Chu Hạo Khiên nắm chặt tay Minh Yên, Minh Yên có thể cảm nhận được run rẩy truyền từ tay của hắn, đều là người một nhà nhưng lại phải bạc tình trở mặt trừng mắt, thật sự khiến người ta cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Chu Hạo Khiên vô cùng kiên quyết khiến đám người Tần Trắc phi có hơi sợ hãi bất an, không ai dám khẳng định chuyện mình làm không bị người khác phát hiện, dù Tần Trắc phi tự cho bản thân đã rất cẩn thận nhưng cũng không dám chắc chắn.
Lão Vương phi nhìn Chu Hạo Khiên, thật ra bà cũng cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng bây giờ tranh đấu trong vương phủ càng lúc càng khốc liệt, nếu mình lại ngang ngược ngăn cản, e rằng sẽ càng xa cách, chẳng thà nhân lúc bà vẫn còn sống kết thúc tất cả, ít nhất bà vẫn có thể che chở cho Chu Hạo Khiên, còn phụ thân của Chu Hạo Khiên thì không trông cậy vào được. Minh Yên nói không sai, hài tử của mình thật sự đã quá bất công.
Thở dài trong lòng, bà nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Con muốn nói gì thì nói đi, ta không ngăn con nữa, chỉ là Hạo Khiên à, suy cho cùng con vẫn là người của vương phủ.”
Chu Hạo Khiên sững người, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh, đáp lại lão Vương phi: “Tổ mẫu, bao năm qua con luôn muốn đòi lại công bằng cho bản thân, người biết đấy, hôm nay là ngày giỗ của mẫu phi, đúng là một ngày lành để thanh toán nợ cũ.”
Giọng nói của Chu Hạo Khiên khiến người ta rét lạnh, Minh Yên cúi đầu không nói lời nào, có một số việc cần được giải quyết, kéo dài sẽ không tốt.
Chu Hạo Khiên liếc nhìn mọi người, cuối cùng dừng ở Bạch Lưu Vân, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai, nói: “Bạch Lưu Vân, làm bạn với sói không phải là việc khôn ngoan đâu, cô tưởng dắt theo một hài tử đến thì có thể nói hài tử này là của ta sao? Vốn dĩ ta không chắc chắn, dù sao cũng từng có một đêm như vậy, nhưng là một nam nhân, dù đã uống say mèm thì cũng không thể không có chút ấn tượng nào, cô không cảm thấy đây là một điểm đáng ngờ rất lớn à?”
Bạch Lưu Vân ngước mắt nhìn Chu Hạo Khiên, lạnh lùng nói: “Bây giờ trong lòng tiểu Vương gia chỉ có Úc Trắc phi và hài tử của nàng ta, tất nhiên khinh ghét mẫu tử bọn ta, chàng muốn nói thế nào thì nói.”
Thái độ phản kháng này, là Bạch Lưu Vân đang dùng lời tàn để phản kháng sao? Minh Yên ngẩng đầu nhìn nàng ta, lại không ngờ nàng ta cũng nhìn mình, ánh mắt hai người chạm nhau, khóe miệng Minh Yên cong lên, hài lòng dời mắt đi, nàng không muốn nhìn nữ nhân này thêm một chút nào, thật khiến người ta muốn đánh một trận!
Bạch Lưu Vân sững người, cũng lập tức xoay đầu đi, hạng người như mình có lúc nào được người ta tôn trọng chứ?
Chu Hạo Khiên cũng không giận, chỉ lạnh lùng nói: “Dù chu toàn đến mấy cũng sẽ để lại dấu vết, từ sau khi cô bước vào Cầm Âm Các quả thật không có một chút kẽ hở để điều tra, không thể phủ nhận cô là một nữ nhân thông minh, cho dù để lại cái gì cũng có thể nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, nhưng có một điều mà cô đã quên, đó là trước khi cô đến Cầm Âm Các.”
Bạch Lưu Vân nhất thời không hiểu, chỉ hơi giật mình lo lắng, nhưng Tần Trắc phi ở bên cạnh đã biến sắc.
Mà ngay sau đó Bạch Lưu Vân cũng hoàn hồn, giả bộ bình tĩnh nhìn Chu Hạo Khiên, nói: “Không biết tiểu Vương gia có ý gì? Lưu Vân không hiểu.”
Lão Vương phi và Vũ Ninh Vương im lặng lắng nghe, không nói một lời. Mục Trắc phi thì từ đầu tới cuối đều không mở miệng nói, lúc này vẫn đứng ở bên thờ ơ xem kịch vui, tâm trạng của Nhị phu nhân đã tốt hơn trước, có điều vẫn xụ mặt không thích nói chuyện, trên mặt viết đầy tâm sự, Chu Hạo Thần ở bên cạnh với bộ mặt nghiêm nghị, là phu thê mà giữa hai người quá xa cách.
Đại phu nhân cúi thấp đầu, chưa từng nhìn lại Chu Hạo Nam, cũng không nhìn Bạch Lưu Vân, lướt qua cứ tưởng vẫn lạnh nhạt, nhưng Minh Yên lại thấy khăn tay bị Đại phu nhân vò nhàu nhĩ.
“Không hiểu? Vậy ta nói cho cô rõ, cô vào Cầm Âm Các không phải do người ta mua vào, cũng không phải bị bán vào, mà là chính cô tự bán mình, đúng không?”
“Thế thì sao?” Bạch Lưu Vân nhíu mày.
“Phụ mẫu của cô cũng không nghèo tới nỗi một ngày không đủ ba bữa cơm, thì sao phải bán nữ nhi như hoa như ngọc là cô vào thanh lâu? Mười mấy năm trước nhà cô có một người hàng xóm, người hàng xóm này họ Tần, Tần gia có một nữ nhi dung mạo xinh đẹp, dáng người thướt tha, cũng có tiếng mỹ nhân trong vùng. Bạch gia có một nhi tử, từ nhỏ đã chơi thân với nữ nhi của Tần gia, được xưng là thanh mai trúc mã.”
Giọng của Chu Hạo Khiên như xuyên qua thời không, dẫn dắt mọi người ở đây về thôn trang nhỏ của mười mấy năm trước, giọng nói trầm thấp bất giác khiến người nghe run rẩy.
“Lúc ấy hai hài tử mới chỉ bảy tám tuổi, thế nhưng tình cảm rất tốt, sau này Tần gia vì cuộc sống mưu sinh mà bán nữ nhi đi, bán vào một nhà giàu ở Kinh thành làm tỳ nữ, từ đó về sau cắt đứt liên lạc với người của Bạch gia. Lại qua mười mấy năm, nữ nhi của Tần gia đột nhiên liên lạc lại với người của Bạc gia, biết Bạch gia có một nhi nữ, thế là thường xuyên liên lạc hơn, nữ nhi của Tần gia không ngừng tiếp tế cho Bạch gia, hai nhà ngày càng thân thiết. Sau đó, nữ nhi của Tần gia vì sự tham lam của bản thân mà xúi dục nữ nhi của Bạch gia vào Kinh làm việc cho bà ta, lúc này nữ nhi của Tần gia bèn cho nhi tử ruột của mình lén gặp nữ nhi của Bạch gia, tuy nữ nhi của Bạch gia khuynh quốc khuynh thành nhưng dù sao cũng đến từ nơi quê mùa, thấy quý công tử hào hoa phóng khoáng trong Kinh thì lập tức mê đắm, vì nam tử này mà không tiếc vứt bỏ danh dự, bán mình vào thanh lâu, thay người thương diệt trừ đệ đệ cùng cha khác mẹ. Chỉ là người tính không bằng trời tính, mặc dù đệ đệ cùng cha khác mẹ này bị choáng ngợp trước dung mạo của nữ nhi của Bạch gia thật, nhưng… Tuy người đệ đệ này có tiếng phong lưu nhưng cũng là người không dễ rung động. Đã tốn biết bao công sức thì sao có thể từ bỏ dễ dàng, thế là nữ nhi của Tần gia lại nghĩ ra kế sách khác, nữ nhi của Bạch gia lừa nam tử này ở lại chỗ nàng ta, bỏ thuốc mê trong rượu, ngày hôm sau tỉnh lại là cảnh hai người ôm nhau…”
Chu Hạo Khiên nói đấy thì mọi người đã hiểu rõ, nữ nhi của Tần gia chính là Tần Trắc phi, nữ nhi của Bạch gia chính là Bạch Lưu Vân, quý công tử trong Kinh là Chu Hạo Nam, đệ đệ khác mẹ chính là Chu Hạo Khiên. Nhưng ai có thể ngờ Bạch Lưu Vân và Tần Trắc phi lại có mối quan hệ này, càng không ngờ nam nhân mà Bạch Lưu Vân thích lại là Chu Hạo Nam!
Sắc mặt lão Vương phi dần nghiêm lại, Vũ Ninh Vương nhất thời vẫn chưa hoàn hồn, chuyện này… Ngoài sức tưởng tượng, sao người bên gối ông ta lại có thể thâm độc như thế, rõ ràng là một người dịu dàng hiền thục mà!
Mục Trắc phi cũng chưa bình tĩnh lại được, mặc dù đã biết Tần Trắc phi không phải là người tốt nhưng bày mưu tính kế sâu xa như vậy thật sự đã dọa sợ người ta, đột nhiên cảm thấy may mắn, mình còn sống đúng là kỳ tích, nữ nhân này thật đáng sợ!
Chu Hạo Thần nhíu mày, không nói một lời, Nhị phu nhân thì đã không khép được miệng.
Sắc mặt của Đại phu nhân càng bi thương, cả người như bị mây đen bao phủ, nước mắt lưng tròng nhưng vẫn gắng gượng không để rơi xuống, chỉ là khăn kia đã bị vò nhàu, đã không còn ra hình dạng gì. Minh Yên nhìn Bạch Hinh, chắc chắn Đại phu nhân cũng biết chuyện, chỉ là tại sao vẫn cứ đè nén trong lòng không chịu nói ra?
Tình tiết quan trọng đã được hé mở, nhưng Tần Trắc phi vẫn ngẩng đầu nhìn Chu Hạo Khiên, hỏi: “Đây chỉ là lời của tiểu Vương gia, ta và Bạch gia có liên lạc qua lại, chẳng qua là muốn giúp đỡ cố nhân, không có ý gì khác. Sau khi Lưu Vân vào Cầm Âm Các rồi mới gặp ta, tiểu Vương gia đổi trắng thay đen thật đó.”
Chu Hạo Khiên đã liệu trước Tần Trắc phi sẽ không ngoan ngoãn nhận tội, lúc này bật cười ha ha, nói: “Tần Uyển Nghi, bà tưởng trên đời này có bức tường kín gió à? Ta đã thu thập được thư của bà và người Bạch gia, mưu đồ của các người được viết rõ ràng trong đó, bằng chứng Bạch Lưu Vân tự bán thân cũng được giữ ở quan phủ, nước Đại Chiêu quản lý rất nghiêm việc này, bằng chứng của quan phủ là một phần, ngoài ra tú bà của Cầm Âm Các cũng có thể làm chứng, muốn gọi người tới hỏi không? Người của Bạch gia đã được dẫn vào Kinh thành, ta nghĩ cũng nên để các người đối chất một lần. Lúc trước Bạch Lưu Vân gài bẫy ta, một người không thể làm được, nha hoàn bà tử giúp đỡ nàng ta cũng có một hai người, trùng hợp cũng đã được đưa về Kinh thành, nếu bà vẫn không phục thì có thể gọi bọn họ đến để đối chất, chắc chắn có thể điều tra ra manh mối, đúng không?”
Chu Hạo Khiên cười hì hì nhìn Tần Trắc phi, trong mắt ngập tràn khinh thường, lại nhìn về Chu Hạo Nam và Bạch Lưu Vân, hỏi: “Chu Hạo Nam, ta thật sự rất khó chịu, rốt cuộc người huynh thích là Bạch Lưu Vân hay thê tử huynh cưới hỏi đàng hoàng? Bạch Lưu Vân vì huynh mà không tiếc danh dự bán mình vào thanh lâu, còn sinh cho huynh một nhi tử, mặc dù muốn ta đổ vỏ nhưng chung quy lại vẫn là vì huynh. Thê tử của huynh vì huynh mà mấy năm qua không dám và cũng không thể sinh hạ nhi tử của tẩu ấy, từ sau khi Thiện tỷ nhi ra đời vẫn luôn uống thuốc tránh thai, huynh có còn là một nam nhân không, không bảo vệ được tình nhân của mình, cũng không thể bảo vệ được thê tử của mình, huynh đúng là loại cặn bã!”
Chu Hạo Nam quay đầu nhìn Đại phu nhân, nắm lấy vai của nàng ấy, hỏi: “Ta cứ tưởng nàng không thể sinh được nữa là vì cơ thể bị tổn thương sau khi sinh Thiện tỷ nhi, Chu Hạo Khiên nói có thật không? Nàng uống thuốc tránh thai sao? Tại sao? Năm năm qua để nàng có thể sinh thêm một hài tử, ta đã nghĩ mọi biện pháp, nàng làm vậy rốt cuộc vì điều gì?”
Hai mắt Chu Hạo Nam đỏ ngầu, ánh mắt nhìn Đại phu nhân đầy căm hận, nỗi căm hận ấy như đến từ sâu trong tim, có thể thấy rõ đau thương tràn ngập trên mặt, không có điều gì có thể khiến Chu Hạo Nam mất bình tĩnh, nhưng thê tử của hắn lại không muốn sinh con cho hắn, tại sao?
Đại phu nhân chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nhưng vẫn cắn răng không nói một chữ, hai tay buông thõng, có những lời đánh chết cũng không thể nói!