Giọng nói của Minh Yên quả quyết mà cũng cố chấp, Chu Hạo Khiên bèn kéo tay nàng, ôm nàng vào lòng, thủ thỉ: “Trời tối đường xá không dễ đi, nàng cứ ngoan trong ở nhà, bọn ta nhất định sẽ tìm được Tứ tỷ tỷ của nàng, nha?”
Minh Yên lắc đầu, túm chặt cổ áo của Chu Hạo Khiên, nói: “Nhìn Tứ tỷ tỷ bình thường cười nói nhỏ nhẹ nhưng thật ra là người cứng đầu, ta đi theo ít nhiều gì cũng có thể khuyên tỷ ấy về giúp chàng. Tứ tỷ phu không biết ăn nói chưa chắc đã có thể khuyên được người trở về. Hạo Khiên, chàng để ta đi theo được không? Ta ở nhà một mình sẽ lo lắng lắm.”
Trước một Minh Yên mong manh như vậy, Chu Hạo Khiên không thể kháng cự lại được, gật đầu nói: “Vậy được rồi, nhưng nàng không được đi linh tinh, trời tối rất nguy hiểm.”
Minh Yên gật đầu, lập tức nói: “Ta đảm bảo.” Ngừng một lát rồi lại nói: “Tứ tỷ tỷ từng nói muốn tới miếu ni cô, chúng ta có nên bắt đầu từ đây không?”
Sắc mặt Chu Hạo Khiên sa sầm, nói: “Sao vừa rồi nàng không nói với Tống Tần?”
Minh Yên hừ lạnh một tiếng, nói: “Không nói cho hắn biết, ta muốn để hắn sốt ruột đấy, để hắn đi tìm rách cả giày luôn, chạy què chân cũng xứng đáng.”
Chu Hạo Khiên nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Minh Yên mà trong lòng giật thót, lau mồ hôi lạnh, may mà mình ra roi thúc ngựa chạy về nhanh, nói rõ chuyện cũ năm xưa, không thì e rằng mình đã bị xử chết rồi. Nữ nhân thích ghi thù này, đúng là… khiến người ta vừa yêu vừa hận! Nhưng mà hắn rất thích, thích nữ nhân yêu hận rõ ràng này.
Chu Hạo Khiên kéo Minh Yên đi đổi y phục gọn nhẹ, nói: “Trời chưa tối, chúng ta mau đi thôi, có lẽ có thể tìm thấy người trước khi trời tối.”
Minh Yên gật đầu, thay đồ nhanh hơn, sau đó nói: “Được rồi, đi thôi.”
Hai người lên xe ngựa từ cửa sau, Chu Hạo Khiên dẫn theo thuộc hạ thân tín, trước khi Minh Yên ra ngoài đã nói lại với Bạch Hinh, vốn Liên Song cũng muốn đi theo nhưng thêm một người lại thêm vướng bận nên Minh Yên không để bọn họ theo, ngược lại còn dặn dò bọn họ nhất định không được quên chuyện mình bảo, dù mình có vội tới mức chân không chạm đất cũng tuyệt đối không để Tần Trắc phi có thời gian thở, thời gian không còn nhiều, phải chiếm trước tiên cơ mới có cơ hội thắng.
Minh Yên và Chu Hạo Khiên vẫn về Úc phủ trước, tìm được Úc Dương, Minh Yên bèn kể lại mọi chuyện, Úc Dương nói: “Tứ tỷ tỷ không về đây, cũng không nhắn với đệ là sẽ về, đệ đi tìm cùng mọi người.” Nói tới đây thì dừng lại, liếc nhìn hai người: “Trước mắt không kinh động tới phụ thân và Cửu di nương, tránh để họ lo lắng.”
Úc Duy Chương mới khỏe lên được chút, Cửu di nương lại phải trông con nhỏ, nếu biết Lan Lăng xảy ra chuyện, có thế nào cũng sẽ hoảng lên, nhưng Chu Hạo Khiên thì lại lấy làm kinh ngạc trước sự tinh tế của Úc Dương, tươi cười vỗ vai cậu, nói: “Được lắm, tiểu tử đệ trưởng thành rồi, chúng ta đi thôi.”
Úc Dương gật đầu, nhấc chân định đi thì lại nghe thấy âm thanh yếu ớt vang lên từ đằng sau: “Nhị đệ.”
Mọi người quay đầu lại nhìn, Úc Dương đã nhanh chân đi tới, người đi ra chính là Úc Đạt đang dưỡng bệnh, sắc mặt tái nhợt, cơ thể gầy yếu, đã lâu rồi Minh Yên chưa gặp y, y không thích gặp người khác, cả ngày ru rú trong phòng, trước kia Minh Yên trở về, y cũng chưa từng ra khỏi viện của mình một bước, không ngờ hôm nay lại lộ mặt.
“Đại ca, sao huynh lại ra đây? Tuy đang là mùa hè nhưng huynh cũng nên mặc thêm áo, sức khỏe của huynh không tốt, đâu phải huynh không biết.”
Minh Yên càng kinh ngạc hơn, không ngờ Úc Dương và Úc Đạt lại thân nhau như vậy, nàng quay đầu liếc nhìn Chu Hạo Khiên, Chu Hạo Khiên cũng kinh ngạc, nhướng mày nói với Minh Yên: “Nhà nàng đúng là ngọa hổ tàng long.”
Minh Yên còn chưa hiểu gì thì đã nghe Úc Đạt nói: “Ra khỏi cửa thành đi về hướng Bắc, trong khe núi có một miếu ni cô ở nơi hẻo lánh, miếu nhỏ nhưng người tốt, có lẽ Tứ tỷ tỷ sẽ tới đó.”
Hóa ra Úc Đạt đã nghe được toàn bộ những gì bọn họ nói, Úc Dương nhìn huynh trưởng, hỏi: “Đại ca, huynh chắc chắn vậy à?”
Úc Đạt mỉm cười, nụ cười kia tựa như tỏa ra ánh sáng rực rỡ lung linh, trong đôi mắt đen láy dập dờn dịu dàng, y cúi đầu nói: “Trước kia Tứ tỷ tỷ từng nói, nếu có một ngày chán ghét thế tục sẽ tới đó xuất gia, chắc không sai đâu. Chỗ đó hẻo lánh không dễ tìm, là một nơi ẩn cư tốt.”
Trong lòng Minh Yên giật thót, không ngờ Úc Đạt và Lan Lăng lại thân thiết đến vậy, Úc Đạt ở trong tâm trí của Minh Yên rất xa cách, y là một nam tử ốm yếu không hay xuất hiện, thỉnh thoảng lộ mặt cũng chỉ đi lướt qua Minh Yên, Minh Yên không quen thân với Úc Đạt, nhưng Minh Yên đã từng dặn Úc Dương quan tâm tới Úc Đạt, bây giờ quan hệ giữa hai người cũng không tệ. Nghĩ đến đây, Minh Yên có hơi vui mừng, khóe môi lộ ra ý cười.
“Đạt ca nhi, vậy đệ biết tên của miếu ni cô kia không?” Minh Yên bước tới dịu dàng hỏi.
Úc Đạt ngẩng đầu nhìn Minh Yên, nữ nhân nổi danh Kinh thành này chính là Thất tỷ tỷ của mình, tỷ tỷ ruột thịt của Úc Dương, nhớ tới lời của Úc Dương, Úc Đạt bèn mỉm cười nói với Minh Yên: “Thất tỷ tỷ, tiểu đệ không biết tên của miếu ni cô kia, chỉ từng nghe Tứ tỷ tỷ vô tình nhắc tới vào mấy năm trước mà thôi.”
Mấy năm trước? Lúc ấy Lan Lăng nhắc tới làm gì? Chắc hẳn lúc ấy Lan Lan còn chưa xuất giá, sao đã có suy nghĩ tới miếu ni cô rồi?
Nhìn Minh Yên nhíu mày, không đợi nàng hỏi, Úc Đạt lại nói: “Lúc Thất tỷ tỷ chưa về phủ, cuộc sống của Tứ tỷ tỷ cũng không được tốt lắm.”
Minh Yên kinh ngạc nhìn Úc Đạt, không ngờ đệ đệ trước mặt này có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hơn nữa còn chủ động giải đáp… Minh Yên sửng sốt, người đệ đệ chưa từng lộ mặt ở trước mặt mọi người này, chỉ với một câu ngắn ngủi đã giải đáp được nghi vấn của Minh Yên.
“Thất tỷ tỷ, tỷ phu đi đường bình an, đoạn đường này khó khăn, trời còn chưa tối nên mau đi thôi.” Giọng của Úc Đạt không lớn mà cũng không nhẹ như lông vũ không có sức nặng, nhưng vẫn có thể chạm tới trái tim mỗi người.
Một người không bước chân ra khỏi cửa nhưng lại biết con đường khó khăn…
Minh Yên liếc nhìn Úc Đạt một cái nữa, lại thấy Úc Đạt nhìn Úc Dương, cười nói: “Chuồng ngựa đã chuẩn bị xong ngựa, đệ mau đi đi, phía phụ thân cứ để ta nói.”
Úc Dương gật đầu, gọi quản gia tới dặn dò: “Đỡ Đại thiếu gia về phòng, sai phòng bếp mang thuốc lên.”
Quản gia lập tức đáp, cẩn thận đỡ Úc Đạt quay về viện.
Nhìn bóng người gầy yếu xa xa, Minh Yên chỉ cảm thấy người đệ đệ này thật xa lạ.
“Dương ca nhi, Đạt ca nhi đệ ấy…” Minh Yên nói được nửa thì ngừng lại không biết nên hỏi tiếp kiểu gì, ngước mắt nhìn Úc Dương.
Úc Dương nhìn Minh Yên, cười hì hì, bấy giờ mới nói: “Tỷ à, Đại ca là nhân tài không được trọng dụng, nếu có sức khỏe thì tốt biết bao nhiêu.”
Minh Yên lập tức hiểu ra, nói với Úc Dương: “Đệ đi dẫn người ra đi, bọn ta chờ đệ ngoài cửa”.
Úc Dương gật đầu, xoay người đi.
Lên xe ngựa, Chu Hạo Khiên nheo mắt nhìn Minh Yên, cười hì hì nói: “Cũng có lúc nàng nhìn lầm.”
Minh Yên tức giận liếc xéo hắn, nói: “Ta đâu phải thần tiên, lúc còn ở trong phủ chỉ lo tự bảo vệ bản thân, quả thật không chú ý tới Đạt ca nhi, không ngờ Đạt ca nhi lại xuất sắc như vậy, chỉ tiếc sức khỏe không được tốt.”
Chu Hạo Khiên mím môi, nói: “Quả thật đáng tiếc, có lẽ nàng còn chưa biết chuyện này, lúc ba Vương chiến loạn, Úc phủ có thể an toàn không thể không nhắc tới công của vị đệ đệ ma ốm này của nàng, chỉ tiếc người này không muốn nổi danh, Dương ca nhi học được rất nhiều từ đệ ấy đấy.”
“Chàng chưa từng nói với ta chuyện này.” Minh Yên cả kinh.
“Dương ca nhi chỉ nói với ta là có người giúp đỡ, lúc ấy ta chưa hỏi người kia là ai, Dương ca nhi cũng có vẻ không muốn nói, hôm nay vừa thấy, trong lòng lập tức biết đó là Úc Đạt.” Chu Hạo Khiên bình tĩnh nói, tuy giọng nói nhẹ nhàng nhưng Minh Yên vẫn nghe ra được nuối tiếc trong đó.
Đúng vậy, dù có tài hoa kinh người nhưng mệnh không kéo dài vĩnh viễn, tóm lại vẫn đáng tiếc, Minh Yên vén màn xe lên nhìn về phía cổng lớn, biết rõ Úc Đạt không còn ở đó nhưng vẫn nhìn, đôi mắt đen láy không ngừng quẩn quanh trong đầu.
Úc Dương nhanh chóng cưỡi ngựa đến, bên cạnh còn kéo theo một con ngựa, nhìn buồng xe cười nói: “Tỷ phu, sao một nam nhi đại trượng phu có thể ngồi trong xe ngựa, ra cưỡi ngựa với tiểu đệ nào?”
Minh Yên tức giận, vén màn xe lên nói với Úc Dương: “Xem ta xé rách miệng đệ, miệng lưỡi giảo hoạt hơn rồi đấy.”
Úc Dương nhìn dáng vẻ tức giận của Minh Yên thì cười ha ha, nói: “Tỷ tỷ à, tỷ đừng gay gắt quá, ít nhiều gì tiểu Vương gia cũng cần thể diện chứ, đúng không?”
“Ai không cho chàng ấy thể diện, tự chàng ấy vào xe ăn vạ ấy chứ, đệ đừng có vu oan cho ta.” Minh Yên hờn dỗi nói, nhưng ánh mắt nhìn Úc Dương càng thêm dịu dàng, khóe miệng càng cười tươi hơn, người thân của nàng đều phải hạnh phúc, Lan Lăng, tỷ chờ ta, đừng làm việc gì ngốc nghếch, sao tỷ có thể từ bỏ hạnh phúc của mình dễ dàng như vậy, khó khăn lắm chúng ta mới đi đến được ngày hôm nay, sao có thể nói bỏ là bỏ chứ.
Chu Hạo Khiên đi ra khỏi buồng xe xoay người lên ngựa, khóe miệng nhếch lên, ngước mắt nhìn Úc Dương nói: “Nam nhân phải tốt với nữ nhân mình yêu, phải chiều chuộng nàng ấy, lo ánh mắt người đời làm gì? Đệ nhìn tên Tống Tần hồ đồ không biết quý trọng kia đi, bây giờ lửa sém lông mày, ta thấy hắn xứng đáng lắm.”
Úc Dương cười ha ha, giơ roi lên thúc ngựa chạy nhanh, nghe thấy tiếng cậu nói vọng từ xa: “Tỷ phu, nếu để người khác nghe thấy lời này của tỷ phu thì kiểu gì cũng bị mấy lão phu tử kia răn dạy.”
“Tiểu Vương gia ta thích làm cái gì thì sẽ làm cái đó, mặc kệ hết…”
Minh Yên ở trong xe nghe hai người nói chuyện mà vành mắt rưng rưng, ánh mắt của người đời đã từng hủy hoại hạnh phúc và sinh mệnh của nàng, sau này sống lại, trời cao ban cho nàng một người không sợ thế tục, phải chẳng vận mệnh đã được an bài từ trước.
Lan Lăng, nếu nghe được tiếng lòng của ta, tỷ tuyệt đối không được làm chuyện ngốc nghếch, sống trong thế gian như vậy mà ta vẫn có thể có được hạnh phúc của mình, ta tin chỉ cần tỷ cố gắng thì cũng sẽ có được hạnh phúc của mình thôi.