Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lan Lăng im lặng gật đầu, trong ánh mắt mang theo bi thương không tài nào diễn tả được.

“Sao có thể? Nàng ta đã qua đời nhiều năm như vậy, sao có thể ra tay được?” Minh Yên không thể tưởng tượng ra nổi, chuyện này đã vượt ngoài sức tưởng tượng của nàng.

“Nàng ấy đã chết, nhưng trước khi nàng ấy chết không phải đã nâng hai di nương sao?” Lan Lăng khẽ đáp.

Sắc mặt Minh Yên trắng nhợt, nói: “Bọn họ ra tay?”

Lan Lăng gật đầu, nói: “Đúng vậy, bọn họ sợ, sợ ta đứng vững trong phủ sẽ không thể ra tay, thế nên ngay trong ngày ta thành thân đó đã ra tay, bỏ Bách Hương Tử vào rượu hợp cẩn ta uống, Bách Hương Tử này không chỉ khiến người ta sảy thai mà còn có thể khiến người ta không thể mang thai được.”

“Rượu hợp cẩn? Vậy chẳng phải Tứ tỷ phu cũng uống?” Minh Yên kinh hãi.

Lan Lăng gật đầu: “Đúng vậy, chàng ấy cũng uống, cả đời này dù chàng ấy cưới bao nhiêu nữ nhân, nạp bao nhiêu tiểu thiếp thì cũng không thể có thêm con. Muội nói xem có phải nữ nhân này rất độc ác không? Ai cũng nói nàng ấy hiền lành nết na, nói nàng ấy khoan dung hiền từ, thế nhưng lại làm ra một chuyện bất ngờ như vậy, đúng là khiến người ta thất vọng cùng cực.”

Minh Yên kinh hãi!

Nhất thời cảm thấy không thở nổi, không có lời nào có thể diễn tả được tâm trạng của nàng lúc này, nhớ tới sắc mặt cổ quái của Tống Tần, đột nhiên cảm thấy nam nhân này thật sự quá bi ai…

Minh Yên nhất thời im lặng, thật sự không biết bản thân có thể nói được gì, chuyện như vậy e rằng ngay cả người độc ác như Đại phu nhân cũng không làm được, thế mà Lâm Nguyệt Dung lại cho Tống Tần uống thuốc tuyệt tử, giờ nàng ta đã chết thanh thản nhưng còn người sống phải làm sao đây?

Trong phòng rơi vào trầm mặc, không khí u uất này khiến Minh Yên cũng không chịu đựng nổi, nàng ngước mắt nhìn Lan Lăng, suy nghĩ một chút rồi vẫn nói ra: “Việc đã đến nước này, chẳng lẽ tỷ cứ giằng co mãi như vậy? Tứ tỷ phu cũng là người bị hại trong chuyện này, tỷ không nên trách huynh ấy.”

“Chàng ấy đã biết từ lâu nhưng vẫn không nói, cũng không xử lý thiếp thất hạ độc, còn giấu ta, coi ta là kẻ ngốc sao? Ta thừa nhận ta rất ngốc, nhưng ta ngốc không có nghĩa ta khờ, giấy không gói được lửa. Chàng ấy bao che như vậy, dù Lâm Nguyệt Dung làm ra chuyện thương thiên hại lý bực này nhưng chàng ấy vẫn muốn giấu giếm cho người ta, đến tận bây giờ nàng ấy vẫn là người quan trọng nhất trong lòng chàng ấy, chàng ấy thà tổn thương ta cũng sẽ không trách móc nàng ấy, Minh Yên, muội nói xem ta bị coi là cái gì?” Lan Lăng uất ức vô cùng, đau khổ bật khóc thành tiếng.

Minh Yên nghe hiểu, Lan Lăng đau buồn vì cả đời này không thể có hài tử của mình, nhưng đây không phải đả kích trí mạng nhất, đả kích trí mạng nhất là thái độ của Tống Tần sau khi biết chuyện. Tống Tần giấu Lan Lăng không cho nàng ấy biết chân tướng, bao che cho Lâm Nguyệt Dung, bao che cho hai thiếp thất hạ độc kia, đây mới là chuyện khiến Lan Lăng không chấp nhận được.

Không có hài tử, Lan Lăng vẫn có ba đứa con riêng, nhưng nếu trượng phu biết rõ vong thê phạm vào đại tội bực này mà vẫn một lòng bảo vệ thay, không quan tâm tới cảm nhận của Lan Lăng thì đây mới là điều khiến người ta tuyệt vọng.

Minh Yên nhíu chặt  mày, suy nghĩ một lát rồi nói: “Có lẽ Tứ tỷ phu không muốn che chở cho Lâm Nguyệt Dung, mà là không muốn tỷ chịu đả kích thôi, dù sao biết được chân tướng sự việc cũng không phải chuyện tốt lành gì với tỷ. Nếu huynh ấy lỗ mãng xử lý thiếp thất, chắc chắn tỷ sẽ điều tra nguyên nhân, có lẽ Tứ tỷ phu sợ tỷ biết được chân tướng sự việc khiến tỷ đau lòng nên mới giấu giếm.”

“Đã là phu thê thì phải chân thành với nhau, nếu chàng ấy yêu ta thì không nên giấu ta, để mặc ta như đồ ngốc cả ngày suy nghĩ bao giờ mình sẽ có một hài tử, nửa đêm canh ba còn thì thầm với chàng ấy đoán hài tử của bọn ta sẽ trông thế nào. Bây giờ ta nghĩ lại mà thấy buồn cười, muội nói xem lúc ta nói những điều ấy, trong lòng chàng ấy nghĩ thế nào? Chàng ấy biết rõ ta không thể có hài tử của mình những vẫn lừa dối ta, nói về hài tử với ta, đúng là quá hoang đường mà! Ta ở trong mắt chàng ấy là người thế nào chứ? Chẳng qua cũng chỉ là một con rối của chàng ấy mà thôi!”

Lan Lăng trở nên kích động, trong đôi mắt kia hòa lẫn sự tuyệt vọng.

“Không có chuyện gì tuyệt vọng hơn trái tim tan nát…”

Nghe Lan Lăng nói câu này, sắc mặt Minh Yên trắng nhợt, vội vàng khuyên nhủ: “Có lẽ chuyện không như tỷ nghĩ, có lẽ Tứ tỷ phu làm vậy vì muốn tỷ sống vui vẻ. Lâm Nguyệt Dung và tỷ phu là phu thê nhiều năm, tình cảm sâu đậm, dù huynh ấy không trách nàng ta nhưng không có nghĩa trong lòng không có vướng mắc, không có một nam nhân nào có thể phóng khoáng tới mức chấp nhận một chuyện tàn nhẫn như vậy. Có lẽ trong lòng huynh ấy cũng đau khổ không kém gì tỷ, chỉ là huynh ấy không nói ra miệng, là tỷ không biết thôi. Tứ tỷ tỷ, cuộc đời có ra sao cũng phải sống, gặp gian nan cũng không được tuyệt vọng như vậy, phải hướng tới mặt tốt. Tỷ thay đổi góc nhìn xem, nghĩ xem, tỷ chỉ ở trong đau khổ của mình mà có thử đặt mình ở dưới góc nhìn của Tứ tỷ phu không, khi ta tới còn nhìn thấy rõ bi thương trong ánh mắt của huynh ấy đấy.”

“Tỷ nói phu thê là một thể, phải chân thành với nhau, vậy thì đi hỏi rõ ràng đi, đừng giấu ở trong lòng mình để rồi suy nghĩ lung tung. Có lẽ tỷ nghĩ không giống Tứ tỷ phu, mặc dù ta mới chỉ gặp Tứ tỷ phu được mấy lần nhưng qua lời của tiểu Vương gia cũng biết tỷ phu là một nam nhân thế nào. Tứ tỷ tỷ, hãy nói ra, hãy hỏi những thắc mắc ở trong lòng, dù đáp án làm tỷ sợ hãi thì tỷ cũng phải đối mặt. Song, ta cảm thấy chắc chắn không giống như tỷ nghĩ đâu. Nam nhân yêu rồi thì rất sâu đậm, nhưng sẽ không buông thả, tỷ phải tin tưởng bản thân, và cũng phải tin tưởng Tứ tỷ phu.”

Nhưng Lan Lăng vẫn cứ lắc đầu, nước mắt rơi như mưa: “Ta không kiên cường như muội, nếu nhận được đáp án là phủ định, ta không sống nổi. Minh Yên, nếu chưa từng có được, muội sẽ không hi vọng, nhưng muội đã từng có được tình cảm chân thực như vậy mà kết quá lại nhận ra đó chỉ là giấc mộng, chỉ là một trò cười, ta sẽ không chịu nổi, ta thà cứ sống trong ngờ vực còn hơn là đối mặt. Ta không phải muội, ta không kiên cười như vậy, ta sẽ chết mất.. Muội đừng ép ta…”

Minh Yên thở dài một hơi, thật sự hết cách, Lan Lăng cố chấp ngoài sức tưởng tượng của nàng. Có lẽ Lan Lăng nói đúng, không có được thì sẽ không thống khổ như bây giờ, chính bởi vì đã từng có được mà bây giờ lại muốn nàng ấy đối mặt với sự thật những gì nàng ấy từng có chỉ là kính hoa thủy nguyệt, thật sự khiến con người ta khó mà chấp nhận.

Lan Lăng của bây giờ giống như mình lúc biết được Chung Dực cưới Lan Cúc, nỗi tuyệt vọng ấy, nỗi đau thấu tâm can ấy, thật sự hận không thể chết đi, mình có thể nhẫn nhịn, đó là vì mình còn có lý do không thể không sống, thế nhưng Lan Lăng không có. Lâm Nguyệt Dung đã chết, muốn báo thù cũng không có cách nào, về phần hai di nương kia chỉ là đồng lõa, dù không xử lý thì cũng không làm sao.

Nỗi tuyệt vọng này, trước không có đường bằng, sau không có đường lui, không thể trách Lan Lăng cứ do dự bất an mãi được.

Minh Yên khuyên Lan Lăng một hồi, đỡ nàng ấy lên giường ngủ, buông màn gấm sắc hồng xuống, sau đó mới lặng lẽ đi ra ngoài.

Đẩy cửa phòng ra, có hương hoa thoang thoảng và hương gió mát cỏ xanh ập vào mặt, làm tâm trạng nặng nề của Minh Yên nhẹ nhõm hơn. Mưa đã tạnh nhưng bầu trời vẫn âm u vô cùng, phía chân trời còn vương mây đen, nó như tâm trạng của thời khắc này vậy, không có một tia nắng nào xuyên qua, đè nén hô hấp khiến nàng cảm thấy nặng nề khó chịu.

Quay đầu nhìn lại, dưới hành lang đã có thêm một bóng người, thế mà Chu Hạo Khiên lại tới.

Minh Yên ngước mắt nhìn hắn, chẳng biết tại sao lại nhớ tới Lan Lăng, đột nhiên nàng rất muốn hỏi Chu Hạo Khiên có chuyện gì giấu nàng không? Thật ra nàng không nên nghi ngờ như vậy, nhưng không biết tại sao lúc này trong lòng lại không yên ổn, giống như con thuyền lênh đênh trên biển giữa bão táp mưa rào, không ai đoán được một khắc sau con thuyền có lật không.

Nỗi ưu thương khó tả kia cứ quấn lấy Minh Yên, khiến nàng như không thở nổi. Nhưng nàng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười, bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi đi tới, mép váy dưới chân tung bay thành sóng hoa.

Tống Tần đứng dậy nhìn Minh Yên, khàn giọng hỏi: “Lan Lăng sao rồi?”

Minh Yên nhìn trong mắt Tống Tần vằn tia máu, rất muốn chất vấn hắn nhưng ngẫm lại thì vẫn nhịn xuống, chỉ là lạnh lùng nói: “Tử tỷ tỷ tổn thương vô cùng, điều nữ nhân quan tâm nhất cũng chỉ là một trái tim, nếu không muốn cho tỷ ấy thì cũng đừng cho rồi lấy lại làm gì? Tỷ ấy không phải người kiên cường như ta, tỷ ấy muốn chết. Nếu như mẫu thân của mấy đứa Minh Tấn ở trong lòng huynh quan trọng đến vậy, dù nàng ta đã làm ra chuyện như vậy mà huynh vẫn có thể nhắm mắt làm ngơ, lừa gạt Tứ tỷ tỷ thì xin huynh sau này hãy cách xa Tứ tỷ tỷ ra, có lẽ như vậy thì tỷ ấy vẫn còn một chút khát vọng sống.”

Chu Hạo Khiên kinh ngạc nhìn Minh Yên, sau đó nói: “Tiểu Yên Nhi, nàng hiểu lầm…”

“Ta không hiểu lầm, Tứ tỷ tỷ cũng không hiểu lầm!” Minh Yên ngắt lời Chu Hạo Khiên, liếc hắn một cái rồi lại nhìn Tống Tần, nói: “Một nữ nhân có hiểu lầm hay không thì phải xem nam nhân đã làm gì, Tứ tỷ phu làm như vậy thì sao có thể không hiểu lầm chứ?”

Tống Tần nhíu mày nhìn Minh Yên, ngực phập phồng lên xuống, rõ ràng là có hơi tức giận nhưng rất nhanh đã kìm nén được, mãi lâu sau mới nói: “Không thì có thể làm gì? Ta luôn cho rằng giấu nàng ấy chính là biện pháp tốt nhất.”

“Đúng, che giấu là biện pháp tốt nhất, nhưng đã muốn giấu thì hãy giấu cả một đời một thế, nếu không làm được thì vẫn nên thẳng thắn, nếu như lúc huynh biết chuyện mà nói luôn với Tứ tỷ tỷ, tỷ ấy đau lòng nhưng sẽ không tuyệt vọng.” Minh Yên xoa lông mày, chỉ cảm thấy tất cả đều hỗn loạn, đang muốn nói tiếp chợt ngẩng đầu lên lại thấy ba huynh muội Minh Tấn đứng ở ngã rẽ hành lang từ lúc nào, Minh Yên lập tức nuốt lại về trong miệng.

Đám trẻ không sai, người sai là mẫu thân của chúng. Minh Yên không thể chỉ trích mẫu thân của mấy đứa trẻ ở trước mặt bọn chúng được, đành phải thở dài một tiếng không nói nữa.

Tống Tần và Chu Hạo Khiên cũng nhìn theo ánh mắt của Minh Yên, hai người đều mất tự nhiên, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, những lời vừa rồi chúng nó đã nghe được bao nhiêu rồi?

Minh Tấn dẫn hai em đi tới, ngoan ngoãn hành lễ, xong rồi mới nói: “Nghe nói nương ốm nên chúng con tới thăm, sáng sớm Mẫn Nhu cứ đòi đi cho bằng được.”

Minh Yên vội xoay người đi, không kìm được rơi nước mắt…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK