Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Linh Tú hung dữ trợn mắt nhìn Minh Yên, quay đầu nhìn về Mục Trắc phi làm nũng bày tỏ bất mãn, Minh Yên làm như hồn nhiên không hay biết tự mình ngồi xuống vị trí của mình. Tính của Minh Yên cũng không muốn trêu chọc thị phi, chỉ muốn an phận sống qua ngày, tính của Lan Nhụy thì lại quá khoe khoang, mặc dù khoe khoang nhưng không độc ác, chỉ là không muốn thua thiệt. Lan Nhụy khi còn sống thật sự rất thuận buồm xuôi gió, lúc còn sống ở Úc phủ không đi trêu chọc người ta đã a di đà Phật rồi.

Hôm nay Minh Yên đến vương phủ, trong tính cách có cẩn thận của Minh Yên lại có miệng lưỡi bén nhọn không chịu thiệt của Lan Nhụy, một phần của Lan Nhụy đang từ từ sống lại trong lòng Minh Yên, mặc dù là từ từ nhưng cái cảm giác không cần đè nén này khiến trong lòng Minh Yên cực kì vui vẻ. Ở Úc phủ sợ người ta nhìn ra được nên dáng vẻ cử chỉ đều cẩn thận lúc nào cũng dè dặt, ở vương phủ lại không cần như ở trong vực sâu.

Mục Trắc phi là trưởng bối, lại không phải là thân mẫu của Chu Hạo Khiên, muốn làm một trưởng bối tự cao tự đại có tiếng cũng có miếng thì cũng phải suy nghĩ xem, bà ta không phải sợ tân nương là Minh Yên, chẳng qua chỉ sợ Chu Hạo Khiên lại làm ra chuyện điên khùng nào đó khiến người ta ghé mắt, khiến bà ta khó chịu.

Chu Linh Ngọc ngoan ngoãn khéo léo, đối với ai cũng không thân thiết quá mức mà cũng không lạnh nhạt quá mức, Minh Yên nhìn thấy chính mình cẩn thận kiếm sống ở dưới tay Đích mẫu trên người nàng ấy, không khỏi có chút ấm áp với nàng ấy.

Lão Vương phi vẫn chưa xuất hiện, mọi người ngồi ở trong phòng từ từ chờ đợi, Mục Trắc phi nhìn nữ nhi của mình thỉnh thoảng nghe nàng ta lẩm bẩm oán trách Minh Yên, nhưng lại không mở miệng nói một câu, chỉ không ngừng cười với nữ nhi.

Bởi vì chuyện của Vũ di nương cho nên Nhị thiếu phu nhân cực kì oán hận Minh Yên và Chu Hạo Khiên, lúc này khẽ ngẩng đầu lên quan sát Minh Yên, đôi mắt vô cùng có thần không ngừng lóe sáng, rốt cục vẫn không áp chế đắc ý ở trong lòng nổi nữa nên thấp giọng hỏi: “Nghe nói hôm qua phụ thân của Tam đệ muội bị Đô Sát viện truyền gọi, có chuyện như vậy sao?”

Trong phòng lập tức có mấy đôi mắt khó hiểu nhìn về phía Minh Yên, Minh Yên không hề sốt ruột, khóe môi vẫn mang theo nụ cười nhạt, dịu dàng nói: “Đúng vậy, mỗi năm triều đình đều sẽ thẩm tra quan lại ở kinh thành một lần, điều này cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì. Muội nhớ Chiêu Hòa năm thứ ba, lúc đó chẳng phải phụ thân của Nhị tẩu cũng bị truyền đi một lần sao? Sau đó không phải cũng êm đẹp về nhà, chuyện này cũng không có gì để lo lắng, chỉ là tuần tra theo thông lệ thôi. Có đúng không Nhị tẩu?”

Vẻ mặt Nhị thiếu phu nhân nghẹn lời, Mục Trắc phi khẽ nhíu mày sau đó thì bình thường lại, lúc Chiêu Hòa năm thứ ba Úc Minh Yên vẫn chưa trở về Úc phủ, chỉ là một hài tử do phòng ngoài nuôi, sao nàng lại biết những chuyện này? Theo lý, một thứ nữ, Đích mẫu không thể nói mấy chuyện này cho các nàng, cộng thêm năm đó chuyện của phụ thân nhi tức phụ[1] rất ít người biết, Úc Minh Yên làm sao biết được? Nghĩ tới đây ánh mắt Mục Trắc phi nhìn Minh Yên lại sâu thêm vài phần.

[1] Nhi tức phụ: con dâu

Lửa giận trong lòng Nhị thiếu phu nhân xông thẳng lên, nàng ta nghẹn lời đến mức thở không ra hơi, nếu nói không phải tuần tra thông lệ vậy chẳng phải nói phụ thân của mình có chuyện đen tối mờ ám? Nếu là kiểm tra thông lệ, trong chớp mắt mình lại thành bại tướng dưới tay Úc Minh Yên, Nhị thiếu phu nhân áp chế cơn giận, hơi trầm tư, nói: “Lời này cũng không thể nói như vậy, nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần thì gặp phải chuyện gì, vấn đề này có lớn có nhỏ, tội danh có nặng có nhẹ, nghe nói năm đó dường như lệnh tôn có liên quan đến án tham ô quân bị của Chung phủ, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, Đại thiếu gia Chung phủ là tỷ phu của muội nhỉ?”

Điều này Minh Yên thật sự không biết, nghe thấy Nhị thiếu phu nhân nói vậy trong lòng nhất thời có chút không yên, thế mà có dính líu tới Chung phủ, tham ô quân bị không phải là chuyện nhỏ, nếu thật sự có chứng cứ, xét nhà sung công lưu vong là điều không thể tránh khỏi, người khác nàng không quan tâm, nhưng Úc Dương… Trái tim Minh Yên lập tức co thắt lại.

Trong lòng kinh hãi, trên mặt lại không hiện ra vẻ khẩn trương nào, Minh Yên vẫn không bất động nói: “Nhị tẩu cũng nói là dường như, chuyện này muội không biết mà Nhị thiếu gia thì biết nhiều thật đấy.”

Sắc mặt Nhị thiếu phu nhân hơi tái đi, vẻ mặt rất khó coi, Đại thiếu phu nhân liếc Minh Yên một cái rồi khôi phục lại vẻ mặt bất động như núi, giống như không có chuyện gì có thể khiến cho nàng ấy hứng thú vậy.

Lão Vương phi cười cười đi ra, dường như không hề hay biết cuộc đấu khẩu vừa rồi, cùng mọi người nói một vài chuyện sau đó bảo mệt để mọi người trở về, sau khi rời đi hết lão Vương phi nhìn Tiền ma ma hầu hạ mình mấy chục năm hỏi: “Bà thấy thế nào?”

“Không nhanh không chậm, có lý có cứ, thận trọng vững vàng, chính trực dứt khoát, Úc Trắc phi thật sự là một hạt giống tốt hiếm thấy, nếu được lão Vương phi dạy dỗ mười mấy năm, người có thể bảo dưỡng tuổi thọ rồi.” Tiền ma ma nói lời cũng không phải là nói dối, gặp phải chuyện như vậy, chỉ sợ người bình thường sớm đã nóng ruột giậm chân rồi, cố tình Úc Trắc phi lại có thể vững vàng như núi, ngay cả Nhị thiếu phu nhân tận lực khiêu khích cũng có thể tứ lạng bạt thiên cân[2], phần vững vàng này vô cùng hiếm thấy.

[2] Tứ lạng bạt thiên cân: có ý là sức lực nhỏ thắng sức lực lớn.

Lão Vương phi gật đầu, nói: “Đúng là không nhìn ra đứa nhỏ này còn có thể nhịn được cơn tức giận, chuyện Úc gia đã hỏi thăm ra chưa?”

“Chuyện này có chút kỳ quái, năm đó án quân bị của Chung Lương đã kết rồi, không biết sao lại bị lật lại, mấy hôm trước có tin đồn, chỉ là về sau tiểu Vương gia nhà chúng ta quang minh chính đại theo đuổi Úc Trắc phi, trong lúc nhất thời chuyện này bị đè ép xuống.” Tiền ma ma nói ra thông tin mình nghe được, bởi vì lúc trước Úc phủ và vương phủ vẫn chưa đón dâu, không hề có quan hệ trực tiếp nào đến Chung phủ, nhưng hiện nay Chu Hạo Khiên và Chung Dực đã có mối quan hệ, không thể không quan tâm đến được.

Sắc mặt lão Vương phi u ám, hồi lâu mới nói: “Vương phủ vừa mới có quan hệ thông gia với Úc phủ thì có chuyện xảy ra, không biết là trùng hợp hay có người cố ý làm ra, chúng ta phải vô cùng cẩn thận, đợi Vương gia hạ triều bà đi gọi nó đến đây một chuyến, ta có lời muốn dặn dò nó.”

Tiền ma ma gật đầu đáp, dìu lão Vương phi vào phòng trong nghỉ ngơi, nhỏ giọng an ủi lão Vương phi đừng để mọi việc vào trong lòng, lão Vương phi lại chỉ lắc đầu thở dài, vẻ mặt nghiêm túc, cả một gia tộc lớn sao có thể yên lòng đây…

Minh Yên trở về Vô Vi Cư, trong lòng còn đang suy nghĩ lời của Nhị thiếu phu nhân, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, khó trách Úc phủ có thể trèo lên mối hôn sự của Chung phủ, chỉ sợ có liên quan đến chuyện này, nhưng Úc Duy Chương thật sự có liên quan đến án tham ô quân bị của Chung Lương?

Bạch Hinh nhìn vẻ mặt sầu muộn của Minh Yên, nhớ tới lời của Chu Hạo Khiên thì cười nói: “Chủ tử, mọi việc đều có tiểu Vương gia, người đừng lo lắng.”

Minh Yên cười nhẹ, biết Bạch Hinh có lòng tốt, nhưng Bạch Hinh không biết là mình đang lo lắng cho Úc Dương, mình đã xuất giá không còn gì để lo lắng, quan trọng là lỡ như Úc Duy Chương thật sự xảy ra chuyện, mình không thể mặc kệ Úc Dương được. Càng quan trọng hơn là, trong đầu Minh Yên dường như có một ký ức mơ hồ lúc mình còn là Lan Nhụy hình như có nghe thấy mấy câu quân bị gì đó ở trong thư phòng của Úc Duy Chương, nhưng trong lúc nhất thời lại thành mơ hồ.

Lúc xế chiều Chu Hạo Khiên trở về, cả người đầy bụi bặm, Minh Yên sai người chuẩn bị nước nóng để Chu Hạo Khiên tắm rửa thay quần áo trước, còn mình thì ở trong phòng pha trà chờ hắn. Không đến một lát, Chu Hạo Khiên mặc áo thẳng xuyết gấm Hồ văn đen đơn giản sải bước đi đến, trên mặt mang theo ý cười nhẹ, đầu tóc đen vẫn chưa được lau khô còn có nước nhỏ xuống sàn, Minh Yên hết cách nhận lấy cái khăn trong tay hắn lau khô tóc cho hắn.

Chu Hạo Khiên ngồi trên ghế dựa ngã người ra sau, mái tóc dài đen như mực tán ra ở sau ghế, Minh Yên cầm lấy cái khăn trắng nhẹ nhàng lau, lau đến khi không còn nhỏ nước, lại cầm cái lược chải tóc giúp hắn, chậm rãi nói: “Đợi khô rồi chải lại lần nữa.” Nói xong cầm một dây lụa đen dài cỡ một ngón tay cột lỏng mái tóc lại.

Chu Hạo Khiên híp mắt, hiển nhiên rất hưởng thụ khi Minh Yên đích thân phục vụ, cười tủm tỉm nói: “Được, nàng nói thế nào thì làm thế đó.”

Minh Yên nghe vậy mặt không khỏi đỏ lên, không để ý đến hắn nữa, tự mình ngồi lên giường ở đối diện, trong tay cầm danh sách đồ cưới của mình, còn có danh sách người hầu hạ trong Vô Vi Cư, nàng phải sửa sang lại chuyện của mình trước. Huống chi Chu Hạo Khiên nói, chuyện của Úc Duy Chương hắn sẽ lo, Minh Yên tin hắn nên không phí tâm tư nhiều.

Chu Hạo Khiên không nghe thấy Minh Yên nói gì bèn mở mắt ra nhìn, lại thấy Minh Yên đang cầm bút lông viết viết vẽ vẽ, nhất thời tò mò đi tới gần, xuyên qua bờ vai Minh Yên nhìn chữ trên kháng, hỏi: “Nàng làm gì thế?”

“Còn có thể làm gì, ta đang tổng hợp lại đồ cưới, còn có quản sự điền sản cửa hàng dù sao cũng phải gặp một lần, nếu không sẽ xảy ra chuyện điêu nô lấn áp chủ tử, ta cũng không hiểu nhiều về mấy chuyện này, đang đau đầu đây.” Minh Yên thản nhiên nói, cầm bút vễ vòng vòng trên tên của mấy quản sự, hiển nhiên là đang do dự.

Chu Hạo Khiên nghe ra oán giận trong lời của Minh Yên, chóp mũi truyền đến mùi hương thoang thoảng từ trên người nàng, cuộc sống như vậy vừa chân thật lại bình thường, nhưng tuyệt đối không cảm thấy nhàm chán. Chu Hạo Khiên nói: “Ta có mấy quản sự trồng trọt, để cho nàng một người nhé?”

Chu Hạo Khiên nói lời này có hơi dè dặt, đồ cưới là tài sản riêng của thê tử, mình nhét người vào dường như không tốt lắm…

Ánh mắt Minh Yên sáng lên, cười hì hì nói: “Không được nuốt lời đấy, nếu chàng có quản sự cửa hàng thì cũng để cho thưa một người đi, miễn cho ta hao tâm tốn sức tìm kiếm khắp nơi. Quản sự thôn trang còn có quản sự cửa hàng đều là mẫu thân cho ta, sao ta có thể tin bọn họ được. Mấy ngày nữa ta còn muốn bọn họ mang sổ sách đến cho ta xem, sổ sách ta cũng xem không hiểu, chàng giúp ta tìm một nữ phòng thu chi đến dạy ta đi, nửa tháng sau tha gặp bọn họ rồi, không thể để mấy câu hỏi của bọn họ làm khó ta được, đến lúc đó sẽ mất mặt lắm.”

Từ nhỏ Minh Yên không hề tiếp xúc với mấy chuyện này, không biết phải làm thế nào, nếu không biết thì phải học, Minh Yên cực kỳ tự nhiên đòi người từ chỗ Chu Hạo Khiên mà không hề suy nghĩ gì nhiều. Chu Hạo Khiên lại vui mừng, Minh Yên tin tưởng hắn như vậy, không hề kiêng dè sắp xếp người của hắn vào trong của hồi môn của nàng, có phải Minh Yên rất tin tưởng hắn không?

Chu Hạo Khiên kích động, không ngừng gật đầu, vẫn ngu ngơ hỏi: “Nàng không sợ ta nuốt trọn đồ cưới của nàng hả?”

Minh Yên sững sờ, ngơ ngác nhìn Chu Hạo Khiên, vươn tay vỗ nhẹ lên trán của hắn, cố tình xụ mặt nói: “Chàng không bị nóng đầu đấy chứ, sao lại nói lung tung như vậy, chàng mà để chút đồ cưới của thiếp vào mắt à? Hơn nữa trong đồ cưới có hơn một nữa là đồ của chàng đấy, chàng muốn dùng thì cứ lấy mà dùng, hà tất dùng thủ đoạn đâm sau lưng chứ? Còn nữa, chàng để đồ cưới của Vương phi cho ta giữ, còn nói mấy lời bậy bạ này.”

