Hắn xông cửa vào, biết rõ Minh Yên không có gì đáng lo nhưng trái tim vẫn không ngừng run rẩy, thẳng cho đến khi nhìn thấy Minh Yên bình yên nằm dựa ở đầu giường thì mới hết căng thẳng. Chu Hạo Khiên cứ đứng im đó nhìn Minh Yên, nhìn nàng vậy thôi, hắn muốn giấu nàng vào tim, hận không thể buộc nàng bên mình mọi lúc mọi nơi, dù đã không sao, nhưng cảm giác nguy hiểm mãnh liệt tột cùng kia vẫn khiến Chu Hạo Khiên không khống chế được cảm xúc.
Có một loại người, đứng trước núi Thái Sơn sụp đổ không hề biến sắc, đối diện Hoàng Hà vỡ tung không hề sợ hãi, đó là vì họ tỉnh táo cơ trí, là vì nguy hiểm có rung chuyển trời đất cũng không chạm tới dây cung mỏng manh trong lòng họ. Dây cung của Chu Hạo Khiên chính là Minh Yên, bất kể ai chạm nhẹ vào cũng có thể khiến hắn thay đổi.
Việc không liên quan đến mình, có thể dửng dưng nhìn, còn nếu liên quan đến mình thì tâm trạng sẽ giống như Chu Hạo Khiên lúc này, hắn muốn chạy đến ôm Minh Yên vào lòng để an ủi, thế nhưng dưới lòng bàn chân như mọc rễ, không bước nổi một bước, không lời nào có thể diễn tả được cảm xúc lúc này, hắn chỉ biết nếu nàng không ở đây, có lẽ hắn cũng không đứng đây.
Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên, chỉ thấy vành mắt hắn đỏ lên, cả người run rẩy, ngẩn ngơ nhìn mình nhưng lại không dám bước thêm một bước, một thoáng Minh Yên như hiểu suy nghĩ trong lòng hắn, nàng mặc kệ tất cả, lật chăn gấm ra, không xỏ giày mà cứ để chân đất vậy mà đi, đi từng bước từng bước tới gần hắn, vòng tay ôm lấy hông hắn, dựa vào lòng hắn, dịu dàng nói: “Ta không sao, đừng sợ, đừng sợ…”
Thế gian chắc chắn có một thứ tình yêu có thể làm ta rung động, êm đềm tựa nước chảy, mãnh liệt tựa suối nguồn, dễ chịu như tuyết trắng ngày xuân, chói sáng như đèn hoa rực rỡ. Thế gian này chắc chắn có một người có thể chạm đến trái tim ta, đó là định mệnh, không thể chống lại. Có lẽ đã trải qua tình yêu sâu đậm, có lẽ lâu ngày không gặp chân tình, có lẽ một đời một thế không nhắc tới chữ “yêu”, nhưng nàng là một phần của thế gian này, có lẽ người luôn nói chữ “yêu” nơi đầu môi mới là người sợ nàng quay người sẽ quên mất điều đó, cho nên lúc nào cũng không ngừng lải nhải lặp lại.
Song, thời khắc này đây, Chu Hạo Khiên ôm chầm lấy Minh Yên, trái tim đang đập thình thịch dần bình tĩnh lại, hầu lâu sau mới nói: “Ta biết mà…”
Minh Yên nghe ba chữ ngắn ngọn của Chu Hạo Khiên, hiểu hết tất cả những lời hắn không thể nói ra khỏi miệng, không cần giải thích cũng hiểu, không cần nói rõ cũng tự biết, có một thứ tình yêu gọi là sống chết có nhau, lúc nhìn thấy Chu Hạo Khiên, thấy ánh mắt của hắn, Minh Yên đã hiểu sâu sắc, cho nên nàng không quản đi giày đã đi ngay tới.
Chu Hạo Khiên đột nhiên nhớ tới mình vừa thấy một vùng da trắng nõn, cúi đầu nhìn quả nhiên thấy Minh Yên đi chân trần, cảm xúc lo lắng vội vàng kia khiến vành mắt hắn đỏ lên, hắn bế ngang Minh Yên đặt lên giường, kéo chăn gấm đắp cho nàng, lúc này mới quyết định nói: “Chúng ta dọn ra ngoài đi!”.
Minh Yên sửng sốt, dường như không dám tin vào những gì mình nghe được, vô thức nắm lấy ống tay áo của Chu Hạo Khiên, hỏi: “Chàng nói gì cơ?”
“Chúng ta dọn ra ngoài đi, ta không muốn bị kinh sợ như thế này thêm lần nào nữa.” Chu Hạo Khiên kiên định nói, hắn mặc kệ lời đồn nhảm hay đạo hiếu tổ tổng gì đó, nếu không giữ được mạng thì tất cả có nghĩ lý gì?
Minh Yên nhìn chằm chằm Chu Hạo Khiên, biết hắn không nói đùa thì nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Vậy sao được, nếu có lời bán tán sẽ không tốt cho thanh danh của chàng, thôi bỏ đi. Trưởng bối còn không phân nhà, không thể thay đổi đâu.”
Nhưng lần này Chu Hạo Khiên rất cứng đầu, nhìn Minh Yên nói: “Nàng đừng quan tâm đến, chuyện quan trọng nhất bây giờ là bảo vệ nàng bình an hạ sinh hài tử, còn lại sau này hẵng tính, còn hai tháng nữa là lâm bồn rồi, ai biết trong hai tháng này sẽ xảy ra chuyện gì? Giờ đến cả Bách Hương tử cũng dám dùng, không biết tiếp theo sẽ còn chiêu trò gì đâu.”
“Rốt cuộc Bách Hương tử là cái gì?” Minh Yên chưa từng nghe qua thứ này, rất là tò mò.
“Trong giang hồ có một loại độc vô cùng đáng sợ, nếu trúng phải ba bước sẽ ngã, thần tiên khó cứu.” Chu Hạo Khiên siết chặt nắm đấm, đây cũng là lý do tại sao hắn nhất định phải chuyển đi, ngay cả thủ đoạn dùng trong giang hồ cũng dám lấy ra dùng, không biết sau này còn phát rồ đến mức nào.
Lần này Minh Yên sợ thật rồi, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn nói: “Như vậy đi, nếu chúng ta nói thẳng luôn là ra ở ngoài, chắc chắn sẽ bị người ta lợi dụng gây bất lợi cho chàng, hay là chàng đi nói vấn đề trong đó cho tổ mẫu, rồi nói lần này ta bị dọa sợ cần tĩnh dưỡng, tìm một trang viên để dưỡng thai, sau khi sinh hải tử sẽ chuyển về, vậy chẳng phải vẹn cả đôi đườngà?”
Chu Hạo Khiên sáng mắt, nói: “Ý này không tệ, nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi nói chuyện với tổ mẫu, chuyện này phải quyết định càng sớm càng tốt.”
Minh Yên gật đầu, Chu Hạo Khiên chỉnh chăn lại cho nàng rồi mới sải bước đi.
Minh Yên thở phào một hơi nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Vậy cũng tốt, cả ngày đề phòng thật sự quá mệt mỏi…”
*****
Chung Dực ghìm ngựa đứng trước phủ Vũ Ninh Vương, thấy vương phủ không giăng vải trắng, cũng không giống như đang chuẩn bị tang sự thì một khắc này lí trí mới bình tĩnh trở lại, tựa như người chết chìm đột nhiên bắt được bè gỗ nổi, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Người gác cổng thấy có người dừng ngựa trước vương phủ thì bước tới hỏi, Chung Dực cũng tiện hỏi luôn: “Chuyện trong vương phủ vẫn bình thường chứ?”
Người gác cổng khó khiểu, nếu không phải thấy Chung Dực mặc quan phục, e rằng đã chửi túi bụi một trận rồi, nhưng vẫn trả lời: “Tất nhiên mọi chuyện vẫn bình thường!”
Chung Dực híp mắt, đột nhiên bật cười, đúng là một nữ tử may mắn, nhưng nhớ tới thân phận của hai người thì lập tức tỉnh táo lại, biết mình không thể lỗ mãng xông vào, hắn nhìn vương phủ một lát, quay đầu ngựa chạy nhanh rời đi, người gác cổng nhìn bóng lưng của hắn chửi thầm: “Đúng là tên điên!”
Đi giữa phố xá sầm uất tấp nập, đột nhiên Chung Dực nhìn thấy một bóng người quen thuộc, hắn lập tức ghìm ngựa, liếc mắt nhận ra đó là Thiên Hương!
Những nghi ngờ trong lòng lại bùng lên, Chung Dực nhảy xuống ngựa, theo đuôi Thiên Hương đi về trước, hôm nay nhất định hắn phải hỏi cho rõ, tại sao Thiên Hương và Hồng Tụ lại cam tâm tình nguyện ở bên Minh Yên, theo lý thì bọn họ đều không quen nhau, chuyện này thật sự quỷ dị!
Nếu nói không có nguyên nhân, đánh chết Chung Dực cũng không tin. Tại sao Minh Yên lại vô duyên vô cớ tìm bọn họ? Tại sao bọn họ lại cam tâm tình nguyện đi theo Minh Yên?