Mục Trắc phi gật đầu nhưng trong lòng lại hơi khó chịu, mình chỉ hỏi một câu như vậy thế mà ông ta lại đồng ý thật, đại chiến sắp xảy ra, bà ta không muốn cãi nhau với Vũ Ninh Vương nên đành phải gật đầu, nói: “Chàng yên tâm, lát nữa ta sẽ phái người đi đón, chàng cứ yên tâm làm chuyện của mình đi.”
Vũ Ninh Vương quay đầu nhìn Mục Trắc phi, nắm chặt tay của bà ta nói: “Ngày mai nàng phải cẩn thận, tuyệt đối không được đi ra ngoài, mặc dù nơi này đơn sơ nhưng ở nơi hẻo lánh, dù có đánh nhau cũng sẽ không lan tới nơi này, nàng cứ yên tâm.”
Mục Trắc phi gật đầu, dặn dò: “Chàng cũng phải cẩn thận, đao thương không có mắt, nghĩ tới thôi là ta lại lo lắng.”
“Ta phải đi đây, đêm nay còn có việc phải làm, không thể chậm trễ.” Vũ Ninh Vương vỗ vỗ tay Mục Trắc phi, bước nhanh rời đi.
Mục Trắc phi dần lấy lại tinh thần trở lại phòng, trầm tư trước ngọn đèn dầu, nhớ tới lời của nhi tử thì bực bội cực kỳ, nhất thời không biết phải làm sao mới đúng, chẳng lẽ bao năm qua mình sai thật rồi?
———-
An Thân Vương vừa dẫn đại quân đi, toàn bộ Miên thành lập tức trống vắng, đám người Minh Yên không đi theo đại quân mà ở lại, nhất thời mọi người bên trong dịch quán cảm thấy trống rỗng không quen, lóng ngóng trông tin tức mới nhất.
An Thân Vương dẫn đầu đại quân bao vây Kinh thành, sẵn sàng công thành bất cứ lúc nào, Chu Hạo Khiên lại đang kéo chân quân của Chung gia ở dốc Lạc Nhạn, quân của Tương Thân Vương đang bị kẹp ở giữa cũng khổ không thể tả, binh mã tên bắn hao hụt lại không thể bổ sung, nghe nói tướng thủ thành Lật thành đã quy phục dưới trướng Chu Hạo Khiên, Tương Thân Vương nhận được tin thì thổ huyết muốn chết, Lật thành là gốc rễ của hắn, Lật thành làm phản, hắn đến một nơi để về cũng không có, giờ lại bị bao vây tứ phía, quả thật là sống không bằng chết.
Thương thế của Chung Dực chưa khỏi hẳn, quả thật lần trước chịu một đao kia không nhẹ, nhưng biết Minh Yên bình an vô sự thì cũng được an ủi phần nào, bất ngờ nhất là Chu Hạo Khiên lại tiêu diệt được quân của Nhạc Tắc Sơn, và càng không ngờ Trình Trí cũng thuộc phe An Thân Vương, bao năm qua Trịnh gia không can dự triều chính, không tham gia đảng phái, hóa ra là ngụy trang.
Lại nghe được tin Tống Thanh Bình xúi giục Túc Thân Vương bức vua thoái vị, An Thân Vương dẫn binh vây thành thì càng tức giận, ngay cả cơm cũng nuốt không trôi, cả ngày nhíu mày sầu khổ, cứ tiếp tục như vậy sợ là xong thật. Chung Dực cũng hận không thể lập tức điều binh trở về, ngăn cơn sóng dữ, nhưng mà tên Chu Hạo Khiên này quá lợi hại, như biết suy nghĩ của mình, mấy ngày nay chỉ phòng không chiến, mặc cho mình khiêu chiến thế nào cũng quyết không chiến, thật sự khiến người ta tức ngứa răng ngứa lợi, đành phải tìm cách khác.
Cùng lúc này, Chu Hạo Khiên cũng đang sầu không chịu được, An Thân Vương tiến đánh Kinh thành, binh tướng trong tay hắn đa số là hàng binh, tân binh, đều không có nhiều kinh nghiệm công thành, mà mình hiện giờ lại phải chặn đại quân của Chung Dực ở dốc Lạc Nhạn, không thì đại quân của Chung Dực sẽ gấp rút cứu viện cho Kinh thành, An Thân Vương cũng xong đời.
Chu Hạo Khiên suy nghĩ nên làm thế nào để qua mặt Chung Dực rút quân về trợ giúp An Thân Vương, nhất thời nhíu mày nhìn địa đồ vùng dốc Lạc Nhạn này.
Ngồi xung quanh Chu Hạo Khiên là đại tướng dướng trướng, thấy hắn nhíu mày mãi, Phượng Thủy bèn nói: “Hay là ta đi ám sát hắn, chẳng phải giải quyết hết mọi chuyện rồi sao?”
Chu Hạo Khiên nghe vậy lắc đầu, Phượng Thủy không rõ bèn hỏi lại: “Có gì không thể? Kinh thành thành cao, thủ vệ nghiêm ngặt, chúng ta khó mà xâm nhập, mặc dù lều lớn của quân Chung gia cũng canh phòng nghiêm mật nhưng vẫn kém hơn ở Kinh thành nhiều, muốn ám sát hắn cũng không phải việc khó.”
Nếu ám sát Chung Dực thành công thì đó tất nhiên là biện pháp tốt nhất, nhưng Chu Hạo Khiên không muốn làm như thế, một là Chung Dực thật sự tài giỏi, hai là nếu mình phái người giết Chung Dực, e rằng trong lòng Minh Yên ít nhiều cũng sẽ không vui. Chu Hạo Khiên không muốn cái chết của Chung Dực ảnh hưởng tới tình cảm phu thê bọn họ, chỉ là nguyên nhân thứ hai lại không thể nói với người ngoài, Chu Hạo Khiên đành phải nói: “Chung Dực này có chí lớn, cũng coi như là một anh hùng, mặc dù ta và hắn ở hai chiến trường đối lập nhưng có chung chí hướng, anh hùng tiếc anh hùng, vẫn nên đường đường chính chính phân so cao thấp.”
Phượng Thủy trợn mắt, không khuyên nữa, nhưng Lạc Bạch lại chẳng hề khách sáo nói: “Lúc cần quyết đoán mà ngài lại không quyết đoán, sau này ngài sẽ hối hận.”
Trịnh Trí liếc nhìn Tam Nương, lại thấy Tam Nương nhíu chặt mi tâm nên đẩy nhẹ nàng ấy một cái, hỏi: “Sao thế?”
Tam Nương ngẩng đầu nhìn Lạc Bạch, nói: “Chung Dực liều mình cứu Úc Trắc phi, chúng ta không vong ơn phụ nghĩa, tiểu Vương gia nói rất đúng, đường đường chính chính phân cao thấp mới là điều nên làm.”
Lạc Bạch cười khinh một tiếng, nói: “Cô nói chuyện ơn đức với người ta, nhưng người ta thì không đâu. Trên chiến trường, tình nghĩa cái gì?”
Tam Nương không phản bác, chỉ than nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Tóm lại ta cảm thấy chuyện ám sát không ổn, An Thân Vương sắp tiến đánh Kinh thành, Chung Dực hay tin chắc chắn lòng nóng như lửa đốt, nói không chừng sẽ dốc toàn lực phá vây, lúc đó thừa cơ hội quyết đấu với hắn, cần gì phải dùng tới chiêu trò ám sát?”
“Được rồi, đừng tranh cãi nữa.” Chu Hạo Khiên nhìn hai người, sau đó nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, tối nay thận trọng Chung Dực phá vòng vây, ngày mai tiến đánh Kinh thành rồi, chắc chắn Chung Dực sẽ nghĩ cách viện trợ cho Túc Thân Vương, chúng ta không thể không đề phòng.”
Chu Hạo Khiên nói rồi chỉ lên bản đồ phân bố trạm gác, hạ lệnh toàn quân đêm nay sẵn sàng nghênh địch, luân phiên đi ngủ, áo giáp không cởi, đao không rời tay.
Mọi người đồng thanh đáp rồi giải tán.
Trịnh Trí ở lại, nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Ngươi định làm thế nào? Chúng ta có viện trợ cho bên Vương gia không?”
Chu Hạo Khiên nhíu mày nói: “Công thành không phải chuyện nhỏ, tướng chỉ huy phải có kinh nghiệm thì mới có thể giảm bớt thương vong cho tướng sĩ. Trước mắt, dưới trướng Vương gia có Lưu Tống Huân, Tiền Minh, Tôn Hạc, cũng không cần lo lắng quá, chỉ là đa số binh sĩ đều mới, ta cứ thấy lo lo.”
Trịnh Trí nhìn Chu Hạo Khiên, nói: “Hay là ta dẫn người của ta về?”
Chu Hạo Khiên trầm ngâm không nói, đang do dự thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng nháo nhác, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi nhanh chân đi ra ngoài, chỉ thấy ánh lửa bùng lên từ bốn phía, không khỏi biến sắc!
“Kho lương!” Hai người đồng thanh rồi chạy tới chỗ cháy, trên đường hỏi binh sĩ quả nhiên là kho lương bị cháy!
Tàn nhẫn với kẻ địch, điểm này Chung Dực làm không tồi, vì để tiếp viện cho Túc Thân Vương, Chung Dực đốt kho lương của Chu Hạo Khiên, một chốc nghi ngút khói đặc, ánh lửa lan tận trời cao, quân của Chung gia chớp lấy cơ hội hỗn loạn mà áp sát lại đây.
Trung thành với Quân, dù là Chu Hạo Khiên hay Chung Dực thì mục đích của bọn họ đều là bảo vệ chủ tử của mình, dẫu Túc Thân Vương làm ra chuyện quá đáng cỡ nào thì trong mắt Chung Dực, Chung gia và Túc Thân Vương vẫn có quan hệ mật thiết với nhau, không thể phân tách, cho nên mặc kệ có phải dùng hết tất cả biện pháp, Chung Dực cũng quyết phải phá vòng vây.
Tất nhiên Chu Hạo Khiên sẽ nỗ lực ngăn Chung Dực phá vòng vây, vì muốn kéo dài thời gian công thành cho An Thân Vương, chỉ cần An Thân Vương tấn công vào Kinh thành thì đại sự đã định, Chung Dực cũng không thể xoay chuyển tình thế.
Bởi vậy hai bên đều tranh thủ thời gian, không dám chậm trễ dù chỉ môt khắc, hai bên đều liều mạng chém giết, một bên muốn lao ra ngoài, một bên liều mạng ngăn cản, trong đêm lửa rực cháy này, dốc Lạc Nhạn đã biến thành địa ngục Tu La…
Theo ghi chép của đời sau về trận ở dốc Lạc Nhạn, Chung tướng quân liều chết phá vòng vây, Chu Chỉ huy sứ liều mạng ngăn cản, hai bên đều bung toàn bộ lực lượng, đánh thẳng từ nửa đêm canh ba đến sáng hôm sau, mặc cho Chu Hạo Khiên liều mạng ngăn chặn, nhưng chuyện xảy ra đột đột, tàn quân của Chung Dực đã phá vòng vây lao ra ngoài, chạy về Kinh thành.
Cùng lúc đó, trận chiến công thành ở Kinh thành cũng bắt đầu mở màn, An Thân Vương đích thân chỉ huy công thành, mấy vạn tướng sĩ tắm máu chém giết, đại chiến một ngày một đêm, hai bên đầu có thắng có bại. An Thân Vương lui binh hạ trại, nghỉ ngơi nửa ngày rồi lại công thành lần nữa, trước khi công thành, An Thân Vương thấy một người trèo tường ra từ trong Kinh thành.
Khi công thành lần nữa, ác liệt và mạnh mẽ, từ khi mặt trời mọc đã bắt đầu công thành, quân của An Thân Vương chia làm ba thay phiên công thành, giúp đại quân có thời gian nghỉ ngơi.
Trời bắt đầu dần tối, trong Kinh thành đột nhiên phát sinh hỗn loạn, Sài Ngôn đang bị nhốt trong thiên lao được Vũ Ninh Vương thả ra, Sài Ngôn lập tức triệu tập thuộc hạ cũ, muốn cướp lại cửa cung, nhất thời thuộc hạ cũ của Sài Ngôn và quân của Túc Thân Vương xảy ra giao tranh.
Vũ Ninh Vương dẫn quân vào hậu cung, muốn cứu Hoàng thượng ra nhưng lại bị binh mã của Chung Phi ngăn cản, lại là một trận ác chiến.
Lúc này, ngoài thành, nội cung, hậu cung, cả ba chỗ đều có chiến loạn, nguy khốn khắp nơi, người người hoảng loạn. Túc Thân Vương dưới sự bảo vệ của quân Tống Thanh Bình trở về hậu cung hòng ép Tuyên Đế viết chiếu chỉ nhường ngôi. Khi đi đến trước cửa tẩm cung của Hoàng đế lại đụng phải đám người Chu Hạo Thần ra sức phản kháng, lúc này toàn bộ Kinh thành đều bị cuốn vào trận lốc xoáy chiến tranh.
An Thân Vương công thành lần nữa, dựa theo lời nhắn trong thư đánh thẳng tới cổng thành phía Đông, người thủ ở thành Đông thật sự là Tống Tần. Tống Tần phản bội, dẫn thuộc hạ giết chết thân tín của Túc Thân Vương, mở rộng cổng thành nghênh đón An Thân Vương tiến vào.
Đại quân của An Thân Vương tràn vào Kinh thành như thủy triều dâng, giao tranh trực tiếp với quân của Túc Thân Vương ngay trên đường phố, cố gắng tới gần nội cung, nhất quyết phải bắt được Túc Thân Vương.
Tuy tàn quân của Chung Dực đã thoát khỏi dốc Lạc Nhạn nhưng thủ hạ Phi Ưng Vệ, thủ hạ Phượng Thủy của Phượng Kiêu đều giỏi nhất việc theo dõi và truy kích, trên đường đi đã xảy ra giao tranh với Chung Dực, kéo dài thời gian chi viện, dọc đường đi từ dốc Lạc Nhạn tới Kinh thành dải đầy thuốc súng, vô cùng ác liệt.
Tất nhiên, dưới sự truy giết không tha của Chu Hạo Khiên, Chung Dực vẫn bị cầm chân, lúc trở về Kinh thành, mọi chuyện đã có kết quả.
———-
Đám người Minh Yên ngồi trên xe ngựa, một đoàn người kéo nhau đi về hướng Kinh thành, vén rèm xe lên, nhìn Miên thành dần thu nhỏ thì khẽ thở phào một tiếng, chiến hỏa sắp kết thúc cũng coi như là một may mắn lớn cho bá tánh, cuối cùng cuộc chiến đoạt trữ kéo dài mấy tháng này cũng hạ màn.
Phe của Túc Thân Vương rớt đài toàn bộ, cuối cùng An Thân Vương cũng cứu được Tuyên Đế ra, cuộc sống trong Kinh thành cũng dần dần ổn định lại.
Bông tuyết bay bay, chớp mắt đã trở lại Kinh thành được hơn hai tháng, dù là hoàng cung hay các phủ thân vương quan viên đều tai bay vạ gió, nhà cửa bị đốt, gia tài bị cướp, nhiều vô số chuyện. Phủ Vũ Ninh Vương cũng bị tổn thất rất nhiều, vài nơi bị thiêu rụi, không ít đồ vật quý giá của các viện đều bị cướp mất, suốt hai tháng này, các viện trong vương phủ đều đang sửa chữa lại viện mình, thống kê đồ bị mất, tài sản hư hỏng, tu bổ tường viện, trùng tu sân vườn, vội đến mức chân không chạm đất.
Cuối cùng trước khi trời đổ trận tuyết lớn đầu tiên thì cũng đã xử lý được tương đối.
Điều làm Minh Yên buồn cười nhất là không ngờ trận chiến loạn này đã giải quyết cho nàng một vấn đề lớn, tất cả thiếp thất di nương trước kia của Chu Hạo Khiên đã chạy trốn trong chiến loạn, không còn lấy một mống người, đương nhiên đồ vật đáng giá trong phòng không bị mất sạch, quả thật đã giúp được không ít việc.
Ba bé con cũng đã có tên của mình, Chu Hạo Khiên tự tay múa bút viết ra, đứa thứ nhất là Chu Phi Ly, đứa thứ hai là Chu Phi Ca, đứa thứ ba là Chu Nghiên, theo suy luận của Chu Hạo Khiên, đời này không chia ly, nơi nơi ca hát, hy vọng ba hài tử tài giỏi nổi bật, vì thế có mấy cái tên này.
Tính ra đặt tên là chuyện rất lớn, cứ quyết định mà không thông báo với Vũ Ninh Vương khiến ông ta rất tức giận, dù sao Chu Nghiên cũng là tôn tử đầu tiên của ông ta, mà nói đến cũng kỳ quái, nhìn nhi tử thì như kẻ thù của mình nhưng lại rất thích tôn tử, tiểu tử Chu Nghiên này cũng rất kỳ quái, mỗi lần nhìn thấy Vũ Ninh Vương đều reo lên vui vẻ, giật đứt mấy cọng râu.
Cách thế hệ thì thương thì chiều, nếu tiểu tử Chu Hạo Khiên mà giật râu của lão cha, khả năng là sẽ ăn ngay một cái tát, nhưng tiểu tử Chu Nghiên này mũm mĩm phúng phính, mày rậm mắt to, da thịt hồng hào mềm mướt, đôi mắt thường âm u mà thấy Vũ Ninh Vương là sẽ múa máy chân tay, cười ha ha giòn tan.
Chu Hạo Khiên rất bực bội, đây là nhi tử của hắn sao? Nhìn thấy phụ thân thì lạnh lùng, nhìn thấy kẻ thù của phụ thân thì lại cười rất vui vẻ, vì thế mà buồn bực rất lâu, có một khoảng thời gian không thích tiểu tử này, chỉ chơi với hai nữ nhi.
Phi Ly luôn trầm tĩnh, rất ít quấy. Phi Ca thì rất hoạt bát, từ khi biết ngửa cổ, biết lẫy thì không chịu nằm yên, cả ngày có thể nghe được tiếng bé cười đùa với bà vú.
Mà điều khiến người ta đau đầu nhất là sau khi về phủ Vũ Ninh Vương, Tống Minh Tấn cũng phải trở về Tống phủ, nha đầu Phi Ca này khóc um suốt mấy ngày, Minh Yên bực lắm, cứ mặc kệ bé khóc, nào có đạo lý bắt con nhà người ta về nhà mình, nha đầu này cũng thông minh, thấy khóc lóc không có tác dung thì cũng thôi, ngoan hơn trước kia nhiều, nhưng cũng không có tinh thần nữa, ủ rũ suốt ngày, bú sữa cũng ít hơn trước, đến lúc này thì lại khiến Minh Yên lại lo lắng, cứng không được, mềm không xong, sao lại sinh ra một đứa oái oăm như vậy, sầu trắng cả tóc mà.