Thật ra Minh Yên hiểu, lờ mờ cảm thấy chuyện này không thể không liên quan đến Mục Trắc phi, mặc dù Minh Yên không có chứng cứ nhưng tổng hợp từ mọi phương diện lại, hiềm nghi của Mục Trắc phi là lớn nhất. Từ sau khi Chu Hạo Khiên kết hôn thành lãng tử quay đầu cư xử tốt đẹp, khoảng thời gian này dù là lão Vương phi hay Vương gia đều rất hài lòng về Chu Hạo Khiên. Xem ra đã dẫn tới mần tai họa, nếu nói mấy năm gần đây Mục Trắc phi không hi vọng vào nhi tử của mình tập tước thì có đánh chết người cũng sẽ không có ai tin, nếu là trước kia, Chu Hạo Khiên phẩm hạnh không đoan, văn dốt võ nát, mặc dù là Thế tử nhưng sau này cũng khó bảo vệ được tước vị, vậy Chu Hạo Thần được lợi rồi.
Hiện tại Chu Hạo Khiên cố gắng tiến bộ, khiến người ta kinh ngạc ở trên đại tá sa trường, mọi người mới biết được thì ra Chu Hạo Khiên không phải không có bản lĩnh, mà là bản lĩnh kia vẫn chưa lộ diện mà thôi. Bên Mục Trắc phi đã cảm thấy nguy cơ, cho nên sử dụng mọi mánh khóe, cách đơn giản nhất hữu hiệu nhất là công kích vào thanh danh không tốt của Chu Hạo Khiên, mà nữ sắc là đứng đầu.
Vừa rồi Minh Yên từng hai lần bắt được ánh mắt liếc nhìn về phía Mục Trắc phi khi đang hoảng loạn của Vân Cơ, mặc dù chỉ thoáng qua trong chớp mắt nhưng Minh Yên vẫn thấy được, cộng thêm Minh Yên vốn nghi ngờ Mục Trắc phi là người phía sau quấy rối, so sánh với nhau trong lòng có ngay kịch bản. Nữ nhân Mục Trắc phi này dù tâm cơ hay mưu trí đều chọn rất tốt, chuyện hôm nay đột nhiên kéo úp tới không hề báo trước, khiến Minh Yên cực kỳ giật mình, nếu nói Minh Yên ở vương phủ không có chút căn cơ tin tức không linh hoạt thì cũng thôi, nhưng Bạch Hinh và Chu Hạo Khiên đều không hề có cảm giác đây mới là đáng sợ nhất.
Minh Yên ngẫm lại cảm thấy lạnh cả người, ánh mắt nhìn Vân Cơ cũng lạnh băng, nữ nhân này có thể bắt tay với kẻ khác gây bất lợi cho Chu Hạo Khiên, vậy nữ nhân này tuyệt đối không thể vào phủ, tuyệt đối không thể để cho nàng ta có cơ hội uy hiếp đến an toàn của mình và Chu Hạo Khiên.
Vân Cơ nhìn vẻ mặt tức giận của Minh Yên, ổn định thân thể, mở miệng nói: “Ta đúng là có quan hệ với tiểu Vương gia, quả thật cũng được tiểu Vương gia nuôi ở bên ngoài phủ nhiều năm, đây là chuyện không thể xóa bỏ được. Nếu Úc Trắc phi muốn tra thì cứ tra đi, nếu ta nói bậy thì dám tới đây náo loạn sao?”
“Nuôi một phòng ngoài cũng không đáng là gì, huống chi tiểu Vương gia cũng không chỉ nuôi mình cô, trong phố hoa nổi tiếng ở kinh thành hắn còn nuôi mấy người nữa kia, cái này thì có gì kỳ lạ đâu? Chư vị ở đây có ai không biết chuyện lúc trước của tiểu Vương gia, nếu lôi chuyện này ra nói thì có ý nghĩa gì đâu, có đúng không?” Minh Yên mặt không đổi sắc, hơi thở không gấp, tựa như thật sự không hề để ý đến chuyện lúc trước.
Vân Cơ thật sự không rõ ý đồ của Minh Yên nữa rồi, nữ nhân này thật sự khiến người ta khó nắm bắt, không quan tâm mình nói như thế nào, có thế nào cũng không khiến nàng tức giận, tâm tư sâu không thấy đáy như thế khiến nàng ta hoảng sợ, trong lòng hoang mang thì sẽ hoảng, nhưng vẫn mạnh miệng cắn răng nói: “Vậy theo ý của Úc Trắc phi là đáng lẽ ra chúng tôi là sinh tử do trời định không ai quan tâm sao?”
Minh Yên cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Cả một đời người có rất nhiều con đường, rõ ràng cô có thể tìm một nông phu bình thường làm Chính thê, phu thê ân ái sống hết một đời, nhưng cô ghét nông phu nghèo khổ, không thể cho cô một cuộc sống ăn sung mặc sướng, cô muốn trèo cành cao, sống cuộc sống cơm bưng nước rót, đắm mình trong truỵ lạc bán rẻ chính mình, trở thành kỹ nữ, còn muốn lập đền thờ, trên đời này còn có chuyện tốt như vậy sao?”
Sắc mặt Vân Cơ chợt biến, Minh Yên nói trúng chỗ đau của nàng ta, mím chặt môi nhìn Minh Yên, thật lâu sau nặn ra một câu, nói: “Úc Trắc phi chẳng qua cũng chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, hôm nay vẫn có thể ngồi vững vị trí Trắc phi, không phải sao?”
Minh Yên cảm thấy người dốt nát thật đúng là buồn cười, nhìn Vân Cơ chế giễu nói: “Đúng, ta chỉ là một thứ nữ nhỏ, là một thứ nữ nhỏ của quan gia Tứ phẩm, theo lý thân phận của ta như vậy có tài đức gì mà được ngồi lên vị trí Trắc phi, có thể vào vương phủ làm thiếp là nâng cao ta rồi. Chính bởi vì vậy, ta rất tự biết thân biết phận của mình, ban đầu nghiêm túc trịnh trọng từ chối mối hôn sự này, chuyện lúc trước ta cự hôn đã truyền khắp kinh thành, cô cũng biết chứ nhỉ? Ta không ham muốn vinh hoa phú quý, chỉ muốn sống một cuộc sống mà mình mong muốn, nhưng tiểu Vương gia không chịu, không tiếc tham gia đại tá sa trường lấy ta vào cửa, tiểu Vương gia có từng vì cô làm những chuyện này không?”
Vân Cơ bị đả kích lớn, từng câu từng chữ không khỏi đâm vào trong trái tim nàng ta, hai mắt trừng lớn nhìn Minh Yên nói: “Hiện tại cô đắc ý sao? Cô đánh bại tất cả nữ nhân có lòng tiến vào vương phủ lại không thể vào, cô biết có bao nhiêu người hận cô không?”
“Không khiến người ta đố kỵ là kẻ tầm thường, có bản lĩnh các cô cũng vào cánh cửa này đi, đừng có núp ở trong bóng tối bẩn thỉu xấu xa làm ra những thủ đoạn hạ lưu không để cho người ta nhìn thấy.” Minh Yên hơi nghiêng người, ánh mắt liếc qua nơi của Mục Trắc phi, nói tiếp: “Nếu cô không phục, không chịu thua, không muốn nuốt xuống cục tức này, cô cứ thoải mái đứng ra, cần gì trốn ở phía sau làm chuyện mờ ám, thật sự cho rằng người khác không biết cô là ai, thật sự cho rằng chuyện cô làm không chê vào đâu được, thật sự cho rằng trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua được, không có chuyện gì có thể nhìn thấy. Những thủ đoạn bẩn thỉu cô làm ra chẳng qua cũng chỉ là tốn chút nước bọt của người ta mà thôi, cô có là gì chứ, chỉ là người khiến người ta khinh thường nhìn bằng nửa con mắt thôi?”
Minh Yên đi tới hai bước, thay đổi góc độ nhìn Vân Cơ, tuy nhiên góc độ này là góc độ đối diện với Mục Trắc phi, Minh Yên vừa nói ánh mắt vừa như vô tình liếc qua bên kia, rất có điệu bộ chỉ cây dâu mắng cây hòe, người ở đây đều không phải là người ngốc, hơn nữa mấy năm nay trong vương phủ đều có rất nhiều tin đồn truyền ra ngoài, hôm nay Minh Yên ra mặt đào bới, sức tưởng tượng của mọi người lập tức được dấy lên, tiếng phụ họa của mọi người hơi biến đổi.
Mục Trắc phi tức giận xanh mét cả mặt, Nhị thiếu phu nhân muốn xông ra, Mục Trắc phi thấp giọng quát: “Đứng lại, con đi đâu?”
Nhị thiếu phu nhân nhìn Mục Trắc phi nói: “Mẫu phi, Úc Minh Yên là có ý gì? Ánh mắt kia, động tác kia, đây không phải rõ ràng đang nói đến chúng ta sao? Con chưa từng thấy qua người nào như vậy, con phải ra ngoài tranh luận với nàng ta, không thể để nàng ta vô cớ vu oan chúng ta, dù là người câm cũng không thể ăn thiệt!”
Mục Trắc phi lập tức hét lên bảo Nhị thiếu phu nhân ngừng lại, nói: “Con đứng lại đó cho ta, con là đồ không có não, cứ thế đi ra ngoài chẳng phải càng khiến người khác cảm thấy trong lòng con có quỷ à? Trở lại cho ta.” Thật ra trong lòng Mục Trắc phi càng uất nghẹn hơn, bà ta phí hết tâm tư mới tìm được Vân Cơ, mới thuyết phục được nữ nhân này liên thủ với mình, cho nên mới có một màn ngày hôm nay, ai biết Úc Minh Yên lại làm lớn ngoài dự liệu của bà ta, trình diễn một màn, thoáng cái làm loạn kế hoạch của bà ta.
Vốn muốn mượn chuyện Vân Cơ khiến thanh danh của Chu Hạo Khiên bị người ta chỉ trích lần nữa, ngày mai mệnh phụ tiến cung há có thể giấu nổi chuyện này? Cho nên bà mới phí hết tâm tư sắp xếp chuyện này, nhưng… Hiện tại Vân Cơ không chỉ bị Minh Yên chỉnh đến mức không có cách nào đánh trả, đến mình còn phải nín nghẹn đứng đây nghe Minh Yên nói bóng nói gió thật sự không có cách nào phát hỏa mà.
Thật ra Mục Trắc phi không suy nghĩ cẩn thận, sao Minh Yên có thể nghi ngờ đến bà ta được, ánh mắt như dao găm kia thổi vèo vèo qua người bà ta, khiến bà ta cảm thấy toàn thân mát lạnh, cả người căng cứng, bà ta thật sự rất chán ghét Úc Minh Yên, kể từ khi Chu Hạo Khiên ở cùng Úc Minh Yên, rất nhiều chuyện tựa như ngựa thoát dây cương, có thế nào cũng không thu lại được.
Mục Trắc phi nhọc công khổ sở mấy năm nay là vì cái gì? Sao bà ta có thể trơ mắt nhìn giang sơn mình khổ cực đánh hạ bị người khác lấy đi? Nghĩ tới đây Mục Trắc phi khiến bản thân tỉnh táo lại, nghe Minh Yên ở bên ngoài vẫn còn đang tranh luận cùng Vân Cơ, nhưng ngôn từ như lưỡi đao không ngừng ám chỉ đến mình, tự nói với chính mình phải bình tĩnh, không thể động, động là sẽ lộ vẻ chột dạ, rõ ràng là tức giận đến mức ngũ tạng bốc hỏa nhưng vẫn phải giả vờ tươi tỉnh làm như không biết gì. Mấy năm nay bà ta chưa từng chịu uất ức như thế này, đến cả năm đó khi nương của Chu Hạo Khiên còn sống bàta cũng chưa từng tức giận như thế này, Úc Minh Yên… Bà sẽ nhớ kỹ!
Vân Cơ đã bị Minh Yên bức đến mức nói năng không còn rõ ràng nữa, trên chân mày lấm tấm mồ hôi, cuối cùng đành phải nói: “Rốt cuộc cô muốn gì?”
“Muốn gì? Vân Cơ cô nương thật sự thích nói đùa, phải là cô muốn gì? Nói lâu như vậy cô nương vẫn chưa chịu nói ra quê quán của cô ở đâu, hàng xóm láng giềng là người nơi nào, tại sao lại biết tiểu Vương gia. Nhiều vấn đề đơn giản như vậy chỉ cần thành thật trả lời là được, sao cô còn ấp a ấp úng không chịu trả lời? Chẳng lẽ trong chuyện này có mờ ám gì hay sao?” Minh Yên quát.
“Vậy hiện tại ta không cần gì nữa có được chưa?” Lần đầu tiên Vân Cơ bị người ta bức đến mức phát điên, hối hận mình đã chạy tới đây, người nọ đúng là nói dễ nghe thật, gì mà Úc Minh Yên chỉ là một người dễ gạt gẫm, đây nào dễ gạt gẫm chứ, rõ ràng chính là một con nhím thân đầy gai nhọn.
Minh Yên nhìn Vân Cơ, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi đến giữa cửa lớn, đến trước cửa nhìn Mục Trắc phi, khẽ mỉm cười, hỏi: “Trắc mẫu phi, tội vu oan mệnh quan triều đình, huân quý thì nên xử phạt như thế nào? Vân Cơ không hề chứng minh được, mở miệng vu oan bôi nhọ danh tiếng của tiểu Vương gia, về tình về lý đều không thể xem nhẹ tha thứ, nếu không nghiêm trị, cứ thế tùy tiện bỏ qua sau này lại nhảy ra thêm một người thì không phải loạn rồi à? Không phải vừa rồi Trắc mẫu phi còn lo lắng cho thể diện của vương phủ sao? Hiện tại đã hỏi rõ rồi, trưởng giả vi tôn, xin mời Trắc mẫu phi chủ trì công đạo phải lấy lại trong sạch cho tiểu Vương gia.”
Mục Trắc phi suýt chút nữa bị nghẹn chết, bà ta quả thật không thể tin rằng Minh Yên sẽ làm như vậy, trong lúc nhất thời nhìn chằm chằm vào Minh Yên. Úc Minh Yên thật sự khinh người quá đáng, vừa rồi nói bóng nói gió, hiện tại lại thúc ép bà ta giải quyết, nữ nhân này quả thật thừa cơ trả thù, bỏ đá xuống giếng, biết rõ bà ta không thể tự biện, nàng còn muốn bà ta đi làm, Mục Trắc phi thật sự không nhịn được, hừ lạnh nói: “Chung quy là việc riêng của tiểu Vương gia, ta không tiện can thiệp, ngươi xem rồi xử lý đi.”
“Trắc mẫu phi nói vậy là sai rồi, hiện nay tất cả chuyện trong vương phủ đều do Trắc mẫu phi quản lý, hôm nay xảy ra chuyện như vậy không chỉ làm tổn hại đến thanh danh của tiểu Vương gia, ngay cả vương phủ cũng không thể tránh khỏi bị chỉ trích, Minh Yên sao có thể vượt khuôn trừng trị thay? Huống chi, Vân Cơ là một nữ tử yếu đuối sao có thể có gan lớn bằng trời chạy tới cửa náo loạn? Từ xưa đến nay sính làm thê, chạy làm thiếp, Vân Cơ không có lệnh của cha mẹ, không có lời của mai mối, cũng không được nạp làm thiếp, cứ thế ủy thân cho tiểu Vương gia, có thể thấy là một người có phẩm hạnh không đoan chính, kính xin Trắc mẫu phi nhất định phải tự mình tra rõ, rốt cuộc Vân Cơ dựa vào thế lực nào dám có gan lớn bằng trời, dám đánh một trận lớn như vậy!” Vẻ mặt Minh Yên kích động, ngôn ngữ sắc bén, từng bước, từng câu bức Mục Trắc phi vào góc chết, quan trọng nhất là Minh Yên đã chỉ rõ, người phụ mẫu đều mất giống Vân Cơ, dám náo loạn tới cửa, nhất định sau lưng có người, mời đương gia hiện nay chủ trì quản gia vương phủ đến xử lý chuyện này thật sự quá hợp lý.
Chỉ có điều Minh Yên đã chắc chắn tám phần chuyện này là do Mục Trắc phi giở trò quỷ, nói thật ra là Minh Yên muốn ép Mục Trắc phi tự tay xử lý Vân Cơ, để hai người họ đấu tranh nội bộ, còn mình ở một bên xem náo nhiệt là được rồi. Chỉ cần nghĩ cũng biết trong lòng Mục Trắc phi đang bừng bừng lửa lớn như thế nào, Minh Yên cảm thấy trận náo loạn hôm nay thật sự rất đáng giá!
Tống Tiềm vừa quay đầu đã phát hiện mấy người Chu Hạo Khiên, lặng lẽ rời khỏi đám người đi tới, nhìn Tống Tiềm đột nhiên xuất hiện, Tống Tần và Trịnh Trí không hề còn thái độ thích ý trước đó, lập tức đổi thành dáng vẻ nghiêm túc, hai qua đi qua hành lễ rồi yên lặng đứng ở bên cạnh như hai bức tượng Môn Thần.
Chu Hạo Khiên nhìn Tống Tiềm nhếch môi cười nói: “Tại sao huynh lại ở đây? Vừa rồi ta lại không thấy huynh ở đâu.”
“Đã xảy ra chuyện gì? Là đệ sắp xếp, hay có người cố ý?” Tống Tiềm nhìn Chu Hạo Khiên hỏi, trong lời nói mang theo chút ít lệ khí[1].
[1] Lệ khí: sự thù địch.
“Ta vẫn không đến mức gây khó dễ cho thê tử của mình, chuyện này không phải do ta làm.” Vẻ mặt Chu Hạo Khiên trở nên nghiêm túc, thông qua ngõ nhỏ chật hẹp nhìn Minh Yên, trong mắt mang theo sự ấm ấp, cười nói: “Trước đó ta vẫn không nhận được chút tin tức gì về chuyện này.”
Tống Tiềm nghe vậy biến sắc, “Chuyện đó là thật?”
“Chúng ta cũng sơ suất quá, cho rằng mấy năm nay đám người Mục gia đàng hoàng, ai biết càng ngày càng có tiền đồ.” Thần sắc Chu Hạo Khiên hơi bực bội, cảm xúc như vậy cũng chỉ có thể phát triết ở trước mặt đám người Tống Tiềm.
Tống Tiềm yên lặng gật đầu, vẻ mặt trở nên u ám, nói: “Đệ chỉ cần chú ý đến chuyện ở Kinh doanh, chuyện này đệ đừng xen vào, nếu đệ ra tay chỉ sợ ông già nhà đệ sẽ nổi trận lôi đình, cứ giao hết cho ta xử lý.”
Chu Hạo Khiên theo bản năng muốn lắc đầu, nghĩ đến gần đây mình đang trông chừng Chung Dực, chỉ có thể nói: “Vậy được, tóm lại huynh phải để người Mục gia bận rộn, đừng có rãnh rỗi quá lại đi gây phiền toái cho ra. Gần đây ta đang phân cao thấp với tên tiểu tử Chung Dực kia. Thật sự không nhìn ra, tên tiểu tử này rất có bản lĩnh, gần đây âm thầm bẻ gãy mấy đại tướng của ta, ta phải tặng lễ lại cho hắn, tránh cho người ta coi thường chúng ta!”
Tống Tiềm kinh ngạc, trong khoảng thời gian này hắn và Chu Hạo Khiên ai bận việc nấy không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, nhíu chặt mày nhìn Chu Hạo Khiên hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chuyện này có liên quan đến Minh Yên, Chu Hạo Khiên suy nghĩ một chút nói: “Ta đang tìm mấy người, không ngờ Chung Dực cũng tìm, có mấy lần đụng phải nên xảy ra va chạm, may mà không có chuyện gì lớn, đừng lo lắng.”
Tống Tiềm im lặng gật đầu, lại nói: “Ta đã nói sớm với đệ rồi, Chung Dực nhìn im im vậy chứ có tính toán hơn ông già nhà hắn, mấy năm nay Chung Lương bành trướng quá mức, đã xem nhẹ mọi người không còn lợi hại như trước, nhưng Chung Dực không phải là người hồ đồ, gần đây Chung Dực đã chính thức bắt đầu tiếp nhận mối quan hệ trong tay Chung Lương, đệ đừng chủ quan.”
Nghe đến đó Trịnh Trí đột nhiên xen vào nói: “An Thân vương yên tâm, tên tiểu tử Chung Dực kia có tính vô tâm, chúng ta chịu thiệt một lần xem như có bài học để nhớ, lần sau hắn ta sẽ không may mắn vậy đâu.”
“Tiểu Trịnh Tướng quân có lòng tin như vậy đương nhiên bổn vương sẽ tin, chuyện này giao cho các ngươi, nếu có gì không tiện ra mặt thì cứ nói bổn vương.” Tống Tiềm cười nói, thần thái cực kỳ thân thiết.
Xưa nay Tống Tiềm luôn khiến người ta có ấn tượng chiêu hiền đãi sĩ khiêm tốn cẩn thận, nhưng người ở địa vị cao bất kể bình dị gần gũi thế nào cũng sẽ khiến người ta biết chênh lệch về thân phận, sẽ không giống như Chu Hạo Khiên tùy ý thoải mái chung đụng với Trịnh Trí Tống Tần, quân thần khác biệt, từ xưa đã vậy rồi.
Trịnh Trí gật đầu đáp, Tống Tần vẫn làm đầu gỗ trước sau như một không nói lời nào, Chu Hạo Khiên nhìn Tống Tiềm nói: “Huynh đi làm chuyện của huynh đi, lát nữa vào cung nếu có người hỏi chuyện này thì có sao nói vậy là được, đừng che giấu gì cả.”
Tống Tiềm kinh ngạc, nhíu mày nói: “Nếu vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Úc Trắc phi.”
“Đừng lo đến chuyện ảnh hưởng đến thanh danh, quan trọng nhất là vị bên trên kia yên tâm về ta, một nam nhân sợ thê tử có thể có triển vọng gì chứ?” Trong lời nói của Chu Hạo Khiên mang theo mỉa mai, xen lẫn bất lực, sau đó nhìn đám người nói: “Tất cả giải tán đi, lát nữa tiểu Trịnh Tướng quân đi giúp đỡ Tam Nương thì tặng cho Chung Dực món quà mà chúng ta đã chuẩn bị xong, không thể để người ta nói chúng ta chịu thiệt đã sợ, không thể có chuyện như vậy.”
Trịnh Trí hé miệng cười một tiếng, nói: “Giơ cao được rồi, sớm đã chướng mắt tên tiểu tử kia, dám đụng đến người của ta, thật sự không muốn sống nữa!”
Tống Tần thản nhiên nói: “Thế đã kết thúc chưa?”
Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên, rất có lòng tin nói: “Tiểu Yên Nhi làm việc rất có chừng mực, sẽ không khiến nữ nhân họ Mục kia chó cùng rứt giậu, cùng lắm là nói mấy câu chanh chua đâm vào trong lòng bà ta, không để cho bà ta có thể phản kháng chỉ có thể thẩm vấn Vân Cơ. Tiểu Yên Nhi, hôm nay cần phải chọc cho nữ nhân kia tức đến ói ra máu mới thôi, những chuyện khác tạm thời sẽ không làm, thời cơ chưa tới, có làm cũng vô dụng.”
Minh Yên đúng là đã làm như Chu Hạo Khiên nói, được các dân chúng xung quanh trợ oai, trong lúc nhất thời Mục Trắc phi không xuống đài được, bị Minh Yên nâng lên thật cao, cơn tức trong lòng chồng chất lên cao. Nhị phu nhân ở bên cạnh chẳng qua chỉ muốn nói với Minh Yên mấy câu lại bị đám người Bạch Hinh không hề có chút phô trương lấy phép tắc vương phủ ra chặn lại, Nhị thiếu phu nhân càng tức giận đến mặt mày dữ tợn, hận không thể lột da hủy xương đám người Bạch Hinh, nhưng nhớ đến Bạch Hinh là người có phân lượng ở bên cạnh Chu Hạo Khiên thì phẫn nộ không thôi, Chu Hạo Khiên… nàng ta vẫn không dám chọc đến hắn!
Mục Trắc phi chỉ huy người bắt lấy Vân Cơ, Vân Cơ muốn nói gì đó lại bị bà tử quản sự bên cạnh Mục Trắc phi dùng vải rách nhét vào miệng rồi áp giải vào vương phủ, đám người vây xem dần dần tản đi, thỉnh thoảng trong đám người còn nói ra mấy lời khinh thường Vân Cơ, Mục Trắc phi xanh mặt dẫn người bỏ đi. Minh Yên nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, không ai biết vừa rồi nàng khẩn trương cỡ nào, sợ hãi bao nhiêu.
Quay đầu lại nhìn bóng người thưa thớt trước cửa vương phủ, nào còn bóng dáng của Tống Tiềm, Minh Yên hơi sững sờ, thì ra hắn đã đi rồi, Minh Yên bật cười một tiếng, mình quan tâm đến hắn làm gì chứ!
Bạch Hinh nhìn Minh Yên vỗ ngực, khẽ giọng nói: “Chủ tử, vừa rồi người thật sự làm ta sợ muốn chết, vừa rồi thật sự…”
“Thật sự như một bát phụ chửi đổng, đúng không?” Minh Yên tiếp lời, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa lông mày, nhìn Bạch Hinh, Liên Song, Tuyết Hủy, Ký Dung, mấy nha hoàn vừa rồi vẫn luôn che chở cho mình, mặc dù không giúp đỡ nhưng cũng cách mình rất gần, vừa rồi Nhị thiếu phu nhân gây khó dễ mình, mấy nha hoàn này dưới sự dẫn dắt của Bạch Hinh cũng khiến Nhị thiếu phu nhân tức giận bỏ đi.
“Có một chút ạ.” Liên Song hé miệng cười nói, tuyệt đối không kinh ngạc, ở trong trí nhớ của Liên Song, lúc Lan Nhụy tức giận cũng phát giận như vậy, chỉ là khi đó Lan Nhụy không có khí phách bức người, biết ăn nói như tiểu thư bây giờ, vừa mở miệng đã đập chết người, không biết sao tiểu thư của mình có thể như vậy.
“Đâu chỉ một chút, là rất nhiều chút đó.”
Giọng của Chu Hạo Khiên đột nhiên vang lên, Minh Yên cho là mình nghe nhầm, Bạch Hinh vừa thấy đã dẫn mấy nha hoàn hành lễ rồi đứng sang một bên thật xa.
Minh Yên quay đầu lại lập tức nhìn thấy Chu Hạo Khiên đứng ở cửa lớn vương phủ, ánh mặt trời màu vàng phủ lên người, vầng sáng nhàn nhạt khiến Minh Yên không khỏi nheo mắt lại, mất mát trong lòng lập tức được thỏa mãn. Minh Yên vẫn luôn cảm thấy vừa rồi mình đang tìm cái gì đó, nhìn thấy Tống Tiềm rời đi cảm thấy có chút thất vọng, thì ra không phải vì Tống Tiềm rời đi mà thất vọng, mà là vì Chu Hạo Khiên không xuất hiện nên có hơi ngã lòng.
Không nhịn được nhếch môi mỉm cười, nhưng lại không nói câu nào, Minh Yên cứ thế mà nhìn Chu Hạo Khiên, nhìn hắn được ánh mặt trời bao phủ bước từng bước về phía mình, trên mặt là nụ cười ấm áp khiến trong lòng nàng rung động không ngừng.
“Tại sao chàng lại về thế?” Người đi tới trước mặt, Minh Yên vẫn không nhịn được mà mở miệng dò hỏi.
“Ta vẫn luôn ở đây, ở trong góc mà nàng không nhìn thấy bảo vệ nàng, ta từng nói, bất kể lúc nào cũng sẽ không để nàng một thân một mình đối mặt với nguy hiểm, mặc dù chuyện này xảy ra đột ngột, nhưng ta vẫn chạy về kịp. Đứng ở nơi ngõ nhỏ kia nhìn nàng đại phát thần uy.” Nói đến đây thì ngừng lại, trên mặt đều là vẻ cười nhạo, “Vốn muốn để nàng giả làm một bát phụ, ai biết không ngờ nàng là một bát phụ thứ thiệt, nàng nói cuộc sống sau này của ta phải sống thế nào đây?”
Minh Yên nở nụ cười, không nhịn được nói: “Vậy chàng không có cơ hội đổi ý, đã nói rồi, chọn một nơi làm nhà, chỉ chấp chứa một người đến đầu bạc, một đời một kiếp, từ hôm nay trở đi, chàng là vật sỡ hữu của một mình ta thôi!”