Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tin tức trong bụng Minh Yên có ba đứa bé đã sớm vang dội của Kinh thành, không biết có bao nhiêu người hâm mộ đố kỵ nàng, được Chu Hạo Khiên cưng chiều cũng thôi đi, ai ngờ bản thân lại không chịu thua kém, vừa mang thai đã mang một lần ba đứa, không biết Úc Minh Yên này có vận mệnh gì…

Đứa nhỏ trong bụng Minh Yên là bảo vật trong lòng của Chu Hạo Khiên, rất có thể là tiểu Thế tử tương lai của vương phủ, nếu như xảy ra chuyện gì ở phủ Nam Dương Hầu, cho dù Nam Dương Hầu phu nhân có cay nghiệt hung dữ tới đâu, lúc nhìn thấy Lan Phương lảo đảo về phía Minh Yên cũng sợ tới mức hồn bay một nửa, đây chính là việc lớn khó lường, cho dù hiện tại phủ Vũ Ninh Vương bị nghi kỵ thì phủ Nam Dương Hầu cũng không trêu chọc nổi, sắc mặt Nam Dương Hầu phu nhân lập tức xanh như tàu lá!

Biến cố bất thình lình nhất thời khiến tất cả mọi người sợ tới mức dừng tay, ai cũng giữ nguyên tư thế của mình đứng ở đó, ngơ ngác nhìn thân thể của Lan Phương không bị khống chế ngã về phía Minh Yên, tiếng thở dồn dập dài ngắn không đồng đều hết đợt này đến đợt khác, còn kèm theo tiếng kinh hô của Chu Hạo Khiên vờn quanh trong đại sảnh này…

Minh Yên cũng không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy, nhìn Lan Phương đang ngã về phía mình, sắc mặt trắng nhợt, hai tay theo bản năng bảo vệ bụng, cố gắng lùi về sau né tránh Lan Phương, cùng lúc đó Chu Hạo Khiên đánh một phát vào mặt Tống Thanh Bình, đẩy Tống Thanh Bình đang bám chặt ngã xuống đất, phi thân muốn đi cứu Minh Yên. Chỉ có điều vùng vẫy thoát khỏi Tống Thanh Bình vẫn chậm trễ chút thời gian, mắt thấy Lan Phương sắp đụng vào Minh Yên thì vội tới mức hai mắt đỏ ngầu, Thái y từng nói trong bụng Minh Yên có ba đứa bé, thật sự không chịu được tai nạn ngoài ý muốn nào, phải cẩn thận trông chừng, nghĩ tới đây trái tim như muốn nhảy ra ngoài.

Đôi tròng mắt đen của Minh Yên lấp lánh có thần, cố gắng khiến mình giữ bình tĩnh, che chở bụng rồi lui từng bước về phía sau, chỉ tiếc thân thể nàng quá nặng, sau cùng vẫn không kịp với tốc độ của Lan Phương, thấy mình sắp bị Lan Phương đụng ngã xuống đất, Minh Yên chỉ hi vọng hai cánh tay của mình có thể chịu được hơn phân nửa sức lực đụng của Lan Phương, để đứa nhỏ trong bụng chịu tổn thương ít hơn một chút, cho dù có bình tĩnh thế nào, khuôn mặt vẫn trắng bệch không có chút màu máu.

Cùng lúc đó hai bóng người gần như đồng thời di chuyển, một trái một phải, nhanh chóng chạy về phía Minh Yên, hai người này chính là Chung Dực và Tống Tần, thân hình hai người cực nhanh, Tống Tần đỡ lấy Minh Yên sau đó bảo vệ ở phía sau, Chung Dực thì kém hơn một chút tay chụp vào khoảng không, tuy nhiên Chung Dực nhìn thấy hành động của Lan Phương, cho dù Lan Phương cố ý hay vô ý, hắn vẫn luôn tràn ngập thù ghét nàng ta, cho nên không chút nghĩ ngợi đá Lan Phương ngã xuống đất, mạnh mẽ chuyển phương hướng cho Lan Phương!

Lan Phương kêu đau một tiếng, ngã nhào xuống, nàng ta vốn bị phong hàn thân thể đã cực kỳ yếu, lại bị đá một cước vào bụng, ngũ tạng lục phủ đều như chuyển đổi vị trí, cả người ngã nhào xuống đau đớn kêu rên thành tiếng, khuôn mặt nhíu chặt lại với nhau, càng lộ ra vẻ mảnh mai đáng thương, Tống Thanh Bình thấy thế thì lập tức ngồi xổm xuống đỡ lấy Lan Phương hỏi: “Nàng thế nào rồi?”

Lan Phương muốn lắc đầu, nhưng ngay cả một chữ cũng nói không ra tiếng, một cước kia của Chung Dực quả thực lợi hại, nơi cổ họng mơ hồ còn có máu tanh, Lan Phương quay đầu nhìn Chung Dực một cái, trong mắt tràn đầy sự phẫn hận!

