Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Tiềm tuyển phi, mặc dù chỉ là một Trắc Phi nhưng dù sao cũng gả vào Hoàng gia, nói không chừng tương lai có thể một bước lên trời làm hậu phi, mặc dù bây giờ Tống Tiềm không phải ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị Hoàng đế, nhưng mọi người đều hiểu một đạo lí, đó là đầu cơ, thế nào là đầu cơ? Chính là những người có khả năng ngồi lên hoàng vị cạnh tranh quá ác liệt, tất cả bỏ mình, cuối cùng kẻ vô dụng lại được hưởng lời.

Theo tình thế tiến triển trước mắt, không ai dám nói như vậy, nhưng chắc chắn mọi người nghĩ có thể gả vào vương phủ thì sẽ có hi vọng, cho nên tìm đủ mọi cách, cố để chui vào cho bằng được.

Những năm gần đây, Tần Trắc phi và Mục Trắc phi âm thầm chèn ép Tống Tiềm không ít, nữ nhi của hai nhà này không có lấy một tia hi vọng, dù từng dò hỏi qua Minh Yên nhưng đã bị Minh Yên từ chối khéo. Bây giờ người nhà mẹ đẻ tới, có lẽ hai người này muốn xem Minh Yên có giúp người nhà mẹ đẻ đi cửa sau không, làm việc không công bằng là không được, người bên nhà chồng, người nhà mẹ đẻ, ít nhất cũng phải nhìn xem có đồng đều không, nếu bên trọng bên khinh chắc chắn Minh Yên sẽ bị quở trách.

Nhưng Minh Yên có hơi ngạc nhiên, trước giờ Nhị phu nhân không phải là người nói năng mạch lạc, nhưng hôm nay khác hẳn với ngày thường, cứ như được vị cao nhân nào đó chỉ điểm, nghĩ vậy Minh Yên thầm cười khẩy, ngoại trừ vị kia thì ai lại muốn đối phó với nàng chứ.

Trong lòng đã có dự liệu, Minh Yên dần bình tĩnh lại, nói với tiểu nha hoàn kia: “Mau mời người vào.”

Vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng màn cửa vang lên, Minh Yên ngước mắt lên nhìn thì thấy Tần Trắc phi và Mục Trắc phi cùng đi tới. Tần Trắc phi vẫn không làm cao như trước giờ, mặc y phục rất nhã nhặn, màu áo viễn sơn khiến người ta cảm thấy có hơi lạnh lùng nhưng vẫn khó át đi khí chất thanh tao. Mục Trắc phi thì vẫn hiện ra vẻ quý phái, áo sợi vàng lộ ra ngoài áo khoác lông màu lam nhạt, thật sự xa hoa bức người.

Hai người vừa bước tới, Nhị phu nhân và Tam phu nhân đều đứng dậy, mọi người chào hỏi nhau một hồi rồi ngồi xuống.

Mục Trắc phi nhìn quanh, đợi nha hoàn dâng trà xong mới nói: “Nghe nói có Nhị phu nhân và Tam phu nhân nhà thông gia tới chơi, ta và Tần tỷ tỷ qua nói chuyện với hai vị thông gia một lát, không quấy rầy mọi người chứ?”

“Xem mẫu phi nói gì kìa, đều là người một nhà quấy rầy cái gì chứ, nhiều người càng vui hơn mà.” Minh Yên mỉm cười, mắt long lanh nhìn, ý cười đượm môi.

Mục Trắc phi nhìn Minh Yên, muốn nói gì đó rồi lại thôi, đành nâng chén trà nhấp một ngụm, Tần Trắc phi ở bên cạnh lại đánh giá Nhị phu nhân, lại thấy vẻ oán hận không hề che giấu trên mặt Nhị phu nhân, giống như vừa bị chọc tức vậy, lại nhìn sang Tam phu nhân trông vẫn bình thường, trong lòng ngẫm nghĩ, đầu mày mang theo ý cười điềm nhiên.

Thật ra, trong lòng Tần Trắc phi có hơi khinh bỉ, dù sao cánh cửa của Úc phủ cũng chỉ đến đó, nếu không phải Chu Hạo Khiên khăng khăng muốn cưới thì Minh Yên có thể ngồi lên vị trí Trắc phi sao? Tần Trắc phi cũng không thực sự muốn gả nữ nhi nhà mình vào phủ An Thân Vương, chẳng qua Tần Trắc phi nghĩ đến Úc Minh Yên được nâng vào vương phủ Vũ Ninh, người của Úc phủ thể nào cũng hão huyền có thể gả nữ nhi vào phủ An Thân Vương, bà ta cố ý tới tìm Minh Yên để nhìn xem, muốn làm khó Minh Yên, nếu nàng dám bên trọng bên khinh, chắc chắn lão Vương phi sẽ không vui.

Cho nên nghe nói Nhị phu nhân, và Tam phu nhân, tới, Tần Trắc phi lập tức đánh tiếng với Mục Trắc phi, hai người “tình cờ” gặp nhau trên đường!

Mấy người cười cười nói nói, chẳng mấy chốc nhắc tới chuyện An Thân Vương tuyển Trắc phi, Minh Yên biết hai người này không có ý tốt, lập tức nhìn Tam tphu nhân,, Tam phu nhân, tinh ý hơn Nhị phu nhân nhiều, lúc này người một nhà tất nhiên phải đoàn kết lại.

Thật ra Tam phu nhân đã nhận ra điều bất thường từ sớm, lúc này bắt gặp ánh mắt của Minh Yên thì vỡ lẽ, cười nói: “Bọn ta cũng nên về rồi, trong nhà còn rất nhiều việc, Thất cô nãi nãi đang có thai cần phải nghỉ ngơi nhiều.” Nói rồi quay sang nhìn Nhị phu nhân: “Nhị tẩu, chúng ta về thôi, Đại tẩu dặn chúng ta đi sớm về sớm, còn việc quan trọng cần làm.”

Nhị phu nhân không vui, đáp lại Tam phu nhân: “Vội cái gì, ngồi thêm chút nữa đã.”

Minh Yên vô cùng tức giận, Nhị phu nhân ngu quá thể mà, thật sự không nhìn ra hai người Tần Mục trắc phi kia không có ý tốt à? Nghe Tam phu nhân bảo vậy, Minh Yên cười một tiếng, nói: “Có việc sao? Con nghe nói hình như chuyện của Nhị thúc giải quyết rồi mà?”

Nhị phu nhân bật dậy, cười nói: “Vậy bọn ta về đây, Thất cô nãi nãi nghỉ ngơi cho khỏe.” Ngừng một lát, Nhị phu nhân vẫn không nhịn được nói ra: “Thất cô nãi nãi suy nghĩ kĩ lại đi, không phải đều là người một nhà sao?”

Minh Yên bóp chặt chén trà trong tay, bình tĩnh đáp: “Nhị thẩm thẩm, mới nãy đã nói rất rõ rồi, Minh Yên không giúp được chuyện này thật, Hoàng gia tuyển Trắc phi, ai dám tham dự vào? Nếu Nhị thẩm thẩm có tài thông thiên thì tìm cách khách đi, tiểu Vương gia không có ở nhà, Minh Yên không đi đâu hết.”

Nhị phu nhân nghe Minh Yên nói tuyệt tình như vậy, sắc mặt lập tức sa sầm, đang định nói gì đó thì Tam phu nhân kéo Nhị phu nhân lại: “Nhị tẩu, hôm nay chúng ta chỉ tới thăm Thất cô nãi nãi thay Đại tẩu, sao tẩu lại nói những lời này, Thất cô nãi nãi nói không sai đâu, ai dám can thiệp vào chuyện Hoàng gia chứ? Tẩu đừng làm khó Thất cô nãi nãi nữa.”

Lúc này Tần Trắc phi khẽ cười một tiếng, nói: “Tiểu Vương gia và An Thân Vương quen thân giúp chút chuyện này chắc không có vấn đề gì, Úc Trắc phi cẩn thận quá rồi.”

“Nói thôi chứ không chắc chắn sẽ được chọn, nhưng dù sao cũng phải cố gắng, đúng không? Dù không được làm Trắc phi thì làm di nương cũng tốt.” Nhị phu nhân vội đệm lời Tần Trắc phi, như thể có cùng chung mối thù vậy.

Minh Yên thật sự lạnh lòng, nhẹ nhàng nói: “Tần Trắc mẫu phi nói nghe nhẹ nhàng thật đó, tức phụ như con, lúc trượng phu không có ở nhà thì nên giữ đúng bổn phận ở yên trong nhà, hơn nữa còn đang mang thai, lại không phải chỉ mang thai một đứa, Tần Trắc mẫu phi nói vậy là có ý gì đây? Chẳng lẽ người muốn con vác cái bụng to này đi gặp một nam nhân chưa thành thân trong khi trượng phu của con không có nhà? Dù nam nhân này tình như thủ túc với trượng phu của con thì không phải con cũng nên tránh mặt sao? Nếu Tần Trắc mẫu phi cho rằng chuyện này chẳng to tát gì, vậy người đứng ra giúp Nhị thẩm thẩm của con chắc không sao đâu nhỉ?”

Tần Trắc phi ngẩn người, không ngờ Minh Yên lại thẳng thừng như vậy, Mục Trắc phi ở bên cạnh thì vui ngất trời, Tần Trắc phi cũng nên nếm trải cảm giác mình từng chịu, đừng nghĩ bà ta đến xem trò cười của Minh Yên, kì thực bà ta muốn xem Minh Yên còn nhịn Tần Trắc phi được nữa không, hai người này mà đấu đá lẫn nhau thì không thể tốt hơn, bà ta sẽ vui vẻ ở bên cạnh xem náo nhiệt.

Lời của Minh Yên thật sự rất nghiêm trọng, nếu Tần Trắc phi xử lí không tốt vậy chẳng khác nào đang xúi Minh Yên không tuân thủ nữ tắc, tội danh này rất nặng, Tần Trắc phi cũng không gánh nổi, bởi vậy nghe Minh Yên nói thế lập tức tránh nặng tìm nhẹ: “Ta cũng chỉ có ý tốt thôi, nếu con có thể giúp thì giúp một câu, dù sao cũng là người một nhà, đâu thể khôn nhà dại chợ bạc tình bạc nghĩa được chứ.”

Nói Minh Yên không giúp đỡ tức là người bạc tình bạc nghĩa, thật sự quá chua ngoa. Nhưng từ đầu đến cuối Tần Trắc phi vẫn giữ nguyên nụ cười hiền hậu, khiến người ta hiểu lầm ý của nàng, Nhị phu thân thì là loại không có đầu óc, nghe Tần Trắc phi nói thế lập tức phụ họa theo: “Đúng đó, người một nhà mà, nói giúp một câu thôi có gì khó đâu?”

Lần này Minh Yên nổi giận thật rồi, nhìn Nhị phu thân hỏi: “Người một nhà? Người một nhà mà Nhị thẩm thẩm lại bảo con vác cái bụng lớn này đi gặp nam nhân trong khi trượng phu của con không có ở nhà, người một nhà mà Nhị thẩm thẩm muốn con mạo hiểm tính mạng can thiệp vào chuyện của Hoàng gia, người một nhà mà Nhị thẩm thẩm có thể dồn con vào chỗ khó như vậy sao? Nếu thời khắc này đứng trước mặt người là nữ nhi do người sinh, Nhị thẩm thẩm vẫn bảo muội ấy đi mạo hiểm sao?”

Nhị phu thân thấy Minh Yên tức giận ra mặt thì sợ rúm người lại, nhất thời nghẹn họng không nói ra lời.

Minh Yên vừa cười vừa nói: “Nhị thẩm thẩm nói sướng miệng thật đấy, Minh Yên đã nói ngay từ đầu rồi, con không dám can thiệp vào chuyện của Hoàng gia, Nhị thẩm thẩm mời cao nhân khác đi.” Nói rồi nàng quay sang nhìn Tần Trắc phi: “Chẳng lẽ Tần Trắc mẫu phi không sợ con liên lụy đến vương phủ à? Giật dây Nhị thẩm thẩm cãi nhau với con để làm gì? Nếu người thật sự có lòng tốt hay là tự nghĩ cách giúp Nhị thẩm thẩm của con đi? Minh Yên là nữ nhi của Úc gia, nhưng cũng là tức phụ của Chu gia, Minh Yên vẫn có thể phân biệt rạch ròi nhà mẹ đẻ và nhà chồng, hơn nữa cũng quyết không làm gì tổn hại đến Úc phủ và Chu phủ. Con vốn tưởng Tần Trắc phi là người thấu tình đạt lễ, nhìn thấu mọi chuyện, hóa ra cũng chỉ là người trần mắt thịt, e rằng những năm này bái Phật tu hành đều công cốc rồi!”

Miệng lưỡi Minh Yên sắc bén, lập tức lôi chuyện mấy năm này Tần Trắc phi bái Phật ra, muốn nói cho mọi người biết một người tham thiền bái Phật nhiều năm như vậy sao lại có thể làm ra chuyện châm ngòi ly gián, rõ ràng là một trò cười mà.

Nhị phu thân vừa ngu vừa dốt nhưng vẫn nghe ra ý trong đó, mặt tái nhợt đi, Tam phu thân thấy Nhị phu thân hẳn cũng không dám nán lại nên lập tức kéo Nhị phu thân cáo từ, Mục Trắc phi và Tần Trắc phi cũng lần lượt rời đi, cuộc gặp gỡ tan rã trong không vui, Minh Yên biết mình đã kết thù với Tần Trắc phi rồi.

Lên xe ngựa, Nhị phu thân không nhịn được phàn nàn với Tam phu thân: “Không ngờ lại chẳng nể nang cự tuyệt luôn như thế, dù sao cũng là người một nhà, đi thử một lần cũng được mà.”

Tam phu thân xoa xoa trán, hối hận vì đã đi cùng Nhị phu thân chuyến này, kiên nhẫn nói: “Nhị tẩu, tẩu không hiểu Minh Yên nói gì à? Minh Yên không dám can thiệp vào việc nhà Đế Vương!”

“Cái này đâu thể gọi là can thiệp, tiểu Vương gia và An Thân Vương có quan hệ huynh đệ họ hàng, nói một câu có thể làm khó nó à?” Nhị phu thân vẫn không phục, lòng tràn đầy oán hận, “Ta thấy rõ ràng là nó sợ có người vượt mặt nó nên mới không chịu giúp chuyện này.”

Tam phu thân chán nản, lập tức nói: “Hiện tại Nhị ca vẫn đang đợi trống vị trí quan Lục phẩm, Minh Yên là thứ nữ của Đại ca quan Tứ phẩm mà cũng phải tốn bao nhiêu công sức mới vào được vương phủ, sao tẩu không nghĩ đến chuyện An Thân Vương là con cháu hoàng thất danh chính ngôn thuận, sao có thể cưới thứ nữ của một quan Lục phẩm dự bị? Nhị tẩu à, được như Minh Yên không thể có người thứ hai đâu, tẩu nên bỏ suy nghĩ này đi. Hơn nữa Minh Yên cũng đã nói rồi, hôn sự của An Thân Vương là do Vân Phi nương nương quyết định, Minh Yên không phải Chính phi, ngay cả tư cách vào cung cũng không có thì nói kiểu gì?”

Nhị phu nhân vẫn không cam tâm, lầu bầu: “Không phải Chính phi thì lo cái gì, quan hệ đấy, quan hệ dì cháu gần gũi đấy…”

Tam phu nhân chẳng buồn nói nữa, qua một lúc lâu mới nói: “Nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, hôm nay tẩu cũng thấy rồi đấy, chúng ta vừa đến, Tần Trắc phi và Mục Trắc phi lập tức chạy tới, rõ ràng là tới xem trò vui, tẩu lại còn ở đó làm khó Thất cô nãi nãi, đấy mới là khôn nhà dại chợ.”

Nhị phu nhân đỏ mặt, muốn nói lại không nói nổi thế là quay ngoắt đầu đi, thế nhưng vẫn không phục, Tam phu nhân cũng không để ý tới bà ta, không phải Tam phu nhân không có suy nghĩ này, chỉ là Minh Yên đã khiến mình tỉnh táo lại, môn không đăng hộ không đối, việc hôn nhân khó thành…

Ở đời được mấy người có phúc như Úc Minh Yên? Sống hơn nửa kiếp người, Tam phu nhân cũng chỉ gặp được duy nhất Chu Hạo Khiên sẵn sàng lên giáo trường liều mạng vì một thứ nữ không có gì thu hút…

Minh Yên cố tình loan tin mình và người nhà mẹ đẻ có xích mích, mọi người biết ngay cả người nhà mẹ đẻ mà Minh Yên cũng không nể mặt từ chối thì dần từ bỏ ý định, cuộc sống bình yên trở lại, nhưng khó tránh khỏi có những lời đàm tiếu nói Minh Yên bạc tình bạc nghĩa. Minh Yên biết thì cũng chỉ cười nhạt một tiếng, làm người không thẹn với lương tâm, mình không thể bắt tất cả đều theo ý mình, tán thưởng mình, ngay đến Hoàng đế mà cũng bị văn nhân xương cứng mắng to ba tiếng, huống chi là một dân thường kiến hôi như mình.

Tống Tiềm nghe kể chuyện này thì ngẩn ngơ thẫn thờ, dù đã khoác thêm áo đắp thêm chăn vẫn cảm thấy rét lạnh không thôi. Chỉ là hắn không phát giác ra hắn một lòng nghĩ đến Minh Yên, Chu Hạo Khiên không ở đây, vậy mà gặp hắn một lần thôi cũng không chịu gặp, không phải Minh Yên lo cho thanh danh của nàng, mà là không muốn người ta nói ra nói vào Chu Hạo Khiên, thấy nàng suy nghĩ cho Chu Hạo Khiên như vậy, đáng lẽ hắn phải vui chứ, nhưng không hiểu sao trái tim cứ xót xa, chẳng qua chỉ gặp thoáng qua một lần không có duyên phận, nhưng nếu hắn gặp Minh Yên sớm hơn Chu Hạo Khiên, để rước được nàng về nhà, liệu hắn có thể làm được như Chu Hạo Khiên không?

Tống Tiềm cũng không biết nữa, thời khắc này hắn chỉ thấy đau thương và sầu não mông lung. Mà ở một nơi khác, Chu Hạo Khiên đang liều chết vùng vẫy, ai lại ngờ Phương Kiêu sẽ thay đổi như vậy, Chu Hạo Khiên vô cùng rầu rĩ, chẳng lẽ lời đồn đều là giả?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK