Hai mắt Minh Yên vừa chua vừa chát, nghe vậy thì thật sự nhắm mắt lại, trong màn yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của đối phương vấn vít bên tai, yên tĩnh tốt đẹp, trái tim tĩnh mịch của Minh Yên được thả lỏng, bàn tay to của Chu Hạo Khiên nhẹ nhàng vỗ sau lưng này, khiến nàng thoải mái mà yên lòng, dần dần ngủ thiếp đi.
Chu Hạo Khiên lại mất ngủ suốt đêm, trợn tròn mắt đến bình minh, trong lòng không thể bình tĩnh rất lâu, chuyện Minh Yên nói kinh hãi quá mức, hắn không muốn khiến Minh Yên đau lòng cho nên mới an ủi nàng, một đời này không thể không có nàng, nhưng ngẫm lại trong lòng thật sự có hơi sợ, tiểu nhân nhi trong ngực lại trải qua nhiều thăng trầm gập ghềnh như vậy, khó trách lần đầu tiên nhìn thấy Minh Yên đã cảm thấy nàng khác với người thường, thì ra không phải khác với người thường, mà là nàng sợ bị tổn thương, cho nên trước đó đã trang bị cho mình đề phòng người khác.
Con đường dài dằng dặc kia, một mình Tiểu Yên Nhi đi như thế nào? Chu Hạo Khiên cảm thấy mình đã rất xui xẻo rồi, ở trong vương phủ chịu đựng đủ mưu kế ám toán, nhưng so với Tiểu Yên Nhi chết đi sống lại thì tính là gì? Càng nghĩ càng thương tiếc, càng nghĩ càng khó chịu, cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của Minh Yên nhẹ nhàng nói: “Chúng ta làm bạn với nhau, cùng đội mưa gió, thẳng đến cuối cùng của sinh mạng, bất kể lúc nào ta cũng đều sẽ vì nàng mà chống đỡ bầu trời hạnh phúc thuộc về chúng ta…”
Sáng hôm sau Chu Hạo Khiên lập tức rời giường, nhìn canh giờ vẫn còn sớm thì không đánh thức Minh Yên vẫn đang ngủ say, tự mình đi đến tịnh phòng rửa mặt chải đầu, hôm nay văn võ bá quan phải chầu mừng ngày hội Trung Thu, đương nhiên Chu Hạo Khiên không thể trì hoãn, sau khi đi ra khỏi tịnh phòng thì lại nhìn thấy bóng người lay động trong màn, nhếch môi bước nhanh đi qua, vươn tay vén màn lên thì nhìn thấy Minh Yên đang cúi đầu xoa xoa hai mắt, mái tóc đen dài xõa rơi trên vai, nhìn thấy màn được vén lên thì Minh Yên ngẩng đầu, đập vào mắt chính là nụ cười thật tươi của Chu Hạo Khiên.
Nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời kia khiến trong lòng Minh Yên ấm áp, bất chấp dáng vẻ không chỉnh tề của mình di chuyển lên trước thuận thế kéo Chu Hạo Khiên ngồi xuống bên giường, vươn tay vòng qua eo hắn tựa vào lồng ngực của hắn, mềm mỏng nói: “Ta còn cho rằng sẽ không nhìn thấy chàng…”
Vẻ mặt Chu Hạo Khiên sững sờ, nhìn Minh Yên ỷ lại vào hắn khác với lúc trước, nhẹ nhàng cười nói: “Ta đi rửa mặt chải đầu, lát nữa còn phải vội vàng vào triều cung chúc Trung Thu, thấy nàng còn ngủ nên không đành lòng gọi nàng dậy, hôm nay mình nàng ở nhà phải cẩn thận mọi bề, chờ ta trở lại sẽ cùng nàng ngắm trăng sáng.”
Minh Yên gật đầu một cái, ngẩng đầu nhìn đồng hồ cát, kinh hô: “Ôi chao, đã trễ thế này rồi à, ta phải mau chóng sửa soạn thôi, còn phải tiễn tổ mẫu ra cửa nữa đây, sao chàng lại không gọi ta dậy…”
Vẻ mặt Chu Hạo Khiên thích ý nhìn thê tử nhỏ của mình hốt ha hốt hoảng gọi tên nha hoàn, xuống giường mang giày đi nhanh vào tịnh phòng, không nhịn được bật cười, rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ bối rối như thế này của Minh Yên.
Tiếng cười vui vẻ sảng lãng xuyên qua cửa sổ truyền vào không trung, thật sự là một buổi sáng khiến người ta vui vẻ.
Là mệnh phụ, lão Vương phi cũng phải tiến cung chầu mừng, mẹ ruột của Chu Hạo Khiên mất sớm, mấy năm nay đều là do Mục Trắc phi thay Vương phi tiến cung, Minh Yên thay đồ trang điểm xong xuôi thì đến viện Thúy Ninh đúng lúc ở cửa viện đụng phải Mục Trắc phi mặc y phục có phẩm cấp đang đi tới, Minh Yên thi lễ, hỏi: “Ra mắt Trắc mẫu phi.”
Hôm nay tâm tình Mục Trắc phi rất tốt, nhìn Minh Yên nói: “Ừ, đến rồi thì cùng vào đi.”
Minh Yên gật đầu, đi đến bên cạnh Nhị thiếu phu nhân ở sau lưng Mục Trắc phi cùng đi vào trong, hai người gật đầu coi như chào nhau, mặc dù trong lòng đều hận không thể làm thịt đối phương nhưng ít nhất ngoài mặt phải duy trì tỏ ra bình tĩnh, một gia tộc lớn phải có dáng vẻ như vậy, khi nào khuôn mặt cũng phải cười, nhưng trong lòng thì luôn giấu đao. Chỉ có Chu Linh Tú hừ lạnh Minh Yên một tiếng, dáng vẻ có hơi khinh thường, Minh Yên cười nhạt một tiếng, đúng là một người không hề có tiến bộ, với cái tính cách đó bất kể sau này gả vào nhà nào đều không phải là chuyện tốt. Cả đời Mục Trắc phi khôn khéo nhanh trí nhưng cố tính lại nuôi ra nữ nhi vô dụng như vậy, thật khiến người ta thở dài.
Lão Vương phi vẫn chưa xuất hiện, Đại thiếu phu nhân đã tới rồi, mọi người lại ra mắt nhau rồi mới từ từ ngồi xuống, ai biết vừa mới ngồi xuống thì Vương gia dẫn Chu Hạo Khiên đi vào, hôm nay tiến cung chắc hẳn Vương gia muốn đích thân đưa lão Vương phi tiến cung, lại ầm ĩ lộn xộn thêm một trận, xong xuôi lễ nghĩa Chu Hạo Khiên ngồi xuống bên cạnh Minh Yên. Hai phu thê nhìn nhau cười một tiếng, nhu tình mật ý lúc ẩn lúc hiện, tất cả mọi người trong phòng đều như không nhìn thấy, ngược lại Vương gia thì hay liếc nhìn Minh Yên, trong mắt hiện lên gợn sóng khó tả, đủ thấy nhất định Vương gia biết chuyện Minh Yên và Vân Cơ.
Thần thái Minh Yên ung dung, biết rõ Vương gia đang nhìn mình nhưng vẫn ngồi im không động, hiện nay trên đời này người có thể tác động đến cảm xúc của nàng cũng chỉ có Chu Hạo Khiên và Úc Dương mà thôi, còn lại Minh Yên vẫn có thể bình ổn tâm tình.
Vương gia nhìn Minh Yên ngồi thẳng như núi, trong lòng thầm kinh ngạc, tuổi không lớn nhưng lực ổn định rất mạnh, nha đầu này còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của mình vài phần. Nghĩ tới đây lại nhìn về phía nhi tử của mình nhưng lại thấy hai mắt của nhi tử nhà mình dính lên người Minh Yên, trong lúc nhất thời cơn tức trào dâng, thầm mắng đúng là cái đồ bỏ đi, chỉ một nữ nhân mà khiến ngươi như vậy à.
Rất nhanh lão Vương phi đi ra, thời gian đã không còn sớm, mọi người đi qua hành lễ rồi đưa đám người lão Vương phi đi ra cửa hướng về phía hoàng cung, tận đến khi xe ngựa mất hút mọi người mới quay người đi về. Minh Yên không muốn dây dưa gì với Nhị thiếu phu nhân nên muốn về Vô Vi Cư, ai biết lại bị Đại thiếu phu nhân gọi lại.
“Đại tẩu có chuyện gì sao?” Minh Yên bất đắc dĩ đành phải dừng chân, cười hỏi, vẻ mặt dịu dàng khác một trời một vực với dáng vẻ hung hãn ngày đó.
“Hôm nay Trung Thu có rất nhiều chuyện bận rộn, thỉnh Tam đệ muội giúp ta một tay, không phải buổi tối lão Vương phi, Vương gia trở về chúng ta phải mở tiệc tối sao?” Đại thiếu phu nhân nhẹ nhàng mềm mỏng nói, từ trước đến nay nàng ấy đều đối xử dịu dàng với mọi người như vậy.
Mặc dù Minh Yên biết Mục Trắc phi đã giải quyết xong hết mọi việc rồi mới đi ra ngoài, nhưng vẫn có một vài chuyện vụn vặt cần xử lý, chỉ là Minh Yên không ngờ Mục Trắc phi lại để Đại thiếu phu nhân xử lý mấy việc vặt kia mà không phải là đích tức Nhị thiếu phu nhân của bà ta, Mục Trắc phi có chủ ý gì đây?
Người ta đã lên tiếng, Minh Yên cũng không tiện cự tuyệt, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, cười bất đắc dĩ nói: “Muội cũng không hiểu biết gì nhiều, coi như đi theo Đại tẩu học ít thứ vậy.”
Hai người vừa đi vừa cười nói đi đến viện của Đại thiếu phu nhân, Nhị thiếu phu nhân cười lạnh một tiếng vung khăn trở về viện của mình. Ở cửa viện của Đại thiếu phu nhân, Minh Yên không ngờ lại gặp Tần Trắc phi đang chậm rãi đi tới…
Tần Trắc phi búi một búi tóc đơn giản, ngoài cây trâm Phỉ Thúy ra thì không còn trang sức nào nữa, mặc áo tán hoa màu xanh, áo ngoài màu hồng nhạt có hoa văn đơn giản, mang váy mã diện song tất lan, hoa văn trên váy cũng nhẹ nhàng, có hai nha hoàn đi theo phía sau.
Tần Trắc phi không tính là mỹ nhân tuyệt sắc nhưng trên người bà ấy luôn tản ra khí chất điềm tĩnh khiến người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái, Minh Yên nhìn thấy Tần Trắc phi thì dựa theo phép tắc mà hành bán lễ, nói: “Minh Yên ra mắt Trắc mẫu phi.”
Tần Trắc phi tiến lên một bước tự tay đỡ Minh Yên dậy, khẽ cười một tiếng nói: “Ta chỉ tùy ý ra ngoài đi lại thôi, không ngờ lại thấy Úc Trắc phi ở đây.”
Nghe thấy lời giải thích hờ hững vì sao bà ấy ở đây của Tần Trắc phi, thật sự Minh Yên cũng không nghi ngờ gì, cho dù Tần Trắc phi đến viện của Đại thiếu phu nhân thì cũng là điều hiển nhiên, Đại thiếu phu nhân là đích tức của bà ấy, đến một cách quang minh chính đại cũng bình thường thôi.
Đại thiếu phu nhân cười nói hùa theo: “Trắc mẫu phi đi vào nghỉ chân một lát đi, con có một cân trà ngon muốn biếu cho người, người nếm thử xem có hợp khẩu vị không nhé?”
“Làm khó cho con có thứ gì tốt đều nghĩ đến ta, ta cũng mệt rồi, nghỉ chân một lát cũng tốt.” Giọng nói của Tần Trắc phi cực kì dịu dàng, trên khuôn mặt lúc nào cũng mang theo ý cười nhẹ nhàng.
Minh Yên thấy hai người ở chung hòa thuận tâm tình cũng ấm áp hơn, ba người đi vào viện của Đại thiếu phu nhân, viện này không lớn lắm nhưng quản lý cực kỳ sạch gọn, vào phòng, đồ đạc được bài trí rất tự nhiên thoải mái, Đại thiếu phu nhân vịn Tần Trắc phi ngồi vào ghế chủ vị xong rồi mời Minh Yên ngồi xuống, sau đó sai đám nha hoàn pha trà dâng lên, lúc này mới cười nói: “Trắc mẫu phi, con mời Tam đệ muội tới giúp con một tay, con người của con vừa ngốc vừa chậm, Mục Trắc mẫu phi giao cho con nhiều việc nhà như vậy, con sợ mình không làm tốt nên mới mời Tam đệ muội giúp một tay.”
Tần Trắc phi nghe vậy cười khẽ, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, nói: “Đúng là trà ngon.”
Minh Yên nhìn nét mặt của hai người, Đại thiếu phu nhân giải thích tại sao mình lại tới đây, Tần Trắc phi lại chỉ nói câu trà ngon, hiển nhiên là không muốn nhúng tay vào thị phi ở trong phủ này, khó trách tất cả mọi người đều nói Tần Trắc phi không để ý đến chuyện bên ngoài, hôm nay xem ra đúng là thật rồi.
“Muội cũng không giúp được gì cho Đại tẩu, chỉ mong Đại tẩu không ghét bỏ muội tay chân chậm chạm là được.” Minh Yên chậm rãi nói, nở nụ cười nhạt.
Uống trà xong, Tần Trắc phi đứng dậy rời đi ngay, cũng không cần hai người đưa tiễn, tự mình dẫn nha hoàn đi ra cửa. Minh Yên nhìn bóng lưng của bà ấy trong lòng lặng lẽ suy nghĩ, Đại thiếu phu nhân xưa nay ít nói, hôm nay ở trên địa bàn của mình thì nói nhiều hơn một chút, nét mặt cũng không nghiêm nghị giống trước kia, ngược lại cười nhiều hơn một chút, nàng chợt cảm thấy thân thiết hơn nhiều.
“Xin Tam đệ muội đừng chê trách, tính tình Trắc mẫu phi là vậy đó, mấy năm nay sống trong phủ vẫn luôn an phận, đối với ai cũng lạnh lùng.” Đại thiếu phu nhân nhìn Minh Yên áy náy cười nói.
“Đại tẩu đã nói vậy sao muội có thể để bụng được chứ?” Minh Yên lập tức nói, lại thở dài một tiếng: “Có thể an phận mà sống không phải tốt phúc sao?”
Đại thiếu phu nhân yên lặng cười một tiếng, sau đó nói: “Thật ra cũng không phải là việc lớn gì, tối tổ mẫu về còn phải tổ chức gia yến, chỉ cần chúng ta nhìn xem không để ra sai sót gì là được. Chén đũa nến, bình phong, màn rèm, trái cây hoa quả khô phải kiểm tra xem đã bày xong hết chưa, mấy năm qua tiệc tối ngắm trăng đều đặt ở đại sảnh phía trước, chỗ đó rộng rãi…”
Đại thiếu phu nhân chậm rãi nói tất cả việc vặt, cuối cùng thở dài: “Muội nhìn ta xem, chỉ có hai mắt, nhìn bên này thì không thấy bên kia, cho nên mới mời Tam đệ muội hỗ trợ đấy.”
Minh Yên cũng không hiểu Đại thiếu phu nhân, chỉ qua lại sơ sơ với nàng ấy, Đại thiếu phu nhân đột nhiên mời nàng giúp đỡ trong lòng Minh Yên có hơi nghi ngờ, nghe đến đó thì giả vờ thở dài nói: “Có thể giúp đỡ Đại tẩu là chuyện vô cùng tốt, chỉ là… có phải Đại tẩu nên tìm Nhị tẩu mới tốt hơn không, Nhị tẩu thường xuyên giúp đỡ Trắc mẫu phi xử lý việc nhà, mấy chuyện này càng dễ như trở bàn tay. Muội vừa mới đến cái gì cũng không biết sợ vướng chân Đại tẩu, nhất là vào mấy ngày lễ tốt lành này, sợ khiến mọi người thấy ngột ngạt sẽ không hay.”
Đại thiếu phu nhân nghe vậy hai mắt tối lại, toàn thân trở nên ỉu xìu không vui, hồi lâu mới lên tiếng: “Nếu ta có thể mời được Nhị đệ muội thì tốt rồi.”
Một câu ngắn ngủi, Minh Yên lại miên man bất định, không suy nghĩ nhiều nữa, nhìn Đại thiếu phu nhân đang cúi đầu bưng chung trà chậm rãi dùng trà, nét mặt mang theo chút cay đắng, không cần nghĩ cũng biết chắc là Nhị thiếu phu nhân không cho nàng ấy sắc mặt tốt rồi. Nói ra cũng đúng, từ trước đến nay Nhị thiếu phu nhân ương ngạnh hống hách, cho dù là đối với nàng hay với người khác lúc nào cũng như ở trên cao vậy.
“Có lẽ Nhị tẩu bận nhiều chuyện không giúp Đại tẩu được, không phải trong viện của tẩu ấy có một thai phụ sao, có thể hiểu được.” Minh Yên cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng kéo cho qua chuyện này.
Trong mắt Đại thiếu phu nhân lóe sáng, không ngờ Minh Yên sẽ nói vậy, vẻ mặt sững sờ lập tức nói: “Cũng đúng, đứa bé trong bụng Vũ di nương thật sự rất quý báu, dù sao cũng là đứa nhỏ đầu tiên của Nhị đệ, ngay cả Mục Trắc mẫu phi cũng cực kỳ xem trọng, sau này mẹ vinh nhờ con cũng chưa hẳn là không thể.”
Trong lòng Minh Yên khẽ chấn động, thuận miệng nói: “Không phải tổ mẫu đã nói, đợi đến lúc sinh đứa bé ra thì bỏ mẹ giữ con sao, gì mà mẹ vinh nhờ con chứ.”
Đại thiếu phu nhân nhìn Minh Yên, gật đầu đáp: “Nói vậy không sai, nơi của Tam đệ muội cách xa bọn ta, viện của ta và Nhị muội gần nhau, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy mấy chuyện Vũ di nương ỷ sủng mà kiêu, gần đây Nhị đệ muội uất ức không ít, cố tình Nhị đệ lại thiên vị, mọi việc đều đứng về phía Vũ di nương.”
Minh Yên dần dần nghe ra ý vị trong chuyện này, rốt cuộc Đại thiếu phu nhân đang tính toán chuyện gì, tại sao lại nói chuyện này cho nàng biết? Mấy nay nàng và Vũ di nương vẫn luôn qua lại, nhưng có liên quan gì tới nàng? Nghĩ tới đây Minh Yên càng cẩn thận hơn, nói: “Vũ di nương muốn làm gì muội không muốn hỏi tới cũng không muốn để ý tới, lúc nàng ấy rời khỏi viện của tiểu Vương gia thì đã không có quan hệ gì đến bọn muội, cho dù hôm nay có quậy lật trời với Nhị tẩu thì đó cũng là do Nhị ca quản gia không nghiêm, bọn muội hà tất gì phải dính vào thị phi, Đại tẩu thấy có đúng không?”
“Đúng là như vậy, nhưng gần đây cảm xúc của Nhị đệ muội rất nóng vội, thỉnh thoảng sẽ mở miệng nói vài lời không thỏa đáng, dù sao đứa nhỏ đầu tiên được sinh ra cũng không phải là của muội ấy, cộng thêm từ lúc muội ấy vào cửa cho đến nay vẫn không có thai, cố tình Vũ di nương này lại từ trong viện của tiểu Vương gia ra, Tam đệ muội vẫn nên cẩn thận một chút.” Đại thiếu phu nhân chậm rãi nói, nhìn Minh Yên hơi nhíu mày, cười nói: “Ta thấy sắc mặt Tam đệ muội có hơi không tốt, không bằng về nghỉ ngơi đi, chuyện yến hội ta chú ý nhiều thêm chút là được rồi.”
Minh Yên đang không muốn nhúng tay vào chuyện này, không hiểu rõ thật hư về kẻ địch vẫn nên cẩn thận hơn, chỉ là Đại thiếu phu nhân đi một vòng lớn như vậy rốt cuộc muốn làm gì?