Chung Dực liếc nhìn nàng ta, ánh mắt chưa hề xao động phân nửa, chỉ quay đầu nhìn Minh Yên đã rúc vào trong ngực Chu Hạo Khiên một cái, lặng lẽ đi về vị trí của mình, không nói lời nào.

Lúc này Đại phu nhân đã đi tới trước mặt Lan Phương cẩn thận hỏi thăm, trong lòng Lan Phương lại vẫn luôn nhớ tới sự chán ghét và căm hận ở trong mắt Chung Dực, nàng ta không biết mình đã đắc tội gì với Chung Dực, hắn lại dùng ánh mắt và biểu hiện như thế nhìn mình…

Minh Yên cảm ơn Tống Tần, Tống Tần chỉ thản nhiên nói: “Tiện tay mà thôi, đừng để trong lòng.”

Minh Yên liếc nhìn Chung Dực, sau đó rũ mắt xuống, trong lòng lại có chút bất an, trước kia Chung Dực đã từng nói mình rất giống Lan Nhụy, có phải hắn đã phát hiện ra điều gì rồi không? Nhưng ngẫm lại thì không thể nào, chuyện chết đi sống lại ai có thể nghĩ tới chứ? Minh Yên tự an ủi mình như thế lúc này mới từ từ bình tĩnh lại.

Cùng lúc đó mấy nha hoàn canh giữ ở cửa cũng vội vàng chạy vào, ánh mắt mấy người nhìn Lan Phương cực kỳ sắc bén, Minh Yên nhìn mấy người bọn họ nói: “Ta không sao, đừng lo lắng.”

Lời của Minh Yên khiến mấy người Hồng Tụ từ từ bình tĩnh lại, Lan Phương nghe thấy giọng của Minh Yên thì không nhịn được quay đầu nhìn, khi nàng ta nhìn thấy Hồng Tụ và Thiên Hương thì đồng tử chợt co lại, thật ra khi nàng ta đi theo Hầu phu nhân ra ngoài thì mấy người Hồng Tụ đã đứng sau lưng Minh Yên rồi, có điều Lan Phương vẫn không để ý đến, cho rằng chỉ là nha hoàn bình thường mà thôi, cộng thêm lúc nào nàng ta cũng phải giả vờ cho nên mới bỏ qua, bây giờ nhìn thấy hai nha hoàn kia, giống như ngũ lôi oanh tạc ở trên đầu, tóc gáy toàn thân đều dựng đứng hết lên, cả trái tim không ngừng run rẩy, trong khoảng thời gian ngắn cảm xúc dao động kịch liệt, cộng thêm vừa rồi lãnh một cước kia của Chung Dực, cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi…

Lan Phương hôn mê, Đại phu nhân lập tức hô to mời lang trung, nhất thời Hầu phủ lại rối thành một nùi, lại không có ai bận tâm đến Minh Yên cũng bị kinh hãi!

Thần sắc Chu Hạo Khiên không tốt, muốn dẫn Minh Yên xoay người rời đi, lại bị Nam Dương Hầu kéo lại, ra sức nói mấy lời xin lỗi này kia, Chu Hạo Khiên chỉ để lại một câu thê tử bị kinh hãi, cần phải mời Thái y bắt mạch rồi lên xe ngựa rời đi.

Nam Dương Hầu nhìn bóng lưng Chu Hạo Khiên thì giậm mạnh chân, thở dài một tiếng, thật sự là năm xui tháng hạn, năm xui tháng hạn mà…

Chu Hạo Khiên có thể vì Minh Yên động thai mà giận dữ bỏ đi, Tống Tần thì vẫn phải theo Lan Lăng ở lại, một mình Chung Dực đi ra khỏi đại sảnh, nhìn thấy Tống Tần đứng yên ở ngoài cửa thì lửng thững đi tới.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Chung Dực nói: “Không ngờ người muốn Hồng Tụ và Thiên Hương lại là Thất muội muội, nếu ta nhớ không lầm thì Thất muội muội và Lục muội muội không hề có dính líu gì với nhau mới phải.”

Tống Tần hơi nhíu mày, quan sát Chung Dực, hồi lâu mới nói: “Chuyện của nữ nhân Tống mỗ không có hứng thú biết.”

Chung Dực biết Tống Tần không chịu nói, dù sao lập trường khác nhau, nhưng có chuyện vẫn khiến Chung Dực lên tiếng: “Xin Tống huynh thay mặt truyền lại một tiếng, nếu Thất muội muội chỉ thương xót hai nha hoàn này, không bằng trả người lại cho ta, ta còn có chuyện quan trọng phải làm, hi vọng có thể tác thành, Chung Dực nhất định không quên đại ân.”

Nhìn Chung Dực nói cực kì thận trọng, lúc này Tống Tần thật sự có chút nghi ngờ vì sao Minh Yên muốn cướp hai nha hoàn này với Chung Dực, trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nói: “Tống mỗ không thích lo chuyện bao đồng, không bằng Chung huynh tự mình đi nói đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK