Lúc đầu Nhạc Tắc Sơng đang có dấu hiệu bại trận, Chu Hạo Khiên đang chuẩn bị dẫn binh truy kích nhưng không khờ hai bên cánh đột nhiên xuất hiện binh lính mai phục, kỵ binh một màu giáp đen, vọt tới như thủy triều, hóa ra Nhạc Tắc Sơn đã bố trí quân ở hai bên cánh, bây giờ bất ngờ lao ra cùng với Nhạc Tắc Sơn tấn công từ ba phía, vây chặt Chu Hạo Khiên vào chính giữa, tình thế đảo chiều.
Khuôn mặt nhỏ của Minh Yên trắng bệch, nhìn chằm chằm dưới thành, từ xa vẫn có thể nghe thấy tiếng cười ngạo mạn của Nhạc Tắc Sơn. Nàng hận thời khắc này không thể chạy như bay đến bên Chu Hạo Khiên, nhưng bản thân không những không thể đến bên hắn được, mà cho dù có ở bên thì cũng chỉ liên lụy đến hắn, hai tay bấu lấy khe hở trên tường thành, nghiến chặt hàm răng, thầm cầu nguyện cho Chu Hạo Khiên.
Tần Vũ ở bên không dám phát ra tiếng động, nhịp tim đập nhanh, trên trán đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, đây là lần đầu tiên nàng ấy chứng kiến tình huống nguy cấp như vậy thì sao có thể không căng thẳng, nếu như Chu Hạo Khiên thua trận bỏ mình, e rằng cũng không giữ được Miên thành.
Đúng lúc này sau lưng truyền đến tiếng bước chân, là Tống Tiềm nhận được tin tức lập tức chạy tới, đi theo bên cạnh là Khúc Tường và một đám tướng lĩnh thủ thành, sau lưng còn có Liễu Thanh Mi đang thở hổn hển.
Minh Yên hành lễ với An Thân Vương, có điều vẫn luôn chú ý tới tình hình ngoài thành, hai mắt không thể dứt ra được.
Tống Tiềm thấy thế thì nhìn Minh Yên nói: “Muội đừng lo, Hạo Khiên không phải hạng người hữu dũng vô mưu, cũng sẽ không dễ dàng mắc bẫy, có lẽ vẫn còn hậu chiêu.”
Minh Yên sửng sốt, trong mắt lập tức lóe lên một tia sáng, đột nhiên nhớ tới lá thư của Tống Tần, chẳng lẽ trong đó còn có huyền cơ khác? Vương gia có ý gì?
“Hiện tại vẫn khó nói, tất cả phụ thuộc vào việc có thể tới kịp hay không.” Ánh mắt Tống Tiềm cũng không rời khỏi cảnh tượng dưới thành, hai tay nắm chặt, hiển nhiên cũng lo lắng vô cùng. Chiến trường thay đổi trong chớp mắt, bởi vì cái gọi là kế hoạch không bằng biến số, chỉ cần chậm một chút thì kết quả cũng sẽ thay đổi.
Minh Yên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Tống Tiềm, trong lòng đã hiểu ra, lại nhìn tướng lĩnh bên cạnh Tống Tiềm, trông ai cũng căng thẳng, nàng khẽ thở phào. Nhưng viện binh tới là ai? Rốt cuộc Tống Tần đã lên kế hoạch gì?
Tần Vũ và Liễu Thanh Mi đều không hiểu, Liễu Thanh Mi khẽ nắm tay Minh Yên an ủi nàng, Minh Yên mỉm cười với Liễu Thanh Mi, vỗ vỗ tay của nàng ấy ý nói mình không sao. Chỉ là trong đầu vẫn luôn suy nghĩ viện quân tới sẽ là ai? Nếu nghe theo ý của Tống Tiềm, không phải Chu Hạo Khiên đang dùng kế dụ địch sao?
Nhạc Tắc Sơn nhìn Chu Hạo Khiên, cười to nói: “Chỉ cần ngươi chịu hạ vũ khí đầu hàng, ta sẽ đảm bảo tính mạng của ngươi, thế nào?”
Chu Hạo Khiên đưa tay lau mồ hôi trên mặt, vòng thanh đao ngang ra sau lưng một cách nhẹ nhàng, phong thái bất khuất nói: “Nhạc Tắc Sơn, khẩu khí của ngươi lớn đấy, ngươi tin như vậy là đã có thể đánh bại được ta ư?”
Nhạc Tắc Sơn nhíu mày, chưa từng thấy người nào bị bao vây đứng trước cái chết lại hiên ngang dõng dạc như thế, hừ lạnh một tiếng nói: “Chu Hạo Khiên, ngươi nhìn xung quanh mình đi, tất cả đều là binh mã của ta, ngươi có mọc cánh cũng khó thoát, còn dám mạnh miệng à?”
“Ai nói ta muốn trốn? Ta có mọc cánh cũng không định trốn.” Chu Hạo Khiên cười ha ha, liếc Nhạc Tắc Sơn một cái, nói: “Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn xuống ngựa đầu hàng đi, không thì trường đao trong tay ta không có mắt đâu.”
“Sắp chết đến nơi còn không biết hối cải, đúng là lãng phí nước bọt của ta.” Nhạc Tắc Sơn lạnh lùng nhìn Chu Hạo Khiên, trong giọng nói mang theo sự khinh bỉ.
Mấy ngàn binh mã của Chu Hạo Khiên bị mấy vạn binh mã của Nhạc Tắc Sơn vậy chặt như nêm cối, mới đầu có tới năm vạn người, qua mấy ngày nay tổn thất hơn một vạn, nhưng dù vậy thì vẫn chiếm ưu thế, cũng chẳng trách lúc này Nhạc Tắc Sơn vẫn hung hãn.
Chu Hạo Khiên nhổ một bãi nước bọt, châm chọc: “Chẳng lẽ Nhạc tướng quân chưa nghe qua kế lấy thân dụ địch?”
Nhạc Tắc sơn nghe vậy sửng sốt, nói: “Ngươi có ý gì?”
“Ta nói này lão Nhạc, dù sao ngươi cũng lớn hơn ta mấy tuổi, sao lại không biết con người của ta chưa bao giờ làm ra chuyện lợi người hại mình chứ, ngươi suy nghĩ đi, một người tham sống sợ chết như Chu Hạo Khiên ta, dẫn theo mấy ngàn binh mã mà dám liều mạng với quân của ngươi, tại sao vậy?” Chu Hạo Khiên cười toe toét mỉa mai, nhưng trong lòng lại sốt ruột, thầm mắng, tên đáng nghét Trịnh Trí ngươi, ngươi còn không đến ông đây sẽ bị người ta làm thịt thật đó. Trước mặt cũng chỉ có thể bịa chuyện chém gió câu kéo thời gian với Nhạc Tắc Sơn, ngươi là cái đồ không đáng tin, lần sau cho ngươi làm mổi nhử, ông đây làm viện binh để ngươi nếm trải mùi vị này.
Nhạc Tắc Sơn cảm thấy không đúng, nhưng nghĩ đến Chu Hạo Khiên trước giờ luôn không theo lẽ thường, mình cũng không suy tính kỹ, chẳng lẽ trong này còn ẩn chứa điều gì?
“Lão Nhạc à, ngươi nhìn An Thân Vương đang đứng vững trên tường thành kia đi, ngài ấy không cuống không vội, chẳng lẽ ngươi không tự ngẫm lại xem thế nào? Ngươi lại nhìn mấy ngàn binh mã của ta, dù đang bị bao vậy nhưng có ai hoảng sợ rối loạn không? Uổng cho cái danh lão luyện của ngươi, quả nhiên là Liêm Pha có tuổi rồi, ngươi nên về nhà chăm cháu trai đi.” Chu Hạo Khiên sảng khoái cười to, binh lính sau lưng cũng cười theo, tiếng cười tự nhiên mang theo ý mỉa mai vang vọng, người ở phía ngoài không biết bên trong xảy ra chuyện gì. Không phải đang chiến tranh à? Sao vẫn còn cười thế? Nhất thời quân của Nhạc Tắc Sơn hai mặt nhìn nhau, đều không biết xảy ra chuyện gì.
Nhạc Tắc Sơn thẹn quá hóa giận, quát ầm lên: “Con nít ranh miệng còn hôi sữa, khinh người quá đáng, đao thật thương thật đấu với ta một hiệp đi!” Nói rồi phi ngựa tới, trường thương trong tay như linh xà đâm về phía Chu Hạo Khiên.
Chu Hạo Khiên vung tay lên, thanh trường đao kia như mọc thêm mắt, vừa hay chặn trước trường thương, bốn mắt nhìn nhau, Chu Hạo Khiên lại cợt nhả huýt sáo, cười hì hì nói: “Lão Nhạc, một chiêu này của ta thế nào?”
Nhạc Tắc Sơn đỏ mừng mặt, quay đầu quát: “Giết cho ta, một tên cũng không tha, giết hết tại chỗ!”
Quân của Nhạc Tắc Sơn hô lên, trong nháy mắt, kỵ mã phi lên, hai quân lại lao vào giao chiến, đất cát vừa rơi xuống đất lại bị đạp tung, che đi con mắt, chôn vùi máu tươi.
Nhạc Tắc Sơn nghiến răng nói: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, hôm nay sẽ để ngươi một đi không trở lại!”
“Lão thất phu, nói trước bước không qua, mạng của Chu Hạo Khiên ta lớn lắm, ngươi không nghe thấy tiếng gì sao? Quả nhiên là già rồi, vô dụng rồi!” Chu Hạo Khiên cười ha ha, nhảy lên ngựa, trường đao trong tay bổ tới Nhạc Tắc Sơn.
Trong trận chiến này, quân của Nhạc Tắc Sơn bị bao vây giết ngược lại, Nhạc Tắc Sơn mất mạng trong tay Chu Hạo Khiên, mấy vạn nhân mã dưới trướng hạ vũ khí đầu hàng đều không bị giết, còn những kẻ vùng vẫy chống cự thì không khoan nhượng, ngoài một vạn thuộc hạ của Nhạc Tắc Sơn ngoan cố chống cự bị diệt thì toàn bộ binh mã còn lại quy thuận An Thân Vương
Hóa ra, lá thư Tống Tần viết cho Chu Hạo Khiên kia cũng là phương án bày quần. Bởi vì hai người không thể gặp mặt trực tiếp bàn bạc sách lược cụ thể nên Tống Tần chỉ có thể nói bố trí và mưu tính của mình với Trịnh Trí. Sau cung biến, Trịnh Trí không được trọng dụng, nhưng dù sao Trịnh gia cũng là lão tướng có gốc rễ trong quân, mấy năm nay Trịnh Trí vẫn luôn làm trong Kinh Vệ, dưới trướng cũng có tướng sĩ trung thành.
Túc Thân Vương không sử dụng Trịnh Trí, thật ra lại tạo điều kiện cho Trịnh Trí bảo toàn lực lượng của mình, bởi vì Trình Trí vẫn luôn ngoan ngoãn phục tùng nên Túc Thân Vương dần ít cảnh giác với Trình Trí hơn, thế là cùng Tống Tần bàn bạc xem ngày nào sẽ mang theo quân nhập phe với An Thân Vương. Đúng lúc gặp Nhạc Tắc Sơn vây thành, thành ra lại là một cơ hội ngàn năm hiếm có, bởi vì trước cung biến, Trịnh tướng quân và Trịnh phu nhân đã ra ngoài thành ở, Tam Nương lại đang ở bên Chu Hạo Khiên, Trịnh Trí không còn gì vướng bận, nói đi là có thể đi, chỉ là trì hoãn đến lúc này mới ra tay, thứ nhất vì giai đoạn đầu Túc Thân Vương giám sát nghiêm ngặt, thứ hai là vì thời cơ chưa chín muồi.
Nhạc Tắc Sơn vây thành là một cơ hội vô cùng tốt, thứ nhất là quân thủ vệ Kinh thành không còn nhiều, Trịnh Trí muốn dẫn binh rời đi thì dù Túc Thân Vương biết tin cũng không dư binh truy sát, thứ hai đã lập sẵn kế sách, vừa hay có thể tiêu diệt đại quân của Nhạc Tắc Sơn, diệt một cánh tay của Túc Thân Vương, dẫn đến trong tay Túc Thân Vương chỉ còn hơn một vạn quân thủ Kinh thành và quân của Chung gia, viện quân các nơi điều đến thì đã không kịp.
Xử lý xong đại quân của Nhạc Tắc Sơn, Chu Hạo Khiên phái người ra roi thúc ngựa đưa thủ cấp của Nhạc Tắc Sơn đến cho Túc Thân Vương, sau đó vòng về, hỏa tốc dẫn theo binh mã của Trịnh Trí và mấy ngàn người dưới trướng mình trở lại dốc Lạc Nhạn. Lúc này ở dốc Lạc Nhận cũng đang đánh nhau ác liệt, Tương Thân Vương thấy Chu Hạo Khiên rút binh đi cứu viện thì sợ mình sẽ bị quân của Chung gia tiêu diện, thế là liều chết phá vây, lại không ngờ rơi vào cạm bẫy do Chung Dực bày ra, qua hai lần chạm trán, quân của Tương Thân Vương cũng không phải là đồ bỏ, mặc dù danh tiếng của quân Chung gia vang dội, nhưng muốn nuốt chửng toàn bộ quân của Tương Thân Vương thì cũng hơi khó.
Mà đúng lúc này Chu Hạo Khiên lại đang giao tranh với Nhạc Tắc Sơn, trong tay Phượng Thủy và Tam Nương có ít binh mã, không dám tùy tiện xuất kích, hơn nữa cũng muốn trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, trừ phi quân của Tương Thân Vương rơi vào tình trạng nguy cấp, không thì bọn họ sẽ không tùy tiện xuất binh.
Kéo dài từ từ như thế, cuối cùng cũng chờ được Chu Hạo Khiên đánh thắng Nhạc Tắc Sơn, gấp rút đến giúp, lại có thêm Trịnh Trí nên đều thở phào nhẹ nhõm.
An Thân Vương cố thủ Miên thành, dần dần sắp xếp quân chiêu hàng của Nhạc Tắc Sơn vào các đội, như vậy thì dù muốn gây rối cũng không có sức đoàn kết. Lợi dụng kẽ hở này, An Thân Vương lại chiêu mộ thêm binh mã ở các vùng lân cận, đợi phía Chu Hạo Khiên có tin thắng trận sẽ lập tức xuất binh tới Kinh thành giải cứu Tuyên Đế.
Nhất thời trong một lúc chiến hỏa khắp nơi, khói lửa lan tràn.
Nhiều lần truyền đến tin tức, Túc Thân Vương thấy quân của Nhạc Tắc Sơn bị tiêu diệt, quân của Chung gia bị vây ở dốc Lạc Nhạn, trong lòng lo sợ và đã nghe theo lời Tống Thanh Bình bức vua thoái vị, ép buộc Tuyên Đế viết chiếu chỉ truyền ngôi, người trong hậu cung khuyên can đều bị giết chết, nhất thời lòng người trong Kinh thành hoang mang, lời đồn rộ lên tứ phía.
Chung Dực nghe tin thì như bị sét đánh, nghe đồn còn thổ huyết tại chỗ hôn mê luôn. Cùng lúc đó, Chung Lương khuyên ngăn Túc Thân Vương không nên làm việc lỗ mãng thì bị Túc Thân Vương trách cứ, người của Túc Thân Vương chia hai phe, một phe do Chung gia đứng đầu, lấy sự ổn định làm trọng, một phe do Tống Thanh Bình đứng đầu, muốn bức vua thoái vị đoạt quyền, không nghe Chung Lương can giám, hơn nữa vì quân Nhạc Tắc Sơn bị diệt, quân của Chung gia bị vây ở dốc Lạc Nhạn mà Túc Thân Vương nhất thời luống cuống mất bình tĩnh, trách cứ Chung Lương lòng lang dạ thú ngăn cản mình lên ngôi, Chung Lương chịu đả kích, nhất thời nản chí không thôi, suýt chút nữa đã lấy cái chết giãi bày ý chí, đập đầu tự sát, may mà đã được cứu, nếu không thật sự sẽ trở thành một tấn bi kịch, làm lòng quân của Chung gia rét lạnh.
Những năm gần đây Túc Thân Vương vất vả kiếm tiền, cẩn thận đề phòng, mưu tính bao năm, mắt thấy đại sự sắp thành, ai ngờ lại bị An Thân Vương tẩm ngẩm tầm ngầm một tay lật trời, trong lòng lo lắng vô cùng dẫn đến lúc này đi sai một bước, tin vào lời của Tống Thanh Bình, nhưng lại không biết Tống Thanh Bình này tuy có chí lớn nhưng không nhìn xa trông rộng, tài lanh mà lại không sáng suốt, tầm nhìn thiển cận, chỉ mưu cầu trước mắt, đúng lúc này Túc Thân Vương nhận liên tục đả kích mà bối rốt hoảng loạn, Tống Thanh Bình a dua phụ họa đánh vào tâm, hai người có chung suy nghĩ, một bước đi sai thành sai tất cả.
Hay tin Túc Thân Vương bức vua thoái vị, An Thân Vương rất lo lắng, lập tức triệu tập thuộc hạ, hành quân đến ngoài Kinh thành ngay trong đêm, hạ trại dựng lều, khí thế ngùn ngụt.
Tướng trấn thủ kinh thành vốn là Nhạc Tắc Sơn, quân của Chung gia dụ địch đã đi hơn phân nửa, hiện tại quân thủ thành không tới hai vạn, trái ngược với đó An Thân Vương thu nhận thêm quân của Nhạc Tắc Sơn, cộng thêm tướng sĩ ban đầu của mình, kỵ binh chiêu mộ được từ các vùng lân cận, một biển người hơn bảy vạn quân, thực lực chênh lệch cách xa.
Màn đêm buông xuống, gió đột nhiên nổi lên, một bóng đen lướt trên nóc nhà, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì.
Nhìn từ xa, một nông trại đột nhiên sáng đèn, lan tỏa hơi ấm ra sân viện đêm mù xung quanh. Bóng đen khi nãy đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng không tiếng động, cả người hắn mặc áo đen, dùng khăn che mặt đen, bước nhanh về phía trước, gõ cửa ba tiếng.
“Vào đi.” Một giọng nói già nua vang lên.
Người áo đen lập tức đẩy cửa đi vào, quỳ mọp dưới đất: “Thuộc hạ tham kiến Vương gia.”
Nương theo ánh đèn quan sát kỹ càng, người đứng dưới ngọn đèn không ngờ là Vũ Ninh Vương, chỉ có điều mới mấy tháng không gặp, hai bên tóc mai đã nhuốm sương trắng, nhưng trong đôi mắt kia lại không đờ đẫn giống ngày thường mà giờ phút này như đôi mắt Ưng đang nhìn người trước mặt nói: “Trong đêm nay phải đưa phong thư này tới chỗ An Thân Vương, đêm nay Tống Tần phòng thủ cửa thành phía Đông, ngươi đào tường thành phía Đông ra ngoài, bị bắt lại thì đưa thứ này ra.”
Vũ Ninh Vương lấy một phong thư và một tấm lệnh bài giao cho người áo đen, người áo đen cung kính nhận lấy: “Thuộc hạ tuân mệnh!”
Người áo đen lập tức biến mất, lúc này rèm cửa của phòng trong được vén lên, người đi ra là Mục Trắc phi và Chu Hạo Thàn. Vũ Ninh Vương thấy hai người thì thoáng sửng sốt, nói: “Hai người cũng tới rồi?”
“Cha, ngày mai chính là lúc phản công, mưu tính lâu như vậy, hãy để nhi tử thay cha một lần, hãy giao cổng nội cung cho con đi.” Chu Hạo Thần nhìn Vũ Ninh Vương, hai mày rậm nhíu chặt, thái độ không khoan nhượng.
Vũ Ninh Vương nhìn nhi tử của mình, khẽ lắc đầu nói: “Con đừng tham gia vào, đây không phải là trò đùa, sơ sẩy sẽ mất mạng ngay.”
Mục Trắc phi nhìn nhi tử của mình, tiến lên phía trước một bước, nói: “Sao con không nghe lời thế? Nghe theo cha con có thể sai được sao? Ông ấy sẽ không hại con.”
Chu Hạo Thần thở dài một tiếng bất lực, nhìn Vũ Ninh Vương và Mục Trắc phi, quả quyết: “Trước kia chuyện gì con cũng nghe theo mọi người, mẫu phi nói Vương phi cướp vị trí Chính phi của người, con cũng tin, mẫu phi nói tước vị phải là của con, con cũng cho rằng nó nên là của con, không hề hoài nghi, con luôn cho rằng tất cả những gì mọi người nói bao năm qua là không sai, Vương phi cướp vị trí Chính phi của mẫu phi, Chu Hạo Khiên cướp vị trí đích tử của con, con cho rằng những điều này là đúng. Thế nhưng năm tháng dần trôi qua, đúng sai khó mà phân biệt. Con không sai, Chu Hạo Khiên cũng không sai, cha thích mẫu phi, hai người lưỡng tình tương duyệt cũng không sai, Vương phi vào vương phủ của chúng ta cũng không sai, nhưng nếu được lựa chọn, nếu biết hai người lưỡng tình tương duyệt, có lẽ Vương phi sẽ không đồng ý gả vào, thế nhưng thánh chỉ khó mà làm trái, bà ấy cũng không được lựa chọn. Chính bởi vì chúng ta đều không được lựa chọn, thế nên mới dẫn đến cục diện như ngày hôm nay. Con không muốn tranh giành tước vị vương phủ nữa, nếu là của con thì chính là của con, không phải là của con thì mãi không phải là của con, con chỉ muốn dựa vào bản lãnh của mình phấn đấu mang công danh về, hy vọng dùng chính bản lãnh của mình cho nàng ấy một mái ấm.”
“Mẫu phi, phụ thân, nhi tử đã nghĩ thông suốt rồi, mọi người nhìn Tam đệ đi, những năm này đệ ấy trải qua biết bao gian nan, nhưng đệ ấy không chỉ không bị hạ gục mà còn chói sáng như bây giờ. Con lớn lên dưới cánh chim lớn của mọi người, không phải trải qua mưa gió, trước kia tự xưng mình phong lưu tiêu sái, có chút tài mọn mà đã xem thường Tam đệ ăn chơi lêu lổng cả ngày, bây giờ con đã biết mình sai, thật ra con mới là người không được tích sự gì cả.”
“Vậy nên xin mọi người hãy để con dùng thân phận một sĩ binh tham gia trận chiến này, con sẵn sàng dùng máu tươi của mình, dùng bản lãnh thật sự của mình kiếm được tước vị trở về, xin mọi người cho con cơ hội này. Chim non rồi cũng nên đón gió chịu mưa, mặc dù chậm nhưng còn hơn chấp mê bất ngộ mãi. Con tự nhận kém hơn Tam đệ, nhưng con cũng hi vọng cuộc đời con không còn những ân oán của trước kia, hãy để quá khứ trôi qua đi.” Nói đến đây Chu Hạo Thần khẽ cười một tiếng, một nụ cười mang theo mùi vị đắng chát, nhìn hai người nói: “Cả đời sống trong day dứt thì còn nghĩa lý gì, đến lúc đó hi vọng mẫu phi và phụ thân đừng ngăn cản. Không phải người nào cũng có chí lớn, Tến Tước cũng có hạnh phúc của mình, không làm được Thiên Nga[1] thì làm Yến Tước cũng tốt.”
[1] Thiên Nga ở đây hình ảnh ẩn dụ của người có chí hướng to lớn.
Mục Trắc phi mấp máy môi, lồng ngực phập phồng lên xuống, nhìn chằm chằm nhi tử của mình, mãi lâu sau mới nói: “Tại sao con có thể có suy nghĩ này? Ta không đồng ý! Nam tử hán đại trượng phu sống ở đời không phấn đấu vì công danh thì cũng phải làm rạng rỡ tổ tông, con nói con phải phấn đấu kiếm được tước vị, đây là cách con kiếm tước vị kia ư? Con nhất quyết muốn gia nhập quân đội! ”
Chu Hạo Thần không thay đổi quyết định ban đầu, nhìn Mục Trắc phi, cười nói: “Mẫu phi, người nên vui chứ, cuối cùng nhi tử cũng đã trưởng thành rồi. Trước kia con luôn xem thường Tam đệ, bây giờ suy nghĩ lại mới nhận ra đệ ấy là người thông minh nhất, thích hợp làm người thừa kế vương phủ nhất. Con nghĩ mãi tại sao Tam đệ vừa xuất binh đã có thể tìm được Phi Ưng lệnh mà bao năm qua chúng ta mất rất nhiều công sức cũng không tìm được? Có lẽ bởi vì Phi Ưng lệnh vẫn luôn nằm trong tay Tam đệ, không phải khi tổ phụ còn sống từng đưa Tam đệ đến biên quan một thời gian sao? Có lẽ đã nhìn ra Tam đệ là bậc kỳ tài, có thể khiến vương phủ rạng ngời, xứng đáng với liệt tổ liệt tông nên mới giao Phi Ưng lệnh cho đệ ấy. Tổ phụ có mắt nhìn rất chuẩn, quả thật Tam đệ là một kỳ tài, con đã lãng phí nửa đời, không muốn lãng phí tuổi già vì những chuyện này, xin mẫu phi hãy hiểu cho nhi tử, buông bỏ hai tay của người ra, để con tự do bay lượn, đợi một thời gian nữa, chắc chắn người sẽ nhìn thấy một nhi tử hoàn toàn khác.”
Mục Trắc phi trợn trừng mắt nhìn nhi tử của mình, mãi lâu sau mới quay đầu nhìn Vũ Ninh Vương nói: “Vương gia, ngài nói một câu đi mà!”
Vũ Ninh Vương vỗ vỗ tay Mục Trắc phi, quay đầu nhìn Chu Hạo Thần nói: “Tình hình trước mắt rất nguy hiểm, An Thân Vương vây thành không phải chỉ hù dọa, nhưng Túc Thân Vương cũng không phải làm cảnh, trong tay hắn còn có hai vạn người, chỉ cần tập trung bảo vệ nội cung, An Thân Vương có công phá được cổng thành thì có ích gì? Mấy năm nay cha của con không phấn đấu, sa vào hưởng lạc, muốn giữ vững tổ nghiệp là được, nhưng suy cho cùng tầm nhìn của ta quá thiển cận. Mặc dù những năm qua luôn giữ thế trung lập, không để vương phủ cuốn vào sóng gió đoạt trữ, nhưng không phải cuối cùng vẫn bị cuốn vào đấy thôi, sớm biết như thế năm đó ta đã bí mật bồi dưỡng khuếch trương thế lực cho vương phủ, may mà trong tay vẫn còn mấy người có thể sử dụng. Con phải biết, trong lúc chiến đầu giằng co, đao thương không có mắt, hung hiểm khó lường, hai quân giao chiến không thể đoán trước sinh tử, con có biết không?”
Nhưng lúc này Chu Hạo Thần lại không để tâm, nói: “Cha, ngày nào Tam đệ cũng sống trên miệng thương, cha đã từng lo lắng cho đệ ấy chưa?”
Vũ Ninh Vương đanh mặt, cả người cứng còng, hai mắt nhắm lại, mãi lâu sau mới nói: “Con hỏi cái này làm gì, con không giống nó, con đã muốn đi thì đi đi, nhưng mà phải cẩn thận đấy.”
Chu Hạo Thần nhìn phụ thân bằng ánh mắt phức tạp, nhưng vẫn nói: “Cảm ơn cha đã thành toàn, nhi tử sẽ chú ý an toàn, người và mẫu phi cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân mình.”
Vũ Ninh Vương nói ra một cái tên, sau đó bảo: “Người này và ta có chút quen biết, con đi làm làm lính dưới trướng của ông ta đi, là phúc hay họa do chính tạo hóa của con, tự chọn con đường của mình thì phải đi đến cuối cùng.”
Chu Hạo Thần gật đầu, từ biệt hai người xong thì đi ra ngoài, bóng đêm mịt mùng lập tức nuốt chửng hình bóng của hắn.
Mục Trắc phi nhìn Vũ Ninh Vương, nghiến răng nói: “Chàng để con đi như vậy sao? Nếu con có chuyện gì bất trắc, chàng bảo ta phải làm sao đây?”
Vũ Ninh Vương thở dài một tiếng, nói: “Đã là hùng ưng rồi cũng phải bay lên trời xanh, nàng trói buộc con sẽ chỉ khiến con oán hận nàng. Có lẽ bao năm qua ta đã sai thật rồi, nàng không cảm thấy sao?”
Mục Trắc phi sững người, nhất thời không muốn hiểu, Vũ Ninh Vương cười nhạt một tiếng, vỗ vỗ tay của bà ta, nói: “Nàng cứ ở đây đi, không có chuyện gì thì không cần ra khỏi cửa, ngày mai trong thành sẽ hứng một trận đại nạn, nàng phải tránh đi, tạm thời không thể trở về Vương phủ.”
“Vậy Tần tỷ tỷ, Nam Hạo và Thiện tỷ nhi thì sao?” Tuy Mục Trắc phi không muốn nhắc tới mấy người này nhưng vẫn phải hỏi một câu, dù sao cũng đã chung sống trong một mái nhà nhiều năm như vậy. Thật ra Mục Trắc phi ước gì Tần Trắc phi cứ biến mất như vậy luôn đi, nhưng nghĩ đến phu thê Đại phu nhân và Thiện tỷ nhi thì lại mềm lòng, hận mình vô dụng, lúc nên nhẫn tâm lại không thể hạ quyết tâm.