Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Hạo Khiên cực kỳ uất ức ngồi xổm bên cạnh Minh Yên, thỉnh thoảng liếc xéo Tống Tần một cái, thế nhưng Tống Tần lại chẳng đếm xỉa gì tới hắn, làm như không nhìn thấy hắn lại càng khiến Chu Hạo Khiên khó chịu hơn.

Nghe tiếng ni cô trong miếu tụng kinh sáng vọng ra, tiếng tụng kinh trầm thấp kia khiến lòng người như được gột rửa, sạch sẽ mà thông suốt.

Lúc này Tống Tần nhìn Chu Hạo Khiên, Minh Yên và Úc Dương nói: “Mọi người về cả đi, nơi này có ta là được rồi.” Ngừng một chút, nói với Chu Hạo Khiên: “Nếu đệ định rời đi thật, không phải là không thể, chỉ sợ đệ không thoát thân được thôi, tự bảo trọng.”

Chu Hạo Khiên hiểu, nhưng lại cười nói: “Huynh không cần quan tâm tới chuyện này, ta hiểu rõ. Chỉ là có một mình huynh ở lại đây rồi tính làm thế nào?”

Tống Tần rất ít cười, nhưng lúc này khóe môi lại cong lên, hạ giọng nói: “Không biết, cùng lắm thì ta chuyển tới đây ở luôn.”

Lần này Chu Hạo Khiên hóa đá thật, Minh Yên rũ mắt không nói, bây giờ nàng nói thêm gì nữa cũng không có ý nghĩa, có lẽ khúc mắc giữa bọn họ không cần người ngoài can thiệp.

Thống nhất ý kiến, Chu Hạo Khiên đưa Minh Yên và Úc Dương về.

Tống Tần ngẩng đầu nhìn miếu ni cô cũ nát nhưng không chịu rời đi dù chỉ một bước, cứ đứng thẳng như thế

Tiếng chuông quy y vang lên, Tống Tần căng thẳng, vốn tưởng Lan Lăng chỉ giận dỗi nhưng không ngờ lại làm thật. Hắn không suy nghĩ gì xông thẳng vào, mấy ni cô không cản được hắn, hô lên: “Phật môn thanh tịnh, xin thí chủ tự trọng…”

Tống Tần mắt điếc tai ngơ, nhanh chóng đi vào đại điện, một người đang quỳ trước Phật, không ai khác chính là Lan Lăng.

Tiếng đuổi theo ầm ĩ làm mọi người chú ý, có lẽ Lan Lăng cũng không ngờ Tống Tần lại xông vào nên nhất thời kinh ngạc, không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua.

Hai người bốn mắt giao nhau, cách khoảng không nhưng bọn họ lại không thể vượt qua.

Lan Lăng xót xa, bây giờ đuổi theo còn có ý nghĩa gì? Không phải đã kết thúc rồi sao? Nếu chàng đã từ bỏ ta thì cần gì phải dây dưa mãi?

Lan Lăng liếc Tống Tần một cái rồi không nhìn hắn nữa, xoay người quỳ xuống lại, nhẹ giọng: “Sư phụ, làm phiền rồi.”

Sư thái chắp tay trước ngực, nhỏ giọng niệm Phật hiệu, một tiểu ni cô ở bên cạnh bưng đồ cạo quy y tới. Sư thái vươn tay lấy cây kéo sắc, một tay khác cầm tóc đen của Lan Lăng lên. Tóc đen như mực buông xõa sau lưng, chỉ một lát nữa sẽ về với đất bụi.

“Khoan đã!” Tống Tần bước tới, hô lên.

“Thí chủ, người xông vào đã là khinh nhờn, sao còn muốn ngăn cản?”

“Sư phụ, xin cho ta thời gian, ta muốn nói riêng với thê tử của ta mấy câu.” Tống Tần nhìn sư thái bằng ánh mắt chân thành mang theo lời cầu xin.

“Trần duyên chưa dứt, hôm nay không thích hợp để quy y, ngày khác sẽ cử hành.” Sư thái thở dài một tiếng, xoay người rời đi.

Lan Lăng gọi theo nhưng sư thái vẫn không quay lại.

Lan Lăng tức giận trừng mắt với Tống Tần, nói: “Rốt cuộc chàng muốn làm gì? Xin chàng rời đi cho!”

“Không.” Tống Tần đi qua bậc thềm, bước nhanh tới trước mặt Lan Lăng, kiên định nói.

Lan Lăng cười khổ một tiếng, vô cùng oán hận nói: “Tại sao chàng còn muốn tới trêu đùa ta? Trong lòng chàng chỉ có hình bóng của nàng ta, chàng về mà bảo vệ nàng ta đi, còn tới đây làm gì? Chàng biết chàng làm vậy khiến người ta căm hận lắm không, ta hận chàng, thật sự rất hận chàng.”

“Theo ta về đi.” Tống Tần muốn nắm lấy tay Lan Lăng nhưng lại bị Lan Lăng tránh đi. Gió nhẹ thổi qua, tóc dài như mực xõa xuống che đi gương mặt tuyệt vọng.

“Chàng coi ta là cái gì, gọi tới thì tới, gọi đi thì đi! Trước kia ta rất ngốc, ngốc nghếch coi nàng ta là người tốt, thật lòng yêu thương mấy hài tử, thậm chỉ ta còn có suy nghĩ nếu ta có hài tử của mình có lẽ cũng không yêu thường bằng mấy hài tử kia. Thế nhưng… Đáp án lại khiến người ta tuyệt vọng thế đó. Điều khiến ta tuyệt vọng không phải là không thể sinh con, mà là… Chàng bảo vệ nàng ta, dù nàng ta gây ra tội ác tày trời nhưng chàng vẫn bảo vệ nàng ta, trong mắt của chàng, ta còn không xứng xách giày cho nàng ta, vậy chàng tới đây làm gì?”

“Không phải như thế, Lan Lăng, nàng nghe ta nói.” Tống Tần nhìn Lan Lăng kích động, cất tiếng giải thích, nhưng lúc này Lan Lăng đã vô cùng kích động, lại ngắt lời hắn, cười lạnh nói: “Không phải? Không phải cái gì? Miệng của chàng nói không phải nhưng hành động của chàng đã nói rõ cho ta biết, rõ ràng nữ nhân trong lòng chàng là nàng ta. Đúng, đúng là trước kia ta không muốn so đo với nàng ta, ta nghĩ dù sao nàng ta cũng là thê tử nguyên phối của chàng, còn vì chàng, vì Tống phủ mà chịu nhiều khổ sử, chàng yêu nàng ta, kính trọng nàng ta, ta còn nghĩ chàng là nam nhân có tình có nghĩa. Nhưng mà chàng không phân rõ phải trái như thế khiến lòng người giá lạnh. Ta không ngu, ta không muốn sống cả đời này ngày nào cũng sống trong đau khổ như thế, nếu chàng đã không chịu hòa ly, không chịu hưu thế, vậy ta chỉ có thể xuống tóc xuất gia mà thôi, không phải sao? Nếu chàng vẫn ép ta vẫn chỉ còn một con đường chết, vậy nên bây giờ chàng nói gì thì ta cũng không nghe, tất cả đều vô nghĩa rồi.”

Sắc mặt Tống Tần trắng nhợt, nhìn khuông mặt tràn ngập bị thương, rơi từng giọt nước mắt của Lan Lăng nói: “Thật ra có một số chuyện không giống nàng nghĩ, ta cũng không phải là người như vậy…”

“Không phải là người như vậy? Nhưng chàng lại làm chuyện như vậy đấy. Chúng ta không còn gì để nói hết, chàng đi đi, nếu chàng độ lượng thì hãy hòa li với ta, nếu không muốn thì cũng không sao, ta ở đây cũng không khác gì.” Lan Lăn rời đi, không muốn nói với Tống Tần nữa, nàng đã chất chứa những lời này trong lòng từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng nói ra, nhưng nàng lại không cảm thấy khó chịu như trong tưởng tượng, hóa ra khi không còn quan tâm thì sẽ không còn đau thương.

“Ta ở đây chờ nàng, chờ nàng đồng ý theo ta trở về.” Tống Tần gọi theo bóng lưng của Lan Lăng.

Bước chân của Lan Lăng khựng lại nhưng không nói gì, lại cất bước rời đi.

Tống Tần vẫn tiếp tục gọi: “Lan Lăng, nàng còn nhớ ngày mới gặp nàng, ta đã nói gì không? Nếu nàng còn nhớ tức là hiểu cho quyết tâm của ta.”

Góc áo của Lan Lăng đã tới cửa ngách, biến mất không thấy.

Tống Tần cười khổ một tiếng, quả nhiên là hận mình lắm cho nên mới dứt khoát như vậy?

Trở lại ngoài cửa miếu, Tống Tần vẫn không đi, cúi người ngồi bên một tảng đá lớn ở cửa, nhìn cửa miếu chậm rãi đóng lại, trong lòng nảy ra một quyết định.

Tống Tần đã muốn làm chuyện gì thì sẽ quyết tâm làm tới cùng.

Đã nói không rời đi thì thật sự không rời đi.

Nam nhân này thật sự cố chấp, đứng đợi ngoài cửa miếu mà không hề ăn lấy một chén cơm, chỉ uống một chút nước lã cho xong, cả ngày nhìn cửa miếu không nói một lời. Ngày nào ni cô cũng tới đưa đồ ăn cho hắn, nhưng mỗi lần tới thì đều thấy chén đũa nguyên si chưa động tới, dù thân thể có làm bằng sắt cũng không ai chịu được.

“Thí chủ, trần duyên của thí chủ chưa dứt, không lẽ cứ để y chết đói chết khát ở ngoài cửa?” Sư thái nhìn Lan Lăng, thấp giọng tụng kinh.

Lan Lăng cắn đôi môi đã tái nhợt, ngày thứ tư rồi mà tên đáng ghét kia vẫn không ăn lấy một miếng cơm.

Hắn đâu làm khổ hắn, rõ ràng là đang làm khó nàng. Nàng không thể mềm lòng, mềm lòng thì tất cả sẽ hỏng hết, thế là lập tức lắc đầu, giả vờ lạnh lùng nói: “Đó là chuyện của hắn, sống chết của hắn liên quan gì tới con?”

Sư thái khẽ thở dài, quay người rời đi, nhưng lúc đi tới cửa lại quay người lại nói: “Chỉ uống nước không ăn cơm, thân thể cường tráng tới mấy cũng không chịu nổi, đã là ngày thứ tư rồi, còn tiếp tục nữa e rằng chỉ trong hai ngày thí chủ có thể nhặt xác của hắn đấy.”

Lan Lăng nhìn nắng gắt ở ngoài trời như lửa đốt, vốn trái tim đã lãnh đạm lại bồn chồn không yên.

Tên đáng ghét này…

Lan Lăng cắn môi nhưng vẫn không chịu đi ra, mắt thấy sắc trời dần tối.

Tiếng cửa phòng vang lên, một tiểu ni cô chậm rãi đi đến, trong tay cầm cơm chiều, thấp giọng nói: “Thí chủ, nên dùng bữa rồi.”

Đồ ăn chay rất đơn giản, rau xanh đậu hũ và một chén cơm.

“Người kia ăn cơm chưa?” Trong giọng nói của Lan Lăng tràn ngập chua xót, rõ ràng biết mình không nên hỏi, mặc dù cho là mình đã tuyệt tình nhưng vẫn không thể thờ ơ được.

Tiểu ni cô rũ mắt, trả lời: “Chưa, nhưng lúc này ngay cả sức để ngồi hắn cũng không có, cả người phờ phạc, chắc là chịu hết nổi rồi. Sư phụ bảo đêm nay có mưa, tắm mưa một trận khéo mất mạng luôn.”

Lan Lăng đứng hình, nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt nhưng chẳng muốn ăn, cắn răng tự nhủ đó là hắn tự tìm, mình không cần quan tâm. Chết cũng tốt, chết rồi thì có thể đi gặp vong thê của hắn, vừa hay đôi uyên ương bọn họ đoàn tụ…

Giận dỗi cho cơm vào miệng nhưng lại chẳng nuốt được. Lan Lăng im lặng rơi lệ, nằm trên bàn nghẹn ngào không dứt.

Hắn đâu có tìm chết, rõ ràng là đang lăng trì trái tim của nàng. Hắn đang đánh cược nàng nhất định sẽ không nỡ nhìn hắn chết, hắn biết nàng yêu thương hắn… Úc Lan Lăng, ngươi còn chút thể diện thì tuyệt đối không được ra ngoài… Ngươi mà ra ngoài thì sẽ bị người ta cười chết… Ngươi là một nữ nhân không có cốt khí…

Sư thái nói rất đúng, sắc trời dần tối, cũng nổi gió to, sấm sét ầm ầm đánh xuống. Cơn mưa này đến không báo trước, cứ như bầu trời đổ sập xuống chỉ trong nháy mắt, mưa rất to, gió thổi phần phật vào cửa sổ, tiếng mưa rơi rào rào.

Lan Lăng ngồi ngẩn ngơ trong phòng, hai tay nắm chặt, trong lòng thấp thỏm lo lắng, nhìn ngoài trời mưa to, nhắm mắt lắc đầu, không cho phép bản thân nghĩ tới Tống Tần ở ngoài cửa…

Chắc có lẽ hắn sẽ tìm chỗ tránh mưa… Hắn không ngốc… Chắc sẽ…

Lan Lăng không ngừng an tủi bản thân, nhưng sau đó lại không thể nhịn được nữa, nàng cởi giày lên giường, trùm chăn kín đầu, không để tiếng mưa rơi làm bản thân bấn loạn!

Cơn mưa này như mãi không ngừng, bình thường mưa to như vậy chỉ thời gian một chung trà là tạnh, nhưng đêm nay như muốn đối nghịch với Lan Lăng, vậy mà mãi không có dấu hiệu dừng lại. Dù Lan Lăng đã trùm chăn kín đầu nhưng vẫn nghe thấy tiếng sấm rền vang…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK