Ngồi xuống trở lại lần nữa, ôm Minh Yên vào trong ngực, Chu Hạo Khiên đặt đầu vào hỏm cổ Minh Yên, hì hì cười nói: “Tiểu Yên Nhi, nàng không cảm thấy nàng rất có triển vọng làm bát phụ sao? Ta là một hoa tâm, cực kỳ không biết điều, nếu cưới một tiểu bát phụ bị quản nghiêm cũng rất tốt.”
Minh Yên nghe Chu Hạo Khiên nói chuyện, trong lúc nói hơi thở ấm áp không ngừng phả vào cổ nàng, có ngứa, có tê dại, cộng thêm tuy giọng điệu của Chu Hạo Khiên cười đùa nhưng lại nghe ra sự kiên định không gì sánh bằng khiến Minh Yên luống cuống, nàng xấu hổ đỏ mặt dứt khoát tựa đầu vào trong ngực hắn bất an xoay tới xoay lui, trâm ngọc cố định búi tóc nhẹ nhàng trượt xuống, mái tóc đen nhánh rơi xuống bả vai rồi dần dần trượt xuống, lộ ra da thịt nhẵn nhụi nơi cần cổ phát ra ánh sáng màu hồng nhạt.
Chu Hạo Khiên cảm thấy cả người khô nóng, Minh Yên nhích tới nhích lui ở trong lòng hắn, khiến hắn phải nghiến răng nói: “Nàng mà còn động nữa thì ta mặc kệ ban ngày ban đêm đấy!” Nói xong muốn kéo y sam của Minh Yên, Minh Yên nghe vậy cơ thể cứng đờ, đỏ mặt đẩy Chu Hạo Khiên ra nhanh chóng đứng dậy trốn sang đối diện kháng, mái tóc đen dài ở phía sau lưng, áo khoác tơ lụa màu màu hồng nhạt nửa đậy nửa mở, lộ ra áo ngực xanh biếc, còn có ngấn của bộ ngực tuyết. Ánh tà dương vàng óng chiếu vào trên người Minh Yên, lông mày như được sương mù xanh biếc bao lấy, môi điểm chu sa, đôi mắt thu thủy, sóng biếc lưu chuyển, nhẹ nhàng nhuận bóng càng câu hồn nhiếp phách, vô cùng quyến rũ.
Chu Hạo Khiên nghiến răng hận không thể kéo Minh Yên qua ăn sạch, nhưng xét thấy ban ngày không thể tuyên dâm… Hắn nhịn!
Minh Yên ngẩng đầu nhìn Chu Hạo Khiên lập tức bị ánh sáng vô cùng quen thuộc trong mắt của hắn dọa sợ, vội vàng khép chặt vạt áo, sắc đỏ nhanh chóng bao phủ hai gò má, Minh Yên trừng mắt nhìn Chu Hạo Khiên, dẩu môi nói: “Thiếp có chính sự muốn nói với chàng.”
Chu Hạo Khiên lầm bầm một tiếng, hì hì cười nói: “Chuyện gì? Không phải là sổ sách trong tay Úc Lan Phương chứ?”
Thấy Chu Hạo Khiên đều biết cả rồi Minh Yên bèn gật đầu một cái, nói: “Thiếp biết chàng rất muốn quyển sổ kia, đây là vật rất quan trọng đối với chàng, nhưng thiếp hi vọng chàng có thể biết là thiếp tuyệt đối không cho phép cùng tỷ ta cùng chung một phu với thiếp.” Nói đến đây thì khựng lại, Minh Yên khẽ mỉm cười nhìn đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm của Chu Hạo Khiên, ra vẻ hung dữ nói: “Còn nữa, chàng nói đi, từ nay về sau chàng phải đàng hoàng tử tế, nếu còn dám đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cưới vợ nạp thiếp, cẩn thận bát phụ là thiếp đây lộ mặt quậy chàng một trận lên tới trời đấy.”
Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, ngón tay thon dài mạnh mẽ vắt ngang qua kháng trác khèo lấy ngón tay ngọc mươn mướt của Minh Yên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhuận nước của nàng, chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Trước kia ta thật sự rất hoang đường, chỉ là khi đó thật sự không nghĩ rằng kiếp này sẽ gặp được một nữ nhân khiến ta muốn ổn định, nhưng bây giờ ta muốn có một cuộc sống ổn định rồi, Tiểu Yên Nhi, từ lúc ta nhận định nàng rồi thì chưa từng nghĩ đến sau này còn sẽ cưới Chính phi gì đó, trong viện này quả thật có rất nhiều nữ nhân, nhưng phần lớn chỉ là cho đủ số, chứ ta chưa từng đụng vào ai, còn có mấy người thật sự đi theo ta mấy năm rồi, nhưng kể từ khi ta nhận định nàng thì sau này ta sẽ thủ thân như ngọc, ta xin thề với ánh trăng ta không hề gạt nàng. Sau này tìm cơ hội đuổi các nàng ấy đi, chỉ là bây giờ vẫn chưa phải là cơ hội thích hợp. Ta vốn muốn cố gắng chờ tới khi tân hoàng đăng cơ, chỉ là bây giờ xem ra ngược lại chưa chắc rồi, Tiểu Yên Nhi, nàng giữ vững tinh thần làm tiểu bát phụ của ta, nàng nói xem một nam nhân sợ lão bà đáng để người khác để vào trong mắt sao?”
Minh Yên chau mày, liếc nhìn Chu Hạo Khiên, nghiến răng nói: “Hoá ra chàng muốn lấy thanh danh của thiếp đổi lấy tiền đồ gấm vóc của chàng?”
Chu Hạo Khiên lắc đầu đàng hoàng nói: “Không phải vậy, đây là sách lược chiến thuật, hiện nay ta đang là mục tiêu của kẻ khác, có một số việc trói chân trói tay không thể phát huy, cho nên chỉ có thể đi đường vòng lối tắt, để để phòng sau này vị nào đó ở trên cao vời vợi nhất thời cao hứng tặng cho ta một Chính phi, ta tình nguyện hiện tại gác trên người cái danh sợ lão bà, nàng nói xem vương công quý tộc nhà ai còn dám đưa nữ nhi cho ta nữa?”
Minh Yên vẫn không vui, là một nữ nhân không ai muốn làm đố phụ cả. Úc Minh Yên nàng cần gì phải làm ra chuyện mất mặt như vậy chứ? Hậu viện này tranh sủng nào cần giống trống khua chiên, nàng yên lặng không một tiếng động giống như có thể diệt địch trong vô hình, nhưng… chuyện này liên lụy tới kế hoạch lớn của Chu Hạo Khiên, Minh Yên vẫn thật sự có hơi do dự!
Thật ra Chu Hạo Khiên cũng biết có hơi làm khó cho Minh Yên, nhưng hiện tại hắn cần phải dời đi sự chú ý của người khác, trước kia còn có thể tùy thích gặp mặt Tống Tần, Trịnh Trí, hiện tại thì không được, Chu Hạo Khiên nhìn thấy hai người kia thì không dám nói câu nào, nơi nào cũng có khuỷu tay, thật khiến người ta chán ghét.
“Nếu nàng thật sự không vui thì ta cũng không miễn cưỡng, cùng lắm là nghĩ cách khác là được.” Chu Hạo Khiên cười nói, chỉ là hai hàng lông mày vẫn nhíu lại, những cách khác cũng không tiện nghĩ, gần đây cái tên khốn Chung Dực kia tạo ra rất nhiều phiền phức cho hắn, khiến hắn và Tống Tiềm bận rộn mấy ngày nay đến ngu luôn.
“Chàng cũng biết, nữ nhân ghen tị không phải là chuyện tốt, tổ mẫu biết e rằng sẽ không vui.” Minh Yên lo lắng nói, nàng không phải không băn khoăn về mấy chuyện này, đương nhiên không dám buông tay buông chân.
Chu Hạo Khiên nghe ra ý của Minh Yên thì buông lỏng, vỗ ngực nói: “Điều ấy cứ để ta lo, ta sẽ nói với tổ mẫu.”
Minh Yên liếc nhìn Chu Hạo Khiên trong lòng thầm oán một phen, lại nói: “Chỗ Vương gia thì sao? Chàng phải biết là làm bát phụ sẽ tổn hại đến danh dự và hình tượng của ta, Vương gia có thể chứa được sao?”
Nhắc tới Vương gia vẻ mặt lập tức nhạt đi, bĩu môi nói: “Nàng quản ông ta làm gì, nàng là nương tử của ta, ta thích nàng khóc lóc om sòm kẻ khác quản được à?”
Khóe môi Minh Yên giật giật, cắn răng nói: “Chàng là tiểu Vương gia của vương phủ chàng thích làm gì thì làm cái đó, đương nhiên Vương gia sẽ không tích cực với chàng, nhưng ta không giống vậy, ta chẳng qua chỉ là một Trắc phi, muốn chỉnh ta chỉ cần mang gia pháp ra ngay cả chàng cũng phải quỳ xuống chứ đừng nói gì đến ta.”
Chu Hạo Khiên nhất thời nghẹn lời, cuối cùng thở dài: “Thôi vậy, đâu thể đẩy nàng vào chỗ nguy hiểm được.”
Minh Yên đảo mắt, nhìn Chu Hạo Khiên cười nói: “Muốn làm một bát phụ không vi phạm đến phép tắc vương phủ lại có thể truyền xa uy danh đanh đá cũng không phải không thể, chỉ là… Chu Hạo Khiên, cả đời này nếu chàng muốn cưới người khác thì nằm mơ đi, chàng phải suy nghĩ kỹ đấy!”
Chu Hạo Khiên biết Minh Yên cực kì thông minh nhất định có thể nghĩ ra một kế sách lưỡng toàn, nghe thấy câu nói sau cùng của Minh Yên thì không chút nghĩ ngợi nói: “Đồng ý!”
Minh Yên hơi cúi đầu xuống, cắn răng nói: “Chu Hạo Khiên, thiếp thật sự nghiêm túc, không có nói đùa với chàng.”
Chu Hạo Khiên vỗ ngực một cái, đàng hoàng nói: “Tốt nhất là không nói đùa, cả ngày nhìn nàng tựa như không đặt ta ở trong lòng khiến ta cực kỳ thấy đau lòng, cứ như nàng không hề quan tâm tới ta vậy, làm phiền nương tử đại nhân sau này phát uy nhiều hơn, để vi phu ta đây có thể cảm nhận được tâm ý của nàng đối với ta để an ủi tâm hồn bị thương của ta, miễn cho ta vẫn cho rằng nàng không quan tâm đến ta.”
Một đống lời không theo lẽ thường chọc cho Minh Yên phì cười, hồi lâu mới gật đầu đáp: “Được, sau này không được đổi ý đâu đấy. Lòng của nữ nhân không dễ dàng chất chứa một người, nhưng đã chứa vào rồi thì chính là một đời một kiếp, nếu chàng không đồng ý thì thiếp cũng thôi, nếu đã đồng ý một đời một kiếp chỉ có một mình đối phương mà thôi, nếu chàng mà thất hứa với thiếp… thiếp vẫn có biện pháp khiến cả đời này của chàng không được an bình!”
Giọng nói Minh Yên trầm thấp, mang theo từ tính, bởi vì khẩn trương mà có chút khàn khàn, nhưng đôi mắt kia lại vô cùng cố chấp, cháy lên một ngọn lửa, nóng bỏng khiến người ta nhìn không rời mắt, nhớ kỹ giờ khắc này, nàng là một tiểu nữ tử cố chấp.
“Được, vì an bình một đời của ta, từ khoảnh khắc này hậu viện của chúng ta sẽ do nàng quản, nàng muốn làm thế nào thì làm.” Mặc dù Chu Hạo Khiên cười đùa, nhưng cũng rất cố chấp.
Trong cuộc đời của một người sẽ vì một ai đó mà nổi giận, cuồng dại si mê, không có lý do, không có đạo lý, chỉ liếc mắt một cái sẽ nhận định người đó, một đời một kiếp! Chu Hạo Khiên đã nhận định Minh Yên, mà trái tim của Minh Yên bởi vì cái chết thảm của kiếp trước nên đời này bọc kín mình vô cùng củng cố, chỉ là Chu Hạo Khiên vẫn bất chấp đồng ý nàng, cứng rắn bá đạo xông vào, vì mây mù âm u là nàng mà treo bầu trời lên một vầng thái dương, nam nhân này khiến nàng có ý niệm một đời một kiếp một lần nữa, cố chấp, mạnh mẽ, bởi vì hắn xâm nhập vào trong tính mạng của nàng nên đã định sẵn càng ngày càng đặc sắc!
Thích, không cần thiết phải nói ra miệng, chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, vậy là đủ rồi!
Qua hồi lâu, lúc này Minh Yên mới phá vỡ im lặng, nhìn Chu Hạo Khiên hỏi: “Chuyện Lan Phương chàng định xử lý như thế nào?”
Cả thân thể Chu Hạo Khiên dựa vào gối mềm, trên mặt mang theo vẻ kỳ dị, nói: “Có chỗ tấn công tất có chỗ cần phải cứu giúp, quấy rầy trận cước, tiến một bước lập tức hạ gục, chấm dứt hậu hoạn.”
Một câu gọn gàng dứt khoát, không hề dài dòng, Minh Yên híp mắt, cười nói: “Có chỗ tấn công tất có chỗ cần phải cứu giúp, Lan Phương có chỗ nào cần phải cứu giúp?”
“Nàng ta cho rằng cầm một quyển sổ là có thể muốn làm gì thì làm? Nàng ta tự cho là tiến có thể công lui có thể thủ, ta càng muốn chặt đứt đường lui của nàng ta, hôn sự với Hầu phủ chính là đường lui của nàng ta, nếu chuyện này dấy lên sóng gió, không sợ nàng ta không có động tĩnh gì.” Chu Hạo Khiên giải quyết dứt khoát, từ từ cười nói.
Minh Yên gật đầu một cái, điểm này không bàn mà trùng ý với nàng, nhìn Chu Hạo Khiên cười nói: “Vậy thì làm phiền tiểu Vương gia hờ hững để Thế tử Nam Dương Hầu biết tâm tư của Lan Phương là được, chỉ sợ phản ứng của Thế tử Nam Dương Hầu cực kỳ thú vị.”
Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy!”
Minh Yên nguýt hắn một cái, sau đó nói: “Thiếp đã để Thập Nhất di nương ở bên cạnh Đại phu nhân thỉnh thoảng thêm ‘nhãn dược’ cho Lan Phương, không cầu có hiệu quả kinh thiên động địa, chỉ cần thời cơ chín muồi Đại phu nhân phòng bị Lan Phương là viên mãn rồi.”
“Khi Úc Lan Phương tiến thoái không được, nàng ta không thể không giao quyển sổ ra để đổi vùng đất sinh tồn của nàng ta!” Chu Hạo Khiên tổng kết phần cuối, vì chuyện này mà vẽ một dấu chấm tròn viên mãn.
Hai người nói hai ba câu thoáng cái bức Lan Phương vào góc chết, trừ khi Lan Phương có kỳ chiêu khác, nếu không không đến nửa tháng kế sách này sẽ có hiệu quả, hôm nay việc Minh Yên phải làm chính là chờ đợi.
Cách đến ngày lễ Trung Thu càng lúc càng gần, cả vương phủ đâu đâu cũng tràn đầy hơi thở vui mừng, Minh Yên vẫn luôn ngoan ngoãn Vô Vi Cư, ngoại trừ mỗi ngày thỉnh an ra thì rất ít bước ra cửa viện một bước. Gần đây Chu Hạo Khiên vừa hạ nha là trở về vương phủ, không còn dạo chơi lêu lổng, gây chuyện sinh sự, trêu hoa ghẹo nguyệt như trước, kể từ sau khi thành thân, lúc nào cũng đi đường vòng qua xóm làng chơi, trốn xa sòng bạc phường chim, bắt đầu đứng đắn làm Tham lĩnh của mình, hôm nay nói chuyện công việc đâu ra đấy, nào còn dáng vẻ thoải mái không vào khuôn khổ như trước đây.
Một loạt thay đổi này của Chu Hạo Khiên lập tức khiến mọi người trong kinh thành lau mắt mà nhìn, người ta hoàn toàn ko có cảm giác gì với Chu Hạo Khiên, mà chỉ tò mò về Minh Yên có thể quản thúc Chu Hạo Khiên ngoan ngoãn thành như vậy mà thôi. Nhớ năm đó Chu Hạo Khiên cũng là lãng tử có tiếng ở kinh thành, hôm nay quay đầu cập bến không biết khiến bao nhiêu người hoảng sợ.
Mỗi khi có người nhắc đến Chu Hạo Khiên, vậy khẳng định không quên nói một câu, Thất tiểu thư Úc gia mà tiểu Vương gia cưới kia thật sự lợi hại, âm thầm quản thúc khiến hắn ngoan ngoãn hơn, tiểu Vương gia này cứ như trúng tà vậy, đúng là tà môn…
Chu Hạo Khiên lãng tử quay đầu cao hứng nhất chính là lão Vương phi, bất kể Chu Hạo Khiên có e ngại hay không, chỉ cần hắn chịu quay đầu là lão Vương phi vui mừng lắm rồi, nhìn Minh Yên càng thuận mắt hơn, lòng đề phòng Minh Yên của lúc trước cũng từ từ biến mất, lão Vương phi yêu thích Minh Yên như thế, đương nhiên bọn hạ nhân trong vương phủ không dám sơ suất, cuộc sống của Minh Yên rất thoải mái.
Một ngày kia vừa ngủ trưa dậy, sau khi rời giường rửa mặt Minh Yên nghiêng người dựa vào đệm lót xem sách, ánh mặt trời sau giữa trưa ấm áp mà thoải mái, tâm trạng của Minh Yên cũng rất tốt, hai hàng lông mày giãn ra, khóe môi thấp thoáng mang nét cười, gió mất phất qua mái tóc đen của Minh Yên, sợi tóc mảnh nhỏ lay động theo gió.
Minh Yên đang đọc rất chuyên chú thì nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập từ trong viện truyền đến, ngẩng đầu cách màn cửa sổ nhìn ra ngoài thì thấy Bạch Hinh vẻ mặt vội vàng đi vào, Minh Yên khẽ nhíu mày, còn chưa buông sách trong tay xuống thì thấy rèm được vén lên, Bạch Hinh bước nhanh vào, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhìn Minh Yên nói: “Chủ tử, ở ngoài cửa vương phủ có một vị cô nương tự xưng là Vân Cơ, đang ầm ĩ nói muốn gặp người, người gác cổng không cho vào đang làm loạn ghê lắm.”
Vẻ mặt Minh Yên sững sốt, nhìn Bạch Hinh nói: “Vân Cơ kia là người có lai lịch như thế nào?”
Bạch Hinh lắc đầu, nói: “Nô tỳ không nghe tiểu Vương gia nói đến nên cũng không biết lai lịch của người này, nhưng ngôn từ của người này chuẩn xác, bảo là muốn đến gặp người đòi công đạo, lúc trước tiểu Vương gia đồng ý dẫn nàng ta vào phủ…”
Minh Yên xiết chặt hai đấm, ánh mắt trầm xuống, thật sự khoản nợ Chu Hạo Khiên thiếu hay có người hại hắn?