Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày trước khi xuất giá quả thật Minh Yên bận rộn rất lâu, may mà có Thập Nhất di nương đến giúp nàng một tay, lại cẩn thận nói về chuyện bên vương phủ để Minh Yên biết rõ ngọn nguồn, tránh cho vừa vào cửa sẽ chịu thiệt. Hành động lần này của Thập Nhất di nương Minh Yên biết là do Chu Hạo Khiên gợi ý cho nàng ta làm, như vậy càng khiến Minh Yên thấy áy náy với Chu Hạo Khiên hơn, hắn vì mình lúc nào cũng suy nghĩ chu đáo như vậy.

Xong xuôi hết toàn bộ hòm xiểng, lại cho hết giấy khế ước điền sản nhà đất vào trong hộp gấm nhỏ để Ký Dung bảo quản, lúc này Minh Yên mới cùng Thập Nhất di nương ngồi xuống thở hắt ra, Liên Song nhanh nhẹn dâng trà lên rồi lui ra. Minh Yên cười nói với Thập Nhất di nương: “Mấy ngày nay thật sự làm phiền di nương rồi, gây thêm nhiều phiền toái cho ngươi.”

Thập Nhất di nương cười nhẹ, nhìn Minh Yên nói: “Nói vậy khách sáo quá rồi, chỉ cần Thất tiểu thư suông sẻ mọi thứ là được rồi.”

Minh Yên có hơi ngại, mình còn chưa giúp được gì cho Thập Nhất di nương ngược lại khiến nàng ta hao tâm hao lực vì mình, Minh Yên suy nghĩ một chút đắn đo nói: “Di nương, nếu sau này ngươi có gặp khó khăn gì thì cứ đưa tin cho ta, mặc dù ta đã xuất giá nhưng lời nói vẫn có trọng lượng, huống chi còn có bức chắn vương phủ vẫn dễ nói chuyện.”

Mặc dù Thập Nhất di nương là người của Chu Hạo Khiên, nhưng nếu liên quan đến việc nhà của Úc phủ đương nhiên tiểu Vương gia không thể tự chủ trương nhúng tay vào, vẫn phải để Minh Yên ra mặt mới hợp lý hợp tình, Minh Yên nói vậy vẫn là nói với Thập Nhất di nương mặc dù nàng ta làm gì Minh Yên vẫn ủng hộ nàng ta.

Đương nhiên Thập Nhất di nương biết dính líu trong này, suy nghĩ một chút sảng khoái nói: “Được, nếu có việc cần Thất tiểu thư, nhất định tỳ thiếp sẽ mở miệng.”

Tiễn Thập Nhất di nương đi, Minh Yên thở dài một hơi, yên lặng nhớ lại lời của Thập Nhất di nương, thì ra trong vương phủ không chỉ có một vị Trắc phi, ngoài Mục Trắc phi thì còn có một vị Tần Trắc phi, chỉ là vị Tần Trắc phi vào cửa sớm nhất này lại là một người hết sức an phận, ngày thường rất ít qua lại với mọi người, cả ngày ăn chay niệm Phật. Tần Trắc phi chỉ có một nhi tử là Chu Hạo Nam, là thứ trưởng tử của vương phủ, thứ tử này không có tiến bộ gì về mặt học nghiệp, hiện nay đang quản lý công việc vặt ngoại viện của vương phủ, đã cưới vợ có một nữ nhi.

Mục Trắc phi xem như Minh Yên hiểu một chút, mặc dù không qua lại nhưng nhìn về mặt khí thế thì không thể xem nhẹ, Mục Trắc phi có một nam một nữ, nhi tử Chu Hạo Thần đứng hàng thứ hai, vừa mới cưới vợ vẫn chưa có con, nữ nhi Chu Linh Tú, đứng hàng thứ hai vẫn chưa xuất giá. Đứng hàng thứ nhất là nữ nhi của Lữ di nương, Lữ di nương chỉ có một nữ nhi, tên Chu Linh Ngọc, sắp cập kê rồi. Trong vương phủ còn có một vị di nương là Lan di nương, vị Lan di nương không có con cái, cũng là người đáng thương.

Minh Yên lặng lẽ nhớ kỹ những quan hệ phức tạp này, không khỏi có chút đau đầu, chỉ cần vừa nghĩ tới sau này sẽ giao tiếp với nhiều người như vậy thì thật sự cảm thấy sẽ không thấy được ánh sáng của con đường phía trước. Đang thừ người thì Liên Song đi vào khẽ giọng nói: “Tiểu thư, nên dùng cơm tối rồi, dùng xong cơm tối người phải đi nghỉ ngơi sớm, ngày mai sẽ mang đồ cưới đến vương phủ, sẽ bận rộn một hồi, ngày kia người xuất giá rồi, hai ngày này phải chăm sóc mình cho tốt, làm một tân nương xinh đẹp nhất.”

Tân nương đẹp nhất… Hai má Minh Yên hơi ửng hồng, giận dỗi liếc Liên Song một cái rồi đứng dậy đi đến phòng khách…

Mùng sáu tháng bảy, đồ cưới của Minh Yên được đưa đến vương phủ, từ đầu đến cuối vẻn vẹn một trăm hai mươi rương khiến không ít người qua đường vây xem, náo loạn một trận.

Kim Hoa Hiên đã bận rộn từ sớm, Liên Song Tuyết Hủy Ký Dung thức dậy từ sớm, Minh Yên cũng bị gọi ra khỏi chăn từ sáng sớm bắt đầu chuẩn bị, sau khi tắm rửa thay quần áo, Minh Yên đợi phu nhân toàn phúc đến chải tóc cho nàng, thừa dịp này Liên Song bưng một bát cháo lén đi vào, nhìn Minh Yên nói: “Tiểu thư, nhanh ăn đi, Tô ma ma nói hôm nay tân nương không thể ăn uống nhiều sợ sẽ bất tiện, nhưng cũng không thể không ăn thứ gì, muội bảo đầu bếp nữ hầm một bát cháo, tốt xấu gì cũng phải lót bụng một chút.”

Thật ra Minh Yên rất hồi hộp, nghe thấy Liên Song nói vậy vẫn không nhịn được nở nụ cười, nói: “Vẫn nên nhịn thôi, Tô ma ma nói cũng đúng, không biết hôm nay sẽ mất bao lâu qua cửa ải này, lỡ như thật sự… vẫn nên thôi đi.”

Không uống nước, ăn ít đồ, thật ra là sợ trên đường đi tân nương xuất hiện ‘ba vội’ sẽ mất mặt, cho nên bình thường vào ngày này tân nương hoàn toàn không ăn gì cả, lại càng không uống nước, Liên Song là vì muốn tốt cho Minh Yên, nhưng Minh Yên cũng thật sự sợ xuất hiện tình huống mất mặt ở trên đường, không phải chỉ đói một ngày thôi sao, nàng vẫn có thể chịu được.

Liên Song lắc đầu một cái nói: “Muội lén hỏi rồi, thật ra ăn chút cháo cũng không có chuyện gì lớn, nếu trong bụng không có thứ gì đi lại nguyên một ngày sẽ không chịu nổi, tiểu thư, ít nhiều gì cũng ăn chút đi ạ.”

Minh Yên vẫn lắc đầu, hôm nay là một ngày rất quan trọng, không thể để xảy ra chút sơ suất nào, nói: “Không sao, muội đừng lo lắng, ta vẫn chịu được.”

Liên Song không có cách nào đành phải bưng ra ngoài. Lại qua một hồi, trong sân loáng thoáng có tiếng cười nói truyền đến, Minh Yên không khỏi khẩn trương. Rất nhanh ở cửa ra vào có tiếng động, hôm nay Đại phu nhân mặc y phục vui mừng màu đỏ thẫm cùng một vị phu nhân đi vào, Minh Yên vội vàng nghênh đón.

Đại phu nhân nhìn Minh Yên nói: “Đây là Thẩm phu nhân đặc biệt đến chải tóc cho con.”

“Minh Yên ra mắt Thẩm phu nhân, hôm nay thật sự làm phiền ngài rồi.” Minh Yên khôn khéo nói, trên mặt mang nụ cười e lệ rụt rè nhẹ nhàng, tất cả đều vô cùng tự nhiên.

Thẩm phu nhân là một người đoan chính, nghe thấy Minh Yên nói vậy thì cười nói: “Thất tiểu thư có lễ, chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi, không làm phiền gì cả.”

“Đi thu xếp mọi chuyện đi, bên này cứ để ta.” Thẩm phu nhân ôn hoà cười nói, tiễn Đại phu nhân đi, Thẩm phu nhân nhìn Minh Yên cười nói: “Thất tiểu thư, chúng ta bắt đầu đi, phải mất một lúc đấy.”

“Vâng, làm phiền ngài, mời vào bên trong.” Minh Yên cười mời Thẩm phu nhân vào phòng trong, ngồi ở trước gương đồng.

Đầu tiên Thẩm phu nhân lấy một sợi dây ra, cười nói: “Se mặt trước nhé, nhưng vậy trang điểm lên mới càng kiều diễm, xinh đẹp.”

Minh Yên gật đầu một cái, mấy thứ này nàng không hiểu nhiều chỉ có thể mặc cho Thẩm phu nhân sắp xếp, hai tay Thẩm phu nhân kéo hai sợi dây nhẹ nhàng quét qua quét lại trên mặt mình, Minh Yên cảm thấy mặt hơi đau, Thẩm phu nhân cười nói: “Đừng lo lắng, một lát sẽ tốt thôi, cạo lớp lông này đi mặt mày mới sáng sủa…”

Nghe âm thanh dịu dàng của Thẩm phu nhân, Minh Yên từ từ bình tĩnh trở lại, nhưng vừa nghĩ tới hôm nay là ngày vui của nàng, trái tim lại nhảy thình thịch…

Tính tình Thẩm phu nhân cực kỳ dí dỏm, nhìn ra Minh Yên có chút khẩn trương nên nói một vài chuyện thoải mái, se mặt xong lại chải tóc cho Minh Yên, vừa chải vừa lẩm bẩm mấy lời cát tường như bạc đầu tề mi, con cháu đầy đàn, chải đầu xong, Thẩm phu nhân lại bôi phấn cho Minh Yên, Minh Yên nhìn khuôn mặt trắng bệch như mặt quỷ ở trong gương đồng cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh, như vậy có coi là đẹp không? Đôi môi đỏ như nhỏ ra máu, Thẩm phu nhân nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Minh Yên, cười nói: “Tân nương đều phải trang điểm như vậy, Thất tiểu thư đừng kinh ngạc quá.”

Minh Yên ngoại trừ gật đầu thì không biết nói gì, Thẩm phu nhân lại cười nói: “Một lát nữa kiệu hoa mới đến, Thất tiểu thư mặc giá y trước, lát nữa hãy mang địch quan, nếu mang lúc này lát sẽ mỏi cổ đấy.”

Minh Yên nhìn địch quan đặt ở bên cạnh có hơi sợ hãi, lúc đưa địch quan tới dùng tay nhận lấy thật sự hù dọa nàng, không ngờ lại nặng như vậy, chỉ cần tưởng tượng đội cái này lên đầu nguyên một ngày, Minh Yên không nhịn được sờ sờ cổ của mình, đừng để bị đè gãy cổ là được rồi.

Thẩm phu nhân đi ra ngoài sảnh đợi mấy người Liên Song đi vào giúp Minh Yên mặc giá y màu ráng hồng vào, bốn tiểu kim thú oai phong lẫm liệt lấp lánh ánh vàng khiến người ta càng nhìn càng không rời mắt được.

Minh Yên nhìn mình trong gương cũng không nhịn được mà đỏ mặt, ai cũng nói ngày làm tân nương là ngày đẹp nhất trong đời, vốn không tin nhưng bây giờ thì tin rồi, nhìn mình trong gương Minh Yên có chút bần thần, đây quả thật là mình sao? Vì sao mình không hề có loại sợ hãi như trong tưởng tượng, vốn nghĩ ngày mình gả cho người khác có lẽ trong lòng sẽ đau khổ một chút, nhưng lại nằm ngoài dự kiến của nàng, nàng không hề đau khổ, chỉ có sự vui sướng nhàn nhạt, đúng vậy, thậm chí nàng có chút vui sướng, thì ra gả cho Chu Hạo Khiên vốn không phải là chuyện khiến người ta đau khổ, thì ra đến giờ khắc này Minh Yên mới biết Chu Hạo Khiên thật sự có một vị trí nhỏ ở trong lòng của mình.

Phía ngoài phòng đã tụ tập rất nhiều người, nghe âm thanh Minh Yên biết Nhị phu nhân và Tam phu nhân đến rồi, đám người Lan Tình, Lan Tâm chắc hẳn cũng đến, cách rèm cửa Minh Yên nghe thấy tiếng cười của Lan Tâm, khóe môi không khỏi nhếch lên, thì ra bỏ xuống cũng là một chuyện hạnh phúc.

Nhị phu nhân và Tam phu nhân vây quanh Minh Yên nói vài lời may mắn, Minh Yên đáp trả cảm ơn từng lời một, Lan Tâm nhìn Minh Yên hồi lâu, cười nói: “Hôm nay Thất tỷ tỷ thật sự xinh đẹp, khác xa ngày thường.”

Ngày thường Minh Yên rất ít trang điểm lòe loẹt, hoàn toàn đều như đóa phù dung xuất hiện từ dòng nước xanh, bỗng nhiên nhìn thấy Minh Yên xinh đẹp như vậy mọi người vẫn cảm thấy không quen, tuy nhiên ai cũng đều cảm thấy Minh Yên như vậy dường như có phần khác biệt, đôi mắt ngày thường luôn ôn hòa lúc này đang có ánh sáng không biết tên từ từ tụ tập lại, chiếu rọi càng khiến Minh Yên long lanh hơn.

Minh Yên nhìn Đại phu nhân cười đáp trong đám người, biểu hiện trên mặt có chút miễn cưỡng, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng, nếu hôm nay người xuất giá là Lan Phương, Đại phu nhân còn có thái độ như vậy sao? Ai cũng nói lòng người khó dò, không phải do mình sinh ra đều khác biệt. Lúc trước Đại phu nhân có thể ra tay độc ác với thứ nữ khác, bà ta không thử ngẫm lại xem rồi sẽ có ngày người khác cũng sẽ ra tay với cốt nhục của mình, đến lúc đó bà ta nhất định có thể nhấm nháp được mùi vị đau đớn cắn tim.

Rốt cuộc bên ngoài cũng truyền đến tiếng nhạc hỉ, tiếng pháo nổ bôm bốp rung trời vang lên, rất nhanh có người kéo phẳng bốn góc của khăn voan cầm tới, phu nhân toàn phúc tự tay mang địch quan cho Minh Yên, sau đó ra dấu cho người phủ khăn voan đỏ lên.

Minh Yên bỗng thấy trước mặt tối om, ngoại trừ thấy rõ dưới chân thì không còn nhìn thấy gì nữa. Nhi tử của Nhị phu nhân không kém hơn Úc Dương là bao, lần này phụ trách cõng Minh Yên ra ngoài vẫn là Úc Viễn – nhi tử của Tam phu nhân, Minh Yên nhẹ nhàng nằm ở trên lưng của hắn, bước ra cửa phòng, ra khỏi nhị môn, cuối cùng ra khỏi cửa chính đặt nàng lên kiệu hoa.

Minh Yên ngồi ở trong kiệu hoa nghe thấy tiếng náo loạn ầm ĩ không ngừng ở bên ngoài, thỉnh thoảng có tiếng nói truyền đến, qua một lát tiếng pháo nổ lại vang lên, sau đó cỗ kiệu được nâng lên, trái tim của Minh Yên từ từ bình tĩnh lại, rốt cuộc vẫn phải rời khỏi cửa chính Úc phủ, từ nay về sau nàng không cần lo lắng sẽ bị Úc phủ quản chế, không cần lo lắng Đại phu nhân bất chợt ra tay hạ độc thủ với nàng, đần độn u mê mà mất mạng giống Lan Nhụy.

Khuê nữ xuất giá đều sẽ khóc, nhưng Minh Yên không khóc, một giọt nước mắt cũng không có, nàng không có tình thâm mẫu nữ với Đại phu nhân mà chỉ có cừu hận thấu xương, mạng của Lan Nhụy ở kiếp trước, khủng hoảng xe ngựa ở kiếp này, Minh Yên đều ghi nhớ, ghi nhớ thật kỹ càng. Một ngày nào đó, nàng sẽ dẫn nha hoàn của nàng quay về đòi lại món nợ này, sẽ có ngày đó, Úc phủ… trước khi Úc Dương có được Úc phủ nàng sẽ không giúp đỡ Đại phu nhân làm bất cứ chuyện gì!

Dọc trên đường đi lung la lung lay rốt cục cỗ kiệu cũng ngừng lại, Minh Yên cố gắng để mình bình tĩnh lại, hôm nay tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất nào khiến người ta chê cười, chuyện cần làm nàng đã nghe Thập Nhất di nương nói qua, chỉ cần cẩn thận sẽ không xảy ra lỗi gì.

Minh Yên nghe thấy tiếng kèn hỉ, tiếng pháo nổ bên ngoài cỗ kiệu, vẻ căng cứng trên mặt rốt cục cũng buông xuống. Cưới Trắc phi khác với nạp thiếp, Trắc phi là ngọc điệp hoàng gia, con cháu được nhét vào, cho nên đương nhiên Minh Yên không phải ngồi trên kiệu nhỏ lén lút vào cửa, mà sẽ có tam mối lục sính lạy trời đất đàng hoàng, sẽ được vào từ đường, cho nên lúc đầu một trị ví Trắc phi cũng bị người ta nhìn chằm chằm.

Màn kiệu được vén lên, Minh Yên thấy hai mắt tỏa sáng, nhìn xuyên qua khăn voan đỏ biết màn kiệu được vén lên, sau đó mảnh lụa đỏ chót nhét vào trong tay nàng, Minh Yên được người dìu xuống kiệu, bước từng bước một lên phía trước, vào cửa chính, vượt qua chậu than, đạp lên yên ngựa. Nghe thấy tiếng cười xung quanh truyền đến, mặt không khỏi đỏ lên, càng như vậy Minh Yên càng đi vững vàng hơn, nàng chưa bao giờ là người bày đặt kiểu cách, kiếp trước như vậy, kiếp này cũng vậy.

Vào đại sảnh, trong phòng lập tức bình tĩnh lại, Minh Yên rạp khuôn làm theo người xướng hôn, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, Minh Yên xuyên qua kẻ hỡ của khăn voan đỏ nhìn thấy vị trí cao đường chỉ có một đôi chân nam nhân, bên kia lại trống trơn, Minh Yên biết Vương phi đã qua đời, vị trí này cho dù là Mục Trắc phi cũng không thể ngồi. Sau khi phu thê giao bái, Minh Yên đi theo bóng dáng quen thuộc phía trước, được người dìu đưa vào phòng tân hôn, xem ra thật sự bắt đầu khẩn trương rồi!

Minh Yên được dìu ngồi xuống mép giường, nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân theo sau đi đến, trong long càng khẩn trương hơn, biết sẽ có rất nhiều người đi vào náo động phòng, hai tay Minh Yên không khỏi xoắn lại với nhau. Một đôi ủng dệt kim màu đen đứng ở trước mặt mình, Minh Yên biết là Chu Hạo Khiên, trái tim đập thình thịch.

“Tiểu Vương gia mau vén khăn voan lên…” Theo câu nói này có không ít người ồn ào hùa theo, Minh Yên nghe ra đây là âm thanh nhẹ nhàng của một nữ nhân, nhưng không biết vị kia là ai.

Chu Hạo Khiên hừ một tiếng, nói: “Vén thì vén, sợ mấy người chắc?”

Minh Yên thấy trước mắt sáng tỏ, khăn voan đỏ chót lập tức bay đi, hơi ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy cái cân cột lụa đỏ trong tay Chu Hạo Khiên, khăn voan màu đỏ nằm trong tay hắn, nhìn lên trên nữa thì thấy khuôn mặt tươi cười của Chu Hạo Khiên đang nhìn thẳng vào mình, nụ cười ngốc ngếch kia lập tức khiến Minh Yên thở phào một hơi.

Chu Hạo Khiên của ngày hôm nay cả người đỏ chót, ngay cả trên mũ cánh chuồn cũng cài một đóa kim hoa, hoa lụa gấm hồng lớn khoác nghiêng từ vai đến trước ngực, toát lên sự vui vẻ trong ngày thành thân. Trước kia Chu Hạo Khiên thích mặc màu đỏ, nhưng màu đỏ của ngày hôm nay lại khiến Minh Yên cảm thấy đẹp một cách khác lạ.

“Khó trách tiểu Vương gia luôn tâm niệm cưới về nhà, quả nhiên là một người cực đẹp.”

Lại là giọng nói lúc nãy, Minh Yên ngước mắt lên nhìn thì lại thấy một thiếu phụ, mặc áo ngoài dệt kim màu sáng, váy mã diện song tất lan hoa văn mây nước, Phỉ Thúy trên đầu khảm bảo ngọc sáng lấp lánh, nhìn kỹ khuôn mặt cũng là mỹ nhân rất xinh đẹp.

“Đương nhiên là mỹ nhân, chỉ sợ Nhị tẩu cũng đuổi theo không kịp.” Chu Hạo Khiên nhìn mỹ phụ kia liếc một cái hơi mỉa mai nói, vẻ mặt không hề che giấu vẻ chán ghét.

Mỹ phụ nghe vậy cũng không giận, chỉ tiếp lời nói: “Có đẹp hay không cũng không hề gì, chỉ có điều tẩu là Chính thê danh chính ngôn thuận mà thôi, tiểu Vương gia có yêu thích thì cũng chỉ là một Trắc phi, chung quy vẫn thấp hơn một người.”

Chu Hạo Khiên cười ha ha, nhìn Nhị phu nhân nói: “Có lý, đời người dài mà, mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, Nhị tẩu coi chừng thường đi ở ven sông, nếu không để ý sẽ ngã xuống sông đấy.”

Minh Yên biết thì ra vị này chính là Nhị thiếu phu nhân của vương phủ, tức phụ ruột của Mục Trắc phi, có thế nào cũng không nghĩ tới vị Nhị thiếu phu nhân này lại kiêu ngạo như thế, càng không nghĩ đến Chu Hạo Khiên lại càng độc miệng với nàng ta. Hôm nay là ngày vui của nàng, Chu Hạo Khiên hoàn toàn không muốn che dấu tâm tình của mình, Minh Yên đột nhiên hơi hiểu ra, Chu Hạo Khiên ở trong vương phủ khác với Chu Hạo Khiên mà nàng biết, Chu Hạo Khiên ở trong vương phủ toàn thân đầy gai, lúc nào cũng dựng đứng gai trên người mình, thấy ai là đâm người đó.

Hai người đấu khẩu kịch liệt khiến bầu không khí trong phòng có phần cứng ngắc, một thiếu phụ khác luôn không nói gì cười nói: “Được rồi được rồi, ngày thường ầm ĩ còn chưa đủ sao, nhất định phải cãi nhau trong ngày vui của mình hả? Tân nương thì sao hả? Mau uống rượu giao bôi đi, uống rượu giao bôi để tân nương thả lỏng chút, đi lại cả ngày nay sao không mệt được chứ.”

“Vẫn là Đại tẩu biết nói chuyện.” Chu Hạo Khiên cười nói, nói đến đây thì ngừng lại, Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên vốn muốn hỏi có muốn dùng ly hợp cẩn Thanh Ngọc Anh Hùng kia uống rượu giao bôi không, nhưng nghĩ tới Đại phu nhân thì có chút chán ghét, suy nghĩ một chút Chu Hạo Khiên bước nhanh vào phòng trong, chẳng mấy chốc lại đi ra, cười nói: “Dùng hai cái ly này uống đi.”

Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn hai cái ly trong tay Chu Hạo Khiên, chỉ thấy hai cái ly kia giống như ly rượu bình thường, chỉ có điều màu sắc tối hơn một chút, lúc đầu Minh Yên không để ý, nhưng khi nàng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đại thiếu phu nhân, Nhị thiếu phu nhân thì lại tiếp tục chú ý tới hai cái ly kia sau khi được đổ đầy rượu có quang ảnh[1] ngầm chuyển động, tim chợt nhảy lên, ngón tay siết chặc lại. Ly này Minh Yên biết, nàng từng nghe Thập Nhất di nương nói đến, ly này có một cái tên cực dễ nghe là ly Lưu Ảnh Ngọc Hoa, chỗ khác biệt của cái ly này là sau khi đổ rượu vào, trên vách ly sẽ có ánh sáng lung linh không ngừng chuyển động, bao nhiêu thế hệ qua chỉ có ngày đại hôn của người thừa kế vương phủ với Vương phi hợp cách mới có thể dùng.

[1] Quang ảnh: hình ảnh phát sáng

Chu Hạo Khiên là người thừa kế tước vị thế hệ này, đương nhiên cái ly nằm trong tay hắn, chỉ là hắn lại lấy ra uống rượu hợp cẩn với Minh Yên, Minh Yên không biết mình uống rượu xong như thế nào, chỉ ngơ ngác mặc cho Chu Hạo Khiên đổ đầy rượu rồi cầm một cái ly đặt vào trong tay nàng, lai vòng cánh tay qua cánh tay của nàng, hơi ngửa đầu uống một ngụm cạn ly rượu, Minh Yên theo bản năng đưa ly rượu đến bên mép môi chậm rãi uống.

Động tác của Chu Hạo Khiên quá nhanh, Đại thiếu phu nhân và Nhị thiếu phu nhân hoàn toàn không kịp ngăn cản, Đại thiếu phu nhân lại thúc giục bà hỉ nói một vài lời cát tường rồi vội vàng cáo từ, hiển nhiên Nhị thiếu phu nhân cũng không muốn ở lại nơi này nên theo sát phía sau rời đi.

Mấy người còn lại cũng vội vàng giải tán, lúc này Minh Yên mới nhìn Chu Hạo Khiên đang muốn hỏi thì lại thấy Chu Hạo Khiên giơ tay lấy địch quan trên đầu nàng xuống, nói: “Thứ này quá nặng, đừng để nó làm đau cổ.”

Dịu dàng tinh tế đột nhiên ập tới khiến lời đến bên miệng lại nuốt trở về, Chu Hạo Khiên cười hì hì nhìn Minh Yên nói: “Hao tốn tâm tư cuối cùng cũng lấy được nàng về, tiểu gia đã sớm nói chỉ cần là chuyện ta muốn làm thì sẽ không có chuyện gì là không làm được, thế nào, nàng còn xem thường ta không?”

Minh Yên sững sờ, nhìn nụ cười như có như không của Chu Hạo Khiên tản mạn chút vẻ nghiêm túc khiến tim nàng khẽ động, cúi đầu xuống nói: “Nếu chàng không tham gia võ đài luận võ e rằng lúc này ta vẫn cho là như thế.”

Ý ở ngoài lời trong câu này khiến Chu Hạo Khiên cười ha hả, vẻ mặt tràn đầy sung sướng, xoay người ngồi đối diện Minh Yên, cứ thế nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn đến nổi Minh Yên hận không thể tìm một cái hang chui vào, nhưng lại không biết mình nên làm gì lúc này, đúng lúc này Chu Hạo Khiên chợt đứng dậy, nói: “Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta phải đi đối phó với khách mời, chắc hẳn sẽ quay lại trễ.”

Minh Yên lập tức thở phào một hơi, vội vàng gật đầu, Chu Hạo Khiên nhìn vẻ mặt như đưa tiễn ôn thần của Minh Yên thì bất đắc dĩ nở nụ cười, hắn phải nhanh chóng rời đi, nếu ở lại thêm hắn không biết mình có thể động phòng sớm hay không, nếu như để người khác biết hắn còn chưa mời rượu khách khứa đã động phòng rồi, đời này sẽ bị người ta cười nhạo cho đến chết, tục ngữ nói, cây có nghiên thì cũng có tôn nghiêm của mình, mặc dù hắn ở trong mắt người khác là bùn nhão không trét được tường nhưng vẫn có một số việc rất kiên trì, hắn không thể để cho Minh Yên vừa vào cửa đã vác thanh danh hồng nhan họa thủy ở trên lưng.

Sau khi Chu Hạo Khiên rời đi, sợi dây vẫn luôn căng cứng của Minh Yên cuối cùng cũng lỏng xuống, cả người ba lớp trong ba lớp ngoài quả thực rất mệt mỏi, nhất là trời lại nóng, cả người Minh Yên đã sớm rịn ra mồ hôi ẩm ướt khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa thay quần áo cho mát mẻ. Trong phòng này có hai góc để chậu vàng khắc hoa lớn đựng băng để tiêu trừ khí nóng, nếu không e rằng Minh Yên đã sớm nóng đến mức thở không nổi.

Đang muốn mở miệng gọi đám người Tuyết Hủy vào chuẩn bị nước tắm giúp nàng thì thấy mành khẽ động đậy, một gương mặt rất quen thuộc đi vào, không phải Bạch Hinh thì còn là ai. Nàng ấy cười tươi thỉnh an Minh Yên: “Nô tỳ Bạch Hinh ra mắt Trắc phi.”

Lúc trước đến làm khách nháy mắt đã thành chủ tử, Minh Yên cười nhẹ, nàng vẫn rất có hảo cảm với Bạch Hinh, bởi vậy nói: “Mau dậy đi, sao cô lại ở đây?” Minh Yên nhớ không lầm thì Bạch Hinh hẳn hầu hạ ở Vô Vi Cư.

Bạch Hinh hé miệng cười một tiếng, tiến lên một bước nói: “Chủ tử thay quần áo trước đi đã, mặc dù trong phòng có băng nhưng giá y thật sự quá dày, tránh cho người bị trúng nắng. Trời vừa sáng tiểu Vương gia đã phân phó nô tỳ chuẩn bị nước tắm cho người, đợi náo động phòng xong sẽ hầu hạ người tắm rửa thay y phục trước, chủ tử muốn hỏi gì đợi thay y phục xong hẵng hỏi.”

Minh Yên lập tức quýnh lên, thậm chí ngay cả chuyện như vậy Chu Hạo Khiên cũng nghĩ đến, còn có chuyện gì hắn không nghĩ đến không? Nhưng quả thật rất phù hợp với tình huống bây giờ của nàng, vừa rồi Minh Yên vừa có ý nghĩ này. Vì vậy gật đầu một cái, Bạch Hinh dìu Minh Yên đi đến tịnh phòng, vừa đi vừa nói chuyện: “Mấy tỷ tỷ chủ tử mang đến nô tỳ đã sắp xếp các nàng ấy đi cùng cơm rồi, dù sao mệt mỏi cả ngày vẫn nên ăn chút gì đó mới có thể làm việc, thức ăn của chủ tử cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chờ người tắm rửa xong là sẽ dùng được…”

Nghe Bạch Hinh thủ thỉ thù thì Minh Yên thật sự cảm thấy xuất thân của các nha hoàn này đều khác với người ta, phong thái của Bạch Hinh không kém bao nhiêu so với các tiểu thư bình thường, làm việc lại càng thoả đáng, thấy nàng ấy vừa sắp xếp mọi chuyện chu toàn vừa không khiến người ta thấy phiền chán.

“… Mấy tỷ tỷ vốn không muốn, đều muốn chờ hầu hạ chủ tử xong rồi mới đi dùng cơm, là nô tỳ tự chủ trương cứng rắn để các tỷ ấy đi dùng cơm trước, kính xin chủ tử trách phạt.”

Minh Yên nghe vậy cười nói: “Đừng nói là trách phạt, thưởng cho cô còn không kịp ấy chứ, làm rất khá…”

Nói xong liền vào tịnh phong, trong thùng gỗ hình bầu dục đã sớm chuẩn bị nước nóng, trên nước rắc cánh hoa còn tươi mới, mùi thơm xộc vào mũi, Bạch Hinh muốn hầu hạ Minh Yên tắm rửa lại bị Minh Yên ngăn cản, cười nói: “Xưa nay khi tắm ta đều không thích có người ở bên cạnh, tự ta tắm là được rồi, cô đi làm việc đi.”

Bạch Hinh có hơi sững sờ, nhưng vẫn nhanh chóng đáp: “Vâng, nô tỳ sẽ chờ ở ngoài cửa, chủ tử có việc cứ hô một tiếng là được.”

Minh Yên gật đầu một cái, Bạch Hinh bèn vén rèm lên đi ra ngoài, đợi nàng ấy đi ra rồi Minh Yên ở trong này cẩn thận quan sát. Tịnh phòng này lớn hơn rất nhiều so với Kim Hoa Hiên của nàng, trên giá áo gỗ lim khắc hoa ở bên cạnh đã treo sẵn y sam để thay, trên giá gỗ sạch sẽ bên cạnh thùng tắm bày biện tảo đậu, xà bông thơm, khăn sạch sẽ như tuyết trắng, tịnh phòng được chia làm hai, ở giữa đặt bình phong bốn tấm lớn…

Đồ vật đặt ở đây cái nào cũng xa hoa, cho dù chỉ là một món đồ gỗ trang trí cũng là vật vô cùng tốt, tục ngữ thường nói phú ba đời mới có thể có khí chất thế gia chính là đạo lý này, khí thế của một người vốn chẳng thể giả vờ, mà là thói quen sinh hoạt từ nhỏ đến lớn được nuôi dưỡng từ trong xương tủy, từ từ tản mát ra. Cũng như Bạch Hinh, nếu đổi lại là thị tỳ của những nhà quan viên khác, chắc chắn sẽ bất mãn Minh Yên không cho hầu hạ tắm rửa, nhưng Bạch Hinh lại không, chỉ riêng phần nhãn lực này cùng thái độ ung dung làm việc cũng đủ để khiến Minh Yên cảm thấy nha hoàn mình mang đến kém xa nàng ấy một đoạn.

Bạch Hinh ở bên ngoài cũng không nhàn rỗi, đi chuẩn bị thức ăn cho Minh Yên, mỗi một loại đều dùng cái bát nhỏ có nắp đậy lại cho đỡ nguội, mỗi một chuyện đều làm rất cẩn thận, đợi nàng ấy làm xong xuôi Minh Yên cũng đi ra. Bạch Hinh cười đi lên, vịn Minh Yên ngồi xuống trước gương trong phòng ngủ, nói: “Nô tỳ búi tóc cho chủ tử trước, hay là búi đơn giản nha, vừa thoải mái lại trang nhã, chủ tử cảm thấy thế nào?”

Minh Yên gật đầu một cái, Minh Yên nhìn tấm gương lại có hơi giật mình, gương này không phải là gương đồng bình thường các nàng dùng, mà là gương thủy tinh trong truyền thuyết, người ở trong gương rất rõ ràng, ngay cả một cọng tóc cũng nhìn thấy rất rõ, quả thật khác xa một trời một vực với gường đồng.

Nhìn dáng vẻ Minh Yên, Bạch Hinh cầm lược ngọc vừa chải tóc cho Minh Yên vừa nói: “Gương thủy tinh vô cùng trân quý, trong vương phủ chỉ có hai cái, một cái ở chỗ lão Vương phi, còn một cái chính là cái này.”

Minh Yên mím chặc môi không nói gì, vẻ hoan hỉ trộn lẫn sợ hãi ở trên mặt cũng rất khó diễn tả bằng lời, đi từng bước một đến lúc này, từ ly rượu giao bôi khi nãy, rồi đến gương thủy tinh Minh Yên đã trở nên bình tĩnh, mỗi một cử động của Chu Hạo Khiên đều không tầm thường, vốn định nâng nàng lên thật cao, để mọi người trong vương phủ biết hắn vô cùng sủng ái vị Trắc phi này, mặc dù Minh Yên hoàn toàn không biết tại sao Chu Hạo Khiên nhất định phải làm chuyện bắt mắt như vậy, nhưng trải qua mấy ngày này Minh Yên biết Chu Hạo Khiên không phải là người nói suông không làm được chuyện gì, nếu hắn dám làm mình bồi cùng là được.

Bạch Hinh nhìn thấy Minh Yên chỉ gật nhẹ một cái, trong lòng thầm lấy làm lạ, không ngờ vị Trắc phi này không giống với người thường, nếu đổi lại là người khác e rằng đã sớm vui sướng không thôi rồi, đây cũng không phải là một vật bình thường. Nghĩ tới đây Bạch Hinh lại thêm tôn kính với Minh Yên, có mấy ai có thể thản nhiên như thường trước vinh sủng phú quý chứ, nàng ở trong vương phủ này thường thấy bấp bênh lên xuống, người như Minh Yên chưa từng thấy qua.

Minh Yên chỉnh đốn xong xuôi thì đám người Tuyết Hủy dùng xong cơm tối đi vào, Bạch Hinh cũng cực kỳ thức thời lui ra ngoài, chủ tớ người ta muốn nói chuyện riêng nàng không thể đứng lỳ ra đó khiến người ta chướng mắt được.

Tuyết Hủy múc cháo cho Minh Yên, hầu hạ Minh Yên dùng xong buổi tối rồi mới lên tiếng: “Đám nô tỳ vốn định đến hầu hạ tiểu thư trước, nhưng…”

Minh Yên ngắt lời nàng ấy, cười nói: “Bạch Hinh sắp xếp rất tốt, tỷ không cần cảm thấy bất an làm gì, lúc ta tắm rửa vốn không thích có người ở bên, thừa dịp này các tỷ nên lấp đầy bụng của mình trước, ai cũng đói cả một ngày trời rồi.”

Tuyết Hủy nhẹ nhàng thở ra, nháy mắt ra hiệu cho Liên Song, Liên Song hiểu ý, tiến lên một bước nói: “Tiểu thư, vừa rồi muội đứng đợi ở cửa có nghe lén được hai bà tử nói chuyện, nói là… nói là… tiểu Vương gia có một di nương đang mang thai!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK