Lão Vương phi đứng trên lầu của cổng thành không khỏi siết chặt nắm đấm, Liễu Thanh Mi mở to con mắt nhìn cảnh ngoài thành, mãi lâu sau vẫn không khép được miệng.
Trong cát bụi có tiếng người hô vang, Tống Tiềm ngăn trước ngựa của Chu Hạo Khiên, nổi giận nói: “Đệ dựa vào đâu mà có thể tin tưởng tin tức này là thật? Trên cổng thành kia là đệ muội? Đây rõ ràng là gian kế của kẻ địch, kẻ địch đã bày thiên la địa võng đợi đệ chui vào, đệ còn không mau trở về cho ta.”
“Dù có đúng hay không ta cũng phải đi xem, huynh có ngăn cản ta thì ta cũng phải đi.” Hai mắt Chu Hạo Khiên đã đỏ ngầu, mấy ngày nay mãi vẫn chưa tìm được Minh Yên, ở cổng thành Nam của Kinh thành lại đột nhiên có tin tức, nói hôm nay sẽ trói Minh Yên trên cổng thành, nếu Chu Hạo Khiên không chịu đầu hàng sẽ chặt đầu, Chu Hạo Khiên biết được tin tức này thì sao có thể bình tĩnh được? Hắn nổi giận đến phát điên rồi, đây quả thực là khinh người quá đáng.
“Đệ không động não à, lâu nay không có tin tức của đệ muội chứng tỏ nơi muội ấy trốn rất an toàn. Bây giờ là lúc ba quân đang kìm kẹp lẫn nhau, đột nhiên xuất hiện tin tức của đệ muội, đến thằng ngốc cũng biết trong này có điều mờ ám, đệ không được để tin tức này che mờ đôi mắt, không cứu được đệ muội còn kéo bản thân vào, nếu đệ muội biết sẽ đau lòng thành thế nào? Đệ nhìn lão Vương phi đi, bà ấy đang đứng trên thành lầu nhìn đệ, bây giờ đệ không chỉ có một mình, đệ còn có lão Vương phi, còn có ba hài tử, có đệ muội, đệ tỉnh táo lại đi.”
“Nếu là Tiểu Yên Nhi thật thì sao đây? Chắc chắn hắn đang mong ta đi cứu nàng ấy, để ta đi nhìn một chút thôi, nhìn một chút thôi.” Chu Hạo Khiên nhìn Tống Tiềm, trong mắt mang theo sự khẩn khoản cầu xin.
Bản thân Tổng Tiềm cũng hận không thể thúc ngựa đi xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không thể, Chu Hạo Khiên cũng không thể. Tống Tiềm nghiến rằng nói: “Hạo Khiên, đệ tin ta lần này đi, ta cá chắc chắn người kia không phải đệ muội. Túc Thân Vương tung ra chiêu này lúc này chẳng qua là muốn chúng ta chủ động xuất kích rơi vào cạm bẫy của hắn mà thôi. Đệ về cùng ta đi, chúng ta cùng nghiên cứu cách công thành, thật sự không được thì sẽ tính tới nước liên thủ với Tương Thân Vương cùng công thành.”
Chu Hạo Khiên kinh ngạc, nói: “Liên thủ với Tương Thân Vương cùng công thành, chẳng lẽ huynh muốn chắp tay nhường ngai vàng cho người ta? Chắc chắn Tương Thân Vương sẽ không làm chuyện hại mình lợi người, không được!”
“Chẳng lẽ trước mắt còn có cách khác?” Tống Tiềm cũng tiếc thương cho tính mệnh của mấy vạn binh sĩ dưới tay mình, sao có thể muốn làm gì thì làm?
Chu Hạo Khiên ngẩng đầu nhìn Tống Tiềm, nghiến răng nói: “Ta để lại Tam Nương cho huynh, trong tay muội ấy có binh phù có thể hiệu lệnh Phi Ưng vệ, ta chỉ dẫn theo Phượng Thủy và Lạc Bạch đi thám thính, nếu người kia không phải là Minh Yên, bọn ta sẽ lập tức trở về, ta không thể cứ ngồi yên một chỗ không đoái hoài tới. Tổ mẫu của ta giao lại cho huynh, nếu không may ta không về được, ta không nói huynh cũng sẽ đối đãi tốt với lão nhân gia, ta xin từ biệt, dù là cạm bẫy thì ta cũng phải xông vào.”
Tống Tiềm cuống lên, tên ngu này! Hắn nghiêng người sang, kéo chiến giáp của Chu Hạo Khiên lại, ngựa của hai người không ngừng va chạm. Tống Tiềm nói: “Được, đệ muốn đi ta không ngăn đệ, tổ mẫu của đệ có ta thay đệ chăm sóc, đệ chết có ta nhặt xác cho đệ, nhưng đệ muốn đi thì cũng phải đợi đến khi trời tối, Túc Thân Vương sẽ không ra tay khi không thấy đệ xuất hiện, hắn giăng lưới chính vì con cá lớn là đệ, bây giờ chỉ còn mấy canh giờ nữa là trời tối rồi, chẳng lẽ có mấy canh giờ mà đệ cũng không đợi được?”
Trời tối thì cơ hội chạy trốn sẽ tăng lên, Tống Tiềm không thể ngăn cản Chu Hạo Khiên đi, nhưng ít nhất hắn có thể kéo dài thêm mấy canh giờ, điều binh khiển tướng cố gắng hết sức bảo vệ an nguy cho Chu Hạo Khiên.
Nhìn Tống Tiềm đã xanh xám mặt mày, bàn tay đang nắm chặt tay mình nổi lên gân xanh, trong ánh mắt là lửa giận và bi thương không tài nào che giấu, Chu Hạo Khiên dần tỉnh táo lại, khẽ gật đầu, nói: “Đợi khi trời tối ta sẽ đi.”
*****
“Cái gì?” Minh Yên nhìn Chung Dực bật thốt lên: “Huynh nói thật chứ?”
Chung Dực im lặng gật đầu, nhìn Minh Yên hồi lâu rồi mới nói: “Bọn họ không bắt được nàng, chỉ có thể dùng thủ đoạn này lừa Chu Hạo Khiên. Phu thê hai người tình sâu nghĩa nặng, dù biết người trên cổng thành kia chưa chắc là nàng, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, tên ngốc kia chắc chắn sẽ lao vào.”
Minh Yên ngã ngồi trên ghế, lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy? Dù sao cũng là một Vương gia, chẳng lẽ không sợ người đời cười chê? Vạn dân phỉ nhổ?”
“Tuyên Đế nằm trong tay Túc Thân Vương, giờ đang là tình cảnh ép buộc Thiên Tử ra lệnh cho chư hầu. Vũ Ninh Vương cũng đang bị giam lỏng, phủ Vũ Ninh Vương đã bị trọng binh bao vây, nếu không phải từ trước đến nay Vũ Ninh Vương và tiểu Vương gia không hòa thuận thì đã bị đẩy lên đầu thành từ lâu rồi. Bây giờ toàn bộ Kinh thành đều bị Túc Thân Vương khống chế, nàng cho rằng còn có thể dễ dàng phản kháng?” Nói đến đây Chung Dực dừng lại, nói tiếp: “Túc Thân Vương đã không còn là Túc Thân Vương ta quen biết trước đây, bây giờ xung quanh ngài ấy đều là tiểu nhân nịnh thần, thế mà lại lấy tính mạng của một phụ nhân ra để uy hiếp đối thủ, cho dù có được thiên hạ cũng sẽ bị người người phỉ báng, nếu lúc này ta còn ở bên Vương gia chắc chắn sẽ liều chết can gián, ai chiếm được lòng dân sẽ giữ vững thiên hạ, bây giờ ba Vương đang ở thế giằng co, dù Túc Thân Vương có được Kinh thành nhưng lại bất ổn hơn người khác, nếu có thêm Tống Thanh Bình ở bên sàm ngôn, có thể đi tới nước này cũng là điều hiển nhiên, chỉ là đã tận tâm làm việc, hao tâm tổn trí khổ mưu lâu như vậy, bây giờ lại càng ngày càng xa tôn chỉ lúc trước.”
Chung Dực vốn là đại tướng đắc lực dưới trướng Túc Thân Vương, có dũng có mưu, từng được người khác khen ngợi hậu sinh khả ủy, con giỏi hơn cha.
Bây giờ Chung Dực phản bội Túc Thân Vương, e rằng ngay cả Chung Lương cũng bị nghi kỵ, nếu như có Chung Lương bên cạnh hẳn là Túc Thân Vương cũng không đi tới nước đường này.
Chung Dực nhìn Minh Yên, hạ quyết tâm nói: “Ta phải đi, nàng cũng tự bảo trọng.”
“Đi? Huynh đi đâu?” Minh Yên thót tim, có một dự cảm không tốt.
“Muốn đưa nàng ra ngoài thành, ta chỉ có thể trở lại bên Túc Thân Vương. Ta biết nếu Chu hạo Khiên chết, cả đời này của nàng cũng chết tâm, ta chỉ hi vọng nàng vui vẻ hưởng thụ tuổi già. Hơn nữa, với tình nghĩa giữa ta và Túc Thân Vương, ta cũng không thể để ngài ấy càng ngày càng đi xa con đường tranh vị, bị người đời phỉ nhổ. Gặp lại, nàng và ta là hai người xa lạ, là địch không phải bạn, trên chiến trường không cần tiểu Vương gia thủ hạ lưu tình, cả hai đều vì chủ, vì nỗi lòng riêng.”
Nói đến đây Chung Dực có hơi áy náy, trầm mặc nói: “Vì nàng, ta đã làm tổn thương Túc Thân Vương, để tiểu nhân vây quanh ngài ấy, ta không thể nhìn nàng chết, cũng không thể nhìn Túc Thân Vương bại trận, đợi ta đưa nàng ra khỏi thành xong, giữa hai ta không còn liên quan, là địch không phải bạn.”
Minh Yên nhìn Chung Dực, giống như lúc này mới quen biết hắn vậy, một câu là địch không phải bạn bóp nghẹt trái tim khiến Minh Yên khó chịu, vô thức nói ra: “Huynh đi cùng ta không được sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều kinh sợ, Chung Dực nhìn Minh Yên, khuôn mặt nở nụ cười tươi như hoa nở rộ, trong đôi mắt u ám như có một tia nắng chiếu vào, phản chiếu cả người sáng bừng lên. Minh Yên bối rối muốn giải thích, thật ra nàng không có ý đó, nhưng khi nhìn thấy nụ cười ấy của Chung Dực thì nhất thời không mở miệng nổi, đã rất lâu rồi không nhìn thấy hắn cười rạng rỡ như vậy, ở sâu trong thâm tâm của nàng, Chung Dực luôn rực rỡ như vậy, nụ cười như thế mới hợp với hắn.
Thiên ngôn vạn ngữ giữ ở trong lòng, vành mắt cay cay, Minh Yên vội cúi đầu, không muốn Chung Dực nhìn thấy nàng bối rối.
“Ta biết, ta là người mang tội đáng chết vạn lần, ta không biết tại sao nàng biến thành Úc Minh Yên, và cũng không muốn biết. Trong lòng ta, nàng mãi là Nhụy Nhi của ta, hôm đó nàng chết, ta không đến để nhìn nàng lần cuối, sau khi nàng chết, ta không thể giữ được hẹn thề giữa đôi ta mà cưới Lan Cúc, cho dù mấy năm nay ta không có một khắc nào quên nàng, nhưng tình cảm của đôi ta đã bị tro bụi phủ kín, do ta tự tay rải bụi. Nàng có thể gặp được Chu Hạo Khiên, được hắn thật lòng yêu thương, hai người có thể hạnh phúc, ta đã cảm thấy đời này không còn gì để hối tiếc, ta không thể cho nàng, cũng không cho nổi, nhưng Chu Hạo Khiên đã làm được, nàng chọn hắn là điều chính xác.”
“Bây giờ điều ta có thể làm là bảo vệ nàng an toàn, để nàng bình an trở về bên cạnh hắn, cả nhà được đoàn tụ. Sau này mỗi người đều có chủ của mình, trong chiến tranh, ta sẽ không yếu lòng nương tay, ta đã phản bội Túc Thân Vương một lần, nửa đời sau của ta thuộc về ngài ấy, dù có tử chiến nơi sa trường cũng coi như chuộc lại lỗi lầm của ta. Đời này của ta là một sự thất bại, yêu nàng bằng cả sinh mạng mà lại hại nàng mất mạng, cũng không thể thực hiện lời hứa sống không chung chăn nhưng chết chung quách, trung thành với Vương gia nhưng lại vì nàng mà phản bội ngài ấy, hại ngài ấy bị tiểu nhân thao túng, khiến gia tộc hổ thẹn. Bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu, ta đều làm hết, người như ta đáng bị đầy xuống Địa ngục.”
“Nhụy Nhi, nói với Chu Hạo Khiên, khi gặp lại trên chiến trường, ta sẽ không nương tay, nếu hắn có lòng tốt cũng là tự tìm đường hết. Tuy Chung Dực ta bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu, nhưng tự nhận vẫn là tướng tài, ngày giao đấu nơi sa trường, chắc chắn sẽ dốc toàn lực giúp Vương gia tranh đoạt thiên hạ này!”
Minh Yên không kìm được mà nghẹn ngào, tại sao chuyện lại đi tới bước đường này? Tại sao cuối cùng bọn họ vẫn là kẻ thù khác trận tuyến? Tại sao giữa dòng người tập nấp, hắn và nàng lại đi trên hai con đường càng ngày càng xa nhau?
Bất nhân, bất nghĩa, bất trung, bất hiếu… Sao Chung Dực có thể nói bản thân mình tới mức thậm tệ như vậy?
Minh Yên nghẹn lời rơi nước mắt, ngẩng đầu nhìn Chung Dực, mãi lâu sau mới nói: “Tại sao lại đi đến bước đường hôm nay? Huynh không thể từ bỏ cuộc chiến giành thiên hạ này sao?”
“Vương gia đối với ta ân trọng như núi, Chung Phi nương nương coi ta như con ruột, gia tộc Chung thị đã gắn chặt với Túc Thân Vương, có nhục cùng nhục, có vinh cùng vinh. Ngày nàng gả cho Chu Hạo Khiên đã xác định chúng ta là kẻ địch, khác chiến tuyến, có chủ của riêng mình.” Chung Dực nhắm mắt, thở dài một hơi, dường như đang thở ra toàn bộ phiền muộn bao năm qua tích tụ trong lòng.
“Nàng đợi tin tức của ta, sau khi trời tối ta lập tức đưa nàng ra khỏi thành.” Chung Dực không cho Minh Yên có cơ hội khuyên nhủ, bước nhanh ra ngoài.
Dưới ánh mặt trời sáng chói, nhìn bóng dáng dần đi xa, vành mắt đã đong đầy nước mắt, rời đi lần này không thể gặp lại nhau nữa, hai người bọn họ đã từng bước từng bước đi về hai đầu chiến tuyến…
*****
Phượng Thủy nhìn mọi người, lặp lại: “Nữ tử trên cổng thành kia đã được đưa xuống, tận mắt ta chứng kiến, ta còn thấy Chung Dực đứng trên cổng thành.”
Biến hóa bất ngờ khiến mọi người nhất thời hoang mang, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chu Hạo Khiên cau mày nhìn Tống Tiềm, nghiến răng nói: “Minh Yên ở trong tay Chung Dực, bây giờ Chung Dực lại đứng trên cổng thành, có phải đại biểu cho việc Minh Yên đã rơi vào tay Túc Thân Vương rồi không?”
Nếu trước đó mọi người vẫn chưa xác định được nữ tử trên cổng thành có phải là Minh Yên hay không, thì giờ đây, với sự xuất hiện của Chung Dực, Chu Hạo Khiên đã có thể chắc chắn khẳng định, lần này Minh Yên đã rơi vào tay Túc Thân Vương thật rồi.
Tống Tiềm biến sắc, vỗ bàn đứng dậy nói: “Lập tức tập hợp, toàn quân chờ hiệu lệnh.”
Nhưng lần này Chu Hạo Khiên lại ngăn Tống Tiềm lại, nhỏ giọng nói: “Khoan đã.”
Mọi người kinh ngạc nhìn Chu Hạo Khiên, không biết tại sao lúc này hắn lại có thể bình tĩnh như vậy? Mọi người đều không biết bí mật Minh Yên sống lại, không biết gút mắc giữa Minh Yên và Chung Dực, nhưng Chu Hạo Khiên biết, Chu Hạo Khiên cảm thấy Chung Dực không phải là loại tiểu nhân hèn hạ, sao có thể trùng hợp như vậy, trên cổng thành vừa xuất hiện một Minh Yên, Chung Dực lập tức lộ mặt, còn đích thân đưa nữ tử kia xuống?
Trong này dường như đang ám chỉ một thông điệp, Chu Hạo Khiên phải suy ngẫm kỹ, hắn phải tỉnh táo.
“Phượng Thủy, ngươi phải chú ý động tĩnh của Kinh thành, nếu ta đoán không nhầm, không lâu nữa sẽ có sứ giả đến đây.” Chu Hạo đột nhiên mở hai mắt, ngẫm nghĩ một hồi thì đột nhiên hiểu ra, Chung Dực có thể làm tới nước này vì Minh Yên, Chu Hạo Khiên rất bội phục, cảm kích, là nam nhân như vậy, không uổng Minh Yên đã từng yêu hắn một kiếp.
Trong đại sảnh yên tĩnh, mọi người nhìn Chu Hạo Khiên với ánh mắt khó hiểu, không rõ tại sao hắn lại nói như vậy.
Tất nhiên Chu Hạo Khiên không thể nói rõ ngọn nguồn, đành phải nói: “Chung Dực này là người có tài trí, hắn biết hành động lần này của Túc Thân Vương chắc chắn sẽ làm mất lòng dân, dùng nữ nhân để uy hiếp, cách làm ti tiện cỡ này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới danh dự của Túc Thân Vương, cho nên hắn mới đứng ra ngăn cản. Chung Dực lộ diện lần nữa, cũng có nghĩa chúng ta lại thêm một kẻ địch mạnh. Túc Thân Vương có Chung Dực như mãnh hổ thêm cánh, chúng ta phải cẩn thận.”
Sắc trời dần tối, quả nhiên Phượng Thủy trở về, sau lưng dẫn theo một tên lính.
“Túc Thân Vương phái sứ giả tới.” Ánh mắt Phượng Thủy nhìn Chu Hạo Khiên mang theo sự sùng bái, người này đúng là thần cơ diệu toán.
Binh sĩ kia tiến lên một bước, hai tay trình một phong thư, dõng dạc nói: “Tiểu nhân là thị vệ dưới trướng Túc Thân Vương, phụng lệnh Vương gia gửi tới Vương gia một phong thư, xin Vương gia xem qua.”
Chu Hạo Khiên tự tay nhận thư, sau đó cung kính đưa cho Tống Tiềm, lúc này mới hỏi thị vệ kia: “Còn chuyện gì khác không.”
“Thuộc hạ phụng lệnh Chung đại tướng quân, có lời chuyển tới tiểu Vương gia.” Thị vệ kia quá bạo gan, vậy mà dám nhìn thẳng Chu Hạo Khiên không chút sợ hãi.
“Chung Đại tướng quân là chỉ vị nào? Chung Lương Đại tướng quân hay Chung Dực Đại tướng quân mới nhậm chức?” Lúc này Chu Hạo Khiên như khôi phục lại dáng vẻ vui tươi trước kia.