Lá mặt lá trái[1] là điều chắc chắn rồi, nhưng người ta ngang nhiên giẫm lên mặt mình, bây giờ Minh Yên cũng không phải là tân nương tử mới vào cửa, đã có cả hài tử rồi, tất nhiên nói chuyện cũng có khí phách hơn. Thật ra Minh Yên vốn đã rất có khí phách, chỉ là người khác không nhìn thấy thôi, một nữ nhân chỉ khi sinh được nhi tử thì mới thực sự vững chân ở nhà chồng, bây giờ Minh Yên trai gái đều có, nhi tử còn được sắc phong làm Vương Thế tử nên có khí phách như kia cũng là điều bình thường”
[1] Lá mặt lá trái: lật lọng, tráo trở, dễ trở mặt, không trung thực.
Tần Trắc phi khựng người lại, nhắm hai mắt lại, sự phẫn nộ xuất hiện nhưng lại lập tức biến mất không còn dấu vết, lúc ngẩng đầu lên đã thay bằng khuôn mặt tươi cười như ngày thường, nói: “Chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, Úc Trắc phi giận gì thế? Người có hài tử hộ thể quả nhiên khác biệt.”
Đây là đang mỉa mai mình kiêu ngạo nhờ con? Minh Yên không quan tâm, nhìn chằm chằm Tần Trắc phi, hạ giọng: “Thật ra trong lòng Tần Trắc phi cũng rõ như gương sáng, cần gì phải che giấu sự thông minh giả vờ ngu ngơ? Người tưởng chuyện trước kia thật sự làm rất tốt không ai biết à? Chỉ là bây giờ ta không muốn truy cứu chuyện trước kia, nhưng nếu cắn mãi không buông… Thì đừng trách ta không khách sáo.”
Tần Trắc phi biến sắc, hừ lạnh nói: “Quả nhiên nay không giống xưa, bây giờ Úc Trắc phi hăng hái quá.”
“Phu vinh thê quý, là tiểu Vương gia dùng mạng đổi lấy, nếu nhi tử của Trắc phi cũng có thể làm như vậy, giúp người nở mày nở mặt thì không phải người cũng hăng hái giống thế này sao?” Minh Yên cầm một cây kim nhỏ, từ từ chạm vào điểm nhạy cảm trong lòng Tần Trắc phi.
Tần Trắc phi lập tức biến sắc, lạnh lùng nhìn Minh Yên, nói: “Khéo ăn nói quá.”
“Đa tạ, so với Trắc phi thì Minh Yên còn phải cố gắng học tập nhiều hơn.” Khóe miệng Minh Yên từ từ nâng lên tạo thành một nụ cười nhẹ nhàng, chỉ là trong nụ cười kia không có lấy một chút ấm áp.
Tần Trắc phi quay đầu nhìn Minh Yên một cái, sau đó quay người đi ra ngoài, Minh Yên nhìn bóng lưng của Tần Trắc phi khẽ cười một tiếng, có một số người quá đề cao bản thân, không phải không thể coi trọng tất cả mọi việc, nhưng đôi lúc không tránh khỏi không biết nặng nhẹ, không biết điểm dừng, càng đề cao bản thân hơn.
Tuyết lại rơi, trời dần tối, trong viện đốt đèn cung đình tứ giác, soi sáng những bông tuyết đang bay xuống, tựa như phủ thêm một tầng sáng vàng, mờ ảo mông lung như tuyết màu vàng.
“Chủ tử, mau vào thôi, tuyết rơi rồi, cẩn thận nhiễm phong hàn.” Ký Dung cầm áo lông chồn đen màu ngọc bạch ra khoác cho Minh Yên, khẽ nói.
Minh Yên than nhẹ một tiếng, nhìn Ký Dung nói: “Tuyết trắng như vậy mà lòng người lại dơ bẩn, Ký Dung, tỷ nói rốt cuộc bà ta muốn làm gì? Chu Nghiên đã được phong làm Vương Thế tử, nhi tử của bà ta đã hết hi vọng, chẳng lẽ bà ta còn muốn làm trái ý trời?”
“Lòng tham không đáy, nhất là với địa vị của bà ta, càng cảm thấy phải tranh giành thì còn có thể tiến lên một bước, còn không tranh giành thì chỉ có thể đứng im tại chỗ.” Ký Dung đứng bên cạnh nói.
Ký Dung kiệm lời, thường chỉ mỉm cười dịu dàng, khoảng thời gian này chỉ mải làm áo vớ cho ba hài tử, bình thường rất ít khi ra ngoài, nhưng mà lời nói ra lại khiến người ta phải suy ngẫm sâu xa, lời này cũng vậy, nếu Tần Trắc phi không tranh đấu, cả đời này nhi tử của bà ta sẽ chỉ có thể làm người quản lý mấy công việc vặt trong phủ, nào có thể có tiền đồ gì. Nhưng nếu thành công thật, làm người thừa kế vương phủ, vậy thì khác rồi.
Nghĩ tới đây Minh Yên đột nhiên thấy buồn cười, Tần Trắc phi thông minh cả đời lại làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn, đó là giấu nhi tử tài hoa hơn người của bà ta ở trong trạch viện này, đã đọc sách thì nên thi khoa cử, làm quan, cố kiếm công danh về chứ không phải mưu tính hãm hại người khác như thế này.
Nói đến điểm này, Tần Trắc phi cũng không như Mục Trắc phi, ít nhất Mục Trắc phi còn cho hài tử làm quan, dù tranh tước vị thất bại thì ít nhất cũng có thể kiếm miếng cơm từ bản lĩnh của mình, thất bại không quá thảm hại. Nhưng Tần Trắc phi lại không giống vậy, ngay từ đầu bà ta đã dập tắt tiền đồ của hài tử mình, chỉ trông cậy hắn tập tước, một khi thất bại, Chu Hạo Nam không có đất dung thân ở trong vương phủ, đến lúc đó hắn nên đi đâu? Vương gia còn sống thì có thể ỷ lại trong vương phủ không phân biệt đối xử, nhưng con người rồi cũng sẽ chết, đến lúc đó sẽ như thế nào?
Nghĩ tới đây Minh Yên như nghĩ thông suốt, lúc này mới cảm thấy tay chân hơi lạnh, quay người vào phòng, Ký Dung vội vàng đưa lò ấm cho Minh Yên ôm vào lòng, lại rót bình nước nóng cho nàng ngâm chân, bận rộn lay hoay một lúc lâu.
Chu Hạo Khiên buộc tóc, đi giày, đi chầm chầm từ trong ra, nhìn Minh Yên nhíu mày nói: “Đi hết rồi à? Sao để lạnh thế này?”
“Ở ngoài ngắm tuyết nên quên mất thời gian, bây giờ ấm hơn nhiều rồi.” Minh Yên không muốn Chu Hạo Khiên lo lắng về những chuyện còn chưa xảy ra này, dù sao việc trên triều đã đủ phiền lòng rồi nên không nói ra, hậu viện mãi là chiến trường của nữ nhân, lời xưa chẳng sai chút nào.
“Mới nãy Tần Trắc phi hỏi, cuối năm tế tổ, chàng có thể tế tổ à?” Minh Yên cười nhẹ một tiếng, thế mà lại nói vấn đề này ra, bởi dù sao Minh Yên cũng muốn hỏi chuyện này.
Chu Hạo Khiên ôm Minh Yên vào lòng, đặt tay nàng lên ngực mình sưởi ấm cho nàng, lại đặt bình nước nóng ở lòng bàn chân của nàng, xong rồi mới nói: “Tế tổ là việc lớn, nếu trong năm không có việc lớn thì không thể tùy tiện mở, chỉ có cuối năm mới có thể đi tế tổ, tất nhiên phải đi rồi, không chỉ ta đi mà nhi tử của ta cũng phải đi, người thừa kế trên danh nghĩa của Vương phủ sao có thể không đi?”
Minh Yên nghe vậy thì tươi cười, nói: “Nữ nhân không thể đi theo, chàng phải chăm sóc tốt cho nhi tử đấy.”
Chu Hạo Khiên gật đầu, lại nói: “Ta nhận được tin, trong triều xảy ra tranh cãi vì chuyện xử trí Tương Thân Vương và Túc Thân Vương như thế nào, lần này không phải là cuộc tranh cãi đơn giản, e rằng có kẻ vẫn chưa chết tâm muốn xoay người.”
Minh Yên khẽ cười một tiếng, sắc mặt cũng không có vẻ gì là lo lắng, đến Tần Trắc phi còn muốn xoay người nữa là, cần gì phải nói đến Túc Thân Vương, hoàn toàn không có gì bất ngờ cả.
“Quan trọng vẫn phải xem ý kiến của Hoàng thượng thế nào, nếu Hoàng thượng không quan tâm chuyện nhi tử thân sinh của mình mưu phản thì chúng ta sốt ruột có ích lợi gì?” Minh Yên cười lạnh một tiếng, thật sự nghĩ mãi vẫn không nhìn thấu Tuyên Đế, sao có thể hồ đồ đến vậy được.
Trong mắt Chu Hạo Khiên lóe lên tia sáng sắc bén, nhìn tuyết tung bay ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: “Mấy năm rồi không thấy tuyết lớn như vậy, nàng nói xem, tuyết lớn như vậy sẽ không phải thiên tai gì chứ?”
Tuyết lành báo năm được mùa, vốn là chuyện tốt, nhưng trận tuyết này cứ mãi không dứt, nếu thật sự thành tuyết tai, một khi thành họa… Khắp nơi gửi sổ con về Kinh thành nhiều như tuyết, đầy trên ngự án, việc cứu tế lập tức trở thành vấn đề quan trọng, chỉ sợ Tuyên Đế cũng không có thời gian và sức lực để nghi ngờ những chuyện kia.
Minh Yên khẽ cau mày, nói: “Xuất hiện tuyết tai, bách tính sẽ phải chịu khổ, chiến loạn lại vừa qua, triều đình phải trấn an thật tốt, tránh có nhiều lưu dân, giương cờ tạo phản thì cũng không phải chuyện tốt.”
Chu Hạo Khiên không trả lời, đôi mắt híp thành một đường chỉ, nhìn đèn cung đình ngoài cửa sổ chiếu rọi bông tuyết thành ánh vàng, cánh tay ôm Minh Yên càng siết chặt, ý cười nơi khóe miệng càng lạnh giá!