Đặc biệt, bà vú cũng phải là một người vô cùng chu đáo, có không ít hài tử sinh ra nhưng không được nuôi dạy tốt, cho nên mấy ngày nay Minh Yên dành không ít tâm tư cho việc chọn bà vú, đã dùng không ít cách thức kiểm tra, cuối cùng từ mấy chục người còn lại mười mấy người.
Trong góc phòng có đặt chậu đồng lớn, băng trong chậu đồng đã tan gần hết, Bạch Hinh nhẹ nhàng đẩy mành trúc Tương Phi đi đến, lại thấy Minh Yên đang nhíu mày ngẩn người.
Lục La đã được đưa đi, việc buôn bán của nhà nàng ta mất trắng, Minh Yên đã trả lại khế ước bán thân của nàng ta cho trượng phu của nàng ta, vốn muốn bỏ qua chuyện cũ, tha cho nàng ta một mạng để nàng ta sống cuộc đời của mình, ai ngờ Hứa Sùng nghiện đánh bạc, nợ một đống tiền, thê tử vừa về thì chủ nợ đã tìm tới cửa, ép gã trả nợ, nhưng vì không có tiền nên đã bắt Lục La đi, nghe nói là bán vào thanh lâu, lại còn là bán đứt, cả đời này cũng không chuộc ra được.
Minh Yên nghe được tin tức này chỉ thở dài chứ không nói gì.
“Chủ tử, Lục La ác giả ác báo, một kẻ hầu độc ác quên nghĩa bán chủ như vậy, đây là kết cục đáng phải nhận. Năm đó nàng ta hại mấy nha hoàn Hồng Tụ bị bán vào thanh lâu, bây giờ chính nàng ta cũng phải trải nếm trải tư vị này mỗi ngày, vậy mới nói báo ứng không tha, thiên lý công bằng.” Bạch Hinh nói xong thì đặt bát tổ yến trên khay gỗ Hoàng Dương xuống bàn nhỏ trên kháng trước mặt Minh Yên.
Minh Yên quay đầu nhìn Bạch Hinh, mỉm cười nói: “Chẳng qua chỉ cảm thấy có đôi chút thương cảm thôi, rõ ràng biết ác giả ác báo mà có một số người vẫn chấp mê bất ngộ, không phải đáng buồn lắm à?”
“Con người mà, thường hay như vậy lắm, không có được thì liều mạng tranh cướp, mặc kệ có làm ra chuyện thương thiên hại lý thế nào vẫn muốn tranh cướp, nhưng tranh cướp thế rồi cuối cùng còn có ý nghĩa gì?” Bạch Hinh than thở một tiếng.
“Đúng vậy, tranh cướp thế rồi cuối cùng còn ý nghĩa gì? Của ta thì mãi là của ta, còn không phải của ta thì sao phải cưỡng cầu? Chính vì lòng người không biết thỏa mãn, cho nên mới đi tranh cướp như vậy đấy.” Minh Yên cầm lấy chén sứ nhỏ trong tay Bạch Hinh, cầm thìa múc tổ yến, xong rồi đưa chén cho nàng ấy, còn nói thêm: “Chuyện bà vú chuẩn bị ổn thỏa chưa?”
“Xong hết rồi, theo chủ tử phân phó, người gác cổng của chúng ta vẫn như trước kia, nhưng mỗi ngày đều sẽ cho mấy bà vú này có thời gian tự do ra ngoài, nếu thật sự hai lòng thì nhất định sẽ lộ dấu vết.” Bạch Hinh dọn dẹp chén, thấp giọng nói.
Minh Yên gật đầu, nói: “Gần đây trong phủ có động tĩnh gì không? Tỷ ở trong phủ có từng gặp lại người mặc áo đen hôm phóng hỏa kia không?”
Bạch Hinh lắc đầu, nói: “Vẫn chưa gặp được, nếu hắn đúng là người của vương phủ thì có lẽ là người hầu ở tiền viện, hoặc người hầu ở ngoài phủ, nếu nhìn thấy lại đôi mắt kia nô tỳ sẽ nhận ra ngay.”
Bạch Hinh nói rất có đạo lý, Minh Yên gật đầu, nói: “Người này rất quan trọng, tỷ phải chú ý. Nếu tìm được người này thì có thể tìm ra ngọn nguồn biết ai đang đứng sau giúp đỡ vương phủ, nếu được, nói không chừng có thể trợ giúp cho tiểu Vương gia, suy cho cùng lực lượng của chúng ta quá yếu, luôn cần có người tương trợ.”
Bạch Hinh gật đầu, Minh Yên lại nói thêm: “Bạch Hinh, việc chuẩn bị xiêm y đồ dùng cho hài tử, tỷ phải quan tâm nhiều hơn, tuyệt đối không được lơ là, nhất định phải kiểm tra đi kiểm tra lại, đừng bỏ sót thứ gì, hài tử lúc mới sinh là yếu ớt nhất, không cẩn thận một cái là mất mạng như chơi. Vị nào đó của Đại phòng thâm hiểm khó lường, thủ đoạn cao tay, nói không chừng sẽ làm ra chuyện điên rồ gì đó, tóm lại đồ dùng cho hài tử từ bên ngoài vào vẫn cất trong kho, chỉ dùng đồ của chúng ta.”
Bạch Hinh cẩn thận đáp lời, càng sát ngày sinh càng căng thẳng, lúc này mới xoay người đi.
Minh Yên không thể nói là không căng thẳng, lúc này không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào bụng của mình, Hoàng thượng mới vừa tỉnh lại không được mấy ngày, thế mà vẫn nhớ rõ vụ cá cược của bọn họ, hôm qua còn hỏi mình đã sinh chưa, nhất thời vụ cá cược giữa mình và Tuyên Đế lại bị mọi người khơi lên, xua tan ít nhiều không khí âm trầm vài ngày trước đó.
Từ sau khi Túc Thân Vương và Tương Thân Vương bị răn dạy, người dưới trướng bị giáng chức, liên tục chịu tổn thất thì gần đây im lặng hơn nhiều, cũng dâng tấu xin ở nhà hối lỗ. Ngược lại Tống Tiềm có công hộ giá, gần đây thường xuyên vào cung bồi giá, hơn nữa Tống Tiềm vốn có thanh danh tốt, càng ngày càng có nhiều người ủng hộ.
Càng như vậy Minh Yên lại càng lo lắng.
Từ xưa đến nay, bậc hiền nhân luôn bị nghi kỵ, lại đang ở đầu sóng ngọn gió như vậy, có biết bao đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, một chốc phồn hoa vinh quang ở hiện tại, chỉ sợ ngày mai sẽ là đao cứng kề cổ.
Cùng với sự trầm lặng của hai vị Vương gia, trong vương phủ cũng gió êm sóng lặng hơn nhiều, những lưỡi dao sắc bén của vương phủ đều biết ở thời điểm mấu chốt này ai cũng không thể làm Minh Yên xảy chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không Thánh thượng phẫn nộ truy hỏi tới cùng, ai cũng không gánh tội được. Đứa nhỏ này sinh ra, không chỉ có bách tính đền mạng mà cả hậu cung, vọng tộc cũng phải chịu trận. Cho dù được tôn lên làm Vương Thế tử, nhưng một Vương Thế tử chưa trưởng thành cũng không có gì uy hiếp.
Có lẽ người khác cũng có suy nghĩ này, thế nên những ngày gần đây của Minh Yên rất êm đẹp.
Đang miên man suy nghĩ thì Chu Hạo Khiên đi đến, trên trán đầy mồ hôi, vừa vào cửa đã kêu lên: “Nóng chết ta rồi.” Nói rồi lập tức tự cởi quan phục đặt lên giá áo, quay người vào phòng trong thay một bộ xiêm y mỏng mặc ở nhà, xong rồi mới đi ra.
Trong lúc đó Minh Yên đã gọi nha hoàn bưng đá bào lên, Liên Song nhanh chóng mang lên, các loại trái cây được cắt miếng để trên đá bào li ti, nhìn thôi đã thấy vô cùng mát mẻ, Chu Hạo Khiên ăn hai chén liền, lúc này mới cảm thấy không còn nóng nữa, nhìn Minh Yên nói: “Cười cái gì?”
Mặt mày Minh Yên còn nồng đậm ý cười, nghe Chu Hạo Khiên hỏi vậy bèn nói: “Không có gì, thấy chàng ăn vui vẻ như vậy nên cũng vui lây thôi.”
Chu Hạo Khiên cười ha ha, sung sướng vô cùng, nói: “Nàng vui, ta cũng vui.”
Bốn mắt nhìn nhau, tình ý đong đầy, hai người cong môi cười, Minh Yên đổi chủ đề nói chuyện: “Gần đây số lần An Thân Vương vào cung bồi giá ngày càng nhiều, chàng có cảm thấy quá nổi bật không?”
Chu Hạo Khiên sửng sốt nhìn Minh Yên, mãi lâu sau mới nói: “Hôm nay An Thân Vương cũng nói lời này, đám người Tống Tần cũng cảm thấy như vậy có vẻ không ổn, nhưng nhất thời không nghĩ ra được cách trốn, nói thật Hoàng ân không phải thứ muốn trốn là có thể trốn được.”
Minh Yên đã suy nghĩ vấn đề này cả ngày, lôi đình mưa móc đều là ân vua, Hoàng đế gọi ta tới hầu giá, ta há có thể từ chối? Vậy không phải là tìm chết à? Phải có lý do thích hợp mới được.
“Không phải dạo trước Vân phi nương nương muốn cưới Trắc phi cho An Thân Vương sao?” Minh Yên hé miệng cười một tiếng.
Chu Hạo Khiên vỡ lẽ, vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nói: “Sao lại không nhớ tới chuyện này nhỉ, đúng là một lý do tuyệt vời.”
“Nam nhân bọn chàng chỉ mải lo đại sự trên triều, nào nghĩ tới những chuyện nhỏ nhặt này, nhưng mà chuyện lần trước ta bảo chàng hỏi thế nào rồi? An Thân Vương có đồng ý không?” Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên hỏi.
Chu Hạo Khiên nghe vậy thì sắc mặt trở nên nghiêm túc, nhìn Minh Yên nói: “Việc này có hơi khó, ta đã nói qua với An Thân Vương rồi, huynh ấy không có ý kiến gì về vị tiểu thư Liễu gia mà nàng nhắc tới, hơn nữa Liễu gia có thể tương trợ lúc nguy nan như vậy quả thật là chuyện không dễ dàng. Nhưng Vân phi nương nương đã nhìn trúng nữ nhi Tần Vũ nhà Đại học sĩ, cho nên đã xảy ra mâu thuẫn.”
Minh Yên nghe vậy nhíu mày, nữ nhi của Đại học sĩ… Quả nhiên Vân phi là người vô cùng thông minh, Đại học sĩ là văn sĩ, có quen biết với nhiều văn sĩ trong thiên hạ, biết múa bút thành văn, dư luận quần chúng đều nằm trong tay văn sĩ, ba vị vương tranh ngôi lửa sém lông mày, Vân phi nương nương không vội vàng đi đoạt binh quyền mà lại giúp Tống Tiềm mượn sức của sĩ tử thiên hạ trước, đúng là thủ đoạn cao thâm.
Nếu An Thân Vương phi chỉ là nữ nhi của một Đại học sĩ thì vừa không khiến Hoàng đế nghi ngờ, vừa không khiến người khác chú ý, còn có thể nắm giữ văn sĩ thao túng miệng lưỡi thế gian, tính xa như vậy thật sự khiến Minh Yên vô cùng bội phục. Vân phi tuyệt đối không phải là một nhân vật có thể coi thường, tuy rằng mấy năm nay không vang danh nhưng dưới cường thế của Lan Phi và Chung Phi vẫn có thể giữ được cho mình một vị trí nhỏ, đủ thấy thủ đoạn cũng cao thâm vô cùng.
“Lúc trước tình thế nguy cấp, ta mời Liễu đại nhân ra tay, trong tình thế như vậy Liễu đại nhân vẫn kéo cả tánh mạng người thân vào đánh cược, tuy rằng không thể chắc chắn để vị trí Vương phi này cho người ta, nhưng trong lòng mọi người đều như gương sáng, chàng bảo ta giải thích sao với Liễu đại nhân đây? Việc này truyền ra ngoài cũng ảnh hưởng tới thanh danh của An Thân Vương, tuy nói người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết nhưng đã hứa hẹn thì nhất định phải làm được, không thì sao có thể khiến người ta bán mạng cầu phú quý?” Dù Minh Yên nói vậy nhưng trong lòng cũng tự biết chuyện này khó xử.
Chu Hạo Khiên liếc mắt nhìn Minh Yên, trầm ngâm nói: “Lời này không sai, nhưng Vân phi nương nương nói bà ấy đã đính hôn với Tần gia rồi, tuy chưa tổ chức hôn sự nhưng mấy năm nay Tần gia luôn giữ thế trung lập trong triều, cũng tức là hôn sự này đã được thống nhất mấy năm rồi, muốn Vân phi nương nương thất hứa cũng không được.”
Minh Yên kinh hãi lắp bắp, thế này thì xong đời rồi, đột nhiên Minh Yên cảm thấy lúc trước mình đã gây ra một chuyện sai lầm lớn, ngước mắt nhìn Chu Hạo Khiên, hỏi: “Làm sao bây giờ? Một nam hai mối hứa hẹn, thật sự là chuyện lớn.”
Chu Hạo Hiên cũng biết chuyện này rất khó xử, gõ gõ lên bàn, nói: “Bộ Hộ quản lý thuế đất, là một vị trí quan trọng, Đại học sĩ dẫn đầu văn sĩ thao túng ngòi bút, điều hướng văn phong, uy lực không thể xem thường, thật sự kẻ tám lạng người nửa cân khó mà lựa chọn.”
“Ý của An Thân Vương thì sao? Ngài ấy thích ai?” Minh Yên dò hỏi, nếu An Thân Vương thích Thanh Mi nhiều một chút thì còn tốt, từ xưa bậc Đế Vương luôn bạc tình, giang sơn xã tắc quan trọng hơn nhi nữ tình trường. Nữ tử trong hậu cung có mấy người nhận được chân tình thật sự?
Chu Hạo Khiên sửng sốt, nhìn Minh Yên cực kỳ nghiêm túc nói: “An Thân Vương là người chú trọng lễ nghĩa, ngoại trừ một lần gặp Liễu Thanh Mi ở hội hoa với chúng ta thì không hề lén lút tiếp xúc, tất nhiên lần gặp ở nhà chúng là ngoài ý muốn, còn với vị Tần tiểu thư kia thì mới chỉ nghe danh chứ chưa thấy mặt, nàng muốn huynh ấy so sánh thế nào đây?”
Minh Yên hồ đồ rồi, đúng vậy, ở đây sao có thể nói gặp là gặp được, một đống lễ nghi phép tắc, An Thân Vương cũng không phải là người không tuân thủ lễ nghĩa, không giống Chu Hạo Khiên.
Nàng chợt mỉm cười, nói: “Nếu là trước kia, nữ nhân gả cho nam nhân nào thì đều phải có lệnh của phụ mẫu, lời của mối mai, nhưng từ khi gặp được chàng, chàng biết không, ta luôn hi vọng Thanh Mi cũng có thể gặp được hạnh phúc của chính mình, bây giờ lệnh của phụ mẫu lời của mối mai cơ bản đều đã có rồi, Thanh Mi vẫn khá là may mắn, ta chỉ mong An Thân Vương có thể đối xử tốt với muội ấy, muội ấy đơn thuần trong sáng giống như ta của kiếp trước, ngây thơ hồn nhiên không biết tới âm hiểu, ta sợ muội ấy vào Hoàng gia sẽ bị ăn mòn không còn mảnh xương, nếu không có trượng phu che chở…”
Minh Yên không nói tiếp nhưng Chu Hạo Khiên vẫn hiểu, nhíu mày nói: “Đã vào cửa Hoàng gia thì phải chuẩn bị trước chuyện này. Sớm muộn gì An Thân Vương cũng là quân lâm thiên hạ, để củng cố triều đình, trấn an đại thần, trong hậu cung không thể độc sủng một người, nếu một Đế Vương không biết cân bằng khống chế thì sẽ không giữ được giang sơn này.”
Minh Yên biết và cũng hiểu, cũng lý giải được, nhưng chỉ cần nhớ tới khuôn mặt tươi cười trong sáng của Liễu Thanh Mi là tự dưng ngực lại đau thắt, nàng gượng cười nói: “Nếu Liễu gia có thể từ bỏ hôn sự này, tìm một người thật lòng với muội ấy, một trượng phu yêu thương muội ấy thì tốt biết bao.”
“Nàng quá ngây thơ rồi, nếu Liễu gia không có một chút dã tâm nào thì sẽ không đặt cược một khoản lớn như vậy vào cái đêm quan trọng kia, cũng sẽ không đồng ý để nữ nhi của mình làm Trắc phi của An Thân Vương.” Chu Hạo Khiên nói thẳng, biết Minh Yên luôn muốn nghĩ theo hướng tích cực, nhưng trên đời này có được mấy người tốt? Kể cả Chu Hạo Khiên hắn, hắn cũng không nghĩ mình là người tốt, hắn sẽ thẳng tay diệt trừ kẻ nào cản đường An Thân Vương, nam nhân trên thế gian này không có người nhân từ thiện lương, chỉ có thắng làm vua thua làm giặc thôi.
Minh Yên trầm mặc…
Một nữ hài tử tốt đẹp như vậy, luôn hi vọng có thể giữ được nụ cười hồn nhiên, lưu được chút hương thơm trong thế gian xấu xí này.
“Nếu thật sự không thể để Thanh Mi làm Chính phi, vậy ta nghĩ để công bằng, ít nhất vị tiểu thư của Tần gia kia cũng không thể cứ thế mà lên làm Chính phi được, hai người đều làm Trắc phi, đợi đến ngày An Thân Vương ngồi lên ngôi báu, để ngài ấy lập Hoàng hậu theo ý mình chẳng phải càng tốt hơn sao?” Minh Yên nhíu mày, lại bổ sung thêm: “Thật ra đây cũng là một kiểu của thuật cân bằng không chế, Tần gia và Liễu gia có thể kiềm chế lẫn nhau, An Thân Vương Vương ngồi làm ngư ông đắc lợi.”
Không muốn bản thân có quá nhiều mưu lợi, nhưng bất tri bất giác muốn bảo vệ nụ cười trong sáng của Thanh Mi, muốn bảo vệ hình ảnh của bản thân ở kiếp trước, rốt cuộc Minh Yên vẫn ra tay mưu tính cho Thanh Mi.
Chu Hạo Khiên gật gật đầu, nói: “Nàng và Vân phi nương nương có chung suy nghĩ, bà ấy cũng tính như vậy.” Liếc Minh Yên một cái, nói thêm: “Nếu muốn An Thân Vương mau chóng rời khỏi vị trí nổi bật này, có lẽ chuyện hôn sự này sẽ chuẩn bị nhanh thôi.”