Tần Vũ như đã đoán trước Minh Yên sẽ hỏi như vậy, thần sắc bình tĩnh nói: “Dù tỷ tỷ có thông minh tài trí thì cũng không nghĩ ra, lúc trước khi biết được tin này, ta đã bàng hoàng cả một ngày không ăn cơm đó.”
Tần Vũ nói như vậy, Minh Yên càng cảm thấy chuyện này có hơi mê mang, nhíu mày nói: “Xin muội muội cho hay.”
“Là muội tử nhà mẹ đẻ của Chính phi Tương Thân Vương và Túc Thân Vương.” Sau khi bình tĩnh lại Tần Vũ đã vững vàng hơn rất nhiều, nhìn mặt nước xa xa, nửa gương mặt nhìn nghiêng trầm tĩnh mà chấp nhất, giống như vì một mục tiêu nào đó mà nhất quyết phải cố gắng tiến lên.
Rốt cuộc Minh Yên cũng biến sắc, ngực phập phồng bất ổn. Sao lại như vậy? Tuyên Đế muốn làm gì? Ngài ấy điên rồi sao?
Tần Vũ nhìn Minh Yên nhíu chặt mày thì điềm nhiên nói: “Một khi hai người này vào phủ, lại có quan hệ mật thiết với Túc Thân Vương và Tương Thân Vương, bây giờ đúng lúc thế cục nhạy cảm vô cùng như vậy, dụng ý của Hoàng thượng quả thật khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa, muội muội bất tài, suy nghĩ mấy ngày mới rõ ràng, Hoàng thượng làm như vậy e rằng là muốn bảo vệ tính mạng của Túc Thân Vương và Tương Thân Vương, nếu là Trắc phi ngự tứ, Vương gia không thể mặc kệ không quan tâm, còn phải tôn trọng bọn họ giống bọn ta để tỏ lòng tôn kính với Hoàng thượng. Hai người này có thể được lựa chọn để đưa vào phủ An Thân Vương thì tất nhiên biết trên vai mình đang gánh vác trọng trách như thế nào, và tất nhiên tâm cơ không thiếu, trong bốn người bọn ta, Liễu muội muội là người dễ xảy ra chuyện xấu nhất, tỷ tỷ nói có đúng không?”
Minh Yên đỡ trán, Tần Vũ nói không sai, xem ra nàng ta đã nhìn thấu hoàn toàn tình thế trước mắt, Minh Yên ngẩng đầu nhìn sắc trời, khách cũng sắp đến rồi, hôm nay Tần Vũ tới sớm như vậy, chắc hẳn đã nghĩ sâu tính kỹ mấy ngày rồi mới ra quyết định. Quả thật xuất thân của Tần Vũ không thấp, lần này có thể nhận được tin tức sớm e là công lao của Tần đại học sĩ, mặc dù Tần gia ở trong triều cũng tính là có căn cơ ổn định, thế nhưng Tần gia không có quân quyền, năm nay người không có quân quyền thì địa vị như mưa gió phiêu linh, có lẽ hôm nay còn ngạo nghễ đứng trên tất cả, nhưng chỉ cần phạm vào một sai lầm thì có thể ngày mai đã ngã xuống.
Tần gia có văn nhân ủng hộ, mà Chu Hạo Khiên lại nắm giữ trọng binh, hai bên cùng kết hợp thì thật sự là một việc vô cùng đáng sợ, Minh Yên có thể mường tượng ra, trầm ngâm nói: “Ta hiểu ý của muội muội, chúng ta là người quang minh chính đại không nói chuyện úp mở, muội muội cứ nói thẳng mục đích của muội, nếu ta có thể giúp được tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Thật ra trong lòng Minh Yên cũng hiểu, trong hậu cung nên có một người của mình, Thanh Mi không phải là một lựa chọn tốt, còn Tần Vũ có mưu trí có tâm kế có dung mạo mới là sự lựa chọn thích hợp. Nàng còn nhớ rõ chuyện Chu Hạo Khiên che giấu không nói cho Tống Tiềm biết về Phượng Kiêu, đó là bởi vì đã có không ít trường hợp vắt chanh bỏ vỏ, một khi lên làm Hoàng đế ai biết có thay đổi tâm tính không, mình cũng nên đề phòng chu toàn mới tốt.
Tần Vũ cười một tiếng cay đắng, nói: “Ta nhìn ra có vẻ Vương gia thích Liễu muội muội thật, Liễu muội muội ngây thơ hoạt bát, một cái đưa tay thôi cũng mang tư thái rực rỡ mà không ai có thể sánh bằng. Thật ra, những người đang vùng vẫy trong vũng bùn như bọn ta đều hâm mộ khi nhìn thấy Liễu muội muội trong sáng như vậy, tốt bụng thì chỉ hâm mộ, nhưng ác tâm thì e rằng sẽ vô cùng căm hận và rồi dẫn tới phá hủy. Ngay cả nữ nhi cũng hâm mộ Thanh Mi trong sáng, Vương gia là nam nhân thì sao có thể không rung động được? Càng trong sáng không nhiễm bùn bẩn thì càng muốn bảo vệ. Ta có thể chắc chắn, tương lai của Liễu muội muội sẽ vinh sủng không suy, đương nhiên điều kiện tiên quyết là muội ấy có thể còn sống, sống dưới sự bảo vệ của người khác, sẽ không nhiễm bụi trần.”
Tần Vũ nói đến đây thì dừng lại, hàng mày nhíu chặt, một hồi lâu mới cắn răng nói: “Vương gia vinh đăng đại bảo là chuyện có thể đoán được, vậy thì vị trí trung cung bắt buộc phải là của muội muội đây, ta sẽ thay tỷ tỷ bảo vệ Liễu muội muội chu toàn ở trong hậu cung. Người của Liễu gia không ham muốn hậu vị, còn ta vào cung gánh vác theo hi vọng của Tần gia, đâu đã vào đấy, không phải sao?”
Nói đâu ra đấy, Tần Vũ thật sự là một thuyết khách tài ba, Minh Yên nhíu mày suy nghĩ, Tần Vũ cũng không thúc giục, chỉ điềm nhiên nói: “Sinh ra trên đời này đã có rất nhiều bất hạnh, không ai có thể chủ động nắm giữ vận mệnh của mình, gia tộc của ta đã cố gắng hết sức nuôi dạy ta, không phải ta không biết lý do, tiểu Vương gia chinh chiến sa trường tất nhiên vì tình thân với Vương gia, nhưng chẳng lẽ không có một chút lòng riêng nào? Chẳng lẽ không muốn phủ Vũ Ninh Vương đời đời hưng thịnh? Mỗi người đều có cái khó của riêng mình, cả hai cùng có lợi mới là kết cục tốt nhất, đúng không?”
Tính tình Tần Vũ xưa nay kín đáo, nếu không phải lần này nhận ra nguy hiểm thì nhất quyết sẽ không mở lòng nói chuyện với mình, nàng ta luôn là một người cẩn thận. Minh Yên cũng không phải đồ ngốc, vinh hoa phú quý miệng nói không quan tâm nhưng ai có thể không quan tâm thật, một ngày ba bữa cần ăn đủ, rồi cả tương lai của hài tử, lợi ích của gia tộc cũng phải bận lòng. Trong lịch sử không thiếu cô thần[1], những cô thần này chỉ thuần phục Hoàng thượng nhưng lại đắc tội với văn võ cả triều, gần như không hề có kết cục yên lành nào.
[1] Cô thần: cô là cô độc; ý chỉ thần tử đơn độc, không phe phái.
Minh Yên chưa bao giờ để Chu Hạo Khiên làm cô thần, cũng không muốn tương lai hài tử của mình chỉ làm một người buôn bán nhỏ, liên thủ với người ta như vậy là biện pháp tốt, hậu cung tiền triều dây dưa một mạch mới có thể ổn định không ngã. Không phải Minh Yên không tin Tống Tiềm, chỉ là vì Chu gia, vì một đường lui cho nhi tử của mình, có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ trong khả năng của mình, như Thanh Mi ngây thơ giống mình trước kia.
Nếu sau này An Thân Vương có thể vinh đăng đại bảo, trong bốn vị Trắc phi chỉ có một người mới có thể leo lên hậu vị, nếu bốn người này đều là Trắc phi thì đều có thể được phong làm Hoàng hậu, cơ hội của Tần Vũ chỉ một phần bốn mà thôi, bây giờ cường địch vây tứ phía, nàng ta cũng chỉ có thể xuống tay trước.
“Tần muội muội đã nói tới nước này thì ta cũng nói thẳng, Thanh Mi không phù hợp với hậu vị thật, lúc trước Liễu gia đưa muội ấy vào vương phủ là vì Vân Phi nương nương nhìn trúng muội ấy, chỉ cần Tần Trắc phi có thể đảm bảo sẽ bảo vệ an nguy của Thanh Mi trong hậu cung thì tất cả đều dễ nói.” Cuối cùng Minh Yên cũng hạ quyết tâm, còn phía bên Chu Hạo Khiên, nàng cũng phải nói chuyện với hắn, cho nên chưa thể khẳng định chắc chắn được.
Nghe Minh Yên nói như vậy, Tần Vũ cũng thở dài một hơi, gật đầu cười nói: “Có câu này của Úc tỷ tỷ, tiểu muội yên tâm rồi.”
Hai người nhìn nhau cười, nâng chén đối ẩm, lúc này nhìn quanh chỉ cảm thấy khắp viện xuân sắc rực rỡ tươi đẹp, tiếng chim êm tai, mặt nước trong xanh, ập vào mắt là mùa xuân muôn nơi, thật sự là cảnh đẹp.
Chẳng mấy chốc khách đã lần lượt tới, Minh Yên cáo lỗi với Tần Vũ, đích thân ra đón.
Minh Yên vừa đi, thị tỳ thân cận của Tần Vũ mới đi tới thêm trà cho Tần Vũ, thấp giọng nói: “Nhìn tâm trạng của chủ tử không tệ, chắc hẳn Úc Trắc phi đã đồng ý.”
“Đồng ý thì đồng ý, nhưng vẫn chưa có câu trả lời chính xác, dù sao cũng liên quan tới việc nước, tỷ ấy cũng phải bàn bạc với tiểu Vương gia, chủ cần Úc Trắc phi có thể có suy nghĩ này, chắc hẳn phía tiểu Vương gia không thành vấn đề. Có được sự ủng hộ của Chu gia, phần thắng của chúng ta sẽ lớn hơn chút.” Tần Vũ điềm nhiên nói, tinh thần thả lỏng làm tảng đá lớn trong tim nàng ta được hạ xuống, cả người cũng thư thả dễ chịu hơn.
“Người sẽ bảo vệ Liễu Trắc phi cả đời thật sao? Nếu sau này Liễu Trắc phi sinh hạ hài tử thì sẽ luôn suy tính cho hài tử của mình.” Tỳ nữ hạ giọng.
Tần Vũ nhắm hai mắt lại, chợt cúi đầu xuống, mãi lâu sau mới nói: “Mặc dù Thanh Mi đơn thuần nhưng không ngốc, lúc trước ở Miên thành cũng rất đề phòng ta, mặc dù trong lời nói không che giấu suy nghĩ của bản thân, thế nhưng trong lòng lại biết nặng nhẹ. Giả như sau này muội ấy sinh hạ hài tử, trong lòng biết rõ không phải đối thủ của ta, vì sự an toàn của hài tử, vì sự an toàn của chính muội ấy, muội ấy sẽ không làm việc ngu ngốc. Hơn nữa với sự hiểu biết của ta về muội ấy, khát vọng lớn nhất của muội ấy e rằng chỉ muốn hài tử của mình sau này có thể một đời vinh hoa, còn vị trí trữ quân có lẽ không dám nghĩ tới. Nếu ta có thể đồng ý điều này với muội ấy, muội ấy sẽ không tranh giành với ta. Hơn nữa, muốn tranh cũng không tranh nổi.”
“Nếu Chu gia ủng hộ hài tử của Liễu Trắc phi thì sao? Không thể không đề phòng điều này. Lòng người dễ thay đổi, ai biết bọn họ có thay đổi suy nghĩ không.”
“Chu Hạo Khiên và Úc Minh Yên đều không phải người lòng lang dạ thú, cùng lắm bọn họ chỉ lo cho hậu thế của vương phủ mà thôi, hơn nữa Úc Tắc phi biết tài cán của Liễu Thanh Mi, sẽ không làm việc lỗ mãng.” Chí ít trước mắt thì Tần Vũ thấy được những điều này, còn về sau… Về sau ai mà biết được? Đi một bước nhìn một bước thôi.
Có tiếng nói cười loáng thoáng truyền tới, chủ tớ Tần Vũ không nói nữa, xuyên qua nhánh hoa thưa thấy một đoàn người đang đi về phía này. Cẩn thận đánh giá, thế mà lại là phu nhân của Tả tướng Bùi Khúc Nghĩa, phu nhân của Hữu tướng Phiền Đồng cùng nhau đi tới. Hai người này đều là đối tượng Tần Vũ lỗi kéo, nàng ta lập tức đứng dậy bước ra ngoài đón, theo lý Tần Vũ không cần đứng dậy đón, nhưng bây giờ vẫn nên làm thì hơn.
Bởi vì thời khuê nữ Tần Vũ đã từng gặp qua cả hai vị phu nhân nên lúc này chào hỏi cũng rất thân thiết, mọi người chào hỏi nhau, vừa thi lễ, Minh Yên lại nghe bẩm có người đến, vội vàng cười nói: “Mời hai vị phu nhân ngồi, Minh Yên lại đi đón mọi khách, nơi này đành phiền Tần Trắc phi rồi.”
Minh Yên bình tĩnh như không, một câu đơn giản đã tỏ rõ lập trường với mọi người, có thể nhờ vả Trắc phi của An Thân Vương, đủ thấy quan hệ giữa vị Tần Trắc phi này và Minh Yên không tệ, nếu không rất thân thì ai lại dám nhờ vả Trắc phi của An Thân Vương.
Tần Vũ lập tức mỉm cười, trong lòng thở phào một hơi, trên mặt nở nụ cười nói: “Tỷ đi mau đi, ta và hai vị phu nhân đều quen nhau, vừa hay bọn ta có thể nói chút chuyện riêng.”
Thái độ thân thiết, lời nói gần gũi, trong lòng hai vị Tướng phu quân đều kinh hãi, nhưng trên mặt vẫn cười nói: “Đúng vậy, Úc Trắc phi đi nhanh lên, bọn ta ở đây ngắm hoa uống trà được rồi.”
Minh Yên vội vàng tạ lỗi, dặn dò đám nha hoàn hầu hạ cẩn thận xong mới đi ra ngoài, đi không được bao xa thì nghe thấy sau lưng có tiếng nói cười khe khẽ vang lên, hai đầu mày lập tức giãn ra, Tần Vũ quả là người có thiên phú hợp với môi trường này, nàng nhẹ nhàng bước chân đi đón khách đang dần dần tới.
Lần này Minh Yên mời không nhiều nhưng cũng không ít người, vừa đủ chỗ ngồi trong hoa viên nhỏ, Lan Lăng và Liễu Thanh Mi cũng tới, mấy hài tử ở lại với nhũ mẫu, sáu hài tử cũng rất tưng bừng vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên Minh Yên chính thức mở tiệc, rất nhiều người đều tò mò về vị nữ nhân trong truyền thuyết này, hôm nay Minh Yên đã chú ý ăn vận rất cầu kỳ, nhất thời làm người khác cảm thấy đẹp không gì sánh bằng, khiến cho người ta không dám nhìn gần. Minh Yên nói chuyện hài hước, thái độ hòa nhã, không hề có cảm giác tự cao tự đại, ấn tượng của mọi người về nàng cải thiện hơn chút.
Nha hoàn bà tử bưng rượu thịt lên như nước chảy, mỗi món ăn, mỗi loại rượu đều do Minh Yên đích thân lựa chọn, tất nhiên đều đẹp mắt tỉ mỉ, thơm ngọt ngon miệng. Minh Yên đứng dậy, nhìn mọi người nói: “Thật ra phải mời các vị phu nhân tới chơi từ lâu, trì hoãn tới ngày hôm nay thật sự thất lễ, Minh Yên xin tự phạt một chén rượu trước, mong mọi người thứ lỗi, cũng cảm tạ các vị phu nhân tha thứ cho Minh Yên.”
Minh Yên bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, mọi người không ngờ Minh Yên sẽ khách sáo như vậy, vội vàng nói: “Nói gì thế, Úc Trắc phi khiêm tốn quá rồi, có ai không biết người chăm ba hài tử rất bận rộn chứ…”
Những lời nịnh nọt vang bên tai không dứt, Phiền phu nhân cười nói: “Chúng tôi không nhận nổi lời này của Úc Trắc phi, mặc dù ngày Tết người không tới các nhà chơi nhưng cũng đã lịch sự đáp lễ lại, lễ nghĩa chu đáo, làm người khiêm tốn, các vị phu nhân ngồi ở đây đều biết cả, người nói như vậy khiến chúng tôi phải tìm cái lỗi chui xuống đấy.”
“Phu nhân quá khen, cho dù mọi người hiểu cho ta nhưng chén rượu này cũng không thể không uống.” Minh Yên vừa cười vừa nói, “Xuân năm nay giá lạnh, mặc dù đã đến lễ Hoa Triều nhưng vẫn còn rất nhiều nụ chưa nở rộ, tuy không được muôn hồng nghìn tóa nhưng các vị phu nhân có thể tụ họp lại đây đã là vinh hạnh cho Minh Yên rồi, Minh Yên kính mọi người một chén, ta trẻ tuổi, rất nhiều việc không được chu toàn, mong các vị tỷ tỷ vui lòng chỉ giáo dạy dỗ.”
Trước từng lời nói, hành động của Minh Yên, thiện cảm của mọi người với nàng cũng tăng lên, có ai không biết địa vị bây giờ của Minh Yên là thứ bọn họ ao ước, vậy mà còn có thể khiêm tốn như vậy, quả thật khiến người ta mừng rỡ và rồi bội phục, chỉ có hiền tài không kiêu căng mới khiến người ta kính trọng, lại nghĩ tới đủ mọi loại tin đồn trong chiến loạn liên quan tới Minh Yên, đối với người gặp nhiều tai họa nhưng lại được trời cao ưu ái này, trong lòng có đánh giá khác.
Chủ và khách đều vui vẻ, nâng chén uống rượu, bầu không khí hết sức tưng bừng, mọi người nói tới nói lui cũng mở lòng hơn rất nhiều, thỉnh thoảng lại có người kể mấy chuyện lý thú của Kinh thành làm mọi người cười ha ha một trận. Đúng lúc này Bạch Hinh vội vàng đi tới, cúi người thì thầm vào tai Minh Yên: “Chủ tử, Tứ tiểu thư xông vào.”