Chu Hạo Khiên im lặng, đúng là ngốc mà, quả nhiên tình yêu là thứ khiến người ta lo được lo mất, ưu tư nặng nề làm chuyện điên rồ! Nhớ tới lời nói vừa rồi của Minh Yên, lại bổ sung: “Đồ cưới của mẫu phi không phải giao cho nàng bảo quản, mà là cho nàng, muốn dùng thì nàng cứ lấy mà dùng, cho nàng và bảo quản là hai điều khác nhau.”

Minh Yên nghe ra nghiêm túc trong lời của Chu Hạo Khiên, biết hắn nói rõ như vậy là để mình biết hắn thật sự cho mình đồ cưới của Vương phi, đồ cưới của Vương phi dĩ nhiên là để lại cho con của mình, Mục Trắc phi và những người khác không thể chấm mút xà xẻo, hiển nhiên là đồ của Chu Hạo Khiên, hắn muốn cho mình cũng là điều hợp lý. Minh Yên ngẩng đầu nhìn Chu Hạo Khiên, hé miệng cười một tiếng: “Được, cho ta thì cho ta, dù sao đồ của ta cũng là của đồ của chàng.”

Chu Hạo Khiên cười đắc ý, lại nghe Minh Yên không nhanh không chậm tặng thêm một câu: “… Người cũng là của chàng.”

Chu Hạo Khiên đơ ra, đợi đến lúc tỉnh táo lại đã thấy Minh Yên cúi thấp đầu không nhìn hắn nữa mà đang cầm bút viết chữ, mặc dù Minh Yên cố gắng khiến mình bình tĩnh nhưng Chu Hạo Khiên vẫn phát hiện vành tai của Minh Yên ửng đỏ, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, lời này thật dễ nghe…

Chu Hạo Khiên không dám trêu chọc Minh Yên sợ nàng giận, suy nghĩ một chút xoay người ngồi đối diện Minh Yên, dựa nghiêng vào gối dựa, nhìn Minh Yên viết viết vẽ vẽ, đồng hồ cát trên bệ cửa sổ phát ra tiếng sột soạt rất nhỏ, lư hương nhỏ màu vàng hình thứ Kỳ Lân nhả ra khói trắng nhè nhẹ, hương hoa nhàn nhạt từ từ xoáy vòng ở trong phòng quanh quẩn ở bên cạnh hai người.

Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ rọi lên mặt Minh Yên tô điểm thêm một tầng ánh sáng vàng, trong chùm ánh sáng có bụi đất nhẹ nhàng tung bay, mặc dù thời gian yên tĩnh sâu lắng, nhưng trong căn phòng đâu đâu cũng tràn đầy hương vị khiến người ta an tâm, hạnh phúc.

Rốt cuộc Minh Yên cũng khép cuốn vở trong tay lại, thở ra một tiếng thật dài, ngày mai có thể gom mấy thứ này lại rồi, sau này khi cần dùng cũng thuận tiện hơn, nhớ tới hôn sự của Lan Phương, Minh Yên thật sự vẫn muốn biết một chút tin tức về Thế tử Nam Dương Hầu.

Để đồ vào trong tủ đựng dưới cái kệ nhỏ chạm rỗng khắc hoa màu nâu đỏ trên đầu kháng, lúc này mới nhìn Chu Hạo Khiên, hai mắt sáng long lanh hỏi: “Chàng nói xem rốt cuộc Thế tử Nam Dương Hầu là người như thế nào?”

Chu Hạo Khiên nghe vậy cơ thể giật giật, ra vẻ không vui nói: “Có ai như nàng ở trước mặt trượng phu của mình hỏi thăm nam tử khác không?”

Minh Yên nguýt hắn một cái, hủ dấm chua này thật không biết điều, dùng âm thanh đứng đắn không có gì sánh bằng nói: “Không phải Ngũ tỷ tỷ của ta được định hôn sự với Thế tử Nam Dương Hầu sao? Ừm, nghe nói mấy ngày trước Nam Dương Hầu phu nhân thiêu chết một thiếp thất mà phải không? Ngũ tỷ tỷ không vừa ý mối hôn sự này, ta hỏi thăm giúp một chút thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK