Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người ăn uống no đủ, Úc Dương cực kì không muốn chia tay Minh Yên, Chu Hạo Khiên phái người đưa cậu trở về thư viện, Phong Tam Nương nắm chặt tay Minh Yên có nói gì cũng không buông, nếu Chu Hạo Khiên không đồng ý không điều Trịnh Trí đi biên quan thì nàng ấy có chết cũng quấn lấy Minh Yên trở về vương phủ, dáng vẻ rất quyết liệt.

Minh Yên nhìn Phong Tam Nương thật sự là quan tâm quá sẽ bị loạn, cười tủm tỉm nói: “Tam Nương, tiểu Vương gia thuộc sự quản lý của Kinh doanh, Trịnh Thiêm sự là người thuộc sự quản lý của Vệ Chỉ Huy Sử ti cấp dưới của Đô Chỉ Huy Sứ ti dưới trướng Ngũ quân phủ Đô đốc, tiểu Vương gia sao có thể nhúng tay vào sự vụ của Ngũ quân phủ Đô đốc, là muội quan tâm quá nên bị loạn đúng không?”

Phong Tam Nương lập tức bừng tỉnh hiểu ra, chỉ vào Chu Hạo Khiên tức giận đến mức cả người run lên, cắn răng nghiến lợi nói: “Huynh lại lừa ta? Ngày khác quyết đấu với huynh, là nam tử hán không cho phép chạy trốn!”

Chu Hạo Khiên cười như không cười nói: “Muội chắc chắn thật sự muốn quyết đấu với ta? Nếu gãy tay gãy chân Trịnh Trí không cần muội nữa thì đừng có tới tìm ta khóc lóc kể lể là được, gần đây ta rảnh đến phát hoảng, muội cứ tùy tiện chọn ngày, gọi các huynh đệ đến làm chứng!”

Phong Tam Nương nghe vậy trái tim nhỏ run lên, nhìn Minh Yên nói: “Tiểu tẩu tử, hẹn gặp lại, muội còn có việc không quấy rầy phu thê hai người ân ái đằm thắm bỉ dực song phi.”

Minh Yên nhìn Phong Tam Nương tiêu sái nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, vung roi ngựa trong tay lên phóng vụt đi, phong thái tiêu sái đó thật khiến người ta hâm mộ, tại sao có nữ tử có thể sống tùy ý như vậy? Cái chuyện giữa ban ngày ban mặt, phóng ngựa chạy như điên này Minh Yên có chết cũng không làm được, nhưng lại không ảnh hưởng đến việc nàng thưởng thức phong thái của Phong Tam Nương, thật sự khiến người ta hâm mộ đến mức hít thở không thông, tiêu sái thích ý có thể bất chấp ánh mắt mọi người âu cũng là một kiểu phong cách đặc biệt.

Chu Hạo Khiên nhìn ánh mắt Minh Yên, nhỏ giọng nói: “Nếu nàng thích cưỡi ngựa, đợi chuyện này xong xuôi ta sẽ dẫn nàng đi tái ngoại học cưỡi ngựa được không?” Nói xong không đợi Minh Yên trả lời, quay đầu nhìn Tống Tần nói: “Đi đường may mắn nhé, nam nhân có tư tưởng xấu sẽ gặp báo ứng!” Nói xong liếc nhìn Lan Lăng một cái, đỡ Minh Yên lên xe ngựa, không đợi Minh Yên cáo biệt với Lan Lăng liền thúc giục phu xe rời đi.

Tống Tần thờ ơ nhìn phương hướng Chu Hạo Khiên rời đi, đồ dần, lúc cười người khác thì không xem lại mình có ổn hay không đã!

Lan Lăng đi về phía xe ngựa nhà mình, mặc dù xe ngựa không hoa lệ như của vương phủ nhưng cũng rất kiên cố, kiến cố giống như người nào đó, khiến người ta hận không thể đá bay hắn, nhưng rồi lại sợ đau chân, đành phải nghiến răng coi như không thấy.

Tống Tần mím chặt môi nhìn bóng lưng Lan Lăng, nhíu chặt hai hàng mày đi theo sau. Nhìn Lan Lăng giẫm chân lên bàn đạp xe ngựa, Tống Tần vươn tay ra muốn đở nàng, Lan Lăng hừ nhẹ một tiếng hoàn toàn không để ý tới hắn, tự mình lên xe ngựa, kéo mạnh rèm xe ngựa xuống, ngăn cách Tống Tần ở bên ngoài.

Phu xe nơm nớp lo sợ không dám nói một câu, mấy năm nay không thấy ai dám không nể mặt mũi thiếu gia nhà mình, tay nắm roi ngựa đã ẩm ướt mồ hôi, hắn đã lớn tuổi rồi, rất nhát gan đó, nhìn thiếu gia mang theo sắc mặt xanh đen nhảy lên xe ngựa lúc này mới lau mồ hôi ở trong lòng bàn tay điều khiển xe ngựa đi theo phía sau, hắn nghĩ mãi mà không ra, thiếu phu nhân vui vẻ hoạt bát sao có thể chọc thiếu gia tức đến như vậy, dường như cả một năm hiếm khi thấy thiếu gia tức giận, kể từ khi thiếu phu nhân vào cửa, yên lặng nhìn đầu ngón tay của mình, dường như đếm không hết, khó trách phu nhân và lão gia đều thích vị thiếu phu nhân mới vào cửa này, có thể khiến cho thiếu gia mặt lạnh nổi giận cũng là một bản lĩnh lớn.

Đến Tống phủ xe ngựa ngừng lại, Tống Tần đã sớm giao ngựa cho tiểu tư, còn mình đứng ở trước cửa nhìn Lan Lăng chầm chập xuống xe, Lan Lăng vẫn cảm thấy có ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng, không cần nhìn cũng biết là ai, nàng không có định lực như Minh Yên không dám nhìn sắc mặt Tống Tần, chỉ có thể cúi thấp đầu cố gắng đi qua bên người hắn.

Còn chưa bước chân vào cửa lớn, cổ tay bị ai đó bắt lấy, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo tưới xuống đầu: “Rốt cuộc nàng đang giận chuyện gì?”

Trái tim Lan Lăng đập mạnh từng hồi, biết người nào đó thật sự sắp nổi giận, nhưng nàng cũng có ranh giới kiên trì của mình, quyết không thỏa hiệp, muốn hất tay Tống Tần ra lại phát hiện có làm thế nào cũng không hất ra được, giống như một cái kìm sắt vậy, sức lực bẩm sinh của nam nhân chiếm ưu thế hơn so với nữ nhân, Lan Lăng hít sâu một hơi để mình có thể lạnh lùng bình tĩnh, nàng không để ý tới hắn thì sẽ không để ý tới hắn, ngộp chết hắn luôn! Minh Yên nói rất đúng, lúc nữ nhân không đấu lại nam nhân, không nên dùng võ lực để giải quyết, nữ nhân đánh không lại nam nhân, nhưng nữ nhân có thể gạt hắn qua một bên, không để ý tới hắn, nếu hắn quan tâm đến nữ nhân đó thì sẽ đi lấy lòng, nếu hắn không quan tâm thì… cứ tương kính như tân hết đời này thôi!

Lan Lăng thấy Tống Tần chủ động nói chuyện với nàng, trong lòng thấp thoáng xen lẫn sự vui sướng, lời của Minh Yên quả nhiên chính xác, mình nhẫn nhịn mấy ngày này là đáng giá! Nhưng giờ phải làm sao đây, nếu Tống Tần hỏi tiếp nàng sợ mình không nhịn được mà nói chuyện với hắn, vậy chẳng phải là phí công nhọc sức rồi sao? Nàng không có định lực vững như bàn thạch của Minh Yên, làm sao bây giờ… làm sao bây giờ… ai tới cứu nàng với?

Tống Tần nhìn khuôn mặt âm tình bất định của Lan Lăng thì cảm thấy thất bại, nữ nhân này thiếu đầu óc đã đành, lại còn chậm chạp muốn chết, chậm chạp còn chưa tính, nhưng tại sao lại bướng bỉnh như vậy. Tống Tần hắn chưa từng để ý tới tâm tình của một nữ nhân nào, thế mà lại bị nàng quấy nhiễu đến mức tâm thần không yên, mỗi lần nhìn thấy nàng xụ mặt thì vô cùng nhớ nhung nha đầu có nụ cười sáng lạn kia, hiếm khi có nữ nhân nào lúc cười lại không chút e dè lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh, như ánh mặt trời khiến ánh mắt của hắn không nhịn được mà dừng lại ở trên người nàng, bất tri bất giác…

“Nương, ôm ôm… ôm ôm!” Giọng trẻ con non nớt từ xa truyền đến, Lan Lăng lập tức thở phào, nhìn Tống Mẫn Nhu ở từ xa chạy tới chỗ nàng thì vô thức nở ra một nụ cười thật tươi, năm nay Mẫn Nhu chỉ mới bốn tuổi nhưng lại rất thích Lan Lăng, Lan Lăng cũng xem bé như con ruột của mình, mỗi ngày bé đều muốn Lan Lăng dỗ dành mới chịu đi ngủ.

Tống Tần yên lặng thả tay ra, nhìn Lan Lăng nhấc chân đi vào cửa ngồi xổm xuống giang hai cánh tay ra, Mẫn Nhu cười khanh khách chạy tới nhào vào trong ngực Lan Lăng, Lan Lăng thuận thế ôm Mẫn Nhu lên, nhấc chân đi vào trong, vừa đi vừa hỏi: “Trưa nay con có ngủ không? Có nghe lời không?”

“Có ạ, ngủ một canh giờ luôn đấy ạ, nương nói con là một hài tử ngoan, hài tử ngoan sau khi ngủ dậy sẽ không khóc, hôm nay con không khóc, có phải rất ngoan không?” Mẫn Nhu gục ở trên vai Lan Lăng, cánh tay nhỏ bụ bẫm vòng qua cổ nàng, trên mặt đều là ý cười, đang chờ Lan Lăng khen bé.

Tống Tần có chút bất đắc dĩ đi theo sau lưng Lan Lăng vào cửa, từ xa lại nhìn thấy hai nhi tử của mình vội vàng đi ra, vây quanh bên người Lan Lăng không biết nói cái gì, lập tức trong sân vốn yên tĩnh nay tràn đầy tiếng cười, một tiểu nữ nhân vui vẻ như vậy rốt cuộc tại sao lại giận hắn? Tống Tần nghĩ mãi không ra, khuôn mặt càng âm u!

*

Cưới Úc Lan Lăng vốn không phải là mong muốn của Tống Tần, chỉ là phụ mẫu thúc giục quá, nói gì mà hậu viện Tống gia không thể không có chủ mẫu quản gia, không thể để cho bọn nhỏ không có mẫu thân chăm non, sau này đón dâu xuất giá cũng phải có người lo liệu. Thứ hai là vì Chu Hạo Khiên, cái tên Chu Hạo Khiên này là ngoài ý muốn trong cuộc đời Tống Tần, người có cuộc sống ngăn nắp thứ tự, sinh hoạt đều dựa vào khuôn mẫu như Tống Tần bất kể thế nào cũng không thể có quan hệ với Chu Hạo Khiên quần là áo lượt có thanh danh đại chấn này, nhưng cuộc sống đều có ngoài ý muốn, Chu Hạo Khiên là người xông vào cuộc sống của hắn khiến hắn không kịp tránh lại đuổi không đi.

Khi đó song thân trong nhà bức hôn quá, Tống Tần lại không thể làm gì được, đúng lúc Chu Hạo Khiên đến nhà làm khách, nghe nói đến chuyện này thì lập tức nói cho mình nghe về chuyện của Úc Lan Lăng. Đối với hắn, Úc Lan Lăng này chỉ là một cái tên, vốn không phải là một người sống, có máu có thịt, nếu bắt buộc cưới một nữ nhân vào nhà thì cứ cưới nàng đi, lại vừa có thể trả cho Chu Hạo Khiên một nhân tình vì giải quyết làm phiền giúp hắn, vì vậy Tống Tần đồng ý.

Nhị tỷ Úc Lan Cúc của Úc Lan Lăng gả cho trưởng tử của Tả Đô đốc Chung Lương của Ngũ quân phủ Đô Đốc, xưa nay Chung Lương và Tống Tần không vừa mắt, trong chuyện này không chỉ có ân oán cá nhân, càng nhiều hơn là tranh giành đảng phái, trước kia không quen Chu Hạo Khiên, Tống Tần thuộc phái trung lập, ở trong triều một trong sạch hai không dựa dẫm, nhưng từ sau khi biết Chu Hạo Khiên thì bất tri bất giác bị kéo xuống nước.

Tống Tần rất ít khi bội phục một ai, cũng có rất ít người có thể khiến hắn kính phục trong lòng, quân nhân là một người nhiệt huyết, lòng nhiệt huyết này sẽ không dễ dàng vứt đi, luôn sẽ tìm được một tri kỷ, một người khiến hắn cam tâm tình nguyện nâng đỡ. Chu Hạo Khiên là người đầu tiên khiến Tống Tần bội phục trong lòng, nam nhân này vẫn có thể sống mà còn sống một cuộc sống rất đặc sắc, còn có thể thuận theo trời đất, theo hoàn cảnh như vậy thật khiến Tống Tần bội phục.

Nam nhân như Tống Tần cả đời bướng bỉnh, một việc đã định thì dù chết cũng sẽ không quay đầu lại, hắn đã quyết định đi theo Chu Hạo Khiên thì sẽ đi theo tới cùng, đi tới tận cuối sinh mạng, mặc kệ tương lai là bóng tối hay ánh sáng, với tư cách là một quân nhân sẽ không suy nghĩ nhiều về kết quả mà chỉ biết đi theo người mình đã định.

Tống Tần nhìn đốm sáng rực rỡ chiếu rọi xuống sân tản ra ánh sáng u uẩn, đoản kiếm Thanh Ngọc trong tay hiện ra ánh sáng bén ngót ở dưới ánh trăng. Một đời này của hắn rất suông sẻ, tập võ lập nghiệp, cưới vợ sinh con, mỗi một chuyện đều suông sẻ. Cưới một thê tử dịu dàng hiền lành, kết hôn mấy năm đều chưa từng tức giận, Nguyệt Dung là một người rất dịu dàng, lúc nào cũng thay hắn thu xếp tốt tất cả mọi chuyện, không để hắn phí một chút tâm tư nào, hậu viện có nàng ấy Tống Tần cực kì yên tâm.

Nhớ tới Nguyệt Dung, có một dòng nước ấm nhè nhẹ chảy qua trái tim Tống Tần, nử tữ khiến lòng người ấm áp này là nữ nhân đầu tiên chịu thương chịu khó vì hắn, hiếu thuận phụ mẫu, yêu thương hài tử, thuận theo trượng phu, Nguyệt Dung làm rất tốt, Nguyệt Dung chính là một hiền thê lương mẫu điển hình, là người Tống Tần rất kính trọng.

Nghĩ tới đây trái tim lại hiện lên bóng dáng Lan Lăng, hắn không khỏi nhíu mày, một tiếng thở dài tràn ra khóe môi, Lan Lăng khác xa Nguyệt Dung, Nguyệt Dung cười không lộ răng, ngồi không đong đưa đầu gối, nói chuyện làm việc luôn chững chạc phóng khoáng trước giờ không khiến cho người ta lo lắng. Lan Lăng lại không như vậy, nụ cười của nàng tươi mát như ánh mặt trời sau mưa, tiếng cười rộ lên như chuông bạc có thể bay từ trong phòng bay ra ngoài sân bay hướng lên trời, đã lớn như vậy rồi nhưng lại rất ham chơi, gả qua chưa tới mấy ngày đã có thể chạy khắp sân đuổi theo ba đứa nhỏ, mỗi lần như vậy hắn đều có thể từ cửa sổ ở thư phòng của mình nhìn bóng dáng ba nhỏ một lớn nô đùa trong sân, tiếng cười đùa vang vẳng bên tai không dứt…

Kể từ sau khi Nguyệt Dung qua đời, trong sân này rất ít tiếng cười, Tống Tần trời sinh mặt lạnh nhưng vẫn nở nụ cười hòa ái với con của mình, nhưng mỗi khi nhìn thấy bốn bóng dáng túm tụm lại vui đùa với nhau lúc nào khóe môi cũng sẽ bất tri bất giác mà nở một nụ cười tươi.

Từ từ luân lạc tới tới tình cảnh này, biết mình sẽ không tổn thương nàng, Lan Lăng càng lớn mật hơn, hôm nay lại làm mình làm mẩy với mình, mà nhà hắn lại xuất hiện tình huống nghiêng về một bên, từ phụ mẫu cho tới mấy đứa nhỏ lại nhất trí cho rằng hắn chọc Lan Lăng tức giận, Tống Tần không rõ, trong thời gian ngắn ngủi này Lan Lăng làm cách nào lại thu phục được lòng người thế?

Thu hồi đoản kiếm Thanh Ngọc trong tay, mũi kiếm lạnh lẽo giấu vào trong vỏ kiếm, chậm rãi xoay người đi về phía thư phòng, ngọn đèn trong thư phòng sáng như ban ngày, trên bàn để đầy giấy tờ quân sự quan trọng nhưng nàng tuyệt đối sẽ không muốn nhìn, hiện tại không có tâm trạng đi xem mấy quân vụ rườm rà này, trong đầu lúc nào cũng suy nghĩ rốt cuộc Lan Lăng đang giận cái gì, dường như hắn không có trêu chọc gì đến nàng…

Dựa nghiêng vào bệ cửa sổ, mặt trầm như nước, Tống Tần cố gắng nhớ lại mấy ngày nay mình từng làm ra chuyện tội ác tày trời nào không?

Lan Lăng dỗ dành Mẫn Nhu ngủ xong lúc này mới đi về phòng của mình, đi theo phía sau là hai nha hoàn hồi môn Mịch Lộ Dạ Tuyết, trong tay xách theo đèn lồng bát giác lóe lên ánh sáng vàng. Quẹo qua góc tường, hai bóng dáng nhỏ đột nhiên xuất hiện dọa Lan Lăng nhảy dựng lên, nhìn lại thì ra là hai nhi tử của Tống Tần, lão đại Tống Minh Tấn năm nay bảy tuổi, lão nhị Tống Minh Trình năm nay năm tuổi.

“Hai đứa nhóc con còn chưa đi ngủ mà đứng đây làm gì?” Lan Lăng nghiêm mặt hỏi, vươn tay kéo hai đứa đi về phòng của mình, trong hành lanh khoanh tay kéo dài ba bóng người vào chung một chỗ vô cùng hài hòa.

“Nương, phụ thân con xưa nay lạnh như một tảng đá vậy, người chính là ánh mặt trời mùa xuân, không thể chấp nhặt với ông ấy, nếu không chỉ có mình là chịu tội.” Khuôn mặt của Tống Minh Tấn đã đầy đủ ngũ quan, tuy là đang an ủi người khác nhưng lại dùng khuôn mặt lạnh giống Tống Tần như đúc để nói những lời này khiến Lan Lăng không nhịn được mà buồn cười, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ của Tống Minh Tấn thì sợ đả kích đến cậu bé nên chỉ có thể cắn răng nhịn cười. Hai phụ tử này thật sự là đúc từ một khuôn mà ra, dáng vẻ giống nhau không nói, ngay cả tính tình cũng giống như như đúc, thật sầu người mà.

“Nương, tính tình của phụ thân mặc dù hơi thối xíu, nhưng làm người lại tốt vô cùng, trước giờ không ra tay đánh nữ nhân, cũng không vô duyên vô cớ không về nhà, cũng sẽ không đi đến những nơi bát nháo, chẳng ai hoàn mỹ cả, người không thể khắt khe quá được, mắt nhắm mắt mở thôi, đừng giận dỗi phụ thân của con, con thấy ông ấy gầy đi nhiều lắm.” Tống Minh Trình ra vẻ ông cụ non, mày cao mắt sáng, lịch sự nho nhã, tuyệt đối không cùng một khuôn với Tống Tần, trong cái đầu nhỏ kia hết sức thông minh, khiến người ta yêu thích, hoa gặp hoa nở.

Lan Lăng nhìn Tống Minh Trình cực lực nói tốt cho Tống Tần, không khỏi thầm than, hài tử này thật sự khiến người ta vui mừng, nghĩ tới quả thật không có ham mê bất lương gì, mình nên thỏa mãn mới phải.

Thấy Lan Lăng lại đang yên lặng sững sờ, Tống Minh Tấn liếc nhìn đệ đệ thành việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, biết rõ kế mẫu có tật xấu hay thất thần, còn nhắc tới mấy lời cảm tính này, quả thật là… muốn ăn đòn!

Tống Minh Trình sợ hãi nhìn đại ca của mình, nuốt nước miếng, nắm lấy vạt áo của Lan Lăng không ngừng đong đưa, âm thanh mền mại êm ái nói: “Nương, người đến xem phụ thân đi, mấy ngày nay thật sự hù chết người ấy, con không dám nói chuyện với ông ấy luôn, nếu người mà còn không thèm nhìn mặt ông ấy, đại ca cũng sẽ trở nên giống phụ thân, con nhìn mặt đại ca tưởng chừng ca ấy muốn ăn luôn con. Người nể mặt con dịu dàng đáng yêu, khôn khéo hiểu chuyện, nếu bị đại ca ăn sạch thì không thể chơi cùng nương, lúc ấy người nhàm chán sẽ nghĩ tới con, có phải không?”

Lan Lăng chóng mặt rồi, mỗi lần Tống Minh Trình nói chuyện đều quẩn tới quẩn lui, quẩn tới mức nàng chóng hết cả mặt, cái đầu nhỏ của nàng cũng không thông minh như Minh Yên, mỗi lần đều bị quấn đến choáng váng, nàng nghe thấy vậy giống như đều là lỗi của mình vậy, lập tức áy náy, sờ sờ đầu Tống Minh Trình nói: “Nhưng nương không muốn nhìn thấy phụ thân của con.”

“Nương, phụ thân thật đáng thương, cơm tối cũng không ăn, chỉ uống một bụng rượu, người ta nói rượu có thể làm tổn thương đến gan, nếu ông ấy ngã xuống thì nương thành quả phụ rồi, người phải suy nghĩ cho hạnh phúc của mình, người đi cứu vớt ông ấy đi, có được không?” Đôi mắt to của Tống Minh Trình ngập nước, rất có tư thế nếu nàng không đi thì sẽ khóc cho nàng xem.

Lan Lăng bị cậu bé nói thì sợ hãi trong lòng, lại có chút bận tâm đến Tống Tần, cái con người này sẽ không thật sự không ăn gì mà chỉ uống rượu đấy chứ… Lại nhìn Tống Minh Trình sắp khóc đến nơi, lòng mền nhũn gật đầu nói: “Hai con ngoan ngoãn trở về phòng ngủ đi, nương đi sang xem phụ thân con.”

Tống Minh Trình lập tức nở nụ cười, đẩy đẩy Lan Lăng đi. Nhìn bóng dáng Lan Lăng biến mất ở góc rẽ, nước mắt trong mắt Tống Minh Trình đã sớm biến mất, nhìn Tống Minh Tấn đắc ý nói: “Đại ca thua rồi, lấy bạc ra nào, đã nói rồi, nếu đệ có thể thuyết phục được nương giản hòa với phụ thân thì ca sẽ cho đệ năm lượng bạc.”

Tống Minh Tấn không nói không rằng lấy hà bao, mở miệng túi lấy năm lượng bạc ra đặt vào trong lòng bàn tay Tống Minh Trình, trên mặt vẫn không hề có thần sắc nào, Tống Minh Trình thở dài một tiếng nói: “Nương thật là ngốc mà, chỉ có mấy câu đã mền lòng, cứ tiếp tục như vậy sẽ tốt sao? Nếu sau này bị người ta bán đứng cũng không biết đấy, đại ca, có đúng không?”

Tống Minh Tấn liếc Tống Minh Trình một cái, thật lâu sau mới thản nhiên nói: “Đệ đứng nhìn xem người khác bán nương đi?”

“Không có!” Tống Minh Trình chém đinh chặt sắt nói, trên khuôn mặt nhỏ chưa hết vẻ ngây thơ hiện lên vẻ kiên nghị không hề tương xứng với tuổi chút nào.

“Vậy đệ lo lắng cái gì?” Tống Minh Tấn trừng mắt, tựa như đang nói đệ thật ngốc.

Tống Minh Trình cẩn thận suy nghĩ lại, đúng ha, mình đang lo lắng cái gì cơ chứ, trong lòng nghi hoặc bước nhẹ chân đi về phòng ngủ, đi rồi đi, quay đầu lại nhìn Tống Minh Tấn hì hì cười nói: “Đại ca, ca cũng có lúc thua?”

Vẻ mặt Tống Minh Tấn bất động chẳng ừ chẳng hử, Tống Minh Trình cảm thấy nhàm chán nghiến răng lặng lẽ bước đi!

Tống Minh Tấn nhìn bóng dáng đệ đệ nhà mình, trong lòng lặng lẽ lên tiếng: “Ngu ngốc, ta vừa không phí miệng lưỡi, vừa không bán nhan sắc, chẳng qua chỉ tốn chút bạc, lần trước đệ còn đánh cuộc thua ta, kết quả ta muốn dễ dàng nhận được, ai thắng ai thua thì có ích gì?” Tống Minh Tấn lắc đầu đi về phòng của mình, Tống Minh Trình thật sự  ngây thơ đến mức buồn cười, cho là mình lợi hại lắm!

Mịch Lộ và Dạ Tuyết liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy trong lòng lạnh rờn rợn, Dạ Tuyết mở miệng trước nói: “Mịch Lộ, Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia tỷ xem ai lợi hại hơn?”

Mịch Lộ vỗ đầu Dạ Tuyết, rồi mới lên tiếng: “Đương nhiên là Đại thiếu gia lợi hại rồi, không uổng phí một binh một tốt, không tốn miệng lưỡi, chỉ tốn chút bạc do Nhị thiếu gia thắng được, cứ để cho Nhị thiếu gia xông pha chiến đấu thuyết phục tiểu thư nhà chúng ta đi xem cô gia, muội có thấy ai gian trá hơn Đại thiếu gia không?”

Dạ Tuyết lắc đầu, thở dài một hơi, nói: “Vẫn là Nhị thiếu gia đáng yêu, sau này phải cách xa Đại thiếu gia ra mới được. Mặc dù Đại thiếu gia chỉ mới bảy tuổi thôi, nhưng nói chuyện làm việc lại như người lớn, khiến người ta sợ hãi.”

Mịch Lộ nghe Dạ Tuyết nói ánh mắt hơi lơ mơ, thản nhiên nói: “Mấy năm tiếp theo e rằng Nhị thiếu gia sẽ càng khó chơi, tuổi còn nhỏ vậy mà đã nói được một đống lời thánh hiền, nói đến mức khiến người ta choáng váng, hiện tại còn nhỏ tuổi nên mới bị Đại thiếu gia lừa, mấy năm sau ai thắng ai thua vẫn chưa biết chừng đâu.”

Hai nha hoàn bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, cả nhà Tống phủ này thật sự kỳ lạ cổ quái, từ già cho tới nhỏ không có ai bình thường… Tiểu thư nhà mình gả vào đây có thể sống êm đẹp tới ngày hôm nay là được mọi người thừa nhận, phần mộ tổ tiên thật sự bốc khói xanh mà!

***

Tết Trung Thu sắp tới rồi, cả vương phủ đều trở nên bận rộn, Mục Trắc phi phải chuẩn bị cho tết Trung Thu nên hết sức bận rộn, gần đây trong viện Nhị thiếu phu nhân rất yên tĩnh, nghe nói thời gian này Nhị thiếu phu nhân đối xử với Vũ di nương thật sự vô cùng thân thiết, mỗi ngày đều có cháo gà tổ yến hầu hạ Vũ di nương, quả thật còn để tâm đến cả chính bản thân mình, Chu Hạo Thần thấy thê tử của mình như vậy cũng áy náy trong lòng, cảm thấy mình lòng dạ hẹp hòi, mấy ngày nay quan hệ phu thê rất hòa nhã.

Đại thiếu gia vẫn quản lý chuyện ngoại viện như trước, Đại thiếu phu nhân đang chăm sóc con nhỏ nên không nhúng tay vào việc nhà, hai vị Lan Lữ di nương thì vẫn an phận, còn Tần Trắc phi thì không xuất hiện ở trước mặt người khác, chỉ luôn ở trong viện của mình ăn chay niệm Phật.

Nói đến Vương gia thì rất thú vị, hiện nay có hai Trắc phi hai di nương, mặc dù mỗi tháng có hơn phân nữa là nghỉ ở trong sân Mục Trắc phi nhưng cũng có năm sáu ngày qua đêm ở viện của Tần Trắc phi, kiên trì mấy năm nay chưa từng thay đổi. Cho nên mặc dù Tần Trắc phi không chưởng gia, Đại thiếu gia cũng không làm quan trong triều nhưng trong vương phủ không có ai dám coi thường Tần Trắc phi, ngay cả Mục Trắc phi nhìn thấy Tần Trắc phi cũng phải tôn kính mở miệng gọi một tiếng tỷ tỷ.

Minh Yên nghe tin tức Liên Song tìm hiểu mà yên lặng tính toán trong lòng, ai cũng nói tính tình Tần Trắc phi khiêm tốn mặc kệ việc đời, nhưng một nữ nhân có thể khiến cho một nam nhân mỗi tháng luôn có mấy này ngủ lại ở trong viện của mình mấy năm như một, đây cũng là một loại bản lĩnh, một bản lĩnh người thường không làm được, dù sao không phải là một năm hai năm, mà là mười mấy năm, Minh Yên nhớ mặc dù Tần Trắc phi lớn hơn Mục Trắc phi mấy tuổi, nhưng khuôn mặt đó chắc chắn được bảo dưỡng tốt hơn so với Mục Trắc phi nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK