước kia” càng khiến mọi người hiểu rõ, chỉ cười không nói, người xưa có câu, nhân sinh có trăm loại tâm tư, có người cảm thấy Minh Yên nói vậy không sao, nhưng cũng có người cảm thấy lời này của Minh Yên hơi tuyệt tình, dù sao cũng là tỷ muội, mặc dù Lan Phương đã bị trục xuất khỏi gia môn nhưng cũng không thể tuyệt tình như vậy, thật ra mọi người đều không rõ nguyên nhân Lan Phương bị đuổi khỏi nhà, chính bởi vì mông lung như vậy cho nên mới có rất nhiều người hiểu lầm.

Minh Yên nhìn thái độ của mọi người thì trong lòng đã chắc chắn, chẳng phải Lan Phương muốn kết quả này sao? Đẩy mình vào thế bất nhân bất nghĩa, sau đó tỷ ta mới có thể thừa cơ yêu cầu Minh Yên cứu Tống Thanh Bình ra, khi một người nổi điên thì sẽ không để tâm tới bất kỳ thứ gì, điều đó quả thực rất đáng sợ, nhưng ân oán giữa Minh Yên và Lan Phương đã không phải ngày một ngày hai, cũng nên tới thời điểm giải quyết rồi.

Trong viện yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều đang chờ đợi, song, khi Lan Phương xuất hiện trước mặt mọi người thì vẫn lấy làm kinh hãi, dù sao Lan Phương cũng là Đại phu nhân của phủ Nam Dương Hầu, mặc dù bây giờ đã không bằng trước nhưng cũng đâu tới mực biến thành như vậy. Lan Phương mặc trên người áo vạt dài vải thô màu lam nhạt và váy mã diện màu xám không hề có hoa văn, tóc cũng chỉ búi tròn, dùng một cây trâm gỗ để cố định, dưới chân đi một đôi giày vải thô, trên mặt không thoa chút son phấn nào, mặc dù khốn khổ nhưng lại mang một phong thái khác biệt.

Minh Yên nghe thấy tiếng kinh hô xung quanh rồi lại nhìn Lan Phương, trong lòng cười lạnh một tiếng, hay cho chiêu khổ nhục kế, Lan Phương cố tình ăn mặc nghèo túng khổ sở như vậy, lại so sánh với mình áo lụa trâm quý, thật sự là một chuyện cười to, Lan Phương dùng cách này để đả động Minh Yên, để người ta biết người muội muội này là loại bạc tình cỡ nào.

Mà như thế vẫn chưa đủ, lại thấy Lan Phương đi tới nhìn Minh Yên một cái, mặc kệ người ngoài không thèm đoái hoài tới, lập tức quỳ xuống, âm thanh đầu gối đập xuống đất nghe rất rõ ràng, mặc dù mặt đất không phải nền đá, thế nhưng cũng không phải thảm mềm, một cái đập này thật sự không nhẹ chút nào.

Mọi người che miệng nhưng vẫn phát ra tiếng kinh hô, Bùi phu nhân và Phiền phu nhân liếc mắt nhìn nhau nhưng không nói gì, Liễu Thanh Mi và Lan Lăng thì lo lắng nhìn Minh Yên, Tần Vũ vẫn bình tĩnh như trước, im lặng xem diễn biến.

Minh Yên chậm rãi đứng dậy, nhìn Lan Phương nói: “Tứ tỷ tỷ làm gì vậy? Mau đứng dậy đi, không kẻo lại khiến người ta chê cười.”

Giọng nói của Minh Yên lạnh lùng, tựa như sáng sớm đầu xuân khiến lòng người co rúm  lại. Mọi người không ngờ ở trước mặt bao người mà Minh Yên lại tỏ ra lãnh đạm với Lan Phương như vậy, nhất thời càng tò mò hơn.

“Coi như ta van cầu Thất muội muội, tốt xấu gì cũng nể tình tỷ muội của chúng ta, thương lấy ta mà ra tay cứu lấy người tỷ tỷ này, cả đời này tỷ tỷ sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ơn tình của muội.” Lan Phương cúi thấp đầu, nước mắt chực rơi, nghẹn ngào nói.

Minh Yên cũng không tức giận, thản nhiên nói: “Tỷ tỷ không phạm vào kỷ cương, không làm trái pháp luật thì sao lại nói lời này, muội muội thật sự không rõ, vẫn xin tỷ tỷ chỉ giáo.”

Lan Phương thầm căng thẳng trong lòng, nhưng nàng ta không thể từ bỏ cơ hội hôm nay, khẽ cắn môi nói: “Thế tử gia vẫn đang bị nhốt trong đại lao, đến bây giờ đã được nửa năm, van xin muội muội nhờ tiểu Vương gia cầu xin trước mặt Hoàng thương, tha cho chàng ấy một mạng. Đây chỉ mất một lời nói, tỷ tỷ sẽ nhớ kỹ ơn tình của muội muội.”

Minh Yên lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Lời này thì muội muội không dám gật bữa, Thế tử gia dẫn binh tạo phản, bức vua thoái vị, phạm tội đủ để tru di cửu tộc, bây giờ Hoàng thượng đã nương tay ban ân, đáng lẽ tỷ tỷ nên tạ Thiên ân mới phải, sao lại không biết đủ như thế chứ? Cũng chính vì Đương kinh Thánh thượng trách trời thương dân, yêu thương trăm họ, nếu đặt ở triều đại khác sẽ có kết cục gì, không cần muội muội nói chắc tỷ tỷ cũng biết? Hơn nữa… Lúc xảy ra binh biến, vị Tứ tỷ phu này của ta đúng là vì đại nghĩa diệt thân, trong rừng cây của sườn núi Võ Gia đã dẫn binh vây quét ta, nhất quyết bắt sống ta dẫn về cho Túc Thân Vương, sau đó uy hiếp tiểu Vương gia đầu hàng, thấy ta thề sống chết không theo thì lại muốn giết chết ta và ba hài tử trong bụng ta. Vậy sao lúc đó Tứ tỷ phu không niệm tình thân? Nếu không phải ta phúc lớn mạng lớn may mắn chạy thoát thì thời khắc này ta và ba hài tử đã hồn về Hoàng Tuyền từ lâu rồi, thế mà tỷ tỷ lại tới xin?”

Mọi người có mặt ở đây đều biết một chút về chuyện Minh Yên bị đuổi giết, chỉ là không ngờ Tống Thanh Bình lại táng tận lương tâm muốn mạng của bốn mẫu tử các nàng, nghe chính miệng Minh Yên nói ra, sự kinh ngạc của mọi người thật khó mà diễn tả thành lời, nếu đặt mình vào tình thế như vậy để suy nghĩ thì bây giờ bản thân sẽ làm thế nào? E rằng sẽ hận không thể chặt Tống Thanh Bình ra thành tám miếng ấy chứ.

Lan Phương nghe Minh Yên nói trước mặt mọi người như vậy thì vội vàng phản bác: “Binh hoảng mã loạn, Thế tử gia chỉ phụng mệnh làm việc, không phải bây giờ muội muội đã bình an không có việc gì rồi sao? Làm thủ hạ cho người ta cũng có rất nhiều điều bất lực, không phải muốn là được, tỷ tỷ thay Thế tử gia dập đầu bồi tội, xin muội muội tha thứ.”

Xem ra Lan Phương đã dập đầu rất mạnh, chỉ chốc lát trên trán đã xanh tím rớm máu. Bạch Hinh bước tới ngăn Lan Phương lại, nói: “Tống Thiếu phu nhân đừng như vậy, người làm như vậy chẳng phải đẩy chủ tử của chúng tôi thành hạng bất nhân bất nghĩa sao? Chuyện lúc trước không nên làm cũng đã làm rồi, đây là do chủ tử và tiểu chủ tử của chúng tôi may mắn phúc lớn mạng lớn, nếu người không còn, Tống Thiếu phu nhân sẽ xử lý thế nào đây? Muốn báo thù thay muội muội và cháu ngoại hay vẫn tiếp tục làm Tống Thiếu phu nhân? Dù bây giờ Tống thiếu phu nhân mặc áo thô vải gai, không tiếc quỳ xuống ép chủ tử của chúng tôi, vậy thì người làm nô tỳ là tôi đây cũng phải hỏi một chút, Tống Thiếu phu nhân đặt chủ tử của chúng tôi ở đâu? Có ai không biết Đương kim Thánh thượng căm hận chuyện bức vua thoái vị tận xương tận tủy, nếu không phải nể tiểu Vương gia của chúng tôi thì e rằng đầu của Tống Thế tử đã rơi xuống đất từ lâu rồi, bây giờ người lại hùng hổ dọa người như thế, chẳng lẽ người còn muốn ép chủ tử của chúng tôi cứu kẻ thù từng đẩy mình vào chỗ chết ư? Đâu phải người không biết, chỉ là người tán tận lương tâm mà thôi!”

Bạch Hinh nói lời này vô cùng sắc bén, thẳng thừng chỉ trích Lan Phương dụng tâm hiểm ác, trượng phu của mình mưu hại tính mệnh của bốn mẫu tử muội muội, thế mà lúc này còn muốn ép muội muội chọc giận Hoàng thượng chỉ vì cầu xin cho trượng phu.

Đúng lúc này Bạch Hinh đột nhiên quỳ xuống, Bạch Hinh vừa quỳ, đám người Liên Song, Hồng Tụ, Tuyết Hủy, Ký Dung đều cùng nhau chạy tới quỳ gối xuống, chuyện xảy ra bất ngờ khiến mọi người giật mình, ai nấy đều nhìn mà thấy hoa cả mắt, không ngờ chuyệnlại phát triển ngoài dụ đoán của mọi người.

Bạch Hinh không nói gì hết, cứ dập dầu với Lan Phương, âm thanh kia nghe rất rõ ràng, Minh Yên không ngờ Bạch Hinh sẽ làm như vậy, lập tức chạy tới trước mặt Bạch Hinh nói: “Tỷ làm gì vậy? Ai bảo tỷ làm như vậy!”

Bạch Hinh như không nghe thấy, mãi đến khi dập đầu xong mới ngẩng đầu lên, nói: “Tổng cộng của Tống Thiếu phu nhân là tám cái, nô tỳ là mười sáu cái, trả người gấp đôi.”

Sắc mặt Lan Phương trắng bệnh, hai tay nắm chặt lại, Thư Điệp và Thư Đào đi theo Lan Phương không nói gì nãy giờ lúc này lại tiến lên một bước, Thư Đào chỉ vào Bạch Hinh nói: “Ngươi là cái thá gì, chỉ dựa vào ngươi mà cũng có thể thay thế chủ tử nhà ngươi?”

Bạch Hinh liếc Thư Đào một cái, không hề để ý tới nàng ta, nhìn nàng ta bằng một cái nhìn miệt thị, xong rồi mới xoay người nhìn Minh Yên nói: “Xin chủ tử trách phạt nô tỳ tội vượt quyền, nhưng nô tỳ không hối hận, dựa vào cái gì người ta có thể lấy tình tỷ muội ra làm cớ ép người làm chuyện như vậyy, dựa vào cái gì người ta có thể năm lần bảy lượt hại người mất mạng không thành mà còn có thể đường hoàng lôi tình cảm ra để ngụy trang ép người? Chủ tử mềm lòng, dễ nói chuyện, nhưng chúng nô tỳ tuyệt đối không để người mềm lòng như thế!”

Bạch Hinh nói lời này xong thì liếc nhìn Liên Song, Liên Song hiểu ý, quỳ bò tới nức nở nói: “Thưa các vị phu nhân ngồi đây, vốn dĩ nô tỳ không có chỗ nói chuyện ở đây, nhưng dù hôm nay có bị đánh chết cũng không thể không nói. Nô tỳ xin hỏi Ngũ tiểu thư một câu, tại sao người bị trục xuất khỏi Úc phủ? Có dám chính miệng nói ra nguyên nhân cho các vị phu nhân có mặt ở đây biết không?”

Nói tới chuyện này thì mọi người đều rất tò mò, dù sao lời đồn cũng là lời đồn, có thể ở đây nghe được sự thật đúng nhất mới khiến cho người ta hưng phấn. Liên Song nói như vậy, ánh mắt của mọi người lập tức nhìn về phía Lan Phương, ánh mắt sắc bén như dao ấy khiến nàng ta nhất thời bối rối.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Tiểu thư của bọn ta là bị hãm hại, đứng có lỗi chuyện cũ ra huênh hoang ở đây. Bây giờ Thất tiểu thư đã bay lên cành cao, tất nhiên là thấy chướng mắt với Ngũ tiểu thư khốn khổ, lòng người bạc bẽo như vậy, đúng là khiến người ta run lạnh.” Thư Điệp nhìn Liên Song mạnh miệng trả lời, lập tức bẻ lái câu chuyện đi hướng khác.

Liên Song há lại để nàng ta được như ý? Nàng ấy đã nhịn nhiều năm vậy rồi, lúc này muốn phơi bày tội ác của Lan Phương cho toàn thiên hạ, để người ta biết bộ mặt thật sự của nàng ta. Mấy năm qua chủ tới bọn họ làm nhiều chuyện như vậy không phải chỉ chờ một ngày này sao? Thân phận của Minh Yên không cho phép chính miệng nàng nói ra những điều này, hôm nay Lan Phương tìm tới cửa không phải là vì ỷ vào chủ tử không thể không quan tâm tới thể diện sao, thế nhưng nàng ấy là một tiểu nha hoàn, lúc này không cần quan tâm tới thế diện gì hết.

