Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy lời của Tần Trắc phi, Vũ Ninh Vương càng bất mãn với Minh Yên, hừ lạnh nói: “Chung quy cũng là một thứ nữ, không có gia giáo!”

Tần Trắc phi nghe đến đó, trong lòng lại hừ lạnh một tiếng, lặng lẽ nói: Ngoại trừ Chu Hạo Khiên, nữ nhi của ngươi ai mà không phải là thứ xuất? Nói dễ nghe, con cái của Trắc phi có địa vị cao hơn thiếp thất, nhưng chỉ cần Chu Hạo Khiên còn sống một ngày, con cái của các nàng đều là thứ cả, dù là ai cũng không thể thay đổi sự thật này, chỉ có điều đích tử đích nữ nhà bình thường sau khi chết thì thứ tử thứ nữ sẽ được sửa tên thành đích xuất dưới đích mẫu, còn các nàng ấy thì lại không cần sửa, miễn là Chu Hạo Khiên chết, con của nàng chính là đích tử, còn là trưởng tử, chiếm hết thiên thời địa lợi.

“Vương gia nói đúng lắm, chỉ là nữ nhi của quan Tứ phẩm, nghe nói còn là do phòng ngoài nuôi lớn, có thể biết phép tắc gì. Chỉ có tiểu Vương gia xem của lạ thành bảo bối thôi, qua một thời gian sẽ chán ngay thôi, người đừng tức giận tiểu Vương gia.” Tần Trắc phi dịu dàng dỗ dành nói, hai tay nhẹ nhàng xoa bả vai cho Vũ Ninh Vương.

“Ta thấy chưa chắc đâu, Hạo Khiên cứ khăng khăng một lòng với nàng ta… Cứ tiếp tục như vậy thì phải làm sao mới tốt?” Vũ Ninh Vương cực kì không thích Minh Yên, nhất là hôm nay Minh Yên khiến ông ta không thể xuống được đài ở trước mặt nhiều người, trong lòng càng cực kỳ hận tức phụ này.

Tần Trắc phi lại thầm oán, cha nào con nấy, chẳng phải ngươi cũng đối với Mục Trắc phi như tiểu Vương gia đối với Minh Yên à? Còn ở đây giả bộ làm từ phụ! Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nói: “Tuổi Linh Tú còn nhỏ, nhất thời nói bậy thôi, huống chi chuyện năm đó Úc Trắc phi có biết gì đâu, chuyện nhỏ như hạt mè không nên xem thành quả dưa, thật sự là tuổi trẻ khí thịnh không biết gì, năm đó… chuyện của Vương gia và Nhu Gia nếu không phải Vương phi chen ngang phá hoại, hà cớ gì càng về sau càng náo loạn đến tình cảnh này.”

Vũ Ninh Vương nghe thấy lời này trong lòng cực kỳ hài lòng, vỗ tay Tần Trắc phi dịu dàng nói: “Cả vương phủ này chỉ có nàng là hiểu ta nhất, ngay cả Nhu Gia lúc nào cũng nói mấy lời oán hận ta, có ai nào biết khổ sở của ta chứ.”

Tần Trắc phi thở dài, hồi lâu mới lên tiếng: “Sao Vương gia phải tự trách mình, Nhu Gia cũng không nên oán giận Vương gia, năm đó Thánh thượng ban hôn ai dám kháng hôn? Chỉ là Vương phi đã qua đời nhiều năm, Vương gia sớm nên phù chính Nhu Gia, như vậy có thể danh chính ngôn thuận rồi, chỉ là vì sao Vương gia không làm vậy? Chẳng trách Nhu Gia oán hận người.”

Vũ Ninh Vương nghe đến đây thì sắc mặt cứng đờ, có hơi không vui nói: “Nàng thì biết cái gì, trong mặt này liên quan đến nhiều chuyện, không phải ta không muốn, mà là không thể.”

Tần Trắc phi nghe vậy thì hơi sững sờ, nhìn Vũ Ninh Vương một cái, thấy ông ta không vui nên cũng không tiện dò hỏi tiếp, đành phải dịu dàng nói: “Thiếp thân là một phụ nhân nhỏ bé có thể biết cái gì chứ, chỉ hận không thể giải ưu giúp Vương gia, không giống như Úc Trắc phi, có gan dạ có học thức lại dám ra mặt thay tiểu Vương gia, thiếp thân vô dụng, không thể làm hoa giải ngữ cho Vương gia.”

Nói đến chuyện này lại gợi lên lửa giận của Vũ Ninh Vương, nói: “Học nó làm gì, đấy là một bát phụ, lần trước náo loạn ở trước cửa Vương phủ cũng thôi đi, lần này… Nếu không phải mẫu phi bảo vệ nó, chắc chắn sẽ trừng phạt nghiêm khắc!”

Tần Trắc phi cũng không vạch trần chuyện Vũ Ninh Vương bị Minh Yên chất vấn đến mức á khẩu không trả lời được, chỉ nhỏ giọng nói: “Nghe nói Úc Trắc phi có tính ghen tị, bây giờ đang mang thai nhưng lại không cho tiểu Vương gia đến chỗ của thiếp thất khác, thật sự là bá đạo quá rồi. Nhu Gia có tình cảm sâu đậm với Vương gia như vậy, Vương gia cũng không phải chỉ có một mình Nhu Gia, không phải mấy năm nay mọi người đều bình an vô sự sao? Nữ nhân ấy à, quá mạnh mẽ cũng chưa hẳn là chuyện tốt.”

Vũ Ninh Vương nghe vậy thì nhíu mày, trong nháy mắt cười hai tiếng rồi không nói gì nữa, phân phó Tần Trắc phi hâm rượu, Tần Trắc phi biết ngay tối nay Vũ Ninh Vương sẽ không đi nên gật đầu đồng ý, lúc ra cửa nhìn về hướng Vô Vi Cư cười lạnh một tiếng, một người độc đại cũng không hay, không tốt!

***

Minh Yên nhìn bốn nữ tử xinh đẹp quyến rũ đứng trước mặt mình, nhất thời không biết nên cười hay nên giận, vốn tưởng rằng Vũ Ninh Vương cứ thế mà chấm dứt chiến tranh, ai biết chưa qua mấy ngày lại đưa mấy cơ thiếp sang cho nhi tử của mình, trưởng bối ban thưởng không thể từ chối, Minh Yên thật sự không thể đưa trở về.

Quản sự bên cạnh Vương gia cẩn thận nhìn Minh Yên, thật ra trong lòng có hơi khiếp sợ, chuyện xảy ra trong viện Thúy Ninh ngày ấy sớm đã truyền khắp Vương phủ, tất cả mọi người thật sự đều vừa hoảng vừa sợ Minh Yên, ai dám khiêu chiến với Vương gia chứ? Ai dám động đến Nhị tiểu thư chứ? Ai dám quở mắng Nhị thiếu gia chứ? Mấy năm gần đây phân chánh của Mục Trắc phi sớm đã khiến mọi người cảm thấy bọn họ là chủ tử của vương phủ từ lâu, ngay cả tiểu Vương gia cũng không tranh phong với bọn họ, hôm nay vị Úc Trắc phi kia lại có lá gan lớn như thế.

Lần trước cãi nhau một trận ở trước cửa vương phủ đã thành danh, hôm nay thật sự càng khiến cho người ta sợ hãi.

Minh Yên nhìn dáng vẻ thấp thỏm của quản sự, khẽ cười một tiếng nói: “Để người lại, ngươi có thể đi rồi, chuyển lời cho Vương gia, thiếp thân thay tiểu Vương gia tạ ơn tình cảm của Vương gia, hậu ân như thế này ngày khác sẽ tạ ơn thật tốt với Vương gia.”

Quản sự kia nghi ngờ mình nghe nhầm, để người lại? Nhớ lại trước khi đến đây, Vương gia cực kỳ nghiêm túc mà dặn dò mình, nếu Úc Trắc phi không giữ người, vậy cứ lôi gia pháp tổ tiên, phép tắc lễ nghi, luân lý trưởng bối ra, bất kể thế nào cũng phải giữ người lại!

Bây giờ mình chưa nói lời nào đã giữ người lại? Sao Úc Trắc phi lại dễ nói chuyện như thế?

Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của quản sự, Minh Yên cầm đũa đồng lên nhẹ thàng gẩy bụi than ở trong lò sưởi tay bằng sứ Thanh Hoa, lại gắp hai cục than Ngân Sương bỏ vào trong, mỗi một cửa động đều nhàn hạ trang nhã, lộ ra sự tôn quý, lúc này mới cười nói: “Ngươi đừng sợ, ngươi cũng chỉ là người phụng mệnh làm việc mà thôi, vì sao ta phải làm khó ngươi? Huống chi hôm nay cuối cùng Vương gia cũng chịu quan tâm đến tiểu Vương gia rồi, mặc dù quan tâm không đúng chỗ, nhưng dù sao cũng tốt hơn là thờ ơ không quan tâm. Sao ta có thể thay tiểu Vương gia từ chối tâm ý của Vương gia chứ? Ta sẽ giữ người lại, còn tiểu Vương gia có lưu lại hay không thì ta không biết, sau khi trở về ngươi chuyển nguyên lời như vậy cho Vương gia, không cho phép sót một chữ nào, nghe thấy không?”

Trên lưng quản sự lập tức toát ra một lớp mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nói: “Ôi Trời ơi, Úc Trắc phi này quả nhiên danh bất hư truyền, mỗi một chữ trong lời nói đều chứa huyền cơ, khiến người ta đoán không ra. Đây là cảm tạ, cũng có ý tính sổ sau, sau cùng là có ý gì? Nàng giữ người lại là được, chẳng lẽ tiểu Vương gia trả về lại?

Sau khi quản sự rời đi, Minh Yên nhìn bốn nữ tử trước mặt, cất giọng gọi: “Bạch Hinh.”

“Có nô tỳ, chủ tử có gì phân phó?” Bạch Hinh lập tức vén rèm đi vào, khom lưng đáp.

“Tỷ tới đây, giúp ta đi làm một chuyện.” Minh Yên nheo mắt, phong tình trong mắt lưu chuyển vô hạn, có qua có lại mới toại lòng nhau… sao chỉ có nhận lễ mà không đáp lễ được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK