Chung phi liếc mắt nhìn Tuyên Đế, trong lòng chợt hiểu ra, biết Tuyên Đế không tiện mở miệng bèn vì quân phân ưu, ngẩng đầu nhìn về phía Minh Yên, cười lạnh nói: “Úc Trắc phi thật to gan, ngươi đang khiêu chiến long uy sao?”
Minh Yên cúi thấp người, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Sao nương nương lại nói như vậy? Chẳng lẽ nói Minh Yên đón nhận Hoàng gia ngự tứ Chính phi cho tiểu Vương gia là khiêu chiến long uy sao? Chẳng lẽ ý của nương nương là muốn Minh Yên kháng chỉ?”
Chung phi sững sờ, Minh Yên lắc léo biện bạch, một câu đã bắt được sơ hở, nhất thời có chút tức giận, cười lạnh nói: “Câu nói vừa rồi của ngươi chính là đại nghịch bất đạo, cái gì gọi là có can thiệp vào chuyện hậu viện của các người hay không? Chẳng lẽ ngươi muốn chèn ép Chính phi do Hoàng thượng ngự tứ hay sao?”
Một câu nói toạc huyền cơ, vẻ mặt Hoàng đế quả nhiên khó coi, bày ra đủ loại phòng ngự là vì nghĩ Minh Yên sẽ dùng mười mấy lý do để cự hôn, nhưng không ngờ nàng lại đi đường vòng xuống tay từ nơi này, làm một Đế Vương, bị một tiểu phụ nhân lừa gạt đương nhiên vô cùng tức giận nhưng lại không tiện phát tác, thật sự rất bực bội.
Minh Yên cười một tiếng, nhìn Chung phi hỏi: “Xin hỏi nương nương, trong hậu cung này chẳng lẽ người không muốn cố gắng để có được trái tim của Hoàng thượng? Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, uy chấn thiên hạ, đương nhiên không thể một lòng với người, nhưng tiểu Vương gia thì khác, chàng ấy chỉ là thần tử của Hoàng thượng, tất cả nghe theo mệnh lệnh của Hoàng thượng, không cần thiết phải bày tỏ hay chứng minh bất kỳ điều gì với thần dân trong thiên hạ, mà chàng ấy cũng không cần thần dân trong thiên hạ ủng hộ chàng ấy, yêu quý chàng ấy, tiểu Vương gia chính là cây thương sắc bén trong tay Hoàng thượng, mà cây thương thì cần gì uy doanh, chàng ấy chỉ là một món vũ khí sắc bén, Hoàng thượng chỉ đâu đánh đó mà thôi. Còn ta cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, yêu cầu không hề cao, chỉ hi vọng tiểu Vương gia ngoài công việc triều chính thì có thể ở bên ta cùng nhau ngắm mặt trời mọc buổi sáng nhìn mặt trời lặn buổi chiều, ngoại trừ giúp đỡ Hoàng thượng ra thì trong lòng chỉ có một mình ta. Ta và tiểu Vương gia là hai bên có tình, cùng ước hẹn đến bạc đầu, hôm nay Hoàng thượng ban hôn cho tiểu Vương gia, thần thiếp không dám không nghe theo, thế nhưng chẳng lẽ nương nương còn muốn cướp đi tình yêu mà Minh Yên muốn bảo vệ sao? Có phải hơi quá đáng rồi không? Nếu có người ngăn cản nương nương đến gần Hoàng thượng, người sẽ làm như thế nào?”
Minh Yên cực kỳ thông minh, những lời này biểu đạt rất nhiều ý nghĩa, đầu tiên là nói rõ Chu Hạo Khiên không có dã tâm, không muốn làm ra mấy chuyện công cao chấn chủ lôi kéo lòng dân này kia, hắn chính là đao kiếm trong tay Hoàng đế, đến lúc cần thì sẽ lấy ra dùng, còn lúc không cần thì trở về sống cuộc sống gia đình với thê nhi, trước tiên là giải trừ nghi kỵ của Hoàng thượng với Chu Hạo Khiên, kế tiếp Minh Yên phô bày ra sự ghen tị mạnh mẽ của mình, cho thấy mình là một nữ nhân ghen tị, một nam nhân bị một nữ nhân quản, có câu gọi là nhi nữ tình trường, anh hùng nhụt chí, một người bị tình yêu làm cho mờ quáng thì còn có thể trông cậy vào hắn có thể làm ra thành tích lớn gì? Một nam nhân cả ngày chỉ nghĩ tới thê nhi, không có chí hướng lớn thì không cần thiết phải đề phòng, chỉ cần hắn là vũ khí lợi hợi đứng đầu ở trong tay Hoàng đế là đủ rồi.
Minh Yên sợ nhất chính là Hoàng đế cực kỳ cố kỵ Chu Hạo Khiên, mặc cho mình nói rách cả miệng cũng không thay đổi được một Đế Vương nắm giữ quyền lực, cho nên Minh Yên cố tình để mình trở thành một nữ nhân đố kỵ không hề che dấu, thậm chí còn dám thách thức với Hoàng đế sẽ không từ thủ đoạn đối phó với Chính phi đến vương phủ, một loạt hành động này khảm sâu vào trong ấn tượng của Hoàng đế, Chu Hạo Khiên không phải là người có dã tâm, sẽ không uy hiếp đến sự yên ổn và hòa bình lâu dài của nước Đại Chiêu, không hề có ý nghĩ không an phận, Chu Hạo Khiên hắn chỉ là binh khí trong tay Hoàng thượng, bọn họ chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường mà thôi.
Tiếp theo, Minh Yên cố tình nhấn mạnh, nói rõ mình và Chu Hạo Khiên là hai người có tình, nếu có người đến phá hoại tình yêu của nàng, nàng sẽ vùng vẫy giãy chết. Minh Yên không dám chống lại thánh chỉ, nàng cũng đã nói Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, ai dám cãi lại mệnh lệnh của ông ta? Nhưng dù không cãi lại thánh chỉ, nàng vẫn sẽ dùng hết mọi cách bảo vệ tình yêu của nàng, cho dù là dùng hết tất cả thủ đoạn, một nữ nhân có thể vì yêu mà làm ra chuyện điên rồ gì thì ai có thể biết được?
Sau cùng, Minh Yên suy bụng ta ra bụng người, nói một câu ngăn chặn Chung phi, nếu Chung phi trả lời mình không tranh giành với người khác vậy chính là không đặt Hoàng đế vào trong lòng, một nữ nhân không đặt Hoàng đế vào trong lòng thì Hoàng đế sẽ yêu thương như thế nào, nam nhân đều thích nữ nhân cung phụng bọn họ như thần mà. Còn nếu Chung phi trả lời sẽ tranh đấu, vậy bà ta có khác gì Minh Yên? Nếu đã không khác thì làm gì có lập trường để trách cứ Minh Yên?
Chỉ một đoạn ngắn ngủi, Minh Yên lại suy nghĩ chu toàn, tận lực giải trừ mối nguy cho mình, cho Chu Hạo Khiên, tập kích về mặt tâm lý, hành động, cố gắng một lần đã phá được địch, tuyệt đối không nương tay, loại chuyện như ban hôn phải giải quyết dứt khoát, nếu không sẽ lặp lại nhiều lần.
Vân phi thầm thở dài một tiếng, yên lặng thầm nghĩ nhân tài cỡ này, nếu gả cho nhi tử của mình, vậy thì thật sự như hổ thêm cánh, Tống Tiềm sẽ bớt lo hơn, thật sự càng nhìn càng thích, đứa nhỏ này không chỉ mưu trí, lại còn gan lớn, một chiêu đi lối tắt này thắng vì đánh bất ngờ, thật sự khiến bà ấy cảm thấy bất ngờ, nếu sau khi tiến cung, chỉ sợ tiền đồ rộng mở.
Khuôn mặt Chung phi trở nên tái mét, bà ta vẫn chưa bao giờ bị người ta mỉa mai như thế, nhất thời cơn tức dâng lên, nhưng lại không biết phản bác thế nào, đành phải hừ lạnh một tiếng, nói: “Cãi chày cãi cối!”
Tuyên Đế nhìn Minh Yên đột nhiên có chút mơ màng, dường như nhìn thấy Hoàng hậu mất sớm của mình, ông ta mơ hồ nhớ lại Hoàng hậu cũng từng nói câu như vậy, hối hận không nên gả vào nhà Đế Vương, nếu gả vào nhà bình thường, vậy ta có thể làm một hãn phụ, chính vì có danh tiếng ghen tị này, ít nhất người một nhà có thể sống yên ổn hạnh phúc đến già, nhưng gả cho ngươi, ngươi là một Đế Vương, ta cũng chỉ có thể có lòng mà không có lực… Không được mấy năm Hoàng hậu bị bệnh mà chết, kể từ sau khi Hoàng hậu chết ông ta không có ý định lập Hậu nữa, nhìn Minh Yên, lại hốt hoảng nhớ tới Hoàng hậu, sắc mặt Tuyên Đế có chút khó coi.
Thật ra trong lòng Minh Yên cũng sợ, nhìn sắc mặt âm tình bất định của Tuyên Đế, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nói không sợ chính là giả, nói muốn chịu chết cũng không phải thật, vẫn chưa sống đến bạc đầu, sao có thể dễ dàng chết được, chẳng qua chỉ là một trận giằng co, một cuộc chiến tâm lý, kết quả Tuyên Đế sẽ có phản ứng gì ai mà đoán trước được, dù sao cũng là lão hồ ly!
Chu Hạo Khiên mặc kệ ánh mắt của mọi người, cầm lấy tay Minh Yên, nhìn nàng mỉm cười, hắn không thể nói chuyện nhưng hắn vĩnh viễn sẽ đứng ở bên cạnh nàng, nàng nói cái gì thì chính là cái đấy!
“Thật to gan, ngươi đang muốn đánh lôi đài với Trẫm sao?”
“Thần thiếp không dám, con kiến hôi như tiểu dân nào chống đỡ được Nhật Nguyệt?”
“Rõ ràng vừa rồi ngươi nói, muốn không từ thủ đoạn tranh sủng với Chính phi kia mà?”
“Ba nữ nhân thành một sân khấu, nữ nhân trong thiên hạ đều ghen tị nhưng các nàng ấy chỉ dám cất giấu trong tim, còn ta lại nói ra miệng, có câu nữ nhân phải rộng lượng, nếu có thể chấp chứa người khác, đó là vì các nàng ấy không thương, các nàng ấy có thể nhẫn nhịn, có thể chấp chứa, bọn họ coi trọng tiền tài quyền thế hơn tình yêu, chiếm được những cái khác thì tình yêu không quan trọng nữa rồi, còn ta không giống vậy, lợi ích của cải chỉ là mây bay, cho dù ngươi giàu nhất thiên hạ thì khi sống ăn ba bữa cơm, chết rồi cũng chỉ có ba thước đất, ta chỉ muốn sống thật lòng mình thôi.”
“Trái tim nam nhân là dễ thay đổi nhất, lúc này thì nhu tình mật ý với ngươi, nhưng một năm, hai năm, năm năm, mười năm sau thì sao? Khi đó ngươi như hoa cúc tàn, còn hắn thì vẫn hào hoa phong nhã đấy!”
“Dùng sắc đẹp đễ níu giữ người mình yêu suy cho cùng vẫn không lâu dài, nhưng lấy trái tim để đối xử với người đó, lại kéo dài một đời.”
“Ngươi tin tưởng?” Ánh mắt Tuyên Đế nhìn về phía tay hai người đang nắm chặt, trong đôi mắt đen ngầm dậy sóng.
“Đánh cược một đời một thế.” Thần sắc Minh Yên kiên định, không chút do dự trả lời, ai có thể hoàn toàn chắc chắn nói một đời một thế vĩnh viễn không thay lòng? Kiếp này chính là đanh đánh cược.
“…” Tuyên Đế im lặng nhìn Minh Yên, chưa từng thấy nữ tử nào như vậy, ngươi nói trong mắt nàng không có ai nhưng lại lễ nghi chu toàn, phép tắc quân thần nghiêm chỉnh. Ngươi nói nàng to gan lớn mật, nhưng lại không dám nói có mười phần lòng tin, mà là nói thẳng đánh cược một đời một thế. Một nữ nhân nói thẳng mình ghen tị không hề che giấu, một nữ nhân đối mặt với tình yêu không hề lùi bước, một nữ nhân có can đảm khiêu chiến với vương quyền, sự kiên định trong đôi mắt kia, sự cố chấp đối với tình yêu, lại khiến người ta hâm mộ không thôi, trên đời này nữ tử vì yêu mà sống còn có được mấy người chứ?
“Nếu Trẫm cứ khăng khăng muốn ban hôn, cùng ngươi đánh cược chống lại một đời một thế thì sao?” Tuyên Đế nói, khuôn mặt không lộ ra chút biểu hiện nào, khiến người ta không đoán ra được sâu cạn trong đó.
Minh Yên nở nụ cười, một nụ cười giống như lá non đầu xuân vừa mới nẩy mầm, giống như một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, nàng cười nói: “Không có gì hơn ngoài hai kết quả, không phải trong vương phủ của chúng thần đã có sẵn ví dụ rồi sao? Có câu bắt nguồn gia học, Hoàng thượng cần gì phải hỏi nữa.”
Lời này của Minh Yên lập tức khiến khuôn mặt già của Vũ Ninh Vương không có chỗ để giấu, Minh Yên là một người thích mang thù, hết sức thù dai, nhất là không hề quên Vương gia đã đối xử với Chu Hạo Khiên như thế nào. Tình huống trước mắt không phải đang tái diễn lại chuyện Vũ Ninh Vương và Mục Trắc phi, Vương phi năm đó sao? Kết quả Vương phi chết bệnh, Mục Trắc phi thắng lớn, liên lụy đến hài tử của Vương phi cũng không được chào đón, mặc dù mấy năm này gánh thanh danh của tiểu Vương gia, nhưng Vũ Ninh Vương có từng chào đón hắn chưa?
Mọi người xôn xao, ai cũng biết chuyện của phủ Vũ Ninh Vương, nhưng ai lại nghĩ tới Minh Yên sẽ nói ra lời này ngay ở đây! Vết sẹo bị vạch trần, sắc mặt Vũ Ninh Vương xanh mét, nhưng lại không dám tùy ý quát mắng ở trước mặt vua, Vân phi nhớ tới tỷ tỷ mất sớm, không nhịn được rơi nước mắt nghẹn ngào, trong vườn này rõ ràng gió xuân ấm áp mềm mại, nhưng lại khiến người ta như đang đặt mình vào trong hàn băng, sắc mặt Tuyên Đế cũng lập tức đen lại!
“To gan, làm càn!” Lan phi chỉ vào Minh Yên nói: “Ngươi đang khinh nhờn hoàng ân sao? Dựa theo luật nên chém!”
“Hoàng thượng, tuyệt đối không thể khinh xuất tha thứ, ngôn hành của Úc Minh Yên này không hình không dạng, lại dám chỉ trích thánh ý, đâu chỉ to gan lớn mật, quả thật chính là rắp tâm hại người, tuyệt đối không thể tha thứ.” Chung phi thêm dầu vào lửa, diệt trừ Chu Hạo Khiên vốn là tâm nguyện của các bà ta, có cơ hội đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Vân phi thấy vậy thì lập tức đứng dậy, lau sạch nước mắt nói: “Hoàng thượng bớt giận, hài tử này là đứa có tâm nhãn, cũng chỉ là một ví dụ, người đừng chấp nhặt với con bé làm gì, có tiểu nhi nữ nào mà không ôm ấp tình yêu chứ, tuổi trẻ khí thịnh không biết nặng nhẹ, người tạm tha cho con bé đi.”
Tuyên Đế nhìn Minh Yên, vẻ mặt tối tăm, hai mắt Minh Yên sáng trong không hề lùi bước.
Mặc dù Vương phi có dung mạo đẹp nhưng lại mất sớm, không được trượng phu của mình chào đón thì còn sống có ý nghĩa gì? Nếu hôm nay Hoàng thượng cứ khăng khăng muốn ban hôn, Minh Yên nói sẽ có hai kết quả, kết quả thứ nhất chính là Chính phi không được sủng ái, kết quả thứ hai là Chính phi chiếm trái tim của Chu Hạo Khiên, Minh Yên bị thua, cho dù là kết quả nào, Minh Yên cả gan dám vạch trần vết sẹo của chuyện xưa, trong lòng mọi người đều hiểu nhưng lại không có ai dám nói ra lời giật gân như thế, không biết là người không biết không sợ, hay là gan lớn nữa.
Tuyên Đế biết, tỷ tỷ đã chết của Vân phi có liên quan lớn đến chuyện hôn sự ngự tứ này, càng không ngờ hai mươi năm ngắn ngủn chuyện này lại tái hiện. Năm đó Vũ Ninh Vương không lên Kim Điện cự hôn, Mục Trắc phi cũng không đứng ra bảo vệ tình yêu của mình, nhưng đến lứa của Chu Hạo Khiên, một người là si nam không thay đổi ước nguyện ban đầu, mặc cho mình uy hiếp dụ dỗ thế nào cũng không chịu ngoan ngoan tiếp chỉ, một người là oán nữ vì yêu mà không sợ quyền uy, không chỉ bảo vệ quyền lợi của mình, mà còn chính miệng nói ra sẽ vì yêu mà đấu tranh tới cùng, đây chính là bản sắc của đố phụ nhưng không có cách nào khiến người ta chán ghét.
Trong lòng mọi người lăn lộn, có xem náo nhiệt ngóng trông Hoàng đế xử phạt Minh Yên, có lo lắng cầu nguyện Hoàng đế đừng trừng phạt, nhưng không một ai đi ra nói chuyện, Vũ Ninh Vương vốn đang tức giận ngút trời, lúc này không biết nghĩ tới điều gì, thần sắc đã bình tĩnh trở lại, ngoại trừ gió nhẹ lướt qua đầu cành phát ra tiếng vang nhỏ thì không còn âm thanh nào khác.
“Úc Minh Yên, ngươi có biết ngươi phạm vào tội gì không?” Tuyên Đế cũng không nổi giận, thần sắc vẫn bình tĩnh không nhìn ra manh mối như cũ.
“Nếu dựa theo quân thần tam cương ngũ thường, pháp luật quốc gia, tội của thần thiếp đủ để ban chết, nếu dựa theo nhi nữ tình trường, thần thiếp vô tội, chẳng qua chỉ là muốn cố gắng bảo vệ tốt tình yêu của mình mà thôi, sài lang hổ báo rất nhiều, sức lực một người khó tránh khỏi không đủ, nhưng chỉ cần thông suốt thì cũng không có gì đáng sợ.” Nét mặt Minh Yên thoải mái, không hề có chút sợ hãi nào, nhưng trong lòng lại sợ muốn chết, nét mặt của lão hồ ly này chẳng có chỗ sơ hở để vạch trần, Minh Yên không nhìn ra được tâm tư của ông ta, chỉ có thể tiếp tục đánh cược, nếu thật sự bị ban chết… cũng không oán, cuộc sống cũng phải có lúc biết tranh thủ, phải mang hết toàn lực ra, có chết cũng không hối tiếc.
Nghĩ tới đây, Minh Yên thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Ai mà không sợ chết, ai mà không muốn sống? Nhưng nếu để hài tử của ta tiếp tục đi trên con đường của tiểu Vương gia, nữ tử trong nhà không ngừng tranh đấu với nhau, khiến lòng người sốt ruột lại mệt mỏi, ta tình nguyện ra sức vì hài tử của mình, nếu không thành công thì một là chết, hai là đi lại trên con đường cũ của thế hệ trước, tóm lại tuyệt đối sẽ không có chút phản kháng nào.” Nói đến đây Minh Yên quan sát các vị phu nhân có mặt ở đây, cười nhẹ nói: “Nếu các vị muốn đưa nữ nhi của mình vào vương phủ làm Chính phi, vậy phải có sự chuẩn bị trước, ta là người cực kỳ ghen tị!”
Sắc mặt Hoàng đế lập tức tái đi, sắc mặt của mọi người cũng nhất thời đen lại, đã thấy liều mạng, nhưng chưa từng thấy vừa liều mạng vừa không biết xấu hổ như Minh Yên, dám hạ chiến thư ở trước mặt Hoàng đế, từ trước đến nay chưa từng có!
“Chỉ dựa vào lời này của ngươi, Trẫm ban thưởng cho ngươi ba thước lụa trắng, chấm dứt hậu hoạn!”