Đuổi hết tất cả mọi người đi, Đại phu nhân dẫn Lan Cúc phòng trong, thả màn xuống để Hạ Hà giữ cửa, Lan Cúc nhìn điệu bộ của Đại phu nhân là biết nhất định là có chuyện khẩn cấp gì đó muốn nói, tự tay rót trà cho Đại phu nhân, hỏi: “Nương, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Đại phu nhân nhìn đại nữ nhi nhà mình, những năm này bà vẫn luôn cực kỳ yêu thích Lan Cúc, có chuyện gì cũng muốn bàn bạc cùng Lan Cúc. Tâm tư Lan Cúc kín đáo, suy xét mọi chuyện chu toàn, không như Lan Phương còn nhỏ, làm chuyện gì cũng không suy nghĩ, bởi vậy có chuyện gì cũng chỉ có thể nói với đại nữ nhi, huống chi hôm nay gọi Lan Cúc về còn không phải là vì chuyện kia sao.
“Lan Cúc, con thấy Minh Yên thế nào?” Đại phu nhân hỏi, khẽ cau mày, trên mặt mang theo chút mây đen.
Lan Cúc quan sát sắc mặt Đại phu nhân, trong lòng thầm suy nghĩ nhìn dáng vẻ này của nương là biết bà không thích Minh Yên, chẳng lẽ là vì liên quan đến Úc Dương? Suy nghĩ một chút, cũng có thể là vậy, Lan Cúc nhìn Đại phu nhân nói: “Nương, nương lo lắng chuyện gì? Nương lo Dương ca nhi sẽ thân thiết với tỷ tỷ ruột của mình sao?”
Đại phu nhân nghe thấy lời Lan Cúc thì lắc đầu một cái nói: “Chuyện này thì nương không có lo lắng gì, huống chi Dương ca nhi cũng không thân thiết với Minh Yên.”
Lan Cúc sững sờ, hiển nhiên cũng có chút giật mình, tỷ đệ ruột không thân thiết? Nàng cau mày hỏi: “Là có ý gì? Nếu Dương ca nhi không thân thiết với tỷ tỷ ruột của mình vậy có thể thấy là một người vừa bước vào cánh cửa phú quý đã vong ân phụ nghĩa, người như thế nương phải cẩn thận đề phòng, đừng nuôi một con sói ở bên người mới đúng.”
Thật ra Lan Cúc cũng suy nghĩ, nếu Úc Dương vào Úc phủ sợ Minh Yên liên lụy đến cậu nên mới lạnh nhạt với Minh Yên, người như vậy đủ thấy không thể dựa vào bản tính, làm sao còn có thể trông cậy vào cậu làm chỗ dựa sau này cho những đích tỷ càng không hề thân thiết? Ai dám bảo đảm mình có thể ở nhà phu quân suông sẻ cả đời không bị người khác bắt nạt? Sớm muộn gì phụ mẫu cũng… tương lai nhà mẹ đẻ các nàng chẳng phải ngay cả một chỗ dựa cũng không có, thay vì nuôi một bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa, nàng tình nguyện để mẫu thân nâng đỡ Đạt ca nhi, ít nhất Đạt ca nhi còn có thể sử dụng, mặc dù thể cốt yếu ớt một chút.
Nghe vậy Đại phu nhân biết Lan Cúc hiểu lầm, bà nhìn nữ nhi nói: “Chuyện này thì con suy nghĩ nhiều rồi, lúc đầu nương cũng nghi ngờ, vì vậy cho người đi nghe ngóng, con đoán thử xem, Mai thị thật đúng là không ra gì, thế mà không thương nhi tử chỉ thương nữ nhi, cả ngày coi Minh Yên như bảo bối, còn Dương ca nhi thì lại bị lạnh nhạt, con nói Dương ca nhi có thể không oán hận Minh Yên sao? Hơn nữa sau khi tỷ đệ bọn họ vào phủ, nương cũng phái người cẩn thận quan sát, trong lòng Dương ca nhi thật sự vẫn còn oán hận Minh Yên, Minh Yên cũng không dám đi tìm Dương ca nhi, mỗi lần thấy nó đều lẫn đi thật xa, chắc hẳn con bé đó cũng biết nguyên nhân, muốn trách thì chỉ có thể trách quỷ nương đã chết còn không để lại chút phúc phần nào, uống công sinh nhi tử lại không biết yêu thương che chở.”
Mặc dù Lan Cúc nghe Đại phu nhân nói vậy nhưng trong lòng vẫn không buông bỏ được, nhìn xem mẫu thân của mình nói: “Nương, cho dù là như vậy, nương cũng phải cẩn thận một chút, dù sao hai đứa nó cũng đã sống chung với nhau mười mấy năm, không thể nói cắt đứt quan hệ là cắt đứt được. Tuyệt đối đừng để tư tưởng che mắt, hôm nay nhìn thấy Dương ca nhi thật đúng là một đứa nhỏ thông minh, càng như vậy thì càng phải bỏ công sức nhiều hơn.”
Đại phu nhân cười nói: “Con yên đi, trong lòng nương tự có tính toán, nương để Dương ca nhi ở ngoại viện, trong ngày thường hai tỷ đệ muốn gặp mặt cũng không dễ dàng. Huống chi Úc phủ vẫn do nương khống chế, Úc Minh Yên có nhất cử nhất động gì nương còn không biết sao?”
Lúc này Lan Cúc mới hơi yên tâm được chút, lại nghĩ tới câu hỏi vừa rồi của Đại phu nhân, suy nghĩ một chút nói: “Con thấy Minh Yên cũng là một người biết lễ nghĩa, mặc dù cử chỉ có chút gò bó, nhưng dù sao cũng do di nương ở ngoài phủ nuôi lớn, chưa từng thấy việc đời, chắc hẳn cũng sẽ không có tâm tư không chính đáng nào. Chẳng lẽ mẫu thân không an tâm về muội ấy?”
Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, tố khổ ở trước mặt nữ nhi: “Nương thì chẳng có bất mãn gì với nó, là nương bất mãn với phụ thân con kìa, ông ấy xem Úc Minh Yên như bảo bối vậy. Lúc trước cũng không thấy ông ấy đối xử với con và Lan Phương như thế, làm sao nương không tức được chứ? Ông ta càng xem nó là bảo bối, nương càng không muốn để nó có cuộc sống tốt.” Nghĩ đến đây liền nghiến răng nghiếng lợi, sắc mặt tái xanh.
Lan Cúc biết đời này mẫu thân của mình ghét nhất chính là mấy thứ nữ thứ tử kia. Trước kia chính mình cũng không hiểu, trong Nữ giới viết nữ tử phải hiền lành rộng lượng, phải trị gia thịnh vượng, cấm kỵ ghen tị, phải biết khoan dung, trước kia nàng ta cảm thấy mấy lời này là đúng, nam tử của nước Đại Chiêu không phải đều tam thê tứ thiếp sao? Đích thê chính là đích thê, cho dù một thiếp thất có thể lật trời, cho dù thân mẫu của Lan Nhụy luôn được phụ thân yêu thích thì không phải cũng chỉ là thiếp thôi sao, nàng không rõ tại sao mẫu thân lại không thể chấp nhận như vậy.
Nhưng về sau nàng hiểu ra, nếu nhìn thấy nam tử mình thích nói cười với những nữ nhân khác…
Hiện tại lại nghe thấy lời phàn nàn của mẫu thân, Lan Cúc cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa, ngược lại cẩn thận hỏi: “Vậy ý của mẫu thân là muốn xử lý như thế nào?”
Đại phu nhân nhìn Lan Cúc cười lạnh nói: “Còn có thể thế nào nữa? Một Lan Nhụy đã chết rồi, nếu lại chết thêm một Minh Yên nữa thì rất dễ khiến người ta chú ý, cho nên chỉ có thể tìm cho nó một hôn sự ‘tốt’ gả ra ngoài, đỡ phải chướng mắt!”
Lan Cúc có vẻ đăm chiêu nhìn Đại phu nhân, hỏi: “Mẫu thân đã chọn được nhà rồi?”
Đại phu nhân tựa như thờ ơ nhìn Lan Cúc một cái, thử thăm dò nói: “Trước đó vài ngày nương nghe nói Thị lang hộ Bộ muốn nạp thiếp…”
Lan Cúc chấn động, quay đầu nhìn Đại phu nhân kinh ngạc nói: “Nương, nương muốn để Minh Yên đi làm thiếp?”
“Sao? Nó không thể làm thiếp hả? Mẫu thân của nó cũng là thiếp thì sao nó lại không thể?” Đại phu nhân không vui nói, không ngờ nữ nhi của bà lại giống với phụ thân chết bầm của nó, thật sự tức chết bà mà. Bởi vì giọng điệu nói chuyện không mấy nhã nhặn, cho nên rất có điềm báo phát cáu.
Lan Cúc còn không hiểu mẫu thân của mình sao, cho nên cũng biết khuyên can thế nào, suy nghĩ một chút nói: “Nương, việc này chắc chắn phụ thân sẽ không đồng ý đâu?”
Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, trong lòng Lan Cúc đã có tính toán, hé miệng cười nói: “Nương, nương khôn khéo một đời sao lại hồ đồ trong chuyện này? Cần gì phải vì một thứ nữ nhỏ mà xa cách với phụ thân? Nương sẽ không vì chuyện này mà cãi nhau với phụ thân đấy chứ?”
Đại phu nhân lạnh lùng nói: “Thế thì không có, nhưng nhìn dáng vẻ cực kỳ khẩn trương lúc đó của ông ấy, nương thật sự nổi giận trong bụng, khi đó nếu hôn sự của con không phải… hôm nay con cũng sẽ không ngồi lên chiếc ghế phu nhân Đô ti tứ phẩm, nương sao có thể ưa được khi phụ thân con xem trọng thứ nữ hơn đích nữ chứ?”
“Nương, lời này quá trớn rồi, phụ thân vẫn rất thương con và Lan Phương, nương đừng nổi giận lên một cái là lục thân không nhận. Lúc trước khi nương sinh Lan Phương thì khó sinh, khi ấy phụ thân nói bảo vệ người lớn, nương không nhớ sao?” Lan Cúc chuyên chọn những chuyện khiến Đại phu nhân cao hứng mà nói, nhìn thần sắc Đại phu nhân tốt hơn chút, lại nói thêm: “Phụ thân đối xử với con và Lan Phương không tệ, dù thế nào đích nữ vẫn là đích nữ, thứ nữ có được cưng chiều thế nào không phải cũng chỉ là như thế thôi sao? Lan Nhụy vừa chết, mặc dù phụ thân đau lòng nhưng chẳng phải lúc đó cũng không truy cứu đến cùng sao? Nếu năm đó phụ thân truy cứu đến cùng…”
Ý trong lời của Lan Cúc rất rõ ràng, mặc dù thương yêu thứ nữ, nhưng cùng so thứ nữ và chính thê thì sau cùng vẫn tin tưởng chính thê hơn, nói cách khác, nếu trong tim phụ thân thật sự có Lan Nhịu, sao có thể không truy xét rõ ràng chứ? Còn không phải để mặc Đại phu nhân xử lý tang sự sao?
Đại phu nhân nghe thấy nữ nhi nói vậy thì ngọn lửa trong lòng vơi đi một chút, nhìn Lan Cúc nói: “Tóm lại hôn sự của Minh Yên vẫn phải cẩn thận nắm lấy, vừa không thể để cho nó gả tốt, còn phải mang đến lợi ích thực tế cho Úc phủ, đâu thể để nuôi ở ngoài phủ nhiều năm vô ích như vậy, phải để có chút tác đụng mới được.”
Lan Cúc nhìn Đại phu nhân nói: “Tóm lại là không thể làm thiếp, nếu loan truyền ra ngoài nữ nhi còn có mặt mũi nữa sao? Cho dù không nguyện ý, trong mắt người ngoài tỷ muội chúng con đều là tiểu thư Úc phủ, con đã lấy chồng rồi thì coi như thôi, nhưng Lan Phương thì sao? Nương phải nghĩ đến muội đến.”
“Vậy theo ý con thì phải làm thế nào?” Đại phu nhân nhìn nữ nhi của mình hỏi, “Không phải là nương không nghĩ tới, chỉ là không cam lòng thôi. Nói đến Lan Phương thì nó cũng đã đến tuổi rồi, con nghe ngóng một chút, nếu có mối hôn sự nào tốt thì nói với nương một tiếng, tóm lại nhất định khiến muội muội của con nở mày nở mặt mà gả.”
“Chuyện này thì nương yên tâm đi, con đương nhiên sẽ nghe ngóng cẩn thận. Nhưng, dường như nương đã quên một chuyện rồi, trước Lan Phương còn có một Lan Lăng, hôn sự của muội ấy nương đã nghĩ kỹ chưa? Nào có chuyện tỷ tỷ chưa gả muội muội đã gả trước, nói đến cũng thật không ra thể thống gì.” Lan Cúc nhắc nhở Đại phu nhân.
Đại phu nhân hơi cau mày, nhìn Lan Cúc nói: “Nhà lần trước con nói nương cũng có suy nghĩ đến, nhưng cảm thấy có hơi đáng tiếc. Lan Lăng có dung mạo đẹp, nếu gả cho dòng dõi cao một chút, được trượng phu sủng ái, sau này sẽ là trợ lực cho các con. Dù sao Lan Lăng cũng là do nương nuôi lớn, vốn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của nương, không giống Minh Yên không hiểu rõ gốc rễ.”
Lan Cúc khẽ thở dài, nói: “Không muốn thì thôi vậy, dù sao cũng không phải là muội ấy thì không được, nương băn khoăn cũng đúng, với dáng vẻ của Lan Lăng, đúng là có chút đáng tiếc.” Nói đến đây thì ngừng một chút, lại nói thêm: “Con còn có một đối tượng, nhưng e rằng chúng ta không trèo cao được.”
Ánh mắt Đại phu nhân sáng lên, trèo cao? Vậy quyền vị của đối phương nhất định cao hơn phủ Tả Đô đốc, bèn hỏi: “Nhà nào?”
Lan Cúc nhìn vẻ mặt Đại phu nhân trịnh trọng nói: “Vương phủ Vũ Ninh.”
“Vương phủ Vũ Ninh?” Đại phu nhân lập tức ngây dại, nhìn Lan Cúc nói: “Con nói mớ sao? Vương phủ há để cho chúng ta có thể với tới?”
Lan Cúc gật đầu, thở dài nói: “Vương phủ là một nơi tốt, nhưng vương phủ là quý tộc Hoàng thất, cho dù nghĩ chúng ta cũng không nên nghĩ tới. Nhưng vương phủ Vũ Ninh là vương khác họ, cộng thêm thanh danh bên ngoài của tiểu Vương gia, chúng ta không mưu cầu vị trí chính thê, chỉ cầu một vị trí Trắc phi, nhưng vị trí này không phải để dành cho Lan Lăng, con vốn định mưu cầu giúp Lan Phương.”
Đại phu nhân nhíu chặt mi tâm có chút không vui, nhìn Lan Cúc nói: “Không được, vị trí Trắc phi, không phải sau này vẫn phải giữa phép tắc trước mặt Chính phi sao? Chẳng phải là ủy khuất Lan Phương à? Nữ nhi của ta phải làm chính thất, đâu có thể làm thiếp thất cho người ta?”
Lan Cúc nhỏ giọng nói: “Nương, nương lại hồ đồ rồi? Vương phủ Vũ Ninh là nơi nào? Chỉ sợ vị trí Trắc phi cũng không với tới được.”
Đại phu nhân không phải không biết vương phủ Vũ Ninh, nói đến vương phủ Vũ Ninh ai mà không hâm mộ? Cả nước Đại Chiêu to lớn thế này cũng chỉ có một vị vương khác họ, năm đó Vũ Đế đoạt chính quyền, Chu Diệp Hùng đi theo Vua có công, lập được vô số chiến công hiển hách, sau đó Vũ Đế thành lập nước Đại Chiêu, phong Chu Diệp Hùng làm võ thần nhất đẳng khai quốc Tần Quốc công, sau đó Chu Diệp Hùng chết bệnh, lại truy phong làm Vũ Ninh Vương, trưởng tử Chu Đình Diên kế thừa tước vị, trưởng tử Chu Hạo Khiên của Chu Đình Diên lúc mười tuổi dựa theo luật pháp quốc gia phong làm Vương Thế tử.
Tước vị Vũ Ninh Vương này không giống với tước vị bình thường, tước vị bình thường là thừa kế, qua mỗi thế hệ sẽ hạ xuống một bậc. Trưởng tử Thân Vương năm mười tuổi lập Vương Thế tử, trưởng tôn lập làm Thế tôn; chư tử năm mười tuổi thì phong làm Quận Vương; trưởng tử Quận Vương làm Quận Vương Thế tử; trưởng tôn thì Thụ trưởng tôn; chư tử thì Thụ trấn quốc Tướng quân; tôn Phụ quốc Tướng quân; tằng tôn Phụng quốc Tướng quân; tứ Thế tôn trấn quốc Trung úy; ngũ Thế tôn Phụ quốc Trung úy; dưới hệ lục đều Phụng quốc Trung Úy. (tứ, ngũ, lục là các thế hệ)
Một tước vị truyền đến đời thứ sáu từ Thân Vương hạ xuống Phụng quốc Trung Úy, chức vị như vậy thật sự không đáng để nhắc tới, nhưng Vũ Ninh Vương thì không giống vậy, nó là thừa kế võng thế[1], cho dù truyền bao nhiêu đời đều là Vương gia nổi tiếng, thế cho nên ở nước Đại Chiêu không biết có bao nhiêu nhà nhìn chằm chằm vào vị trí Chính phi của Chu Hạo Khiên.
[1] Thừa kế võng thế: số lần thừa kế vô hạn, người thừa kế được kế thừa tước vị của người trước. Võng thế là không thay đổi, không hủy bỏ.
Dưới tình huống như thế, Úc gia muốn đi tranh giành vị trí Vương Thế tử phi quả thực chính là chuyện cười nức trời, không nói đến Úc Duy Chương chỉ là một quan ngũ phẩm nho nhỏ, có không biết bao nhiêu quan to nhìn chằm chằm vào đó nữa, cho nên Lan Cúc mới nói mưu cầu một vị trí Trắc phi.
Đại phu nhân có chút rung động, cũng là nói, nếu sau này Lan Phương có thể sinh được nhi tử, vị trí Vương Thế tử phi còn chưa biết là rơi vào tay ai đâu.
Nhìn thấy Đại phu nhân có chút dao động, Lan Cúc lại nói thêm: “Mặc dù là Trắc phi, nhưng nương phải biết rằng, chỉ cần Vương phi tương lai không sinh được con, con của Trắc phi có thể kế thừa tước vị. Hơn nữa Trắc phi cũng không phải là di nương thiếp thất trong nhà quan lại bình thường chúng ta, tương lai có thể vào phần mộ tổ tiên, chẳng phải mạnh hơn chính thê của nhà bình thường rất nhiều sao?”
Đại phu nhân quả thực rung động, nhưng là nghĩ tới thanh danh của Chu Hạo Khiên… khẽ thở dài nói: “Chỉ là thanh danh của tiểu Vương gia thật sự rất khó nghe, làm sao có thể để Lan Phương gả cho một người như vậy? Không phải là con không biết tính tình của Lan Phương, chỉ sợ sẽ không thỏa đáng.”
Lan Cúc nhìn Đại phu nhân không vui nói: “Nương, nếu tiểu Vương gia tốt hết mọi mặt thì đến vị trí Trắc phi chúng ta cũng không mưu cầu được, huống chi không phải nam nhân đều tham hoa háo sắc giống nhau sao? Nương nhìn xem phụ thân có bao nhiêu thiếp thất, không nói đến ai khác, đại nữ tế[2] của nương xem như giữ mình trong sạch, không đến thanh lâu sở quán, trừ con ra cũng không có thông phòng thiếp thất. Tiểu Vương gia có chút tham hoa háo sắc, nhưng nương nghĩ lại xem, nếu Lan Phương thật sự gả qua đó thì sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời không hết. Đến lúc đó dựa vào cây cao cành lớn này, con đường làm quan của phụ thân nhất định nước đẩy thuyền dâng, nói không chừng ngay cả nữ tế của nương cũng sẽ được thơm lây, nào có ủy khuất Lan Phương chứ?”
[2] Đại nữ tế: con rể lớn
Đại phu nhân thở dài, bà biết Lan Cúc nói lời thật lòng, thế nhưng trong lòng luôn không cam lòng, từ đầu đến cuối mang theo một chữ ‘trắc’, bởi vậy nhìn Lan Cúc nói: “Để nương suy nghĩ lại, vấn đề này không phải là chuyện nhỏ, dù sao cũng phải suy nghĩ cho kỹ, còn phải bàn bạc cùng phụ thân con mới có thể tính được.”
Lan Cúc cũng không khuyên nữa, chuyện này một cây làm chẳng nên non, huống chi mình cũng thật sự là vì muốn tốt cho Lan Phương, nàng không muốn vì mấy chuyện này mà tranh chấp với mẫu thân, rồi lại bị hiểu lầm là người bán muội cầu vinh, bởi vậy cười nhạt một tiếng, nói: “Cũng được, dù sao vương phủ Vũ Ninh cũng chỉ phong phanh bảo muốn tuyển Trắc phi, chứ vẫn chưa đưa ra tin tức chính thức, vẫn còn đủ thời gian. Nếu mẫu thân thật sự không muốn thì thôi vậy, trong kinh thành cũng không thiếu nhà tốt, chúng ta cứ từ từ chọn kỹ là được.”
Thật ra Đại phu nhân cũng mâu thuẫn, vừa muốn bám víu vọng tộc[3] vương phủ nhưng lại vừa không muốn chỉ làm một Trắc phi, bèn nhìn Lan Cúc nói: “Chẳng lẽ vị trí Chính phi không có chút hy vọng nào sao?”
[3] Vọng tộc: Nhà cao cửa rộng, nhà quyền quý
Lan Cúc kinh ngạc nhìn Đại phu nhân, trên mặt thoáng hiện ra nét sững sờ khó mà tan được, hồi lâu mới lên tiếng: “Phụ thân chỉ là một quan viên ngũ phẩm, đừng nói là ngũ phẩm, ngay cả quan lớn nhị phẩm tam phẩm ở kinh thành cũng không tính là gì, chẳng lẽ mẫu thân hồ đồ rồi?”
Vẻ mặt Đại phu nhân như không sợ điều gì, nhìn Lan Cúc nói: “Với dáng vẻ của Lan Phương sao chỉ có thể để nó làm một Trắc phi chứ?”
Đột nhiên Lan Cúc có chút đau đầu, nàng cũng không đề cập tới chuyện này nữa, suy nghĩ một chút nói: “Mẫu thân xem như con chưa nói gì đi, mấy hôm trước bà bà[4] con có nói chất nữ nhà mẹ đẻ bà ấy đến tuổi thích hợp rồi, muốn mưu cầu một vị trí Trắc phi. Nương không muốn, không để vào mắt, nhưng lại có không biết bao nhiêu người thèm muốn đấy.”
[4] Bà bà: 婆婆 từ này có nghĩa chung là bà nội, bà ngoại, mẹ chồng. Ở đây là chỉ mẹ chồng của Lan Cúc
Lan Cúc nghĩ những năm này Đại phu nhân sống quá bình yên suông sẻ, đến nỗi nghĩ mọi chuyện đều rất đơn giản, sớm biết thế nàng không nên nói những lời này, hôm nay cũng là tự chuốc lấy nhục.
Dường như Đại phu nhân vẫn chưa tỉnh táo lại, không vui nhìn Lan Cúc nói: “Lúc đầu không phải con cũng là nữ nhi của quan lục phẩm sao, cũng không phải gả cho con của Tả Đô đốc Chính nhất phẩm sao? Nương thấy con càng lớn càng trẻ lại rồi, làm chuyện gì cũng bó chân bó tay, mặc dù không có khả năng nhưng cũng phải thử một lần chứ? Con cứ vậy mà mặc kệ sao?”
Sắc mặt Lan Cúc tối sầm, rất không muốn nhắc tới đề tài này với mẫu thân, sắc mặt ảm đạm nói: “Nương, nương có thể không đề cập đến chuyện này không? Sở dĩ con có thể gả đi là vì cái gì nương không biết sao? Chuyện đã qua thì cho nó qua đi, tại sao lúc nào cũng nhắc tới vậy? Con không muốn nhắc tới chuyện năm đó, nương coi như chưa từng xảy ra chuyện gì có được không?”
Đại phu nhân cũng ý thức được mình nói sai, muốn an ủi nữ nhi của mình mấy câu thì thấy Lan Cúc đứng dậy nói: “Nương nghỉ ngơi sớm đi, nữ nhi cũng nên trở về rồi, chuyện của Lan Phương con không quan tâm nữa, tự nương lo liệu đi, miễn cho con làm nhiều sai nhiều. Chắc nương cũng không hiếm lạ gì với mấy quan to nhất phẩm nhị phẩm trong kinh thành có nữ nhi trong nhà vội vàng thế nào đâu nhỉ? Con không muốn mất công lại không được hồi báo, trong ngoài không được lòng người.”
Đại phu nhân nhìn Lan Cúc tức giận bỏ đi, trong lòng khó chịu không sao tả nỗi, vung tay lên hất ngã mấy ly trà trên bàn đấu thải Bát Tiên Quá Hải[5]! Tô ma ma nghe thấy tiếng động thì vội vàng vén rèm đi vào, quay đầu phân phó người xử lý sạch sẽ những mảnh vụn trong phòng, sau đó cho lui ra hết lúc này mới nhìn Đại phu nhân nói: “Phu nhân, người hà tất phải như vậy? Đại tiểu thư cũng là có ý tốt.”
Đại phu nhân tức đến nỗi khó mà ổn định lại được, nhìn Tô ma ma nói: “Ta nuôi nó nhiều năm như vậy, vốn tưởng rằng nuôi được một tri kỷ, ai biết nó lại đối xử với ta như vậy, cả một đám đều là bạch nhãn lang!”
Trong lòng Tô ma ma hiểu Đại phu nhân rất yêu thích Nhị tiểu thư, cũng không dám tùy tiện phụ họa theo, đành cười nói: “Nhìn người nói kìa, xưa nay Nhị tiểu thư là người biết săn sóc, còn rất hiểu tâm ý của người, huống chi tình cảm của Nhị tiểu thư và Ngũ tiểu thư rất tốt, lần này không đi đến phòng của Ngũ tiểu thư, đủ thấy thật sự có chút tức giận.”
“Vậy ý của ngươi là lỗi do ta sao?” Đại phu nhân cả giận nói, vẻ mặt âm u, không phải bà chỉ nhắc lại chuyện năm đó thôi sao!
Tô ma ma rót trà cho Đại phu nhân, xong rồi mới lên tiếng: “Mặc dù nô tỳ ở bên ngoài không nghe rõ được hết mọi chuyện nhưng cũng nghe được chút chút, nếu theo như lời lão nô nói thì chủ kiến của Nhị tiểu thư cũng không hẳn là sai.”
“Ngay cả ngươi cũng nói như vậy? Một Trắc phi cho dù có nở mày nở mặt thì không phải cũng khuôn phép ở trước mặt Chính phi sao? Từ nhỏ Lan Phương đã được ta yêu thương đến lớn nào cam lòng để nó đi chịu tội như vậy chứ?” Đại phu nhân nhíu mày nói.
Tô ma ma biết Đại phu nhân không thể bỏ qua được chuyện này, bèn khuyên nhủ: “Phu nhân, người ngẫm lại xem nơi đó là nơi nào, dù sao cũng là vương phủ Vũ Ninh, đừng nói là ngồi lên ghế Trắc phi, ngay cả vào cửa làm thị thiếp cũng không biết có bao nhiêu nhà muốn đưa nữ nhi vào nữa đấy. Lão nô không hiểu biết nhiều lắm, nhưng cũng biết vương phủ Vũ Ninh không phải là nơi có thể tùy tiện đi vào. Nhị tiểu thư thật sự lo nghĩ cho Ngũ tiểu thư nên lúc này mới nói muốn mưu cầu, chứ không hoàn toàn đáp ứng, có thể thấy Nhị tiểu thư cũng không nắm chắc.”
Đại phu nhân lặng người, bà thật sự bỏ quên điểm này, thở dài nói: “Tiểu Vương gia kia, cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, chơi chim dắt chó đi dạo, gây chuyện khắp nơi, mấy ngày trước còn nghe lão gia nói hắn đánh Thế tử Nam Dương hầu, nam nhân như vậy sao có thể gả được?”
“Tục ngữ nói người không phong lưu uổng thời thiếu niên, tiểu Vương gia còn trẻ tuổi, đợi tuổi lớn hơn chút rồi ổn định lại tính tình là được ngay thôi.” Tô ma ma cười nói, “Ngũ tiểu thư trời sinh tính hoạt bát, không giống với những tiểu thư nhàm chán nhà quan lớn kia, nói không chừng thật sự lọt vào được mắt tiểu Vương gia, một ngày Chính phi còn chưa vào cửa, biến số sau này ai có thể biết được.”
Ý của Tô ma ma là Trắc phi thăng lên làm Chính phi cũng không phải là không có tiền lệ, chỉ cần Lan Phương có thể được Chu Hạo Khiên yêu thích thì phù chính cũng có thể có hy vọng.
Lời này Đại phu nhân thật sự rất thích nghe, ngẩng đầu nhìn Tô ma ma nói: “Trước kia cũng có Trắc phi phù chính, không biết trong vương phủ tiểu Vương gia có người khác nữa hay không? Nếu trước khi Lan Phương vào cửa còn có một bầy oanh oanh yến yến cũng không tốt lắm.”
Cái này thì Tô ma ma cũng không biết, nhìn Đại phu nhân nói: “Chuyện này lão nô cũng không biết, chỉ sợ vẫn phải dựa vào Nhị tiểu thư đi thăm dò rồi.”
Tô ma ma tỉnh táo hơn Đại phu nhân rất nhiều, Đại phu nhân là quan tâm quá sẽ bị loạn, cũng không nghĩ xem dù tiểu Vương gia có nhiều nữ nhân hơn nữa, còn không phải có rất nhiều người sẵn lòng đưa nữ nhi vào hay sao? Vương phủ Vũ Ninh chưa hẳn đã để ý đến dòng dõi Úc phủ đâu. Đương nhiên những lời này bà không dám nói ra khỏi miệng.
Nghĩ tới đây tâm tư chợt thay đổi, trong ba tiểu thư chưa xuất giá, Tứ tiểu thư xinh đẹp, Ngũ tiểu thư giống như tinh linh, Thất tiểu thư… Nhớ tới Minh Yên, trong lúc nhất thời Tô ma ma không biết phải hình dung như thế nào, cảm thấy trên người Minh Yên có một hương vị nói không ra lời.
—
Chú thích [5]:
[5] Bàn đấu thải Bát Tiên Quá Hải: Là bàn tròn có hình Bát tiên qua biển (quá hải), bàn thời xưa chắc là làm bằng gỗ sau đó khắc lên, mà tìm trên baidu không có, nên t tải hình bàn tròn hiện đại bằng sứ cho mọi người xem rồi tự hình dung nhé.