Minh Yên nhíu mày rất lâu, liếc nhìn Chu Hạo Khiên, thấy khóe miệng Chu Hạo Khiên nhếch lên đầy khinh bỉ đang nhìn Tần Trắc phi không chớp mắt, trong đôi mắt kia dâng lên thù hận, suýt chút nữa khiến Minh Yên hãm sâu vào trong, nàng thoáng cảm nhận được phía sau còn có phong ba lớn hơn nữa.
Đúng lúc này Bạch Lưu Vân đột nhiên bước lên một bước, nắm lấy ống tay áo Chu Hạo Nam, nghiêm túc hỏi: “Chàng nói gì? Chàng vừa nói gì?”
Chu Hạo Nam vung tay áo gạt Bạch Lưu Vân ra, quay đầu nhìn nàng ta, sắc mặt phức tạp cứ như đang đè nén cái gì đó: “Ta nói gì chẳng lẽ cô không nghe thấy? Từ đầu tới cuối ta chỉ quan tâm tới hài tử do Hoa Lan sinh ra.”
Đại phu nhân càng cúi thấp đầu hơn, thậm chí không dám nhìn Chu Hạo Nam, nhưng Minh Yên thấy rõ nước mắt long lanh đã rơi xuống nền đất, hóa ra người Chu Hạo Nam thích là Đại phu nhân, nhưng giữa hắn và Bạch Lưu Vân đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Lưu Vân ngẩn người, dường như không tin đây là sự thật, lẩm bẩm: “Chàng lừa ta? Chàng lừa ta suốt những năm qua?”
Quả nhiên là chó cắn chó, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên hai người họ.
“Ta không lừa cô, ta chưa từng hứa hẹn gì với cô cả.” Chu Hạo Nam nhìn Bạch Lưu Vân.
“Không hứa hẹn? Chẳng phải lúc trước bảo ta sinh hài tử này ra vì ngày hôm nay sao? Thế mấy năm qua ta chịu đủ tủi nhục, nghe theo mẫu tử các người là vì cái gì?” Vẻ mặt của Bạch Lưu Vân trở nên đáng sợ, ánh mắt nhìn Chu Hạo Nam bắt đầu bất thường.
“Lưu Vân!” Tần Trắc phi quát.
Bạch Lưu Vân nghe thấy giọng nói quen thuộc này thì chậm rãi quay đầu, nhìn Tần Trắc phi, cười lạnh.
“Bây giờ bà còn muốn gạt ta sao? Bà nói nhi tử của bà thích ta, chỉ cần ta chịu giúp bà, chắc chắn nhi tử của ta sẽ được vào gia phả của vương phủ, làm rạng rỡ tổ tông, trở nên nổi bật, nhưng bây giờ bà cho ta được cái gì? Nhi tử của bà không hề thích ta, mẫu tử các người lừa ta suốt bao năm qua đúng không? Ta chỉ là một con cờ trong tay các người, cần thì dùng, không cần thì bỏ hả?”
“Con nghe ta nói, tạm thời đừng kích động như thế.” Tần Trắc phi cố gắng trấn an Bạch Lưu Vân, tình hình bây giờ rất tệ, sao bà ta có thể chiến đấu một mình, đây khác nào để người ta chê cười! Hơn nữa bà ta không muốn buông xuôi như vậy!
Bạch Lưu Vân sững người, như đã tỉnh táo lại, hướng mắt về Tần Trắc phi.
Chu Hạo Khiên nheo mắt, bất ngờ lên tiếng phá vỡ thế cân bằng này, cười nói: “Bạch Lưu Vân, cô tự phụ tự cho mình thông minh, chơi đùa người khác thoảng thuê, hôm nay bạo gan một thân một mình xông vào vương phủ, nhưng cô có biết không, cô chỉ đang may áo cưới cho người khác thôi. Từ đầu đến cuối Chu Hạo Nam chỉ yêu một người duy nhất là thê tử của huynh ấy, từ khi có Thiện tỷ nhi, Đại phu nhân không có thai lần nữa, nhưng Chu Hạo Nam vì không muốn thê tử bị trách cứ mà luôn bảo vệ che chở, mọi người trong vương phủ đều biết điều này. Hai năm trước, Chu Hạo Nam còn lo lắng mời người tới chữa trị cho Đại phu nhân, nhưng vẫn không được, thế là cho rằng sau khi Đại phu nhân sinh hạ Thiện tỷ nhi thì bị tổn hại không thể có thai được nữa, bèn muốn lấy nhi tử của thiếp thất cho Đại phu nhân nuôi dưỡng, như vậy thì Đại phu nhân sẽ có nhi tử của mình, địa vị không thể bị rung chuyển. Sở dĩ Liên Mật có thể mang thai, không phải vì Chu Hạo Nam đa tình mà là cố tình muốn Liên Mật mang thai, vậy nên mới để Liên Mật hầu hạ trong thư phòng, uống thuốc tránh thai tại thư phòng, nhưng thuốc tránh thai kia đã được đổi thành thuốc bổ, huynh ấy lao tâm khổ tứ giấu giếm mẹ ruột của mình, giấu giếm cô chính vì Đại phu nhân, những điều này, cô biết chứ?”
Chu Hạo Khiên dừng lại, nhìn khuôn mặt xanh mét của Bạch Lưu Vân mà cười khinh, nói tiếp: “Đương nhiên cô không biết rồi, bởi vì lý do Đại phu nhân không dám có thai là vì cô!”
Mọi người trong phòng đều kinh hãi, lời này quá vô lý, sao Đại phu nhân không thể có thai lại vì Bạch Lưu Vân được? Ánh mắt của mọi người không ngừng đảo qua Đại phu nhân và Bạch Lưu Vân. Minh Yên chợt hiểu ra, hóa ra ngày đó Bạch Hinh nói tới là chuyện này, mà cái tên Chu Hạo Khiên này cũng không nói trước với mình, xem nàng về sẽ xử lý hắn thế nào!
Nghĩ tới đây Minh Yên quay đầu nhìn Đại phu nhân, thở dài một tiếng, khẽ nói: “Đại tẩu, tội gì tẩu phải làm như vậy? Dù tẩu thích Đại ca thì cũng không thể mặc cho ta dày vò đến nước này, bình thường ta thấy tẩu không thích nói chuyện, tưởng tẩu là người hướng nội, hôm nay mới biết hóa ra trong lòng ngập tràn đau thương, chỉ là không nói ra thôi.”
Nghe Minh Yên nói, gánh nặng trong lòng Đại phu nhân được buông lỏng, nhưng vẫn không mở miệng. Nữ nhân cố chấp này, thật sự khiến người ta bất lực. Không thể cạy miệng từ đây, Minh Yên đành phải chuyển qua Bạch Lưu Vân, để đánh tan hi vọng cuối cùng của Tần Trắc phi, Minh Yên quyết theo bước Chu Hạo Khiên, phu xướng phụ tuỳ, ra đòn mạnh mẽ.
“Chắc có lẽ Bạch cô nương không ngờ lý do Đại phu nhân không thể có thai lại là vì mình nhỉ?”
Bạch Lưu Vân không hiểu rõ hoàn toàn nhưng cũng đã hơi ngộ ra, hoang mang nhìn Minh Yên, nói: “Cô lại giở trò quỷ gì?”
“Giở trò? Lời này nghe thật buồn cười, tại sao ta phải giở trò? Thích giở trò là các người mới đúng.” Minh Yên khẽ cười, quay đầu nhìn Tần Trắc phi, nói tiếp: “Tần Trắc phi thật đúng là ích kỷ, vừa muốn Đại phu nhân giúp đỡ Đại thiếu gia giữ vững thể diện vừa muốn nhi nữ của thanh mai trúc mã giúp đỡ có được toàn bộ vương phủ, mà cũng vì quá tham lam nên mới lộ chân tướng đó.”
“Ngươi nói linh tinh gì đó?” Cuối cùng thì Tần Trắc phi cũng biến sắc, cả người run rẩy, giống như mặt tối âm u quanh năm không thấy ánh sáng đột nhiên bị phơi bày, khiến bà ta khó chịu tột cùng, không còn bình tĩnh như xưa.
“Nói linh tinh? Tiểu Yên Nhi không hề nói linh tinh, bà giấu Chu Hạo Nam ép Đại phu nhân uống thuốc tránh thai, mua chuộc lang trung để Chu Hạo Nam tưởng Đại phu nhân bị tổn hại cơ thể sau sinh, không thể có thai được nữa. Mục đích của bà không phải là muốn hài tử của Bạch Lưu Vân làm chủ nhân tương lai của vương phủ sao? Phụ thân của Bạch Lưu Vân là thanh mai trúc mã của bà, mà thế sự vô thường khiến các người không thể bên nhau cả đời, nên bà muốn dùng cách này rút ngắn khoảng cách giữa hai người, muốn bù đắp cho gã. Bà sắp xếp để hài tử của Bạch Lưu Vân và Chu Hạo Nam thành hài tử của ta, chẳng phải vì hi vọng ta có thể thừa nhận đón mẫu tử bọn họ vào vương phủ, chỉ cần họ vào được vương phủ, các người có ngàn vạn thủ đoạn đối phó với Tiểu Yên Nhi và hài tử của nàng ấy, nếu mưu kế của các người thành công, Tiểu Yên Nhi và ba hài tử lần lượt qua đời, vậy trên danh nghĩa ta chỉ có một hài từ, chỉ cần sau này ta không có con nối dõi nữa, hài tử này sẽ thuận lý thành chương mà kế thừa tước vị, tước vị thuộc về hài tử này cũng không khác gì rơi vào tay Chu Hạo Nam, nhưng phải đợi thời gian lâu hơn, đương nhiên, với loại người ngại chờ đợi như các người thì sẽ sớm đưa ta tới Tây thiên luôn, và thế là toàn bộ vương phủ sẽ lọt vào tay các người, kế hoạch rất hay, rất cao tay, ngay cả Chu Hạo Khiên ta sau khi biết được cũng không thể không bội phục Tần Uyển Nghi bà nhìn xa trông rộng, suy nghĩ cặn kẽ, bước đi vững vàng, những năm qua bà đã vất vả rồi!”
Lời của Chu Hạo Khiên lập tức dấy lên sóng dữ, trên mặt mỗi người đều có biểu cảm đặc sắc khác nhau. Lão Vương phi không chỉ thất vọng mà còn không muốn nhìn mặt Tần Trắc phi thêm lần nào nữa, hai mày của lão nhân gia nhíu chặt, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Cuối cùng Mục Trắc phi cũng bình thường lại, trở về với bộ dạng cũ, hoảng sợ nói: “Chuyện này kinh khủng quá, không ngờ Tần Trắc phi dịu hiền thiện lương lại dơ bẩn như thế, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.”
Mục Trắc phi và Tần Trắc phi đã kết thù từ lâu, lúc này bỏ đá xuống giếng cũng không lạ gì. Nhị phu nhân kiệm lời, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa Đại phu nhân và Chu Hạo Nam, vẻ mặt đượm chút cô đơn.
Sắc mặt của Vũ Ninh Vương chỉ có dùng một từ đơn giản để miêu tả, đó là đặc sắc, từ đỏ chuyển sang trắng, từ trắng chuyển sang xanh, từ xanh chuyển sang tím, từ tím chuyển sang đen, lúc này đã khó nhìn còn hơn nhọ nồi. Ông ta kinh ngạc nhìn nữ nhân đã ở bên cạnh mình nhiều năm, dường như lúc này mới thật sự hiểu ra, ánh mắt phức tạp ấy khiến người ta khó nói rõ là có mùi vị gì.
Nhưng Chu Hạo Khiên không cho người khác cơ hội lên tiếng, nhìn Bạch Lưu Vân nói: “Tính ra Tần Uyển Nghi cũng không lợi dụng cô hoàn toàn, chí ít còn có một chút thương hại.” Nói rồi nhìn Chu Hạo Nam, châm chọc: “Chắc có lẽ huynh không thể ngờ thê tử của mình không có thai là vì điều này nhỉ? Chính do một tay mẹ ruột của huynh tạo nên, mà thê tử của huynh vì huynh nên đã lựa chọn chịu đựng, giấu giếm huynh nhiều năm, thậm chí không tiết lộ với cả nhà mẹ đẻ, tình nghĩa đậm sâu này, huynh không xứng có được!”
Chu Hạo Nam nhìn Đại phu nhân, nhìn nàng ấy rơi nước mắt, ánh mắt tràn ngập bi thương, những năm qua hắn không rõ tại sao nàng ấy cứ đẩy hắn tới phòng thiếp thất, lựa chọn nha hoàn xinh đẹp hầu hạ hắn, trước kia không hiểu nên rất giận, rất buồn, bây giờ bất ngờ hiểu ra, nàng ấy làm vậy chỉ vì một lý do duy nhất, muốn ở bên cạnh mình lâu hơn một chút. Nếu mẫu thân thấy phu thê bọn họ tình nồng thắm thiết, e rằng sẽ thẳng tay diệt trừ Hoa Lan.
Không biết nên nói gì, Chu Hạo Nam vươn tay nắm chặt lấy tay Đại phu nhân, hắn luôn tuân theo lễ giáo nghiêm khắc, chưa từng có cử chỉ như vậy trước mặt người khác, nhưng thời khắc này hắn không muốn nghĩ đến những thứ kia, nhìn Đại phu nhân, mãi lâu sau mới bật ra được một câu: “Hoa Lan, nàng ngốc thế!”
Nước mắt rơi lã chã, tiếng nghẹn ngào của Đại phu nhân vang vọng trong sảnh lớn tĩnh mịch, bao tủi thân đè nén nhiều năm bạo phát ngay lúc này, nàng ấy cũng muốn giống như Minh Yên, được rúc vào vòng tay của nam nhân mình yêu, nhưng nàng ấy không có dũng khí như Minh Yên, nàng ấy không dám làm, nàng ấy sợ sẽ mang đến tổn thương cho Chu Hạo Nam, suốt bao năm qua, nàng ấy những tưởng cuộc đời mình sẽ trôi đi trong âm u như thế, nhưng ngay lúc này đây, hai tay nắm chặt lấy tay của hắn, khiến nàng ấy không nhịn được nữa mà òa khóc.
“Hay cho một cảnh ái ân đẹp đẽ, ta tới muộn rồi!” Một giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên, khiến mọi người giật mình kinh ngạc.