Nghĩ tới đây Liên Song hạ quyết tâm, cười lạnh một tiếng, nói: “Thư Điệp, ngươi chột dạ đấy hả, cho nên mới cố tình lái câu chuyện đi hướng khác, có bản lĩnh thì chúng ta nói rõ ràng mọi chuyện đi. Đầu tiên là ở đại sảnh của Úc phủ, giá trẻ lớn bé, tiểu thư cô gia, di nương thiếp thất của Úc gia đều có, nhân chứng vật chứng có rất nhiều, ngươi cho rằng bây giờ cái miệng của ngươi còn có thể đổi trắng thay đen được nữa sao? Sao ngươi không nhìn đi, bây giờ vẫn còn ở Úc phủ ư? Vẫn còn là lúc các người muốn làm gì thì làm à?”

Thư Điệp đỏ mặt, đang định đáp lời thì lại bị Lan Phương kéo lại, Lan Phương từ từ đứng dậy, nhìn Minh Yên nói: “Thất muội muội không chịu giúp thì thôi, cần gì phải sai một tiện tỳ nói những lời phỉ báng ta? Ta biết trước giờ muội luôn hận ta, coi như hôm nay Lan Phương chưa từng tới!”

Lan Phương thấy tình hình không ổn định chạy trốn. Nhưng mấy người Hồng Tụ nào chấp nhận, đồng loạt ngăn cản trước mặt Lan Phương, Lan Phương biến sắc, quay đầu nhìn Minh Yên nói: “Thất muội muội muốn làm gì thế?”

Minh Yên nhíu mày nhìn Lan Phương, Minh Yên đã đợi thời khắc này rất lâu rồi, mấy nha đầu này làm tốt lắm, tùy cơ ứng biến rất tốt, xử lý tình huống chu toàn tinh tế, bức Lan Phương tới đường cùng phải chạy trối chết.

Lúc này Minh Yên không thể không nói, đang muốn cất lời thì Bạch Hinh lại nhanh hơn một bước, quỳ về phía Tần Vũ, nói lớn: “Hôm nay có hai vị Tần Trắc phi và Liễu Trắc phi, còn có Tả tướng phu nhân và Hữu tướng phu nhân ở đây, kính xin bốn vị phu nhân và các vị phu nhân ngồi đây làm chứng. Người tốt làm chuyện tốt còn bị người ta bôi đen vu khống, chủ tử của chúng nô tỳ thiện lương, không muốn để lộ chuyện dơ bẩn này, lo cho thể diện của người khác, thế nhưng có mấy kẻ lại không biết điểm dừng, không có nhân tính, nhiều lần ép người quá đáng, hôm nay nô tỳ đánh cược cái mạng này, cũng không sợ các vị phu nhân chê cười khinh thường nô tỳ không có phép tắc thì cũng phải biện minh cho tử của chúng nô tỳ.”

Thật ra Bạch Hinh vốn không muốn làm như vậy, nhưng mắt thấy Lan Phương sắp chạy nên mới đánh cược một phen, nếu hôm nay không phơi bày chuyện xấu của Lan Phương cho toàn thiên hạ thì không biết sau này còn bao nhiêu sóng gió nữa. Bây giờ không thể so sánh với ngày đó, Minh Yên có thể nhìn nhưng nàng ấy không thể tiếp tục nhìn Lan Phương nối giáo cho giặc, không biết dưới gối còn hai chữ chính nghĩa.

Minh Yên nhìn thái độ của mấy nha hoàn Bạch Hinh, vành mắt rớm lệ, mấy nha đầu này… Còn thân thiết hơn cả tỷ muội, sẵn sàng lên núi đao xuống biển lửa vì nàng, hôm nay Minh Yên cũng không định dễ dàng buông tha cho Lan Phương, mà không muốn làm mất mặt nàng ta như thế, nhưng với tình hình hiện tại, xem ra mấy nha hoàn này đều không chịu bỏ qua. Người đang làm trời đang nhìn, Minh Yên biết dù là chuyện gì thì cuối cùng vẫn sẽ có cách. Mấy nha hoàn này đã quyết định như thế, mình cũng không muốn ngăn cản rồi lại làm tổn thương bọn họ.

“Ôi, chuyện gì thế này, náo nhiệt quá.”

Nghe thấy âm thanh này, Minh Yên lập tức nhíu mày lại, lại là Tần Trắc phi, tới đúng lúc lắm, tới ngay thời khắc quan trọng luôn ấy, nàng nhếch mép cười lạnh, xem ra là đến không mang theo ý tốt gì, vụ ồn ào hôm nay đáng xem thật đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK