Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này Minh Yên giận thật, mặc cho Chu Hạo Khiên có dỗ dành như thế nào cũng không thèm để ý tới hắn, hắn gấp đến mức giậm chân bịch bịch, một lúc sau trong vương phủ có lời đồn truyền ra, Minh Yên cũng chẳng để ý tới, trong lòng lại nghĩ phải nói với lão Vương phi về chuyện ngày đó như thế nào, có thể không nói với người khác nhưng không thể không nói với lão Vương phi, vị đứng đầu của phủ này nhất định phải biết. Chỉ là phải chọn lọc cách dùng từ cho tốt, không thể để cho lão Vương phi có suy nghĩ là mình đến tố cáo được.

Ngày hôm đó Chu Hạo Khiên không có tinh thần đi vào triều, sau khi Minh Yên tỉnh dậy thì dùng bữa sáng, rồi đi qua viện của lão Vương phi. Mấy ngày nay phần lớn tuyết đọng trên đường đi đã tan không ít, chỉ có một vài nơi có bóng râm là vẫn còn có tuyết đọng.

Viện Thúy Ninh vẫn cực kỳ náo nhiệt, Minh Yên chào hỏi mọi người xong thì ngồi vào chỗ của mình, không đến một lát thì lão Vương phi đi ra, Mục Trắc phi nói một số chuyện khẩn cấp trước mắt, còn nói thêm: “Hàng Tết bên thôn trang mang tới hẳn cũng nên tới rồi, năm nay vẫn giống năm trước ạ?”

Lão Vương phi cười nói: “Cứ theo phép tắc cũ đi, nên làm thế nào thì làm thế đó, rồi mang danh sách đến cho ta xem là được.”

Mục Trắc phi cười đồng ý, lão Vương phi vẫn như cũ hỏi thăm về cái thai của Minh Yên, Minh Yên cười đáp, chỉ mới qua mấy ngày mà bụng đã từ từ hiện ra, chỉ là vẫn chưa rõ ràng lắm, mới nhô lên một chút, đợi qua tháng thứ tư thì thật sự lộ rõ bụng bầu.

“Nghe nói mấy ngày nay tiểu Vương gia đều ngủ ở thư phòng, không biết là thật hay giả? Nghe bọn hạ nhân nói vậy ta còn giật mình đấy, có ai không biết tình cảm phu thê của hai người rất tốt chứ, chắc hẳn cũng không phải là thật nhỉ.” Nhị thiếu phu nhân cười nói, có điều khóe môi luôn mang theo nụ cười chế nhạo y như trước.

Minh Yên nhìn Nhị thiếu phu nhân nói: “Nhị tẩu nhận được tin nhanh thật đấy, nhưng đó cũng là sự thật, buổi tối mấy đêm này khi ngủ ta đều hay trở mình, sợ làm phiền đến tiểu Vương gia nghỉ ngơi nên mới chia phòng ngủ.”

Nhị thiếu phu nhân nhìn lão Vương phi một cái, cười nói: “Theo lý Tam đệ muội đã có thai tiểu Vương gia không nên nghỉ ngơi ở chỗ của muội ấy, chung quy vẫn có điều kiêng kị phải không? Tam đệ muội cũng nên sắp xếp cho tiểu Vương gia, đâu thể cứ ngủ ở thư phòng mãi được chứ?”

Minh Yên hơi ngẩn ra, lúc này mới chợt nhớ tới, dựa theo lệ cũ lúc mình mang thai phải sắp xếp người hầu hạ cho Chu Hạo Khiên, bình thường đều là dùng nha hoàn hồi môn của mình nâng lên làm thông phòng, một là người của mình dễ kiểm soát, hai là nước phù sa không để chảy ra ruộng người ngoài, cũng coi như nha hoàn của mình giúp đỡ mình giữ chân nam nhân. Nếu là trước đây Minh Yên cảm thấy làm vậy cũng là điều dễ hiểu, dù sao đây là phép tắc cũ, nhà nào mà không làm như vậy? Đại phu nhân ương ngạnh là thế nhưng trước kia bà ta mang thai vẫn phải sắp xếp thông phòng đấy thôi, huống chi là trong đại viện vương phủ, đây càng là chuyện đương nhiên khỏi phải bàn.

Chỉ có điều trong lòng làm sao cũng không thoải mái được, Minh Yên nhìn Nhị thiếu phu nhân, đột nhiên cười nói: “Nghe nói Vũ di nương có thai, Nhị ca vẫn thường xuyên qua đêm chỗ của nàng ấy, Nhị tẩu vẫn nên quản một mẫu ba phân đất của mình cho tốt trước đã.”

Nhị thiếu phu nhân nghe vậy vẻ mặt biến đổi, hừ lạnh một tiếng không nói nữa.

Mục Trắc phi cười nói: “Úc Trắc phi nói chuyện thật thú vị, điều này cũng đúng thôi, lão Nhị là đang dạy Vũ di nương đạo làm thiếp. Nhưng nói đi thì nói lại, phận làm thiếp nên làm vậy, nhưng giữa thê với thiếp sao giống nhau được? Úc Trắc phi vẫn nên rộng lượng một chút, phải biết lo nghĩ thay cho tiểu Vương gia, sắp xếp một hai thông phòng cũng là điều nên làm, nếu con luyến tiếc nha hoàn của mình, thiếp thất của tiểu Vương gia không ít, lúc này chọn một hai người cũng không phải là việc khó nhỉ? Nếu con cảm thấy các nàng ấy đều không vừa mắt thì ta đây có thể tặng hai nha hoàn có nhan sắc sang.”

Minh Yên cũng không giận, cười đáp: “Trắc mẫu phi nói vậy là không đúng rồi, Minh Yên chỉ là một Trắc phi, sau này tiểu Vương gia phải cưới Chính phi, sao ta có thể bày ra dáng vẻ của Chính phi được? Huống chi, tiểu Vương gia là một người nóng nảy, chàng ấy không tự đi tìm di nương, ta cần gì phải mở miệng nói lời khiến người ta chán ghét? Hơn nữa xưa nay Minh Yên không thích vượt quá chức phận, chỉ cần tiểu Vương gia thích thì muốn đi nơi nào Minh Yên cũng không ngăn cản.”

Minh Yên biết rất rõ gặp phải chuyện như vậy càng không thể hành động theo cảm tính, đồng ý hay chống lại đều không phải là cử chỉ sáng suốt, dù sao mình cũng chỉ là một Trắc phi không cần phải thượng cương thượng tuyến[1], cùng lắm thì đẩy hết mọi chuyện cho Chu Hạo Khiên là được rồi.

[1] Thượng cương thượng tuyến: ý chỉ phân tích một vấn đề đến độ cao đấu tranh giai cấp và đường lối đấu tranh. Hẳn là kiểu như làm to một vấn đề gì đó lên.

Minh Yên chỉ cảm thấy, nếu một nam nhân đã thay lòng thì bất kể ngươi làm cái gì cũng vô dụng, chỉ cần trong lòng hắn có ngươi, sao lại cùng giường chung gối với nữ tử khác? Minh Yên lớn lên trong xã hội tôn sùng nam giả này, từ nhỏ đã quen tai quen mắt với hành vi tam thê tứ thiếp của nam nhân, cảm thấy đây không phải là chuyện đáng ngại gì.

Làm hiền thê lương mẫu không phải chính là như vậy sao? Ngươi phải rộng lượng, phải khoan nhượng nữ nhân khác, không thể nhỏ nhen. Trước kia nàng thật sự cho là như vậy, nhưng từ khi biết Chu Hạo Khiên, từ khi thành thân với Chu Hạo Khiên cho đến nay, từ từ, chậm rãi, Minh Yên cảm thấy mình thay đổi rồi.

Chu Hạo Khiên chưa bao giờ để nữ nhân khác đến gần mình, ngay cả những nữ nhân gọi là thiếp thất kia cũng cách thật xa, mình vào cửa lâu như vậy rồi mà vẫn chưa cho phép các nàng ấy tới đây thỉnh an, điều này không đúng với phép tắc, nhưng Chu Hạo Khiên chính là người tùy hứng như vậy đấy, ai lại dám nói hắn chứ? Cho nên sống dưới cánh chim của Chu Hạo Khiên rất tự do, không hề lo lắng những nữ nhân khác sẽ cướp đi hạnh phúc của mình, cho nên trái tim của Minh Yên trở nên nhỏ lại, trong thế giới của nàng không hề có hai chữ rộng lượng.

Lúc này bị Mục Trắc phi và Nhị thiếu phu nhân bao vây chặn đánh, Minh Yên cũng không hề bối rối, nàng biết nếu Chu Hạo Khiên muốn đi tìm nữ nhân khác mình có ngăn cản cũng không ngăn cản được, thứ không thuộc về mình nàng sẽ không đòi hỏi, nếu Chu Hạo Khiên còn nhớ rõ lời hắn đã nói, lời hắn đã hứa với nàng, Minh Yên có gì phải sợ?

Cho nên nàng giao toàn bộ vấn đề nan giải cho Chu Hạo Khiên, nàng sẽ không vì chuyện này mà hao phí tinh thần, nàng phải tin tưởng mình, tin tưởng Chu Hạo Khiên, tin tưởng vào tình cảm mặc dù ngắn ngủi nhưng chân thành của bọn họ.

“Mục Trắc phi vẫn nên quản tốt chính mình đi, chuyện của tiểu vương không cần người bận tâm đâu.” Chu Hạo Khiên mang theo giọng điệu mỉa mai từ ngoài cửa truyền đến, trong lúc nhất thời mọi người lấy làm kinh hãi, tim Minh Yên nảy lên, quay đầu sang nhìn, trái tim vừa rồi vẫn sóng yên biển lặng, vẫn luôn tự nói với mình phải tin tưởng, không ngờ hắn lại xuất hiện lúc này, Minh Yên chậm rãi nhìn Chu Hạo Khiên, lại thấy hắn bước nhanh đi tới trước mặt Minh Yên, nắm lấy tay nàng, nói: “Cả đời này của Chu Hạo Khiên ta chỉ cưới thê một lần, chỉ có một thê tử, hài tử trong bụng của nữ nhân này sẽ là đích tử đích nữ của ta, ai cũng không thể vượt qua nàng, đời này ta không có ý định cưới Chính phi, mấy người nhớ kỹ rồi chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK