Xe ngựa lắc nhẹ, dường như tiếng khóc thảm thiết của Lan Lăng còn vang vọng bên tai.
“Tống Tần sẽ tốt lên chứ?” Minh Yên khẽ hỏi, Thái y nói tình trọng rất nghiêm trọng, nghiêm trọng tới mức không thể nghiêm trọng hơn.
“Sẽ thôi, biết bao nhiêu lần ở trên sa trường còn không bỏ mạng, hơn nữa huynh ấy vẫn chưa nói cho Lan Lăng biết tình cảm của mình thì huynh ấy sẽ không chết đâu.” Chu Hạo Khiên cắn răng nói, ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại rất lo lắng, sao tiểu tử này có thể cố chấp như vậy?
“Thái y nói bệnh cũ là thế nào? Hình như rất nghiêm trọng.” Minh Yên nhíu mày, khẽ hỏi.
Nghe Minh Yên hỏi, Chu Hạo Khiên bất đắc dĩ thở dài nói: “Trước kia Tống Tần từng bị trọng thương, bị chém một đao trên ngực, tổn thương đến tâm mạch, tuy cứu được nhưng Thái y nói cả đời này huynh ấy không thể chịu đả kích quá lớn, không được để tâm trạng quá kích nên huynh ấy mới luôn nghiêm mặt, bày ra dáng vẻ lạnh lùng.”
Minh Yên sửng sốt, sau đó tò mò hỏi: “Người nào có thể đả thương Tống Tần nặng vậy? Ta nghe chàng kể thân thủ của Tống Tần rất giỏi mà?”
“Thân thủ của huynh ấy rất giỏi, nhưng song quyền khó địch nổi bốn tay. Từ sau đó, Tống Tần rất ít dẫn binh ra sa trường, bọn ta không ai dám mạo hiểu để huynh ấy liều lĩnh trên sa trường.”
Chẳng trách chức quan của Tống Tần vẫn luôn là thủ thành, hóa ra vì nguyên nhân này. Nhưng…
“Tại sao huynh ấy bị thương?”
“Những năm đầu Tống Tần luôn ra sa trường, hy vọng có thể nổi danh sa trường làm rạng danh tổ tông, bởi vậy nên mới để phụ mẫu thê nhi ở lại nhà. Có một năm huynh ấy về nhà thăm người thân, lại không ngờ có bọn trộm vào nhà ăn cướp, vốn tưởng là kẻ trộm bình thường, ai ngờ giao đấu mới biết đụng phải thứ khó đối phó, làm kinh động đến bá phụ bá mẫu, còn kinh động cả Lâm Nguyệt Dung, thành ra tình hình trở nên hỗn loạn. Tống Tần phải bảo vệ phụ mẫu thê tử, còn phải đối phó với kẻ địch, song quyền khó địch lại bốn tay, bị kẻ gian nhân cơ hội đâm về phía ngực. Đúng lúc đó Lâm Nguyệt Dung nhào tới che trước người huynh ấy, ngọn thương kia rất dài, cho dù đã đâm xuyên qua bả vai của Lâm Nguyệt Dung nhưng vẫn đâm tới ngực Tống Tần, phu thê hai người đồng thời bị trọng thương.”
Giọng Chu Hạo Khiên nhỏ lại: “Lâm Nguyệt Dung không chỉ là thê tử của Tống Tần mà còn là ân nhân cứu mạng của huynh ấy, nếu không nhờ Lâm Nguyệt Dung dùng thân mình chắn trước, bây giờ Tống Tần đã không còn mạng nữa rồi.”
Minh Yên ngây ra, chợt hiểu chỗ khó xử của Tống Tần, nhất thời rơi vào trầm tư, việc này rối rắm muốn chết, chẳng trách Tống Tần không làm gì Lâm Nguyệt Dung…
***
Nghe theo số mệnh? Khi Thái y nói bốn chữ này, trước mắt Lan Lăng chỉ còn một mảng đen kịt.
Trong phòng trống không, mọi người đều đã đi hết, Lan Lăng ngồi trước giường nhìn Tống Tần vẫn đang hôn mê, mắt đã khô khốc, không còn nước mắt để chảy nữa, cứ im lặng như thế mà nhìn hắn, nhìn đến mức muốn khảm hắn vào trong tim.
Nàng không biết cảm xúc lúc này của mình ra sao, rõ ràng là hận nam nhân này tới chết, nhưng khi tận mắt nhìn thấy hắn sắp chết thì mình lại không chịu, nữ nhân thật là mâu thuẫn…
Lan Lăng chỉ lo ngẩn ngơ mà không hay biết Tống Tần đã mở mắt từ khi nào, khi mắt hai người chạm nhau, Lan Lăng như lập tức hoàn hồn, vui mừng tràn ngập khuôn mặt, bật thốt: “Chàng tỉnh rồi?”
Lan Lăng đứng dậy đang định đi lấy thuốc, gọi Thái y qua xem thì ống tay áo lại bị giữ lại, cúi xuống nhìn, là bị tay của Tống Tần nắm chặt.
Bây giờ hắn rất yếu, Lan Lăng chỉ cần hơi dùng sức là có thể thoát khỏi tay của hắn, nhưng nàng không làm vậy, hiểu được ý của Tống Tần bèn ngồi lại xuống mép giường.
Nhưng đột nhiên nhận ra, Lan Lăng không biết mình nên nói gì, đã trải qua nhiều chuyện như vậy mà lại không có lời nào để nói thì cũng rất kỳ quái.
Thần trí của Tống Tần không tốt, có hơi choáng váng, hắn không ngờ người đầu tiên nhìn thấy khi mở mắt lại là nàng, vốn tưởng cả đời này nàng sẽ không chịu tới gần hắn một bước, niềm vui bất ngờ lan tỏa khắp ngực, một lớp hồng phất chạy lên mặt, phủ sức sống lên khuôn mặt tái nhợt tiều tụy kia.
“Không ngờ, nàng vẫn chịu tới nhìn ta.”
Giọng của Tống Tần nghẹn ngào khô khốc, nhưng vẫn không che giấu được niềm vui sướng. Hắn giùng giằng muốn ngồi dậy nhưng cả người không có sức, chỉ phí sức lực mà thôi.
Lan Lăng nhìn hắn, cả giận nói: “Chàng nằm đi, vẫn chưa khỏe đâu, phải nằm nghỉ ngơi cho tốt.”
Giọng nói không kìm chế được mà mang theo sự nghẹn ngào, cảm giác sợ hãi mất đi mãnh liệt như thế khiến tâm trí nàng đã sớm hỗn loạn rồi.
Tống Tần hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười, khụ một tiếng, ngực phập phồng gắng sức. Lan Lăng vội rót nước, đỡ hắn dậy giúp hắn uống xong nước rồi ngồi xuống, nhưng vẫn không biết nên nói gì, bèn cúi đầu im lặng.
Đôi mắt Tống Tần có hơi mê mang, như biết bản thân không ngồi dậy được nên cố gắng vươn tay ra nắm lấy tay Lan Lăng, hơi thở khó nhọc, Lan Lăng cũng không dám gạt đi, im lặng nhìn tay hai người nắm chặt lấy nhau, thật ra chỉ cần dùng sức một chút là có thể hất bàn tay ấy ra nhưng nàng không nỡ hất.
Tống Tần thấy Lan Lăng không chống cự, lại nhìn thái độ của nàng với mình, còn cả hai mắt sưng đỏ, trong lòng đã hiểu, cười khổ một tiếng: “Nàng biết rồi.”
Giọng nói yếu ớt như không thể nghe thấy.
Lan Lăng không đáp lại.
“Nàng nên cầm thư hòa ly đi.”
Xót xa là vậy nhưng vẫn nói ra lời ấy, Tống Tần nhìn Lan Lăng với ánh mắt đầy lưu luyến, có lẽ chỉ là thoáng qua, nhắm mắt lại ra đi, nhưng người này thì vẫn sẽ ghi tạc vào sâu trong lòng, hắn nào nghĩ cuộc đời của hắn còn có thể yêu một nữ nhân đến vậy, vốn tưởng tình cảm với Lâm Nguyệt Dung là yêu, nhưng bây giờ đã biết mình sai rồi.
Lan Lăng muốn trừng mắt với hắn, muốn liếc xéo hắn một cái, nhưng vừa mới ngẩng đầu, hai mắt khô khốc như được rót thêm sức sống, nước mắt lại lăn dài. Hắn sợ nàng thành quả phụ nên mới vội vàng đuổi nàng đi sao?
“Xin lỗi, bây giờ ta không muốn đi nữa.” Lan Lăng cắn môi nói.
Tống Tần hoang mang, nhìn chằm chằm Lan Lăng, mãi lâu sau mới nói: “Nguyệt Dung có ơn cứu mạng ta, nàng ấy không chỉ là thê tử của ta.”
Lan Lăng sửng sốt.
Thời gian dần trôi, Tống Tần nhỏ giọng kể lại chuyện cũ, giọng nói xót xa đau buồn.
“… Trường thương xuyên qua vai nàng ấy nhưng vẫn đâm tới ngực của ta, nếu không có Nguyệt Dung liều mạng chắn trước, ta đã không còn sống. Hai bọn ta vượt qua cửu tử nhất sinh lấy lại mạng, từ đó về sau tình cảm của ta dành cho Nguyệt Dung nhiều thêm một phần áy náy và cảm ơn, nàng ấy chết trẻ cũng phần nhiều là do vết thương kia, từ lần đó về sau nàng ấy yếu đi nhiều, rồi lại cố gắng sinh Mẫn Nhu, cuối cùng dầu hết đèn tắt, không bao lâu thì tạ thế.”
Lan Lăng không ngờ giữa phu thê bọn họ còn có tình nghĩa như vậy, Lâm Nguyệt Dung lấy thân cứu Tống Tần, chắc là thật lòng yêu hắn, không thì chỉ trong một khoảnh khắc kia đã không lao ra chắn một thương kia cho hắn, để làm được vậy cần có bao nhiêu can đảm…
Mắt cay cay, Lan Lăng nghĩ nếu lúc ấy đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ không do dự nhào tới, chỉ vì nàng yêu nam nhân này, không thể nhìn hắn bị thương, có lẽ lúc đó Lâm Nguyệt Dung cũng nghĩ như vậy. Mà Lan Lăng càng nghĩ thì trong lòng càng khó chịu, vốn tưởng Lâm Nguyệt Dung là một nữ nhân ích kỷ, dám dùng thủ đoạn bỉ ổi hại nàng và Tống Tần không thể có hài tử được nữa thì nhất định là một người ích kỷ, nhưng không ngờ có lẽ Lâm Nguyệt Dung cũng yêu Tống Tần không kém mình, chỉ là nàng ta có ba hài tử… Nhiều nỗi lo…
Sao mình lại đi biện minh cho nữ nhân kia chứ? Lan Lăng nhíu mày, càng khinh bỉ bản thân hơn, nàng ta chính là kẻ thù của mình!
Thấy Lan Lăng cau mày, Tống Tần có hơi bối rối, đến thở cũng khó khăn, mặt vừa hồng lên đã lập tức trắng bệch.
“Ta từng hứa với Nguyệt Dung, cả đời này sẽ không tục huyền, có lẽ vì ta làm trái lời thề của hai người nên mới bị hạ thuốc. Chỉ là vô tình liên lụy đến nàng, nếu lúc ấy không tới Úc phủ cầu hôn, có lẽ cuộc sống của nàng đã tốt hơn bây giờ. Nhưng… Ta cũng không ngờ nửa đời sau còn có thể thật lòng yêu một nữ nhân. Đối với mối hôn sự này, lúc đầu ta chỉ muốn giúp Chu Hạo Khiên, cưới nàng về, nhưng không ngờ ta lại yêu nàng thật.”
Nói tới đây Tống Tần cười khổ một tiếng, thấy sắc mặt của Lan Lăng vẫn vậy thì càng thấy khó thở hơn, chắc là không còn nhiều thời gian nữa, trước khi chết phải nói rõ ràng. Hắn nắm chặt tay Lan Lăng, nói: “Nguyệt Dung là thê tử kết tóc của ta, ta không thể quên được nàng ấy, ta cứ tưởng ta thích Nguyệt Dung, nàng ấy là một nữ nhân tốt, giúp phu quân nuôi dạy con, dịu dàng thùy mị, nàng ấy từng liều mình cứu ta, ta nợ nàng ấy ân tình đó.”
Lan Lăng càng cảm thấy đau khổ vì có bao giờ người sống thắng được người đã khuất. Nếu Lâm Nguyệt Dung còn sống, có lẽ còn có hy vọng…
“Nhưng nàng đã bước vào cuộc đời của ta, nàng hoạt bát đáng yêu, hiền lành dịu dàng, hiếu thảo tôn kính phụ mẫu của ta, cũng chăm sóc yêu thương ba hài tử, thấm dần vào tim ta, soi sáng cuộc đời ta, để ta biết hóa ra trái tim của ta vẫn có thể loạn nhịp trước mỗi cái liếc mắt của nàng, chỉ cần nhìn má lúm đồng tiền của nàng thì có thể cảm thấy mỹ mãn thư thái, dù ta có ngồi trong thư phòng không nhìn thấy nàng, nhưng chỉ cần nghe được tiếng cười vui tươi của nàng vang tới cũng có thể cười theo. Lúc ấy ta mới nhận ra, nàng và Nguyệt Dung không giống nhau, Lan Lăng, ta nghĩ ta đã yêu nàng thật rồi, Nguyệt Dung làm ra chuyện như vậy, ta rất giận, rất phẫn nộ, nhưng ta không thể làm gì nàng ấy, ta là một nam nhân vô dụng đúng không? Không yêu hận rõ ràng, không thể khiến nàng hết giận, chỉ làm nàng tổn thương… Nhưng ta thật sự không biết nên làm sao với chuyện này, Nguyệt Dung đã qua đời, nhưng hài tử còn đó, nếu bọn nhỏ biết chuyện này thì đó là một đả kích rất lớn với chúng, nàng đau khổ, ta hiểu, nhưng ta ngu ngốc quá, không biết nên làm thế nào, cũng không biết nên giải thích mọi chuyện ra sao.
Ta là một trượng phu thất bại, là một phụ thân thất bại, cũng là một nhi tử thất bại, ta rất xin lỗi mọi người. Lúc ở bên ngoài miếu, ta ăn không vào, cũng không muốn ăn, không ngờ trời lại mưa, không ngờ bệnh cũ tái phát… Một nam nhân hèn nhát như ta nên bị trừng phạt, đáng lẽ trời xanh nên lấy lại cái mạng này từ lâu… Nàng cầm thư hòa ly đi đi, đời này ta phụ nàng, chỉ mong kiếp sau… Kiếp sau đừng gặp lại nam nhân bội bạc như ta, nàng xứng đáng có được cuộc sống tốt hơn… Nhưng ta biết, ta yêu nàng thật lòng, tình yêu này không giống với Nguyệt Dung… Chỉ là khi hiểu ra thì đã chậm, mà để nói ra được miệng thì cũng đã muộn, đây là trừng phạt mà trời xanh dành cho ta…”
Giọng nói càng lúc càng nhỏ, gần như không thể nghe thấy, Lan Lăng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Tống Tần dần nhắm mắt lại.
Lan Lăng hoảng sợ, trở tay nắm lấy tay Tống Tần, lo lắng gọi: “Ta nói cho chàng biết, thư hòa ly kia đã bị ta xé rồi, chàng nợ ta thì đợi này phải trả cho ta, kiếp sau chàng muốn trốn thì nằm mơ đi, chàng dám chết, ta sẽ ở nhà của chàng làm quả phụ cả đời, không, ta sẽ đuổi theo chàng xuống Hoàng Tuyền, tìm chàng tìm Lâm Nguyệt Dung đòi lại công bằng, không tin chàng thử xem!”
Lan Lăng sợ hãi tột độ, nàng không muốn cứ thế mà mất đi hắn, có lẽ nàng là một nữ nhân vô dụng, yêu hận không rõ ràng, đáng lẽ nhìn nam nhân bội bạc này chết mới có thể thoải mái sung sướng, nhưng làm sao đây, trong tình yêu, đúng hay sai đều không quan trọng, quan trọng là nàng đã lún sâu vào đó rồi.
Tay Tống Tần run run, hai mắt đã nhắm lại mở to, giống như muốn nói gì đó nhưng lại phát ra tiếng ú ớ không rõ, Lan Lăng cố gắng nghe cũng không nghe rõ, nước mắt lăn dài.
Lang trung và Thái y nghe tiếng thì bước nhanh vào, mùi thuốc ập vào mặt, Viện chính nhét lát sâm vào miệng Tống Tần, sau đó mới nói: “Thi châm, sắc thuốc.”
Tiểu thái giám theo ông lập tức mở hòm thuốc, lấy bộ châm bạc ra trải trên bàn, một tiểu thái giám khác thì cầm một bao thuốc chạy ra ngoài.
Tống lão thái gia và lão phu nhân vội vàng chạy từ phòng bên qua, trong phòng lập tức có một đống người, bầu không khí trở nên nặng nề. Lan lăng muốn nhường chỗ để Thái y cứu chữa cho Tống Tần nhưng không ngờ một tay lại bị Tống Tần vô thức nắm chặt, có cạy thế nào cũng không cạy ra được, hết cách Lan Lăng đành phải đứng im ở đó.
Viện chính chưa từng thấy chuyện cổ quái như vậy, mồ hôi chảy đầy đầu, lẩm bẩm: “Sắp chết rồi mà vẫn không buông tay…”
Lan Lăng đã bất chấp xấu hổ, chỉ nhìn chằm chằm vào Tống Tần, sống chết ngay trước mắt, nếu Tống Tần chàng bỏ lại mình ta mà đi, chàng có tin ta đuổi theo chàng xuống tận Địa phủ để đòi công bằng không? Chàng tưởng chết là xong rồi à, chàng nợ ta thì phải trả!
Thường nghe người ta nói, trong tình yêu không hay phân rõ đúng sai, chỉ có ai nợ ai nhiều hơn mà thôi, có thể trước kia vẫn không rõ, nhưng bây giờ đã hiểu ra rồi, quả nhiên là ai nợ ai nhiều hơn!
Bên Tống phủ đang ngàn cân treo sợi tóc, một đêm không thể ngủ, thì cùng lúc đó phủ Vũ Ninh Vương cũng vừa xảy ra trò hay, vì chuyện từ quan, chuyện mang thai mà dẫn tới cả nhà đại chiến, có lẽ Minh Yên và Chu Hạo Khiên muốn có cuộc sống riêng ở bên ngoài là một điều không dễ dàng thực hiện.
Sắc trời dần tối, sinh ly tử biệt, yêu hận tình thù, đang diễn ra ở những nơi khác nhau, va chạm khốc liệt…