U tỷ nhi thút tha thút thít, Lan Cúc thì đã khóc ngất đi mấy lần trước quan tài, Chung phu nhân như bàng hoàng, không khóc không cười, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm quan tài, không biết đã ngồi bao lâu rồi, có lẽ là từ buổi sáng cho đến tối muộn, không ăn không uống, cứ ngồi như thế thôi. Lan Cúc khuyên thế nào cũng vô dụng, lại nhớ tới tính tình của Chung phu nhân nên không dám khuyên nữa, tiếp tục nơm nớp lo sợ ngồi khóc tang, chỉ sợ Chung phu nhân bình thường lại rồi phá rối.
Tuy lúc còn sống làm việc ác nhưng thân là con cái vẫn hy vọng mẫu thân được yên nghỉ. Lan Cúc nghĩ vậy thì càng cẩn thận, không dám chọc giận Chung phu nhân, lúc nào cũng căng thẳng càng khiến nàng mệt mỏi hơn.
Qua ba ngày tang, đội đưa ma mang Đại phu nhân nhân đi chôn, lúc này Lan Cúc mới thả lỏng.
Tang lễ hoàn thành, người mất được yên nghỉ, người sống được an ủi, cuối cùng trời xanh phù hộ ngoại trừ ngày đầu tiên Chung phu nhân có hơi khác thường thì hai ngày còn lại, tuy vẫn ngồi ở linh đường nhưng thái độ không làm người ta sợ hãi nữa.
Lúc trước khi Đại phu nhân rời Úc phủ không mang theo đồ vật có giá trị, bây giờ người mất cũng không để lại gì, chỉ có mấy thứ sau này Lan Cúc mua thêm cho Đại phu nhân, nhìn những thứ này thì lại tang thương, Lan Cúc bèn thu dọn sạch sẽ hỏa táng trước mộ của Đại phu nhân.
Nếu vẫn là đương gia chủ mẫu của Úc phủ trước kia thì đâu khó khăn đến nỗi ngay cả đồ chôn cùng cũng không có như này, bây giờ ngoại trừ vòng ngọc phụ thân tặng trước kia là Đại phu nhân luôn đeo ra thì không còn gì khác. Đốt xong đồ cho mẫu thân, trong lòng Lan Cúc cũng bớt buồn hơn trước.
Người đi rồi chỉ chiếm có ba tất đất, một đời tranh đấu có nghĩa lý gì? Nhìn ngôi mộ mới xây, Lan Cúc vẫn không nhịn được đau lòng khóc thành tiếng, mấy ngày nay luôn căng thẳng, trước mộ lại không có người khác, lúc này mới có thể nhẹ lòng gào khóc một trận.
Gió lướt qua ngọn cây, tiếng xào xạc nghe mà càng hiu quạnh, cũng lướt qua lòng người làm người ta tái tê.
Không biết trời lất phất mưa bay từ khi nào, phủ khắp nơi một màn mông lung, cuối cùng tiếng nghẹn ngào của Lan Cúc cũng dừng lại, kính cẩn lạy ba cái trước mộ rồi đứng dậy. Áo đã ướt đẫm, tóc cũng nhỏ nước, hóa ra mưa bay cũng có thể đọng thành nước.
Lan Cúc đưa tay lau mặt, lòng bàn tay ướt đẫm, không biết là nước mưa hay nước mắt…
Thẫn thờ về đến nhà thì trời đã tối, Lan Cúc đi tới cửa mới đột nhiên hoàn hồn, mình ở ngoài cả chiều nay, không biết bà bà có nổi giận không? Càng nghĩ càng sợ, vội vàng đẩy cửa đi vào.
Trong viện đèn đuốc sáng choang, trong phòng bếp còn đang nấu cơm, mùi cơm xộc thẳng vào mũi, bây giờ Lan Cúc mới cảm thấy đói bụng. Nhưng nàng không dừng lại mà bước nhanh tới phòng của Chung phu nhân, vừa vào cửa thì thấy U tỷ nhi đang dựa vào Chung phu nhân, không biết hai bà cháu đang nói gì, trông rất là vui.
Nghe thấy tiếng động, Chung phu nhân ngẩng đầu lên nhìn, không nói gì với Lan Cúc mà lại quay đầu nói với nha hoàn: “Ăn cơm thôi.”
Lan Cúc sửng sốt, không ngờ Chung phu nhân đang đợi mình về dùng cơm, nhất thời không quen nên đứng thần người ở đó, không biết phải làm gì.
Chung phu nhân bế U tỷ nhi lên ghế đẩu cạnh mình, cười tủm tỉm nói: “Ăn cơm thôi, U tỷ nhi, ăn rồi sẽ hết đói bụng.”
U tỷ nhi mỉm cười gật đầu, quay lại nhìn Lan Cúc nói: “Mẫu thân, tổ mẫu bảo phải đợi người về rồi mới dùng cơm, con đói bụng nên tổ mẫu đã mua bánh gạo nếp của Thiên Hương Cư cho con, ngon lắm, có để phần cho người một miếng đó ạ.”
Thiên Hương Cư? Đó là cửa hàng điểm tâm đắt nhất trấn này, ngày thường Lan Cúc còn tiếc tiền mua cho U tỷ nhi…
“Mẫu thân…” Lan Cúc lo lắng nhìn Chung phu nhân, khẽ hô lên.
Thái độ của Chung phu nhân vẫn lạnh lùng như cũ, nói: “Khổ mấy cũng không thể để hài tử bị đói, nếu là ở Kinh thành, đừng nói một miếng điểm tâm, dù có là ngôi sao trên trời cũng phải hái xuống cho U tỷ nhi. Tuy bây giờ thiếu tiền nhưng con người vẫn phải sống, vẫn phải bước tiếp. Ăn cơm đi, hôm nay con cũng mệt rồi, cơm nước xong sớm rồi nghỉ sớm, hôm nay U tỷ nhi ngủ với ta.”
Lan Cúc không hiểu tại sao bà bà của mình lại thay đổi như vậy, dường như không còn là bà ấy trước kia, nhất thời ngẩn ngơ không thấy quen cho lắm.
Chung phu nhân cũng mặc kệ Lan Cúc, nha hoàn nhanh chóng bưng đồ ăn lên, nhưng chỉ có hai món mặn một món canh canh, thật sự rất tiết kiệm, thế nhưng trong trấn nhỏ này thì vẫn tạm chấp nhận được.
Lan Cúc rón rén ngồi xuống, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Mẫu thân, vẫn nên để U tỷ nhi ngủ với con thì hơn, tối ngủ con bé quậy lắm, người không khỏe…”
“Trước kia U tỷ nhi đã ngủ với ta không ít lần, con không cần lo lắng chuyện này, ăn cơm đi.” Chung phu nhân thẳng thừng gạt đi, cúi đầu im lặng ăn cơm, thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho U tỷ nhi. Suy cho cùng U tỷ nhi còn nhỏ, vẫn tươi cười ngọt ngào, bầu không khí hòa thuận hơn trước kia rất nhiều.
Lan Cúc rưng rưng nước mắt, vội bưng chén lên cúi đầu ăn, che giấu nỗi niềm.
Lan Cúc không rõ tại sao Chung phu nhân lại có thay đổi lớn như vậy, rõ ràng mấy ngày trước còn điên điên khùng khùng, thỉnh thoảng lại chửi bới om sòm…
Chung phu nhân liếc Lan Cúc một cái, như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, lạnh lùng nói: “Người chết như đèn cạn dầu, thân mẫu của con được giải thoát rồi nhưng chúng ta còn phải che chở U tỷ nhi. Đi được cũng là phúc, con nén đau thương, thật ra ta cũng muốn… Nhưng để lại cô nhi quả phụ thì sao có thể yên lòng ra đi được? Thắng làm vua, thua làm giặc, trước kia không chấp nhận sự thật, nhưng giờ nhìn thân mẫu của con xuôi tay đi như thế, cẩn thận suy nghĩ lại, không quan tâm chuyện khác thì cũng phải vì U tỷ nhi, phải vực dậy, thẳng lưng lên, con hiểu không?”
Lan Cúc im lặng gật đầu, nghe bà bà nói vậy cũng bớt nản lòng thoái chí, đáp: “Mẫu thân dạy phải, khổ mấy cũng phải sống, không vì mình thì cũng vì hài tử, nhi tức hiểu rồi ạ.”
Chung phu nhân gật đầu, không nói nữa, tiếp tục im lặng ăn cơm.
Người thường chưa vào ngõ cụt chưa quay đầu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Trong lòng Chung phu nhân luôn có một day dứt, luôn nghĩ nếu người đăng cơ là Túc Thân Vương thì bây giờ Chung gia đã hưng thịnh biết bao nhiêu. Nhưng người đăng cơ lại là An Thân Vương, nghĩ thôi là lại nghẹn lòng, người cứ ngẩn ngơ, thỉnh thoảng lại đi tìm Lan Cúc xả giận, cuộc sống không hề yên ổn chút nào.
Sự ra đi của Đại phu nhân đã khiến Chung phu nhân tỉnh táo lại, nhìn rõ sự thật trước mắt.
Cuộc sống tiếp tục trôi, nhưng không còn giống trước kia, từ sau khi Chung phu nhân bình thường lại, cả căn nhà như bừng sức sống. Sau nhà có mua một mảnh đất trống bỏ hoang, thế là đã thuê người về làm, xới đất gieo hạt, năm sau là có rau ăn, mà không ăn hết có thể đem đi bán, cũng tính trồng lấy củ tren trong ao nước nhỏ nên đã mua sẵn hạt sen.
Dạo này Chung phu nhân thường xuyên ra ngoài, ngồi trong kiệu lên con phố tấp nập nhất trấn, nhìn ngó khắp nơi, liên tục mấy tháng như thế. Chung phu nhân ra ngoài, Lan Cúc ở nhà lo việc nhà, còn mời một nữ tiên sinh đến dạy chữ cho U tỷ nhi, tuy nói nữ tử không tài mới là đức nhưng với những nhà như bọn họ, biết chữ là điều cơ bản nhất.
U tỷ nhi rất ngoan, tuy còn nhỏ nhưng vẫn biết bây giờ không giống trước kia, thích nhiều thứ mà vẫn không đòi, ngoan ngoãn đọc sách viết chữ. Càng như vậy Lan Cúc lại càng cảm thấy có lỗi với nữ nhi.
Chớp mắt đã tới cuối mùa Thu, chẳng mấy chốc sẽ vào Đông, Lan Cúc tính lên tính xuống, bà bà có tuổi phải có chậu than trong phòng, Ủ tỷ nhi ngủ với bà bà thì không cần mua than sưởi ấm riêng cho con bé, đỡ được một khoảng tiền. Mình thì còn trẻ còn chịu được, không cần chậu than, trong phòng của người hầu cũng không cần, nhưng vẫn phải may thêm y phục mùa đông, tính đi tính lại, tiền than và tiền y phục của phải tới mấy chục lượng bạc, Lan Cúc khẽ cắn môi, lấy ra một tờ ngân phiếu ba mươi lượng, tiết kiệm được thì phải tiết kiệm, nhưng đã là thứ cần thiết thì không thể tiết kiệm.
Lúc trời nhá nhem tối, Chung phu nhân mới về, hôm nay trông có vẻ vui hơn mọi ngày, vừa vào cửa thấy U tỷ nhi chạy tới thì tươi cười bế bé lên, hỏi: “Hôm nay có nghe lời tiên sinh không?”
“Có ạ, hôm nay cháu còn học được chữ mới, tiên sinh khen cháu viết đẹp đấy.” U tỷ nhi cười đáp.
“U tỷ nhi của chúng ta là ngoan nhất, thông minh nhất.” Chung phu nhân vừa cười vừa đi vào phòng, Lan Cúc đi ra, vươn tay đón lấy U tỷ nhi nói: “Hài tử nặng lên lên rồi, mẫu thân cũng phải giữ gìn sức khỏe, đừng hở cái lại bế con bé.”
U tỷ nhi làm mặt quỷ, tụt xuống khỏi lòng Lan Cúc, chạy đi chơi một mình.
Chung phu nhân nhìn Lan Cúc, ngồi xuống rồi mới nói: “Con còn bao nhiêu bạc?”
Lan Cúc sửng sốt, không ngờ Chung phu nhân lại hỏi chuyện này, tuy bất ngờ nhưng vẫn đáp: “Vẫn còn chút bạc, không biết mẫu thân cần bao nhiêu?”
“Ta cần hai ngàn lượng, có không?” Chung phu nhân nhìn Lan Cúc.
“Hai ngàn lượng?” Lan Cúc cả kinh, không thể không hỏi: “Mẫu thân, người cần nhiều bạc như vậy làm gì? Gần đây chúng ta không có khoản chi gì lớn mà?”
Liên quan tới sống chết của cả nhà, Lan Cúc vô cùng cẩn thận, không phải không đưa, mà là… Bây giờ đã khác xưa, tiền không phải là nước bọt!
Chung phu nhân nhíu mày, hơi mím môi, mãi lâu sau mới nói: “Con nói đi, có đưa hay không? Ta biết lúc chúng ta rời Kinh thành, Chung Dực đã đưa cho con chút tiền, ta chỉ cần hai ngàn lượng thôi.”
Lan Cúc khó xử, nàng không biết Chung phu nhân muốn làm gì, thật sự không biết có nên đưa bạc không, chỉ đành dịu giọng hỏi dò: “Mẫu thân, nhiều bạc như vậy, rốt cuộc người muốn làm gì?”