“Chọn một nơi làm nhà, chỉ chấp chứa một người đến đầu bạc, Tiểu Yên Nhi, những lời này hay lắm, ta rất thích, rất thích.” Chu Hạo Khiên nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn trời, muốn bức mấy giọt nước mắt nóng hực ở trong hốc mắt gần như lăn xuống trở về lại, thì ra hắn vẫn có thể đợi đến lúc Tiểu Yên Nhi của hắn nói ra những lời này, hắn từng cho rằng phải đợi cực kỳ lâu, ai biết hạnh phúc bất ngờ tới nhanh như vậy, khiến trái tim hắn khó mà bình tĩnh, trong lòng vui mừng khôn xiết, hận không thể lập tức đứng ở nơi cao của đỉnh núi nhìn xuống chúng sinh hô thật to, truyền hạnh phúc này đi khắp thiên hạ để mọi người đều biết, cùng nhau chia vui.
Minh Yên hơi cúi đầu xuống, tay Chu Hạo Khiên rất lớn, rất ấm áp, khiến nàng cảm thấy rất yên tâm, mặc kệ đi làm gì đều có thể buông lỏng tay chân không e dè gì. Bởi vì hắn vui vẻ mà muốn cười, bởi vì hắn đau khổ mà rơi lệ, tâm tình của hắn đã sớm quyện chặt vào với mình. Bất cẩn mà nói ra những lời này, không ai biết rằng những lời này đã chiếm cứ trong tim nàng bao nhiêu năm, nàng vẫn cho rằng người sống đến đầu bạc với nàng sẽ là Chung Dực, ai biết thế sự đổi dời, nhân sinh vô thường, thế sự xoay vần, phu quân định mệnh của nàng trước kia đã đổi thành nam nhân kiêu ngạo bất tuân ở trước mặt này.
Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên ngoan ngoãn thì khẽ cười, nàng của lúc này và của khi nãy cứ như hai người khác nhau, nhất là hôm nay Minh Yên trang điểm vô cùng long trọng, Chu Hạo Khiên cúi đầu nhỏ giọng ở bên tai Minh Yên: “Vi phu có nên nói cho nàng biết hôm nay Tiểu Yên Nhi diễm quan quần phương không?”
Minh Yên lắc đầu một cái, nụ cười nơi khóe môi càng lúc càng lớn.
“Vi phu có nên nói cho nàng biết hôm nay Tiểu Yên Nhi vô cùng mê người không?”
Minh Yên vẫn lắc đầu, chỉ là nơi sâu trong đôi mắt mang theo ý cười vui vẻ.
“Vi phu có nên nói cho nàng biết hôm nay nàng khiến ta muốn khóa nàng ở trong khuê phòng, không để cho ai nhìn thấy được nàng không?”
Mặt mày đều cong lên, Minh Yên cảm thấy trong lòng tỏa ra hương thơm ngọt ngào, nhát mắt một cái, một nụ cười xấu xa xuất hiện nơi khóe miệng, nói: “Nếu chàng phản bội lời thề đối với ta, ta sẽ hồng hạnh vượt tường, ăn miếng trả miếng.”
Chu Hạo Khiên suýt chút nữa bị sặc nước miếng mà chết, khẩn trương nhìn bốn phía, lúc này mới cắn răng nói: “Hừ, kiếp này nàng không có cơ hội rồi, nằm mơ!”
“Ai nói?”
“Nàng vượt tường một phân, ta sẽ dịch tường một phân, nàng vượt tường một thước, ta sẽ dịch tường một thước, bất kể đóa hoa đào nhỏ là nàng duỗi đi nơi nào, ta đều sẽ dịch tường đi đến nơi đó, nàng còn vượt tường được sao?” Chu Hạo Khiên dương dương tự đắc, càng cảm thấy chủ ý này của mình rất tốt.
Minh Yên im lặng, câu trả lời đó… rất thích cực kỳ thích vô cùng thích…
Về tới Vô Vi Cư, Minh Yên đi tắm rửa trước, thay một xiêm y thoải mái nhẹ nhàng khác, búi lại một búi tóc đơn giản, sau đó trở lại phòng, Chu Hạo Khiên đang nhắm mắt thư giãn, hơi mím khóe môi nhẹ nhàng đi tới, lén lút bò lên giường, đang muốn vươn tay bóp mũi Chu Hạo Khiên thì bên eo bỗng bị xiết chặt, thoáng cái ngã vào trong ngực Chu Hạo Khiên.
“Chàng lừa bịp!” Minh Yên bất mãn kháng nghị, thật sự đáng tiếc không bóp mũi được.
“Là nàng không có bản lĩnh thôi.” Chu Hạo Khiên cười hì hì, ôm Minh Yên ở trong ngực bóp nhẹ một cái, ngay lập tức khiến búi tóc quần áo Minh Yên vừa mới thay có hơi tán loạn. Minh Yên trừng mắt liếc hắn một cái, còn mình thì vươn tay sửa sang lại, thuận miệng hỏi: “Có tin tức của Tam Nương chưa?”
Chu Hạo Khiên gật đầu một cái, nhìn Minh Yên nói: “Có đưa tin về một lần, không phải tin tức tốt gì.” Nói đến đây thì ngừng lại, Chu Hạo Khiên vẫn luôn có một vấn đề bối rối khó hiểu, hỏi: “Tiểu Yên Nhi, tại sao Chung Dực cũng đi tìm mấy người này?”
Trái tim Minh Yên chấn động, vẻ mặt kinh ngạc, Chung Dực… Chung Dực cũng đang tìm? Thế này là sao? Minh Yên bỗng chốc nghĩ không ra, nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Làm sao chàng biết hắn cũng đang tìm người?”
“Lúc Tam Nương đi tìm người thì gặp người của Chung Dực, lúc đầu hai bên đều không biết lai lịch của đối phương, đã liều mạng mấy trận. Bên Tam Nương rất ít người nên chịu thiệt, bị đám người kia gài bẫy mấy lần, tức giận quá nên đi tìm đám người kia tìm hiểu căn nguyên, thế mới biết không ngờ là người của Chung Dực.” Chu Hạo Khiên chậm rãi nói, âm điệu mềm mỏng, tựa như đang nói một chuyện không liên quan vậy.
Thân thể Minh Yên trở nên cứng ngắc ở trong ngực Chu Hạo Khiên, trong lúc nhất thời nhịp tim cũng tăng nhanh. Chung Dực luôn làm ra những chuyện khiến người ta kinh ngạc, lần này lại khiến Minh Yên gần như sợ tới mức tim cũng ngừng đập.
Rốt cuộc Chung Dực muốn làm cái gì? Lúc này lại muốn đi tìm mấy nha hoàn kia, Minh Yên hòa hoãn sự bất an trong tim, ngẩng đầu nhìn Chu Hạo Khiên hỏi: “Tam Nương không có nguy hiểm gì chứ?”
Trái tim của Chu Hạo Khiên vẫn luôn kéo căng, mỗi lần ở trước mặt Minh Yên hắn đều không muốn nhắc tới hai chữ Chung Dực này, mỗi lần nhắc tới Chung Dực hắn đều có thể cảm nhận được biến hóa dữ dội của Minh Yên, biến hóa này khiến hắn bất an, vô cùng bất an. Hôm nay, Minh Yên nói chọn một nơi làm nhà, chỉ chấp chứa một người đến đầu bạc, hắn rung động rồi, không nhịn được lại muốn mở miệng dò xét, chuyện này mà không làm rõ là trong lòng hắn vẫn luôn bất an, luôn có chút gì đó có vẻ như Minh Yên sẽ rời đi bất cứ lúc nào, cho nên hắn muốn giữ chặt lấy Minh Yên, Chu Hạo Khiên càng sợ mất đi càng muốn biết giữa Minh Yên và Chung Dực vốn không thể có khả năng có bất kỳ quan hệ nào, rốt cuộc là có quan hệ như thế nào.
Chu Hạo Khiên lắc đầu một cái, cố gắng khiến mình nở một nụ cười, nói: “Thân thủ của Tam Nương phi phàm, cũng không dễ bị hù dọa, Trịnh Trí sẽ qua đó giúp đỡ, nàng cứ yên tâm đi.”
Minh Yên nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt thoáng hiện lên vẻ do dự, nàng có thể cảm giác được vừa rồi nhịp tim của Chu Hạo Khiên như đánh trống, nàng biết Chu Hạo Khiên đã sớm nghi ngờ chuyện giữa nàng với Chung Dực, chỉ là hắn vẫn không hỏi, vẫn luôn phóng túng mình, Minh Yên biết Chu Hạo Khiên rất quan tâm đến mình, Minh Yên vẫn nhớ rõ chuyện trước đó đã từng hỏi Chu Hạo Khiên, nhớ rõ thái độ của Chu Hạo Khiên về chuyện quỷ thần, nàng vốn muốn đợi đến khi tìm được mấy nha hoàn bà tử sẽ nói thẳng ra…
Nhưng, nhớ tới sự khẩn trương vừa rồi của Chu Hạo Khiên, Minh Yên khẽ thở dài, không có nam nhân nào sẽ luôn bao dung một nữ nhân mà không oán không hối, mình không thể quá ích kỷ…
Minh Yên hít sâu một hơi, lập tức hạ quyết tâm, mặc kệ Chu Hạo Khiên có tin hay không, mặc kệ hắn có xem mình là yêu quái mà mang đi thiêu đốt, Minh Yên không muốn tiếp tục che giấu bí mật này nữa.
Với Chu Hạo Khiên, hắn đã không còn đơn giản chỉ là phu quân của nàng, hắn còn là người nàng muốn sống chung một đời, là nam nhân mà nàng đã yêu… Trong cuộc đời của một người vẫn sẽ có lúc đánh cược một lần, lần này… nàng đánh cược!