Nhìn bộ dạng của Lục La, Liên Song đứng bên nhìn không được cười khinh ra tiếng, tiếp lời: “Không hiểu đang nói gì? Chẳng lẽ ngươi chưa từng hầu hạ Lục tiểu thư khuê danh Lan Nhụy của Úc phủ? Chẳng lẽ ngươi không phải đại nha hoàn của Lục tiểu thư? Tình cảm chủ tới mười mấy năm lại bị ngươi dùng một câu lạnh lùng như thế để chối bỏ sao? Lục La!”
Lục La nhìn Liên Song, khuôn mặt đã tái lại, muốn nói gì nhưng rồi lại thôi. Minh Yên nói với Liên Song: “Đi gọi Tuyết Hủy, Ký Dung vào.”
Nghe đến hai cái tên này, hai mắt Lục La giật giật, hô hấp như bị tắc nghẹn. Rất nhanh Liên Song đã gọi Tuyết Hủy và Ký Dung vào, hai người hành lễ với Minh Yên, hai mắt không nhịn được nhìn về phía Lục La, vừa nhìn thì nghi ngờ trong lòng cũng tan biến, người này tuy có da có thịt nhưng chính xác là Lục La.
“Ký Dung, Tuyết Hủy, hai tỷ có biết người trước mắt này không?”
“Nô tỳ biết, đây là nha hoàn Lục La từng hầu hạ Lục tiểu thư đã qua đời.” Tuyết Hủy lập tức nói, tuy trong lòng có rất nhiều nghi ngờ nhưng vẫn biết mình nên làm gì.
Ký Dung cũng lập tức gật đầu, chứng thực đây là Lục La.
Minh Yên nhìn Lục La, chầm chậm nói: “Hai người này đều bảo biết ngươi, bọn họ một người là đại nha hoàn của mẫu thân, một người là người hầu lớn lên trong Úc phủ, tuyệt đối không có chuyện nhận nhầm, nếu ngươi vẫn không thừa nhận cũng được, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp mẫu thân, để tất cả người của Úc phủ tới nhận mặt người, được không?”
Lục La biết mình không thể chối cãi được nữa, vội vàng cúi người, nói: “Dân phụ cũng không còn cách nào, thật sự không dám thừa nhận. Dân phụ đúng là nha hoàn từng hầu hạ Lục tiểu thư, sau khi Lục tiểu thư bạo bệnh qua đời, phu nhân giận chó đánh mèo lên đám nha hoàn chúng tôi, bán chúng tôi đi, dân phụ may mắn gặp được người thiện lương cho nên bây giờ mới có một cuộc sống tương đối êm ấm, dân phụ thật sự không muốn nhắc lại chuyện trước kia nên mới giấu tên.”
Nghe lời này thấy cũng đúng lý hợp tình, cuộc sống mấy năm nay của Lục La ngày một khá giả, giỏi ăn nói hơn nhiều, nhìn nàng ta than thở khóc lóc, bộ dạng đáng thương, ai không biết chân tướng e rằng sẽ bị nàng ta lừa thật, nhưng Minh Yên thì không, còn Ký Dung và Tuyết Hủy không rõ chuyện này cho nên có đôi phần đồng cảm.
Minh Yên liếc nhìn Liên Song, Liên Song hiểu ý, lập tức nói: “Ngươi tưởng ngươi nói vậy thì sẽ có người tin ngươi sao? Nha hoàn bị bán đi ngày trước không phải chỉ có mình ngươi nhỉ? Ngươi nghĩ vì cớ gì Trắc phi của bọn ta lại hao tâm tốn sức muốn bắt ngươi về?”
Lời này của Liên Song rất sắc bén, Minh Yên thầm vui trong lòng, nha đầu này đã trưởng thành rồi, biết đánh vào tâm lý, không cho đối phương biết nguyên nhân mà chỉ tung ra câu hỏi, để đối phương tự suy diễn, càng nghĩ càng loạn, đây mới là mục đích của nàng.
Liên Song hỏi vậy, ngay cả Tuyết Hủy và Ký Dung cũng nẩy sinh nghi ngờ trong lòng, bọn họ cũng tò mò Minh Yên tìm được Lục La thế nào, giờ nghe Liên Song nói, Tuyết Hủy vỡ lẽ đầu tiên, cái chết của Lục tiểu thư năm đó rất đáng ngờ, chẳng lẽ nha hoàn Hồng Tụ và Thiên Hương kia đã nói gì, để Minh Yên đòi lại công đạo thay cho Lục tiểu thư đã chết kia? Có thể như vậy lắm, mà chẳng lẽ đây chính là số mệnh, không thì tại sao nha hoàn của Lục tiểu thư lại trùng hợp được tiểu Vương gia cứu?
Nghĩ đến đây, Tuyết Hủy càng hiểu rõ, chỉ có thể thầm thở than, không còn nghĩ lung tung nữa, có rất nhiều đồn đoán về cái chết của Lục tiểu thư, nhưng không ai có chứng cứ, không lẽ chủ nhân lại dựa vào mấy nha hoàn để lật lại bản án vì Lục tiểu thư ư? Chuyện này sao có thể…
Ký Dung biết không quá nhiều, hơn nữa còn là người thật thà, Minh Yên bảo gì làm đó, việc gì cũng không nghĩ nhiều, không làm quá phận sự, thế nên bây giờ dù đã hiểu đôi chút nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như không, chỉ im lặng xem hướng đi của chuyện này, dù sao nàng ấy cũng là người của Minh Yên, mọi chuyện phải nghe chủ nhân, bởi vậy dù chủ nhân có làm bất cứ điều gì, nàng ấy cũng phải theo.
Minh Yên dám để Ký Dung và Tuyết Hủy vào phòng là vì trong lòng đã có kế hoạch sẵn, cũng bố trí thỏa đáng, cho nên lúc này mới có thể ngồi vững ở đây.
Nghe Liên Song nói, quả nhiên Lục La sinh lòng nghi ngờ, nhưng miệng vẫn nói như cũ: “Dân phụ không biết, dân phụ và Úc Trắc phi chưa từng gặp mặt, sao có thể biết được.”
Dù có mất cảnh giác cũng liều chết không nhận, thế nên Lục La vẫn cứng miệng.
Minh Yên biết nàng ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bèn thở dài một hơi, nói: “Vốn dĩ ta không muốn lo chuyện này, giờ ta đang có thai, nào có thể bận tâm nhiều việc như vậy. Thế nhưng vài ngày trước tiểu Vương gia cứu được hai người, một người tên là Hồng Tụ, người còn lại là Thiên Hương, hai người này biết ta là muội muội của Lục tỷ tỷ thì nằng nặc xin ta lấy lại công đạo cho Lục tỷ tỷ, ta nhất thời tò mò hỏi rõ ngọn nguồn sự việc, thế mới biết hóa ra Lục La ngươi lại là người như vậy, nhưng ta không thể nghe một phía, hơn nữa Lục tỷ tỷ đã mất nhiều năm, phải có nhân chứng vật chứng, đúng không? Vì vậy mới không quản ngàn dặm xa xôi đưa ngươi tới đối chất.”
Nói tới đây, Minh Yên khẽ cười, hỏi Tuyết Hủy và Ký Dung: “Hai tỷ ở Úc phủ nhiều năm, có từng nghe lời đồn đãi về nguyên nhân cái chết của Lục tỷ tỷ không?”
Sắc mặt hai người tái mét, vội quỳ xuống thưa: “Nô tỳ không dám nói bậy.”
Không dám nói bậy… Tức là nghe được nhưng không dám nói, hai nha hoàn này một lòng kiên định, dẫu sao cũng đứng về phía mình, trong lòng Minh Yên cảm thấy được an ủi, nàng nói: “Đứng lên đi, có gì nói đó không cần sợ, tất cả đã có ta đây. Ta nghe nói mẫu thân rất yên thương Lục tỷ tỷ, nếu biết cái chết của Lục tỷ tỷ không phải do bạo bệnh, không biết sẽ đau lòng thế nào, chắc chắn sẽ tìm lại công đạo cho Lục tỷ tỷ, tuy ta và Lục tỷ tỷ chưa từng gặp mặt nhưng đều là người một nhà, đều chảy dòng máu Úc gia, nếu đã biết chuyện này thì không thể để tỷ ấy chết một cách oan uổng được.”
Lời giải thích này của Minh Yên là muốn nói cho Tuyết Hủy, Ký Dung và Lục La nghe, để bọn họ hiểu tại sao mình lại nhúng tay vào. Hổng Tụ, Liên Song và Thiên Hương đã biết trước kế hoạch của Minh Yên, chỉ đợi Thiên Hương đến là trò hay có thể bắt đầu rồi.
Thấy màn được vén lên, Liên Song vui vẻ ra mặt, cúi đầu thì thầm vào tai Minh Yên: “Thiên Hương tới rồi ạ.”
Minh Yên gật đầu, bảo với Tuyết Hủy và Ký Dung: “Hai tỷ chỉ cần nói, đừng sợ gì hết, nơi này không có người ngoài, đã có người nói nha hoàn của Lục tỷ tỷ mưu hại Lục tỷ tỷ thì dù sao cũng phải hỏi cho rõ ràng.”
Tuyết Hủy và Ký Dung đã đi theo Minh Yên lâu như vậy nhưng vẫn không nghe hiểu ý trong lời của Minh Yên, có lẽ Minh Yên muốn điều tra chuyện này thật, hai người chỉ cho rằng Minh Yên nghĩ Lục La hại Lan Nhụy mà không biết Minh Yên đang “Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công”[1], càng không biết Minh Yên trước mắt này chính là Lan Nhụy hàng thật giá thật.
[1] Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công: bề ngoài thơn thớt nói cười, bề trong nham hiểm giết người không dao.
Thế nên hai người cũng không nghĩ nhiều, vì thế nói hết những gì mình biết, trong Úc phủ cũng chỉ có mấy lời đồn về nguyên nhân cái chết kì lạ của Lục tiểu thư, nói gì mà nhiễm thương hàn sao một đêm đã đi, tuy rằng nghi ngờ nhưng không ai có chứng cứ, chỉ rảnh mồm buôn chuyện thôi.
Thật ra Minh Yên cũng biết mấy tin đồn này, mặt không tỏ thái độ, chỉ bình tĩnh nói: “Xem ra lời của Hồng Tụ và Thiên Hương cũng không phải vô căn cứ, nguyên nhân Lục tỷ tỷ chết thật sự đáng ngờ, nghĩ tới mẫu thân yêu thương Lục tỷ tỷ như vậy, nếu biết Lục tỷ tỷ bị người ta hại chết, không biết sẽ đau lòng thế nào, Ngũ tỷ tỷ thân với Lục tỷ tỷ, e rằng cũng không nén được cơn giận.”
Minh Yên cố tình nhắc tới Đại phu nhân và Lan Phương, quả nhiên thấy sắc mặt Lục La trở nên khó coi, cả người cứng còng, nàng nhìn nàng ta, nói: “Lục La, Hồng Tụ và Thiên Hương quen thân với ngươi, giờ để các ngươi gặp mặt ôn lại chuyện xưa nhé?”
Lục La nhớ lại những lời mình từng nói với đám người Hồng Tụ lúc trước thì càng lo sợ, thế nhưng không biết nên trả lời thế nào. Minh Yên nhìn thái độ của nàng ta, quay sang bảo Liên Song: “Dẫn người vào, để bọn họ gặp mặt, đều là nha hoàn từng hầu hạ bên cạnh Lục tỷ tỷ, cùng ôn lại chuyện cũng tốt.”
Minh Yên nói vậy Lục La càng sợ, nhưng chỉ cần nhớ tới lời của người nọ, nàng ta lập tức lấy lại bình tĩnh, có một số việc không phải muốn tránh là có thể tránh, hiện giờ nàng ta chỉ có thể chờ đợi vượt qua ải này để được quay về phương Nam.
Hồng Tụ đi từ sau bình phong ra, Thiên Hương xốc màn vào, hai người cùng hành lễ với Minh Yên. Hồng Tụ ở sau bình phòng đã nghe rõ ràng, còn Thiên Hương không nghe được Lục La nói gì, hai người vừa thấy Lục La thì trong lòng đều rối ren. Hồng Tụ nóng tính, chưa nói năng gì đã đi tới đá Lục La một cái, mắng: “Ta nói rồi, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi, giờ ta vẫn chưa chết, trời xanh quả có mắt, cuối cùng hôm nay cũng để ta gặp lại cái loại tiện tì phản chủ quên nghĩa nhà ngươi!”
Hồng Tụ vừa mắng vừa khóc, oán hận đè nén nhiều năm qua như được bùng nổ, Tuyết Hủy và Ký Dung trắng bệch mặt, thấy Minh Yên không can ngăn thì cũng không dám ý kiến, đứng im đó không nói lời nào, chỉ quan sát sự tình phát triển.
Lục La cảm thấy ngực đau nhói từng cơn, cau này nói: “Hồng Tụ, ngươi nói linh tinh gì thế? Cơm có thể ăn nhiều nhưng không thể nói bậy, đừng có vu oan cho ta.”
Nghe được lời này, Minh Yên siết nắm tay, Liên Song đè nén lửa giận, mình không còn là Hải Đường, không thể đứng ra, thế rồi nhìn thấy Thiên Hương què chân ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm Lục La, nói: “Ngươi nhìn chân ta đi, nhờ phúc của ngươi mà ta thành người què đấy, ngươi vui lắm nhỉ? Bán đứng tiểu thư, bán đứng bọn ta, tiểu thư mất mạng, Hải Đường mất mạng, Sở ma ma bị đánh chết, cả nhà bị bán đi đến giờ vẫn chưa tìm được, còn ngươi lại váy áo lụa là, gả chồng sinh con, sống sung sướng quá, ngươi sống tốt thế mấy năm nay có gặp ác mộng không, có từng hối hận không?”
Thiên Hương rất ít khi hung dữ như thế này, thù hận tích lũy nhiều năm qua bùng nổ cùng một lúc, từng câu từng chữ sắc như đao, như nhuốm máu, một đôi mắt vằn tia máu trợn trừng Lục La, khi biết Lục La đã bị bắt, nàng ấy khóc suốt dọc đường, lưới trời lồng lộng, cuối cùng giờ cũng bắt được ả tiện nhân vong ân phụ nghĩa này, sao nàng ấy có thể không vui, không kích động, không thể kìm được nước mắt mà khóc rống lên chứ, căm hận suốt những năm qua không có chỗ giải phóng, thời khắc này rốt cuộc cũng không nhịn được nữa!
“Ta không biết các ngươi nói gì, Thiên Hương ngươi và Hồng Tụ thông đồng muốn hãm hại ta đúng không? Các ngươi có chứng cứ không? Lấy chứng cứ ra, còn nếu không có chứng cứ tức là vu hãm, ta không việc gì phải sợ các ngươi.” Lục La tin chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy sao có thể còn chứng cứ, thẳng eo ra, giọng cũng lớn hơn mà mặt lại làm ra vẻ tủi thân, nói tiếp: “Các ngươi không thể ngậm máu phun người, năm đó tiểu thư nhiễm phong hàn nên mới chết bất đắc kì tử, có chỗ nào đáng nghi đâu, đã có lang trung chẩn mạch làm chứng, cứ việc mà tra.”
Đúng như Lục La nói, đám người Minh Yên thật sự không có chứng cứ buộc tội Lục La, rốt cuộc chuyện năm đó cũng chỉ được truyền miệng, không phải giấy trắng mực đen, giờ Lục La chỉ cần cắn chặt răng, không ai có thể cậy được miệng nàng ta, nha đầu Lục La này quả có chút bản lĩnh, bảo sao lúc trước làm ra được loại chuyện này, xong việc không những không bị diệt khẩu mà còn có cuộc sống sung sướng. Nhất định trong tay Lục La có quân bài tẩy, không thì một con người ngoan độc như Lan Phương sao có thể để lại mối họa này chứ.
Nghĩ đến đây, trong đầu Minh Yên dần sáng tỏ, nhìn ba người đang tranh chấp không ngớt, họ nhẹ một cái, tất cả lập tức im lặng.
“Ai cũng có lí riêng, trước mắt ta cũng không dám nói gì, vậy đi, vẫn nên giao chuyện này cho quan phủ xử lí, ta về phủ sau nên không biết rõ chuyện năm đó, mấy người thế này thật sự rất khó giải quyết. Phủ Thuận Thiên có người giỏi thẩm tra, dăm ba câu đã có thể biết thật hay giả, nghe nói nếu phạm nhân không nói thật cũng có biện pháp ép bọn chúng nói ra. Ta không có bản lãnh như vậy nên đành phải giao cho quan phủ xử lí, dù gì cũng là mấy mạng người, không thể cho qua như vậy được.”
Minh Yên cố tính nói vậy, người bình thường không muốn dính líu tới quan phủ, đi vào đó không bị lột da thì đừng hòng được ra, ai mà không biết quan phủ có rất rất nhiều dụng cụ tra tấn dã man, đến nam tử còn không chịu được huống chi là nữ tử chân yếu tay mềm.
Minh Yên chỉ đe dọa, hy vọng Lục La biết thức thời.
Lục La nghe Minh Yên nói, quả nhiên hơi do dự, giờ nàng ta không thể liên lạc được với ai, mà cũng chẳng liên lạc nổi, mà dù nàng ta có tìm Ngũ tiểu thư, với bản tính của Ngũ tiểu thư chắc chắn sẽ không chịu cứu mình, thậm chí còn hận mình chết luôn trong lao ngục mới an tâm.
Nhìn điệu bộ Minh Yên không giống như đang nói đùa, nhưng nếu Lục La có tham gia vào chuyện này thì sao có thể chính miệng nhận tội, nhận tội là trốn không thoát khỏi chữ chết, còn nếu không nhận, may ra còn một tia hi vọng, nghĩ vậy lập tức muốn đồng ý tới nha môn.
Minh Yên nhìn thái độ của Lục La, lập tức liếc Liên Song, Liên Song gật đầu rồi vén màn đi ra ngoài.
Liên Song đột nhiên đi ra ngoài, không biết nàng ấy định làm gì, lời đến đầu lưỡi bị Lục La nuột ngược vào, tránh đi ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Hồng Tụ và Thiên Hương, quỳ một mình một chỗ, cúi đầu không nói câu nào.
Không khí trong phòng lập tức trầm xuống, khoảng thời gian yên tĩnh tuy ngắn nhưng mọi người lại cảm thấy lâu vô cùng, ngột ngạt vô cùng. Chẳng mấy chốc Liên Song đã quay trở lại, cười bẩm với Minh Yên: “Bạch Hinh tỷ tỷ đã đi đón người, lát nữa sẽ tới ngay.”
Đón người? Còn ai tới nữa? Trong lòng mọi người đều chung một câu hỏi như vậy, tất cả ngẩng đầu nhìn Minh Yên.
Minh Yên chỉ cười không nói, nhưng Liên Song lại có lòng tốt trả lời: “Thật ra cũng không phải việc gì to tát, trượng phu Hứa Sùng của Lục La gặp chút vấn đề trong chuyện làm ăn, không có nhiều tiền, lại không dám nói với Lục La, bị bằng hữu rủ vào sòng bạc, nghĩ có thể thắng chút tiền bù lỗ. Ai ngờ không ăn được ván nào còn thua sạch tiền trong tay, mà bằng hữu đi cùng gã lại thắng đầy túi, thế nên gã lại mượn tiền của bằng hữu chơi tiếp, nào biết xui xẻo thật sự, rồi cứ cuốn theo như thế qua một đêm đã thua hơn hai ngàn lượng.”
Liên Song nói tới đây thì nhìn về phía Lục La, thấy nàng ta ngồi bệt xuống đất, ngây ngốc nói: “Hơn hai ngàn lượng? Hơn hai ngàn lượng… Thế chẳng phải táng gia bại sản sao?”
Nghe Lục La nói vậy, Liên Song bèn thở than: “Thật ra, nếu không phải do Lục La ngươi tham giữ tiền, quán xuyến nhà cửa quá nghiêm, nếu ngay từ đầu trượng phu của người đã nói chuyện làm ăn thua lỗ với ngươi thì vấn đề cũng chỉ trên dưới một trăm lượng bạc, nhưng sợ ngươi trách mắng nên trượng phu của ngươi không dám nói, nảy ra suy nghĩ cầm tiền đi đánh bạc để bù vào, nào biết vận may không gõ cửa, giờ đã mất trắng. Trượng phu của ngươi cùng đường còn bị sòng bạc đuổi giết, không ngờ gặp được thủ hạ của Trắc phi nhà ta đang đi tìm ngươi, vô tình cứu mạng trượng phu của ngươi, sau đó hỏi thăm trượng phu của ngươi về tin tức của ngươi, lấy ra bức họa thì lập tức cảm thán sao trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy. Không ngờ đang tìm thê tử của gã và cũng chính là ngươi. Nghe nói là chủ cũ muốn tìm nha hoàn lúc trước, gã lại đang túng thiếu, hơn nữa cũng có ác cảm với ngươi, ngươi động tí là la lối om sòm, nhà có chút tiền cũng không cho trượng phu nạp thiếp, giờ dưới gối chỉ có một hài tử, lại nhớ đến nếu không phải do ngươi tham giữ tiền thì sao gã phải đi đánh bạc? Biết được bọn ta định đưa ngươi về Kinh thành, gã cắn răng viết một hưu thư bỏ ngươi, bán ngươi cho chủ nhân nhà ta, giờ ngươi đã không còn tự do, chẳng qua cũng chỉ là một nô tì để chủ nhân nhà ta sai bảo thôi!”
Kì thực chuyện xảy ra không phải như vậy, Tam Nương lần theo người của Lan Phương mà tìm được Lục La, đầu tiên bắt người của Lan Phương lại nhưng chưa kinh động tới Lục La. Mà theo kế hoạch trước đó của Minh Yên, kiểu gì cũng phải nắm trong tay khế ước bán mình của Lục La, ngặt nỗi Lục La đã gả chồng sinh con, giờ đang làm buôn bán nhỏ thì sao có thể bán vợ chứ. Hứa Sùng không ưa Lục La thật, Lục La hay ghen tuông và tham giữ tiền, trước đây Lục La mang theo nhiều tiền bạc gả cho gã, việc buôn bán của gã khấm khá lên ít nhiều cũng nhờ vào Lục La, bởi vậy mà mấy năm nay có giận nhưng không dám nói gì, cũng không dám làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa.
Lần này việc buôn bán xảy ra chuyện, thật ra là do Tam Nương giở trò, liên hoàn kế nối tiếp nhau, mua chuộc bằng hữu của Hứa Sùng để dụ gã đến sòng bạc, hắn ta biết rõ nếu trượng phu của Lục La nói với Lục La về chuyện thua lỗ, với tính cách tham giữ tiền của Lục La, biết bị thua lỗ nhiều như vậy chắc chắn sẽ ầm ĩ một trận.
Bởi vậy lúc này mới dễ dàng dụ Hứa Sùng vào sòng bạc, sòng bạc là nơi đánh mười thua chín, hơn nữa Tam Nương đã giở trò, sở dĩ nợ tới hai ngàn lượng là bởi vì gia sản của Lục La cũng chỉ đến hai ngàn lượng, nhưng đã tới nước này, nhà cửa ruộng vườn vốn có giá ba trăm lượng bạc, nhưng bây giờ vội vã bán đi được trăm rưỡi lượng đã không tồi rồi, kéo theo giá trị con người Lục La cũng giảm đi, tiếp đó khơi lại những chuyện bao năm qua Hứa Sùng bất mãn, trong cơn giận giữ cảm thấy nếu không tại Lục La quản gã quá chặt thì sao tới nỗi đi đánh bạc?
Thế rồi một tờ hưu thư, cộng thêm khế ước bán vợ được viết ra. Bình thường sẽ không có chuyện bán vợ, bởi vì thê tử còn có nhà mẹ đẻ, cùng lắm thì hưu thê thôi. Nhưng cũng có không ít nữ tử không có nơi nương tựa, bị trượng phu bán đi.
Lục La xuống phương Nam tránh nạn, lại sửa tên đổi họ thì lấy đâu ra nhà mẹ để để nương tưạ, đã gả cho Hứa Sùng là thành người của nhà Hứa Sùng, Hứa Sùng muốn bán nàng ta thì ai có thể can thiệp?
Chuyện cũng khá lằng nhằng phức tạp thật, Lục La biết Hứa Sùng bán mình thì hoa mắt chóng mặt, đúng lúc này màn bị xốc lên, sau đó có một bé trai hai ba tuổi chạy vào, ăn mặc cũng chỉnh chu, chỉ là thái độ sợ sệt, thấy Lục La thì nhào tới, gọi: “Nương… Nương… Tìm được người rồi…”
Bất ngờ gặp được nhi tử, Lục La đang hứng chịu mọi đả kích như được xoa dịu, dùng một tay ôm con nhi tử vào lòng, rơi lệ, hai mẫu tử chụm đầu khóc sướt mướt. Lúc này trong viện còn có một nam tử, đó là Hứa Sùng, nhưng không gọi tới gã nên không dám tiến vào, chỉ có thể đứng im trong sân, hoảng sợ không biết mình đã đắc tội với ai.
Minh Yên cùng đường mới làm vậy, biết rõ Lục La liều chết cũng không chịu nhận, nhưng nàng lại không có chứng cứ, chỉ có thể dùng nhi tử của nàng ta ép nàng ta, điều mà một nữ nhân quan tâm nhất chính là nhi tử của mình, tuy Minh Yên cảm thấy hơi tàn nhẫn, nhưng nàng sẽ không làm tổn thương đứa bé này, chẳng qua chỉ mượn nó để diễn kịch thôi.
Liếc mắt một cái, Liên Song bèn ôm đứa bé ấy lên, đưa kẹo cho nó, dỗ dành: “Ta dẫn cháu đi ăn đồ ngon nhé?”
Trẻ con dù sao vẫn là trẻ con, thấy mẫu thân là không còn sợ, hơn nữa suốt dọc đường này cũng không làm khổ nó, bởi vậy thằng bé không sợ, còn hỏi ngược lại: “Có ngon hơn kẹo không?”
Liên Song tươi cười gật đầu, không màng Lục La cầu xin, ôm hài tử đi ra ngoài luôn.
Lục La bị dồn tới bước đường này thế mà lại không khóc, nhìn chằm chằm Minh Yên, không rõ sắc mặt đang khóc hay cười, nghiến răng hỏi: “Úc Trắc phi mà cũng dùng thủ đoạn đê hèn này để chèn ép người ta sao?”
Minh Yên không tức giận, nhìn Lục La không chớp mắt, hỏi: “Lúc ngươi xuống tay sao không nghĩ tiểu thư nhà người cũng là hài tử của người khác? Cơ hội chỉ có một lần, hài tử của ngươi cũng chỉ có một mạng, ngươi còn có cơ hội cứu nó, mà tiểu thư nhà ngươi còn không có lấy một cơ hội được cứu, ngươi nói xem ai mới là người đáng thương?”