Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến tích anh hùng của Nhị tiểu thư Chu gia nhanh chóng lan truyền khắp dịch quán, mọi người đều biết vị Nhị tiểu thư này ngoài trừ lúc ăn và lúc ngủ thì cả ngày đều bá chiếm mỹ thiếu nam của Tống gia, nếu như không thấy người thì tiếng khóc kinh thiên động địa kia có thể dọa người sống thành chết, dựng người chết sống lại.

Không ai biết có phải vị Nhị tiểu thư này gặp ma quỷ thật không, hay thật sự thích Đại thiếu gia của Tống gia, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Tống Minh Tấn là từ sau đó cuộc sống Đại thiếu gia của Tống gia đã rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, lúc đọc sách luôn có một đứa bé nằm bên cạnh, lúc viết chữ, đứa bé kia cũng quyết không rời, lúc ăn cơm, người ta ăn cơm còn bé bú sữa, lúc tắm rửa… Đại thiếu gia của Tống gia không khoan nhượng đá người ta ra ngoài!

Lại nói tiếp về vị Nhị tiểu thư này cũng thật kỳ lạ, lúc Đại thiếu gia Tống gia đọc sách viết chữ, bé không hề khóc, cũng không quấy rầy cậu, cứ nằm im một bên nhìn bà vú nhà mình tới khi ngủ gà ngủ gật.

Dần dần mọi người đều quen với cảnh này, nơi nào có sự xuất hiện của Đại thiếu gia Tống gia là phía sau sẽ có một bà vú bế một đứa bé, tất nhiên phần lớn thời gian đều do Tống Minh Tấn tự mình bế, lúc cậu bế mệt thì sẽ nhìn đứa con ngây ngô thứ hai của Chu gia với vẻ mặt đen thui, nghiến răng nói: “Ta mỏi tay, nếu muội muốn lăn một vòng dưới đất thì ta không ngại đâu.”

Mỗi khi như vậy bà vú sẽ đón lấy đứa con thứ hai của Chu gia, mà tiểu nha đầu cũng không khóc lấy một tiếng, thật khiến người ta kinh ngạc đến rớt cả cằm, như thể không tin vào mắt mình vậy.

Từ đó về sau, cuộc đời vô cùng thê thảm của Đại thiếu gia Tống gia bắt đầu mở màn, mười mấy năm sau, không biết vì nguyên nhân gì mà tên tuổi của vị Nhị tiểu thư này lại vang xa tới từng ngóc ngách trong Kinh thành! Nhưng đây đều là câu chuyện của sau này, hãy để sau này từ từ kể.

Lại nói về hôm đó, sau khi Nhị khuê nữ của Chu gia khóc rống quấn lấy Tống Minh Tấn, mấy hài tử cùng chơi đùa một chỗ, Minh Yên lặng lẽ kéo Lan Lăng ra gian ngoài, cũng dặn dò bà vú và ma ma chú ý đến, lúc này mới có thể yên tâm nói chuyện với Lan Lăng.

“Tứ tỷ tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao mọi người lại cải trang thành dân thường ra đây?” Minh Yên sốt ruột hỏi, Tống Tần định làm gì thế?

Lan Lăng nhìn Minh Yên, rốt cuộc lúc này cũng không nhịn được nữa mà rơi nước mắt, nức nở nói: “Phu quân chàng ấy phóng hỏa đốt phủ đệ nhà mình, bảo bốn mẫu tử bọn ta cải trang thành nạn dân chạy ra khỏi thành, nói dối với người ngoài là Tống phủ bị tập kích, bốn mẫu tử bọn ta chết trong biển lửa.”

Minh Yên giật thót, sắc mặt trở nên nghiêm túc, đột nhiên có một dự cảm không tốt lành, nắm chặt tay Lan Lăng vội hỏi: “Hắn định làm gì?”

“Không chỉ đưa bọn ta đi mà còn đưa công công… bà bà… tới cho Túc Thân Vương chăm sóc.” Lan Lăng tiếp tục nói, chỉ là bi thương đã lấn áp không nói thành lời.

Minh yên kinh hãi, đột nhiên hiểu Tống Tần muốn làm gì. Tống Tần tự tay đốt Tống phủ, nói là Tống phủ bị kẻ gian tập kích, thê tử nhi nữ đều mất mạng trong biển lửa, hắn một thân một mình lực bất tòng tâm chỉ có thể cứu phụ mẫu ra mà không thể cứu được thê tử nhi nữ, sau đó trong nỗi bi phẫn mà phó thác cha già nương yếu cho Túc Thân Vương chăm sóc, bản thân thì quyết phải giết kẻ thù, tất nhiên mọi người sẽ ngầm đoán kẻ thù này có thể là Tương Thân Vương hoặc An Thân Vương. Cứ như vậy, Túc Thân Vương sẽ càng tín nhiệm Tống Tần, Tống Tần càng có sức nặng trong trận doanh của An Thân Vương, tương lai làm nội ứng có thể phản công giúp An Thân Vương có được cống hiến lớn.

Vốn dĩ không cần làm như vậy nhưng với sự trở về của Chung Dực, Tống Thanh Bình bị lạnh nhạt, tất nhiên Tống Tần có thể cảm nhận được Túc Thân Vương đã thay đổi. Quả thật Tống Thanh Bình này rất giỏi, nhưng cũng có một khuyết điểm chí mạng, đó là thích ganh đua! Làm việc dưới trướng của hắn, Tống Tần có thể dễ dàng tìm được cơ hội nội ứng. Nhưng sau khi Chung Dực trở về, chỉnh đốn quân đội, thâu tóm quyền lực thì lại không có lợi cho Tống Tần, nếu muốn tiếp ứng giúp Tống Tiềm công thành, nhất định phải nắm được binh quyền thủ thành, cho nên lúc này mới ra chiêu hiểm đi nước cờ như vậy.

“Dù là phóng hỏa đốt Tống phủ, nhưng Túc Thân Vương đa nghi chắc chắn sẽ nghiệm xác, không phải sao?” Minh Yên nhíu mày nói.

Lan Lăng nghi Minh Yên hỏi vậy thì lập tức đáp: “Phu quân đã tính sẵn rồi, chẳng phải trước đó mấy ngày trong Kinh thành hay bắt người sao? Có không ít phụ nữ hài tử chết oan, chính là dùng thi thể có bọn họ thay thế cho bọn ta, lại thêm một mồi lửa lớn, mặt mũi đều không thể phân biệt rõ ràng, thật giả lẫn lộn ai có thể phân biệt được?”

Vậy cũng được, Tống Tần lên kế hoạch chu toàn, Minh Yên vô cùng bội phục. Tống Tần là định hiến thân phò trợ An Thân Vương tranh đoạt thiên hạ, trung thành như vậy không chỉ khiến người ta kinh ngạc mà còn bội phục từ tận đáy lòng, đây mới là đại nghĩa.

“Tứ tỷ tỷ đừng quá lo lắng, Tứ tỷ phu cẩn thận, ngọc nát đá than cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ sau cùng thôi, chỉ cần còn một tia hy vọng, hắn cũng sẽ giữ được tính mạng của bản thân, trong lòng hắn không chỉ có quốc gia, có lòng trung thành mà còn có bọn tỷ.”

Lan Lăng im lặng gật đầu, rồi ngẩng đầu nhìn Minh Yên, cố nặn ra nụ cười nói: “Trước khi đi, chàng ấy giao ba hài tử cho ta, dù kết quả cuối cùng có thể nào, ta cũng phải cố gắng sống sót, cố gắng nuôi dạy ba hài tử khôn lớn, cũng coi như không làm chàng ấy thất vọng, sau này xuống Địa ngục cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đối diện với chàng ấy. Dù cho có bao nhiêu khổ cực ta cũng sẽ kiên trì.”

Khóe mắt Minh Yên cay cay, nơi cuối con đường đời, nỗi đau không phải là cái chết mà là phải sống như vậy, Lan Lăng kiên cường như thế, Minh Yên chỉ cảm thấy xót xa trong lòng, cũng chỉ có thể nói: “Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi, nhất định Tứ tỷ phu sẽ không sao, Tứ tỷ tỷ cứ yên tâm, không phải còn có tiểu Trình tướng quân sao? Chỉ cần có thể liên lạc được với bọn họ thì có thể xoay chuyển…”

Thật ra trong lòng Minh Yên cũng không chắc chắn, không hề chắc chắn một tí nào, nữ nhân ở trước chiến tranh luôn rất nhỏ bé, Minh Yên không có bản lãnh như Tam Nương để xông pha trận mạc, trong lòng lo lắng cũng không thể nói ra ngoài miệng,chỉ có thể cố gắng an ủi Lan Lăng, cố gắng chăm sóc tốt cho mấy hài tử… 

Chung Dực điều động quân đội liên tục, rốt cuộc đã khiến Tương Thân Vương bất mãn, nhân lúc ban đêm bất ngờ tập kích viện binh đi xuyên đêm tới Kinh thành của Túc Thân Vương, một trận chiến này lập tức phá vỡ cục diện cân bằng, khói lửa tràn ngập không khí căng thẳng lại một lần nữa càng quét khắp thiên hạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK