Tần Trắc phi hô một tiếng, lập tức có nha hoàn tiến tới, trong đáy mắt Minh Yên ánh lên lửa giận.
Đúng lúc này Bạch Hinh bước lên một bước, nói: “Tần Trắc phi, đây là việc nhà của chủ tử chúng nô tỳ, xin Trắc phi ở bên an tọa uống trà, chuyện ở đây không nhọc người bận lòng.”
“Hỗn láo, đây là lời mà một nô tỳ như người nên nói? Úc Trắc phi dạy dỗ giỏi quá, ngay cả nô tỳ cũng khinh thường người ta như thế.”
Lúc này Liễu Thanh Mi đứng bật dậy muốn phản bác, Tần Vũ lại kéo nàng ấy lại, bảo nàng ấy ngồi xuống, bản thân thì từ tốn đứng dậy, chậm rãi đi ra đình đá, mang theo một nụ cười mỉm, nói: “Nói ra cũng thật là trùng hợp, Tần Trắc phi và ta cùng họ, đã tới thì nên an vị đi, chúng ta là người làm khách tất nhiên phải theo chủ rồi, đúng không? Đã có người muốn gây chuyện thì cũng nên xử lý. Dù sao những phụ nhân chốn khuê phòng chúng ta cũng không có trò tiêu khiển ngày thường, vừa hay hôm nay lại được xem, đúng không?”
Mặc dù cùng là Trắc phi nhưng nếu ở trước mặt người khác thì tất nhiên cao hơn một bậc, nhưng ở trước mặt hoàng thân quốc thích chân chính như Tần Vũ thì vẫn thấp hơn một bậc. Lời Tần Vũ nói có hàm ý bên trong cực kỳ gay gắt, ám chỉ Tần Trắc phi quá phận.
Sắc mặt Tần Trắc phi cứng đờ, đành phải nở ra nụ cười khẽ, bình tĩnh nói: “Ta vốn nghĩ dù sao Tống Thiếu phu nhân và Úc Trắc phi của chúng ta cũng là tỷ muội ruột nên mới nói như vậy.”
Lại một lần nữa nhấn mạnh quan hệ của hai người, quả nhiên Tần Trắc phi không chịu từ bỏ ý đồ.
Tần Vũ nheo mắt, búng ngón tay, xong rồi mới nói: “Tỷ muội ruột? Sao ta nghe nói Tống Thiếu phu nhân đã bị trục xuất khỏi Úc phủ rồi nhỉ, vậy thì không thể coi là tỷ muội được đúng không?”
Nụ cười trên mặt Tần Trắc phi lập tức cứng đờ, trong lòng không rõ tại sao Tần Vũ lại nói đỡ cho Minh Yên, không phải Minh Yên thân với Liễu Thanh Mi à, đáng lẽ hai người này phải ở hai phe đối lập chứ, rốt cuộc chuyện này là sao đây?
“Thân huynh nhiệt đệ, tỷ muội thủ túc, đánh gãy xương cốt không phải còn có gân nối à? Hơn nữa Úc Trắc phi còn là người nhớ tình xưa nghĩa cũ.” Tần Trắc phi nhìn Tần Vũ, cười nói.
Mọi người xung quanh đều im lặng nhìn tình hình trong viện, hai vị tới giúp trượng phu đều cảm thán hôm nay không uổng công đến đây, quả nhiên thăm dò được rất nhiều quan hệ rắc rối phức tạp trong này, lúc này cũng không tiện để hai người lên tiếng nên vẫn luôn ngồi im theo dõi diễn biến.
“Quả thật Tần Trắc phi đã nói đúng một câu, chính vì Úc Trắc phi là người nhớ tình xưa nghĩa cũ nên lúc này mới bị người ta từ từ đẩy tới đường cùng, Tần Trắc phi mới tới nên hình như vẫn không biết chuyện gì xảy ra, cũng không thể chỉ cho rằng tỷ muội tình thâm, vẫn là người hiểu rõ mới có quyền lên tiếng. Theo ta thấy Tần Trắc phi vẫn nên ngồi xuống, chúng ta cùng nhau nghe xem thế nào? Ta và các vị phu nhân cũng rất tò mò rốt cuộc đã là chuyện gì.” Tần Vũ nói xong rồi chậm rãi quay lại đình đá.
Minh Yên không thể không cảm thán Tần Vũ quả là người không thể coi thường, mỗi chữ mỗi câu đều vây chặt Tần Trắc phi, Tần Trắc phi dùng tình thân ám chỉ mình bạc tình bạc nghĩa, đối xử với tỷ tỷ ruột còn tàn nhẫn như thế, không nói gì đã ụp cho mình cái mũ này trước. Tần Vũ thì nói ngược lại, chính vì mình nhớ tình xưa nghĩa cũ nên mới rơi vào tình cảnh như này. Tần Vũ còn nói bản thân và mọi người ở đây đều muốn biết chân tướng, lúc này Tần Vũ ở trong hậu hoa viên lâu như vậy còn chưa biết chân tướng, Tần Trắc phi vừa đến chưa nói gì đã kết luận, Tần Vũ nói như vậy, mọi người đều cảm thấy vấn đế này không được bình thường, Tần Trắc phi mang theo dụng ý khó dò.
Tần Vũ nói mấy câu ngắn ngủn nhưng lại bắt đúng vào trọng tâm, lập tức vây Tần Trắc phi vào góc chết. Tần Vũ đã đi vào đình đá, Tần Trắc phi cũng không tiện đứng ở đây, đành phải theo đuôi vào đình đá, ngôi trên ghế lan can, trong lòng lại cực kỳ bực bội.
Lan Phương vốn tưởng Tần Trắc phi khuấy đảo một trận như thế mình có thể nhân cơ hội thoát thân, ai ngờ nửa đường Tần Vũ lại nhảy ra, chỉ hận nghiến răng nghiến lợi.
Liễu Thanh Mi nhìn Tần Vũ bên cạnh, hạ giọng: “Tần tỷ tỷ, tỷ lợi hại quá, nếu đổi lại là ta thì ta không chống đỡ nổi đâu.”
Tần Vũ nhìn không chớp mắt, nhưng lại thì thầm: “Muội học tập đi, muội nhìn xem cả sân này có ai không mang một tâm tư riêng? Sau này muội còn ruột để ngoài da nữa ta sẽ mặc kệ muội.”
Liễu Thanh Mi cười hì hì, nói: “Tần tỷ tỷ, ta như vậy rất tốt, ngày ngày sống hạnh phúc vui vẻ, ta cũng không thích đấu đá với người khác, ta cũng sẽ không tranh giành gì với người khác, ai sẽ coi ta là kẻ địch chứ?”
Tần Vũ thở dài một tiếng, đột nhiên cảm thấy gánh nặng của mình rất lớn, rồi dần dần tiểu nha đầu này sẽ biết cái gì là mang ngọc có tội[1]. Muội ấy nghĩ không tranh giành gì, không đắc tội với người ta thì sẽ không sao? Chỉ cần An Thân Vương sủng ái Liễu Thanh Mi, kiểu gì cũng có chuyện, từ từ đợi hai nữ nhân kia vào cửa, muội ấy sẽ cảm nhận được ngay.
[1] Mang ngọc có tội: “thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội” chỉ người vốn không có tội, nhưng có vật quý bên mình sẽ mang lại tai họa, cũng có ý so sánh người tài hoa, có nhan sắc có thể mang đến tai họa, quá thông minh cũng sẽ tự chuốc họa vào thân.
Thế nhưng Tần Vũ không thể nói những lời này với Liễu Thanh Mi, dù có nói cũng vô dụng, bây giờ nha đầu này sẽ không nghe lọt tai. Chỉ sợ sau này khi muội ấy thích An Thân Vương thì sẽ rõ, một nữ nhân yêu một nam nhân là một chuyện hạnh phúc, thế nhưng yêu một Đế Vương lại là một chuyện bi ai, có một số chuyện không tài nào đoán trước được, cũng không có cách ngăn cản, thôi cứ từ từ tiếp diễn đi, nàng đây chỉ muốn Tần gia phồn vinh hưng thịnh, còn lại mình không có vọng tưởng, cũng không dám mong đợi.
Đúng lúc này Minh Yên tiến lên một bước nhìn Lan Phương, đôi mắt đã từng thanh tịnh như mặt nước xanh bây giờ lại đen láy không thấy đáy, không còn thấy được dáng vẻ của lúc trước.
Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt Lan Phương hơi tái đi, cắn răng nói: “Muội thật sự không nể tình tỷ muội?”
“Hôm nay tỷ tới gây rối như thế rõ ràng là muốn ép ta vào đường cùng, tỷ có từng nhớ tới tình tỷ muội chưa? Phủ Nam Dương Hầu suy tàn, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, hôm nay tỷ đâu tới mức phải mặc vải thổ tới đây, tỷ mặc như vậy không phải là muốn khiến ta mất mặt sao?” Minh Yên nhìn Lan Phương, bình tĩnh trả lời, giọng nói của hai tỷ muội đều rất thấp, Minh Yên đưa lưng về phía mọi người, tất nhiên mọi người không nghe rõ bọn họ nói, chỉ nhìn hai người mà xì xào bàn tán, không biết đang nói gì.
“Trong tay ta có một món đồ, đủ để tiểu Vương gia kéo ngã Túc Thân Vương thuận lợi đoạt vị trí trữ quân, muội có muốn không?” Lan Phương nhìn Minh Yên, tung ra đòn sát thủ sau cùng, nàng ta không tin Minh Yên không nao núng.
Minh Yên vừa nghe thì sắc mặt trở nên quái dị, hóa ra trong tay Lan Phương còn có thứ như vậy, đúng là thứ tốt, nhưng nếu trước ngày hôm nay có lẽ Minh Yên còn muốn, nhưng bây giờ đã không còn quan trọng nữa, Minh Yên đã không còn quan tâm nữa rồi.
Hoàng thượng cố ý gả muội muội nhà ngoại của Chính phi Túc Thân Vương, Tương Thân Vương cho An Thân Vương làm Trắc phi, e rằng bây giờ Tuyên Đế đã có hướng xử lí hai người Túc Thân Vương và Tương Thân Vương, không thì đã không đưa hai người kia vào phủ An Thân Vương, đưa người vào phủ tức là muốn luôn luôn nhắc nhở Chu Hạo Khiên, hắn và Túc Thân Vương, Tương Thân Vương có quan hệ thông gia, không thể đuổi cùng giết tận. Tuyên Đế sợ sau khi mình nhắm mắt thì An Thân Vương sẽ nhổ cỏ tận rễ, cho nên lúc này mới nghĩ ra cách như vậy.
Nếu Tuyên Đế không sống được bao lâu, lại đưa ra quyết định này chỉ vì muốn giữ được một mạng cho nhi tử của mình, nên dù là tội danh mưu nghịch cũng có thể tha cho bọn họ không chết, đồ trong tay Lan Phương lại có giá trị hơn tội mưu nghịch sao? Cho nên đồ vật trong tay nàng ta đã không còn quan trọng, ít nhất thì bây giờ không có giá trị nữa.
Minh Yên cười nhạt, nói: “Tỷ tự cho là mình có thể nhìn thấu lòng người, có thể bày mưu tính kế tất cả, có thể trước kia tỷ tính đúng, nhưng lần này tỷ tính sai rồi. Ta không cần thứ như vậy, ta cũng không nghĩ tới sẽ phải làm gì với Túc Thân Vương, là tự tỷ nhìn lòng người quá đen tối thôi.”
Lan Phương nghe vậy thì lần này bị dọa thật sự, ngẩn ngơ nhìn Minh Yên xoay người đi vào đình đá, chỉ cảm thấy trời xanh cảnh xuân chướng mắt, giống như đến cả thở cũng không được nhẹ nhàng…
“… Lời nô tỳ nói đều là sự thật, từ khi Thất tiểu thư về Úc phủ thì luôn vô cùng cẩn thận, ngay cả với đệ đệ ruột thịt cũng không thể không giả vờ lạnh nhạt để tránh tai họa. Ngũ tiểu tư năm lần bảy lượt hạ độc thủ, có lần thế mà lại dùng thuốc mê đánh mê chủ tử của nô tỳ, sau đó kéo tới trên giường của Nhị cô gia hòng hủy hoại trong sạch của chủ tử nô tỳ, may mắn là chủ tử của nô tỳ phát hiện trước mới tránh được tai ương, còn có một lần, vì tranh đoạt hôn sự với phủ Vũ Ninh Vương mà Ngũ tiểu thư lại sai người làm một chiếc xe ngựa mới, xe ngựa này nhìn qua thì đẹp đẽ xa hoa, trang hoàng cực đắt đỏ, nhưng ổ trục của xe ngựa này lại là ổ trục gỗ mủn, bên ngoài được sơn đen bóng nên không thể nhìn ra bên trong đã hỏng, lại thêm nóc của xe ngựa được làm từ gỗ cực nặng, khi xe ngựa đi được nửa đường, Đại phu nhân đột nhiên thấy không khỏe, bảo người qua nhìn xem, trên xe ngựa chỉ còn lại một mình chủ tử của nô tỳ, xe ngựa vừa lăn bánh không bao lâu, bánh xe bị vướng ổ gà trên đường, xe ngựa không chịu được trọng tải bất ngờ ập xuống, nếu nóc gỗ nặng kia đè lên người thì đến cả mạng cũng không còn. Nô tỳ nghĩ chắc các vị phu nhân còn nhớ rõ chuyện năm đó tiểu Vương gia cứu chủ tử nhà nô tỳ ngay thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, đó không phải là chuyện ngoài ý muốn mà là có người bày kế. Nếu mọi người không tin, năm đó tiểu Vương gia vì điều tra rõ nguyên nhân thật sự xe ngựa bị sập mà còn phái người truy tìm tiểu nhị và chưởng quầy đã ôm tiền bỏ trốn, đây đều là sự thật. Cuối cùng Ngũ tiểu thư bị đuổi khỏi Úc phủ, trục xuất khỏi từ đường, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất không phải vì chuyện này, quan trọng nhất là…”
“Ngươi đừng nói nữa!” Thư Đào lao tới bịt miệng Liên Song, vội tới mức dậm chân, nói: “Ngươi là đồ ăn cháo đá bát, ngươi đừng quên là Úc phủ cho ngươi ngụm nước miếng ăn, bây giờ thì biết hãm hại chủ tử rồi. Thứ lòng dạ hiểm độc không có lương tâm!”
“Lòng dạ hiểm độc, không có lương tâm? Đúng là buồn cười!” Liên Song đẩy Thư Đào ra, cười lạnh nói: “Bây giờ biết sợ rồi? Sợ ta nói ra chân tướng, thế bao lâu nay ngươi đã làm những gì, bọn ta không muốn động vào các người, mỗi người có cuộc sống của mỗi người nhưng các người lại không biết đủ, thế mà còn hùng hổ dọa người chạy tới cửa gây rối, mặc một bộ áo tang vải thô tới cho ai xem? Vừa vào cửa đã dập đầu tự mình hại mình, diễn cho ai xem? Muốn sỉ nhục danh dự của chủ tử nhà ta cũng không nhìn xem bây giờ các người có còn như trước kia muốn làm gì thì làm à.”
Càng ngăn Liên Song nói càng nhanh, nói luôn cả chuyện Lan Phương hạ độc hại Lan Nhụy, mọi người kinh ngạc không thôi, Lan Phương nghiêng người dựa vào núi đá, bất động không nhúc nhích, ngẩn ngơ nhìn Minh Yên, nhìn mọi người trong sân không một tiếng động, đột nhiên cười nhạt một tiếng, nói: “Đây là thứ muội mong muốn.”
“Sao lại nói như vậy, đây không phải mong muốn của ta mà là đạo Trời rõ ràng báo ứng cay đắng, năm đó khi tỷ ra tay tàn độc nên biết rõ sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay.” Minh Yên nhìn nàng ta, không hề nhún nhường.
Lan Phương ho khan một tiếng rất lớn, sắc mặt tái nhợt không còn một giọt máu, trợn trừng với Minh Yên xong rồi mới xoay người đi ra ngoài, Thư Đào và Thư Điệp vội vàng đuổi theo, bóng lưng chủ tớ ba người dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người…
Minh Yên ngửa mặt lên nhìn trời, kìm nén nước mắt trong suốt nơi vành mắt trở về, qua một hồi lâu thì dần dần lấy lại bình tĩnh. Lúc này Minh Yên mới nhìn về phía mọi người, nói: “Thật ngại quá, hôm nay để các vị chê cười rồi. Thường nói việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, thị nữ lỗ mãng bất bình vì ta, bộc trực nói hết ra, mong mọi người thứ lỗi.”
“Thật không ngờ một con người yếu đuối như vậy lại có tâm địa ác độc đến thế, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.” Bùi phu nhân thở dài một hơi, quét mắt liếc nhìn mọi người, đứng lên nói: “”Hôm nay tới ngắm hoa, tuy mùa xuân năm nay lạnh, không nở mấy đóa nhưng mọi người không nên uổng phí tấm lòng của Úc Trắc phi, chúng ta nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, vui vẻ làm khách, mọi người nói đúng không?”
Mọi người lập tức phụ họa đồng ý, Hữu tướng phu nhân nhìn Tả tướng phu nhân, hai mắt lóe lên, nói: “Bùi phu nhân nói quá hay, chúng ta kính Úc trắc phi một ly trước để nàng ấy bình tĩnh lại, sau này bĩ cực thái lai, chắc chắn ngày càng phất lên.”
Mọi người đều rất nhiệt tình, ánh mắt nhìn Minh Yên đều không giống nhau, bầu không khí trở nên gần gũi hơn, Minh Yên vội vàng cảm tạ, nâng ly cạn chén cùng mọi người, Lan Phương đi rồi có thể nói là khách chủ đều vui, tuy rằng lễ Hoa Triều xảy ra một số vấn đề nhỏ nhưng trận này Minh Yên đã rũ bỏ được chấp niệm bao năm, hơn nữa từ nay về sau xem như Lan Phương đã bị đẩy khỏi vòng quan hệ của các phu nhân Kinh thành, thanh danh của Lan Phương đã bị hủy, sẽ không gây ra sóng gió được nữa.
Lan Phương sẽ không chết, nhưng lại sống không bằng chết, một người coi quyền lực địa vị là sinh mệnh, mưu tính bấy lâu bây giờ lại hai bàn tay trắng, so với chết còn khó chịu hơn, hơn nữa còn có bát phụ chân chính là Nam Dương Hầu phu nhân, cuộc sống sau này của Lan Phương chắc chắn sẽ không dễ chịu.
Minh Yên ngẩng đầu nhìn trời xanh, nụ cười trên khóe môi càng rạng rỡ, đã giải quyết xong Lan Phương, nhưng sự xuất hiện của Tần Trắc phi hôm nay lại khiến Minh Yên sinh lòng cảnh giác.