Đại phu nhân nhíu mày suy nghĩ, sắc mặt không mấy tốt, Lan Lăng vẫn chưa có tin tức, không ngờ Minh Yên vào cửa sau lại có thai trước, hiện nay Lan Cúc vẫn không có động tĩnh gì về hài tử tiếp theo, hôn sự của Lan Phương vẫn cứ kéo dài, nhớ lại trong lòng không khỏi bực bội, dựa vào cái gì mà Úc Minh Yên có thể thuận lợi gả vào nhà cao cửa rộng? Trong lòng Đại phu nhân nghẹn mãi không thông.
Nếu Lan Cúc và Lan Phương ai cũng suông sẻ, gả tốt, sống tốt, nam nữ song toàn, phu tế có tài, chưa chắc Đại phu nhân không muốn nhìn thấy thứ nữ tốt, chỉ là hiện nay Lan Cúc và Chung Dực đã phân phòng ngủ, gần đây Chung phu nhân lại vô cùng giày vò Lan Cúc, mỗi lần về nhà mẹ đẻ đều có thể thấy Lan Cúc ốm hẳn đi. Đại phu nhân hỏi nàng ta, có nói cho nữ tế biết không? Lan Cúc chỉ lắc đầu, chậm rãi nói ác nghiệt mình gây ra sẽ để mình hoàn trả lại, chỉ một câu đã chặn đứng Đại phu nhân, có nói thêm cũng chỉ cảm thấy bi thương tràn đầy trong ngực, chỉ còn hơi thở tàn nửa chết nửa sống, đã thế còn truyền tới tin tức Minh Yên có thai, sao không buồn bực trong lòng được chứ.
Lan Phương nhẹ nhàng liếc nhìn Thập Nhất di nương, lông mày khẽ cau lại, nói: “Di nương, Thất muội muội vừa mới có thai, vẫn không nên qua quấy nhiễu muội ấy, đợi qua ba tháng đầu, thai nhi ổn rồi đến cũng không muộn, có đúng không?”
Thập Nhất di nương cũng không tranh cãi vì chuyện này, cười nhẹ một tiếng: “Tỳ thiếp có cao kiến gì đây, tất cả đều nghe theo phu nhân thôi.”
Đại phu nhân nghe vậy vẻ mặt dần dần thả lỏng, đầu lông mày của Lan Phương lại hơi nhướng lên, nàng ta càng nhìn càng không thấu Thập Nhất di nương, mắt thấy Thập Nhất di nương càng ngày càng có phân lượng ở Úc phủ, mình ba phen mấy bận ẩn ý nhắc nhở mẫu thân, nhưng mẫu thân lại không thèm để ý, không phải nàng ta không sốt ruột, bởi vậy nghe thấy lời đó của Thập Nhất di nương, lại ngẩng đầu nhìn về phía Đại phu nhân, chỉ thấy vẻ mặt của mẫu thân mình đang thoả mãn, hiển nhiên là bị sự khuất phục của Thập Nhất di nương làm bà ta vui vẻ.
Trong lòng thở dài, không biết nguồn gốc của kẻ địch mới là chuyện đáng sợ nhất!
Thập Nhất di nương nhìn Lan Phương, biết nàng ta đang phòng bị mình, mỉm cười nhỏ giọng nói: “Ngày hôm qua lúc Nhị tiểu thư trở về có hỏi hôn kỳ của Ngũ tiểu thư, tỳ thiếp không dám nói lung tung, chỉ nói là vẫn chưa định ra hôn kỳ, còn phải tiếp tục bàn bạc với phủ Nam Dương Hầu. Nhị tiểu thư đã thúc giục mấy lần, phu nhân người xem?”
Vẻ mặt Đại phu nhân không lo lắng, không vui nhìn Thập Nhất di nương nói: “Trời đông vội gì xuất giá, lúc đang băng tuyết ngập trời, có thế nào cũng phải đợi đến trời ấm hoa nở đã.”
Lan Phương nghe vậy trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt dịu lại một chút. Thập Nhất di nương cười một tiếng, nói: “Phu nhân nói đúng, người lo lắng mọi chuyện chu toàn tỳ thiếp bội phục vô cùng, mùa đông rét lạnh không tốt để kết hôn, ý của Nhị tiểu thư là muốn định ra hôn kỳ trước, chúng ta cũng tiện chuẩn bị tốt đồ cưới, chăn đệm các thứ cho gọn gàng, cũng tránh cho đến lúc đó luống cuống tay chân, Ngũ tiểu thư xuất giá phải thuận lợi vui vẻ mới được.”
Lời này đúng tâm ý của Đại phu nhân, chỉ là nghĩ lại đến lời của Lan Phương thì do dự, miễn cưỡng nói: “Để sau hãy nói, được rồi, hai người đều trở về đi, để ta yên tĩnh một lát.”
Thập Nhất di nương và Lan Phương đứng dậy cáo lui, ra khỏi cửa chính viện, Lan Phương dừng chân, nhìn Thập Nhất di nương cười nói: “Hôm nay di nương càng ngày càng phong quang đấy, nói chuyện cũng có phân lượng ở trước mặt mẫu thân nữa.”
Thập Nhất di nương nhìn Lan Phương, tiếng cười trong trẻo tràn ra khóe môi, nói: “Vẫn phải cảm tạ phu nhân tín nhiệm tỳ thiếp.”
Lan Phương bước đi trên con đường nhỏ trải đá xanh, đi được hai bước lại nói: “Thật sự là Nhị tỷ tỷ hỏi hôn kỳ của ta chứ không phải Thất muội muội hỏi?” Nói xong xoay người nhìn chằm chằm vào Thập Nhất di nương, đôi mắt sắc bén tản ra từng tia bén nhọn.
Thập Nhất di nương hơi ngẩn người, trên mặt lộ ra ra mờ mịt, hỏi: “Lời này của Ngũ tiểu thư khiến tỳ thiếp không rõ, là Nhị tiểu thư hỏi có liên quan gì đến Thất tiểu thư?”
Lan Phương nghi ngờ nhìn Thập Nhất di nương một cái, trong lòng đã sớm nghi ngờ nàng ta, chỉ có điều vẫn không có chứng cứ cho nên đành phải kềm chế lại, Lan Phương không nói nhấc chân muốn rời đi, Thập Nhất di nương gọi nàng ta lại, trên mặt hiện vẻ mệt mỏi lại gần nàng ta nói: “Tỳ thiếp có mấy lời muốn nói với Ngũ tiểu thư, không biết Ngũ tiểu thư có bằng lòng nghe không?”
Mặc dù Lan Phương có bất mãn nhưng cũng không trở mặt với Thập Nhất di nương, đành nói: “Di nương có chuyện gì cứ nói đi.”
“Ôi!” Thập Nhất di nương thở dài, vươn tay vẫy lui hai nha hoàn, Thi Đào và Thư Điệp nhìn Lan Phương, thấy Lan Phương gật đầu mới lui xuống. Thập Nhất di nương nhìn mấy người kia đi xa rồi mới lên tiếng: “Ở hậu viện này Ngũ tiểu thư không nhạy về tin tức, tỳ thiếp biết một vài chuyện không biết có nên nói không? Nói ra lại sợ phu nhân trách cứ, không nói lại cảm thấy trong lòng bất an, chỉ sợ làm chậm trễ tương lai quý báu của Ngũ tiểu thư, thật sự là hai bên khó xử.”
Lan Phương nghe vậy thì càng nghi ngờ hơn: “Di nương có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng có giấu giấu diếm diếm.” Nói xong vươn tay vuốt vuốt áo khoác lông sóc bị gió thổi nhăn, gió bắc lạnh thấu xương thổi vù vù qua, các sợi tóc tán loạn đón gió bay múa, trong ngày mùa đông vạn vật đìu hiu này thì cực kỳ vắng lặng.
“Là vài tin đồn trên phố về Thế tử Nam Dương Hầu, mặc dù không biết là thật hay giả, nhưng dù sao hắn cũng là nam nhân có hôn ước với Ngũ tiểu thư, tỳ thiếp suy nghĩ không biết có nên nói với Ngũ tiểu thư hay không.” Thập Nhất di nương vươn tay vò vò áo khoác lông trên người, nỗi sầu lo trên mặt tạo nên một phong vận khó tả bằng lời, khiến người ta không nhịn được mà ghé mắt nhìn.
Lan Phương nghe đến đó thì hai tay nắm chặt lại ở trong lớp áo choàng, nhịp tim có hơi tăng tốc nhưng vẫn nói: “Di nương nghe được gì thì nói thẳng, Lan Phương mang ơn di nương đã tiết lộ tin tức cho ta biết.”
“Ngũ tiểu thư đừng nói như vậy, đều là nữ nhân, nam nhân mình sẽ gả qua chính là chỗ dựa cả đời tuyệt đối không thể khinh thường, nếu không phải tin đồn đó thật sự khiến người ta quá kinh ngạc, ta cũng sẽ không lén lút nói như thế này.” Vẻ mặt Thập Nhất di nương bất đắc dĩ, nhìn chằm chằm vào Lan Phương nói: “Quản sự trong Úc phủ đi ra ngoài phố mua đồ có nghe nói dường như Thế tử Nam Dương Hầu coi trọng một đào kép trong gánh hát, còn kéo người ta vào Hầu phủ, có rất nhiều người trong Kinh biết chuyện này, nếu là thật, vậy chẳng phải Thế tử Nam Dương Hầu kia… là… là đoàn tụ sao? Nên làm thế nào mới tốt đây.”
Lan Phương chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, dưới chân loạng choạng một chập mới đứng vững người lại, đoàn tụ? Chẳng lẽ là thật…
Thi Đào Thư Điệp lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình, hai người liếc mắt nhìn nhau, nói: “Tiểu thư, người đừng đau lòng, có lẽ Thập Nhất di nương lừa người thôi, có ai mà không biết nàng ta cận kề với Thất tiểu thư chứ, có khi là do Thất tiểu thư xúi giục nàng ta nói vậy đấy.”
“Đúng đó, người không thể hồ đồ được, hôn sự với Hầu phủ là Chính thất, nhất định là Thất tiểu thư ghen ghét, lời của Thập Nhất di nương không thể tin được.” Thư Điệp cũng ở một bên khuyên nhủ, rất sợ Lan Phương thật sự tin lời của Thập Nhất di nương.
Ánh mắt Lan Phương tĩnh mịch, bình tĩnh nhìn gió lạnh tàn phá các nhánh cây ở ngoài cửa sổ, hồi lâu mới lên tiếng: “Thi Đào, buổi tối em về nhà một chuyến, giao phong thư lần trước ta viết cho phụ thân của em, để ông ta nghĩ mọi cách giao vào tay Chu Hạo Khiên, việc này không thể chậm trễ, chậm trễ nữa chỉ sợ ta sẽ gả cho một người đoàn tụ.”
Thi Đào biến sắc, cắn môi, nói: “Tiểu thư, người thật sự nghĩ kỹ rồi? Nếu tiến vào vương phủ Vũ Ninh đang phạm sai lầm bị Thánh Thượng khiển trách, mưa gió dập dềnh ai biết có một ngày gục xuống chứ, người…” Thi Đào cố gắng khuyên can, hai tỷ muội cùng chung một chồng luôn là chuyện quái gở, mặc dù nói có Nga Hoàng Nữ Anh, nhưng, Thất tiểu thư thật sự bằng lòng?
Lan Phương lại hạ quyết tâm nhìn nàng ta nói: “Lắm miệng, bảo em đi thì đi đi!”
Thi Đào không dám khuyên nữa đành phải đáp ứng, Thư Điệp muốn nói gì đó lại nuốt lời trở về, chỉ là trong lòng thầm than một tiếng, nàng ta nghĩ mãi không ra, không phải Hầu phủ rất tốt sao, sao tiểu thư cứ nhất định muốn chui đầu vào trong vương phủ chứ. Nhưng chớp mắt một cái, vẫn nói: “Hôm nay Thất tiểu thư có thai, chắc hẳn không thể hầu hạ tiểu Vương gia, nếu lúc này tiểu thư dùng một phương pháp vô cùng ổn thỏa để đi vào thì cũng đúng lúc, ai cũng nói nam nhân là mèo ăn vụng, Thất tiểu thư đâu thể có thai còn trói chặt tiểu Vương gia được.”
Lan Phương hơi cúi đầu xuống, trong mắt hiện lên ánh sáng, lời của Thư Điệp chính là ý trong lòng nàng ta, nàng ta cũng cảm thấy thời cơ đến rồi, huống chi nàng ta còn có sổ sách Chu Hạo Khiên muốn lấy, người kia nói có thể giúp đỡ mình tiến vào vương phủ… Chỉ là mình không hiểu nổi tại sao hắn lại làm như vậy? Nhớ tới người kia lại cảm thấy mê mang bất định, đúng vậy, nàng không hiểu hắn!
***
Thập Nhất di nương suốt đêm không ngủ, Chu Hạo Khiên bảo nàng tiết lộ tin tức cho Lan Phương biết, nàng không rõ tại sao Chu Hạo Khiên lại làm vậy, tiết lộ tin tức này ra chẳng phải Lan Phương càng không muốn gả vào Hầu phủ sao? Nhìn Úc Duy Chương nằm ngủ ở bên cạnh, trong mắt Thập Nhất di nương hiện lên vẻ phức tạp, dường như chuyện càng ngày càng rắc rối, mấy ngày nay nàng trông chừng Lan Phương, lại không tra ra được chuyện Lan Phương làm sao biết được Chu Hạo Khiên đang tìm sổ sách, nhưng Thập Nhất di nương biết, Lan Phương không ra khỏi cổng lớn, vốn không thể tự mình biết được tin tức tuyệt mật như vậy, rốt cuộc tin tức nàng ta biết được là từ đâu ra?
Nếu không tìm ra được… Cả người Thập Nhất di nương lạnh lẽo, vậy thì quá đáng sợ, bị người ta theo dõi nhưng không biết người đó là ai, cảm giác như vậy giống như ngươi bị mãng xà độc nhìn chằm chằm, ngươi biết bên cạnh có vật nguy hiểm, nhưng ngươi lại không nhìn thấy được, loại sợ hãi này khiến lòng người run sợ!
Chu Hạo Khiên… vẫn luôn giống như một vị thần tồn tại trong lòng nàng, chỉ là con đường lần này vô cùng khó đi, cộng thêm hiện nay lão Hoàng đế liên tiếp có hành động rõ ràng chính là đâm kim vào vương phủ, lúc này nàng tránh thoát được sao?
Phi Ưng lệnh… Phi Ưng lệnh… sự tồn tại của lệnh này khiến thế nhân vừa sùng bái lại thần bí, bọn họ phục vụ quên mình để bảo vệ một món đồ, đó không phải là một lệnh bài lạnh băng, mà là linh hồn của bọn họ, lệnh còn người còn, lệnh mất người vong!
***
Lan Cúc dỗ U tỷ nhi đi ngủ, dặn dò bà vú bà tử cẩn thận lưu ý, lúc này mới phủ thêm áo khoác rời khỏi phòng của U tỷ nhi. Đứng ở trong sân, thư phòng nhỏ ở phía Đông mới được dọn dẹp cách đó không lâu vẫn đang sáng đèn. Từ sau lần trước nàng lỡ tay ngộ thương Chung Dực, bà bà vô cùng bắt bẻ mình, một chút chuyện nhỏ cũng có thể khiến bà ta tìm ra lỗi sai, khiển trách nàng ở trước mặt nha hoàn bà tử không chừa cho nàng chút mặt mũi nào, Lan Cúc chỉ cảm thấy tuyệt vọng với cái nhà này, thậm chí ngay cả tâm muốn chết cũng có nữa, chỉ có điều nàng luyến tiếc U tỷ nhi, không nỡ rời xa nó…
Cắn chặt răng, lặng lẽ gắng gượng.
Sau đó, không biết làm sao Chung Dực biết chuyện này, không nói không rằng lại chuyển về, chỉ có điều không bao giờ tiến vào phòng ngủ của nàng nữa, mà là dọn dẹp hai căn phòng nhỏ ở Đông sương, một căn làm thư phòng, một căn làm phòng ngủ, toàn bộ nha hoàn bà tử trong viện tử này đều đổi thành người của Chung Dực và nha hoàn hồi môn của Lan Cúc, cho nên hình thức chung sống của hai phu thê bọn họ không có người ngoài biết, còn cho là hai phu thê bọn họ đã hòa hợp như lúc đầu.
Lan Cúc biết, nhất định Chung Dực đã phát hiện ra điều gì đó, nếu không lúc nhìn nàng ánh mắt cũng sẽ không lạnh như băng, thế nhưng nam nhân này vì để cuộc sống của nàng dễ chịu hơn một chút mà dứt khoát chuyển về, giữ thể diện cho nàng, khiến nàng có thể đứng thẳng người ở hậu viện ăn thịt người này, Lan Cúc không biết tại sao Chung Dực lại làm như vậy. Nàng chưa bao giờ hiểu hắn, trước kia không, hiện tại cũng không, sau này lại càng không, bây giờ Chung Dực thay đổi rồi, trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, không còn khúm núm giống như trước nữa.
Lấy cháo tổ yến đã nấu xong ở phòng bếp cho vào hộp đựng thức ăn, Lan Cúc mang theo hộp đẩy cửa thư phòng, mỗi tối nàng đều mang cho hắn một bát cháo tổ yến, Chung Dực không nói chuyện với nàng, nhưng mỗi lần đều sẽ ăn hết cháo, sáng hôm sau Lan Cúc lại đến lấy bát muỗng, hình thức sống chung thật sự kỳ dị, nhưng dù vậy nàng cũng thấy thỏa mãn rồi, nàng biết Chung Dực hận nàng nhưng ít nhất vẫn giữ lại thể diện cho nàng, nàng không thể đòi hỏi nhiều hơn.
Giống như này thường, Chung Dực đang cúi đầu đọc sách, Lan Cúc nhẹ nhàng để bát cháo tổ yến ở trên bàn xong rồi xoay người rời đi, nàng không dám ở lại quá lâu, chỉ sợ mình sẽ không kềm chế được tính tình mà cãi vả với hắn, thích là một con dao hai lưỡi, phá hủy hắn cũng là phá hủy chính mình.
“Lan Cúc!”
Lan Cúc dừng bước, hắn đang gọi nàng? Dường như không dám tin vào lỗi tai của mình, nàng không dám quay đầu lại, cũng không dám nói một chữ nào, chỉ dừng lại, lẳng lặng chờ đợi, hắn muốn nói gì với mình?
Trên mặt Chung Dực đã không còn vẻ dịu dàng như trước, hôm nay ngay cả hai mắt cũng mang theo ánh sáng khát máu lạnh lẽo như đao, khiến người ta nhượng bộ lui binh, nhìn bóng lưng Lan Cúc, Chung Dực nhẹ nhàng gõ mặt bàn, hơi mím môi, kiên định hỏi: “Lan Nhụy chết… có liên quan gì tới nàng không? Ta chỉ nghe lời nói thật, nếu nàng chịu nói thật, ít nhất hai chúng ta vẫn còn tình nghĩa phu thê, nếu nàng không nói thật, từ nay về sau ta và nàng mỗi người một chân trời!”