Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết lớn bay lả tả từ trên trời xuống, bọc chặt trời đất lại cùng một chỗ, người ở trong đó ngược lại lộ ra vẻ cực kỳ mù mịt. Một hồi lâu Minh Yên mới từ từ nói: “Nếu có người tới mời ta đi đến viện Thúy Ninh hoặc đến bất kỳ chỗ nào, thì nói sáng sớm ta giẫm lên đống tuyết ở ngoài cửa không cẩn thận bị đụng phải eo, đang nằm nghỉ ngơi ở trên giường.”
Mấy nha hoàn đều sững sốt, hiển nhiên không rõ ý của Minh Yên, theo lý đám di nương của Vô Vi Cư liên quan đến chuyện này, Minh Yên nên ra mặt, với tính tình của Minh Yên cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng tại sao lần này lại đột nhiên không quan tâm tới?
“Chủ tử, vậy chúng ta mặc kệ sao?” Bạch Hinh cẩn thận hỏi, có thể nhìn ra được tâm trạng lúc này của Minh Yên rất không tốt, nàng ấy không dám nhiều lời.
Minh Yên quay đầu lại, nhìn bốn nha hoàn ở trước mặt, ánh mắt trầm tĩnh lạnh lẽo khiến trong lòng của mọi người đều rùng mình, không khỏi có chút lo sợ bất an, Minh Yên biết mấy ngày nay quá nhàn nhã, lòng cảnh giác của mọi người đều giảm xuống, càng như vậy ngược lại càng nguy hiểm, Minh Yên không thể không đề phòng.
“Ta hỏi mấy người, lần trước ở Vọng Mai hiên suýt chút nữa ta xảy ra chuyện, lần này Tần Trắc phi mời nhưng sao ta phải đi, hẳn Tần Trắc phi nên biết ta sẽ không đi, nhưng vẫn đưa thiếp mời tới, là vì sao?”
Không ngờ Minh Yên sẽ hỏi như thế, Tuyết Hủy trả lời trước: “Có lẽ sợ thất lễ rồi bị người ta nắm cán.”
“Đây là thứ nhất.” Minh Yên gật đầu nói.
“Có lẽ Tần Trắc phi nghĩ có thể chủ tử sẽ đi?” Suy cho cùng Ký Dung hiền lành hơn một chút, lời nói ra cũng trung hậu.
Minh Yên lắc đầu, nhưng không giải đáp, Bạch Hinh thấy vậy thì tiếp lời: “Nô tỳ nghĩ Tần Trắc phi vốn không thật lòng muốn mời chủ tử đi, bà ta đưa thiếp mời cũng chỉ để ngăn chặn miệng mọi người, tránh cho người ta nói bà ta bất công, nặng bên này nhẹ bên kia. Ta nghĩ mục đích cuối cùng của Tần Trắc phi hẳn là muốn mời đám di nương kia.”
Minh Yên nhìn Bạch Hinh gật đầu một cái, lại nhìn mấy nha hoàn, sắc mặt nghiêm túc, mở miệng phân tích: “Tính tình Tần Trắc phi khá cẩn thận, mấy ngày nay mấy người cũng nhìn thấy đấy, âm thầm chiếm một nửa quyền quản gia của Mục Trắc phi, Mục Trắc phi cũng chịu thiệt mấy lần ở trong tay bà ta, qua nhiều năm như vậy, Tần Trắc phi có thể chôn thân trong một góc của hậu viện không thể ý tới thế sự, đủ thấy đó là người có thể nhịn. Nếu không phải gần đây danh tiếng của tiểu Vương gia nổi danh quá mức, dựa theo suy đoán của ta ít nhất Tần Trắc phi sẽ nhẫn nhịn đến lúc Mục Trắc phi đuổi được tiểu Vương gia ra ngoài rồi mới ra tay, nhưng gần đây tiểu Vương gia không ngừng nỗ lực, các người cũng biết mặc dù nhìn Mục Trắc phi sắc bén, thủ đoạn sấm sét, nhưng thật ra lại là người không có bao nhiêu tâm cơ, đấu với ta mấy hiệp đầu bị thua đấy.
Tần Trắc phi sợ thành quả nhiều năm của mình sẽ bị hủy trong chốc lát, bị ép vào tình thế nghiêm trọng, sợ bà ta còn chưa xuống núi thì Mục Trắc phi đã bị chúng ta chèn ép, lúc này mới không thể ra tay sớm. Thật ra trước đó, Tần Trắc phi cũng đã ra tay rồi, Trung Thu vừa rồi chúng ta bị bức phải trốn đến Tống phủ tránh kiếp nạn, lúc trận tuyết lớn đầu tiên, mấy người còn nhớ mảng băng dày trên bậc thang không, còn có hương liệu trong thịt hươu nướng ở Vọng Mai hiên lần trước, mỗi một việc đều được sắp đặt tỉ mỉ, thủ đoạn độc ác như vậy Mục Trắc phi há có thể làm được?
Chuyện hôm nay, chỉ sợ Tần Trắc phi có mưu đồ khác, mặc kệ bà ta có mưu đồ gì, chúng ta đều phải bất biến ứng vạn biến. Từ lúc ta vào cửa cho đến nay, tiểu Vương gia chưa bao giờ để đám di nương đến chào ra mắt ta, cũng chưa từng để nhúng tay vào chuyện của đám di nương, hiện giờ nghĩ đến tiểu Vương gia được thăng chức, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, bất kể hài tử trong bụng Vũ di nương có giữ được hay không, những người đó đều không thoát khỏi liên quan, bởi vậy mặc dù chúng ta không làm gì cả, nhưng cũng sẽ khiến người ta sinh nghi. Nếu ngay từ đầu chúng ta không nhúng tay vào việc này, vậy hiện tại càng không thể đi vào cũng nước đục này, cho dù thật sự đám di nương của tiểu Vương gia ra tay đẩy Vũ di nương, Tần Trắc phi muốn hắt nước bẩn lên người ta, ta cũng phải để bà ta có lực nhưng không có chỗ dùng, uổng phí một phen.”
Nói đến đây Minh Yên hơi khựng lại, một lát lại nói tiếp: “Lúc này phải đóng chặt cửa, cho dù ai đến mời cũng đều từ chối khéo, nếu có người nhắc tới đám di nương kia, các người biết trả lời thế nào rồi chứ?”
Liên Song lanh lợi nhất, lúc này tiếp lời: “Cái này đơn giản, từ khi chủ tử chúng ta gả vào vương phủ thì chưa gặp qua đám di nương của tiểu Vương gia lần nào, cũng chưa nói câu nào, cả phủ đều biết, đám di nương xảy ra chuyện thì tự có tiểu Vương gia đích thân xử trí.”
Nhìn đôi mắt xoay tít của Liên Song khi nói lời này tràn đầy chế nhạo, nhất thời hơi thở nặng nề tản đi một chút, Minh Yên cười nói: “Con khỉ nhà em, nhưng trả lời như vậy ta rất hài lòng, tóm lại một câu, hôm nay ta bị thương ở eo, nằm trên giường nghỉ ngơi, không đi đâu cả, có chuyện gì đợi tiểu Vương gia về xử trí.”
Minh Yên vừa phân tích như vậy, mấy nha hoàn mới hiểu ra, trong lúc nhất thời thật sự hận Tần Trắc phi thấu xương, hận không thể rút gân lột da bà ta mới có thể nguôi ngoi.
“Nhớ, giận không ra mặt, trong lòng hận ai đó, nhưng không được biểu lộ ra ngoài mặt, nếu để kẻ địch của ngươi biết thì sẽ có sự đề phòng ngay, tình cảnh sau này của ngươi cũng sẽ càng thêm nguy hiểm. Càng hận một người, thì càng phải cười thật tươi với người đó, khiến người đó không có lòng cảnh giác với ngươi, như vậy ngươi mới có thể tùy thời vặn ngã người đó, hiểu chưa?” Minh Yên cảm thấy có hơi mệt, nhưng lại không thể không dạy cho mấy nha hoàn mấy câu, tránh cho các nàng ấy trong lúc cấp bách lại làm ra chuyện gì.
Trong lòng Hồng Tụ cực kì được an ủi, tiểu thư trước mắt đã không còn là tiểu thư của ngày trước, tiểu thư của ngày trước quá đơn thuần, hôm nay đã biết mưu tính đề phòng người khác, nghĩ tới đây tâm trạng có chút kích động, hốc mắt có hơi ẩm ướt, không uổng công nặng nhọc một lần, có khổ nhiều hơn cũng đáng.
Minh Yên vừa ra lệnh, trong Vô Vi Cư lập tức bận rộn hẳn lên, rất nhanh cửa sân được đóng lại, bà tử giữ cửa, nha hoàn thô sử vẩy nước quét nhà, từ trên xuống dưới đều biết nên làm như thế nào, thứ khiến Minh Yên vui mừng nhất chính là, trong viện này không cần đề phòng ai cả, họ đều là người của Chu Hạo Khiên, ít nhất trong lòng được an tâm một chút.
Rốt cuộc vẫn lo lắng cho Vũ di nương, không biết đứa nhỏ có giữ được không, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy tất nhiên sẽ quấy rầy đến lão Vương phi. Có lão Vương phi trấn thủ, trong lòng Minh Yên cũng có thể thoải mái được chút, nếu không phải trong bụng có mấy đứa bé kia, hôm nay Minh Yên sẽ đấu với Tần Trắc phi một trận, nhưng hiện tại Minh Yên không dám mạo hiểm, nàng chỉ sợ Tần Trắc phi rào trước đón sau, mục tiêu cuối cùng lại nhắm lên bụng của mình, đến lúc đó chẳng phải mất nhiều hơn được à?
Nhưng nếu cứ nằm chịu đòn không thể đánh trả thì không phải là tác phong của Minh Yên, phải nghĩ ra cách gì đó để Tần Trắc phi ăn chút khổ mới được…