Bạch Hinh nghe Minh Yên nói như vậy là biết chắc chắn Minh Yên đã có chủ ý, bèn cười nói: “Hẳn là chủ tử đã có chủ ý rồi?”
Minh Yên khẽ cười một tiếng, tiện tay chỉnh lại gương, ngước mắt nhìn dung nhan của mình trong gương, lúc này mới nói: “Đầu tiên phải bẻ gãy cánh chim, cô lập nó, ép nó hoảng loạn, thế thì chúng ta mới nhân cơ hội được.”
Bạch Hinh chậm rãi gật đầu, nói: “Để đối phó với loại người thâm tàng bất lộ, tâm ngoan ác độc thích trêu đùa người khác này thì phải cẩn thận từng bước. Nhưng quả thật Đại tiểu thư đã có một nước cờ hay, khổ nhục kế này đã mở đường giúp người.”
Minh Yên thong thả đứng dậy, cười nói: “Linh Ngọc là người vô cùng thông minh, chỉ là trong phủ này cùng là thứ nữ nhưng không được yêu chiều bằng Linh Tú, vậy nên mới dè chừng mọi thứ, bây giờ việc liên quan tới chung thân đại sự của muội ấy, muốn chỉ lo mỗi thân mình là chuyện không thể, cho nên mới hợp tác với ta. Có điều ta cũng không ngờ muội ấy lại dùng tới chiêu này, chứng tỏ cũng là người có mưu có gan, ta không nhìn lầm người.”
Chủ tớ hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, mới sáng sớm Vô Vi Cư đã bề bộn công việc, mọi người thấy Minh Yên đều hành lễ tránh lui sang một bên, Minh Yên điềm nhiên đi qua, ra cửa đi thẳng tới sảnh Phương Thảo.
Từ xa đi tới, Minh Yên đã thấy có rất nhiều quản sự bà tử và quản sự của ngoại viện đứng bên ngoài sảnh Phương Thảo, tất cả mọi người đang đứng im ở đó châu đầu ghé tai thì thầm điều gì đó. Không biết là ai nhận ra Minh Yên đầu tiên, khẽ hô lên: “Úc Trắc phi tới…”
Khung cảnh lập tức im ắng lại, mọi người đứng nghiêm, thái độ vô cùng cung kính nhưng không ai biết trong lòng đang nghĩ gì.
Minh Yên liếc nhìn mà trong lòng cười mỉa, những người này ai cũng là cỏ đầu tường, đều là người trước ngạo mạn sau cung kính, ngày hôm nay có trò vui để xem rồi đây.
“Chúng nô tham kiến Úc Trắc phi.” Mọi người hành lễ, trăm miệng một lời.
“Đứng dậy hết đi, các vị quản sự vất vả rồi, sớm như vậy đã phải tới.” Minh Yên nhìn mọi người còn đứng bên ngoài chờ là biết hai người Tần Mục vẫn chưa tới, nàng nhấc chân tiến vào sảnh Phương Thảo ngồi ở trên ghế bành bên phải, xong rồi mới xua tay nói.
“Tạ Úc Trắc phi.” Mọi người nói.
Minh Yên nhìn đám người cũng không nói, quay đầu đánh giá sảnh Phương Thảo này. Sảnh rộng khí khái, trước sau thoáng gió, mặc dù ngồi ở đây giữa ngày hè cũng không cảm thấy bức bí. Trong sảnh được bày trí xa hoa quý phái, góc tường bày đủ loại hoa tươi, thoang thoảng hương hoa nhè nhẹ trong không khí. Cái kệ bác cổ dựng ở tường Tây, trên kệ trưng bày các loại hoa cỏ, bình mai, nhìn trông cảnh đẹp ý vui. Một bên khác của kệ còn đặt ít sách vở. Nhìn qua thấy có hơi cũ, trông giống sổ sách nhưng lại không giống lắm, Minh Yên nhìn thoáng qua rồi lập tức quay đầu đi.
(kệ bác cổ)
Minh Yên ngồi ở đó không quan tâm tới những quản sự kia, con người đều có mắt nhìn, có lòng ham phú quý, mình cố chạy theo nhưng chưa chắc người ta đã để ý tới mình, thậm chí còn xem thường mình, nhưng mình không quan tâm tới thì người ta lại có lòng kính sợ mình, thế nhưng phải làm được điều này nhuần nhuyễn, quá nghiêm khắc cũng không phải chuyện tốt.
Các quản sự đều biết đến vị Úc Trắc phi trước mắt này từ lâu, nhưng dù thanh danh của Minh Yên vang dội thì những người này cũng không để vào mắt. Người xưa có câu, khác nghề như cách núi, dù Minh Yên có lợi hại hơn nữa thì những người này cũng chưa được nếm qua thủ đoạn của Minh Yên trong việc quản gia, vậy nên trong lòng khó tránh khỏi xem thường nàng, hơn nữa Minh Yên còn trẻ, mà việc quản gia cũng không đơn giản như quản lý một sân vườn, muốn bọn họ tâm phục khẩu phục ngây từ đầu là điều không thể thực hiện được.
Chính Minh Yên cũng hiểu đạo lý này, những người này đều rất giảo hoạt, có thể diện mấy đời ở trong vương phủ này. Thường thì chức vụ quản sự đều được cha truyền con nối, truyền qua nhiều đời, chỉ cần không phạm phải sai lầm quá lớn thì bình thường sẽ không đổi người, chính bởi vì như vậy nên trong vương phủ đã tạo thành một tình thế khó diễn tả thành lời. Nếu chủ tử không đủ lợi hại thì thật sự không thể khống chế được những nô tài này, bởi vì giữa nô tài với nhau thường có quan hệ thông gia, cùng nhau chèo chống, truyền tin tức cho nhau, một người không ngã thì mọi người đều không ngã, gốc rễ đâm sâu, khó mà rung chuyển.
Ác bộc lấn chủ, cũng không phải là điều không có căn cứ, những người này nhìn thì tươi cười như hoa nhưng không biết sau lưng lại sẽ dị nghị gì về mình, sẽ bày bố mình thế nào, nếu như mình không thể vững tâm, có thể sau này những nô tài này sẽ dắt mũi mình ấy chứ.
Thế bộc lâu năm tại nhà quyền quý đều rất có thể diện, các đời tổ tiên cũng có công lao lớn với vương phủ, mình không đánh được mà cũng không chửi được những người này, có nô tài còn có quyền lực mạnh mẽ hơn chủ tử, bởi vì trong tay bọn họ có thực quyền, mình không làm gì được. Nếu giận lên, mình cũng có thể diệt, nhưng như vậy không chỉ mang tiếng bạc tình bạc nghĩa mà còn khiến mọi người liên thủ chống đối. Rút dây động rừng, mỗi một đời gia chủ lên, phần lớn đều dùng cách trấn an xoa dịu những người này, nhưng càng như vậy lại càng khiến bọn họ kiêu căng.
Minh Yên không mở miệng nói chuyện, những người này cũng không dám mở miệng nói chuyện, cứ đứng xuôi tay như vậy, trong lòng lại càng mông lung, len lén nhìn lên chỉ thấy Minh Yên thư thái đánh giá sảnh Phương Thảo, giống như đã quên mất sự tồn tại của bọn họ.
Những người này chưa từng bị xem nhẹ như vậy, ngay cả Mục Trắc phi hay Tần Trắc phi cũng chưa từng đối xử với bọn họ như thế, những người này bắt đầu chậm rãi bày tính trong lòng, âm thầm phỏng đoán rốt cuộc Minh Yên định làm gì, nhưng tuy Minh Yên bắt đầu tiếp nhận công việc vặt, song vẫn chưa phải gia chủ danh chính ngôn thuận, sẽ không bắt ép bọn họ ngay, nghĩ tới đây trong lòng mọi người bình ổn lại.
Thời gian dần trôi đi, Mục Trắc phi và Tần Trắc phi gần như đến cùng lúc, lúc hai người bước vào đại sảnh có lẽ không ngờ Minh Yên lại đến sớm như vậy, nhất thời có hơi kinh ngạc.
“Thỉnh an hai vị Trắc mẫu phi.” Minh Yên tươi cười thi lễ, liếc mắt nhìn thì thấy hai người này không biết là cố tình hay vô ý mà đều mặc màu anh đào đỏ, mắc dù màu sắc có khác biệt nhưng nhìn vậy thấy có hơi quái dị. Mục Trắc phi mặc xiêm y màu rực thì đã quen rồi, nhưng Tần Trắc phi thì lại rất ít mặc màu sáng thế này, hôm nay đột nhiên ăn mặc như thế lại cảm thấy thêm vài phần quyến rũ.
“Sao tới sớm vậy, giờ Thìn tới là được rồi.” Mục Trắc phi nhìn Minh Yên, vừa cười vừa nói, trong lời nói thế mà lại thêm đôi phần thân thiết.
“Vâng, Minh Yên nhớ kỹ.” Minh Yên mỉm cười, đáp lại Mục Trắc phi: “Con muốn tới sớm đợi hai vị Trắc mẫu phi, đây cũng là lễ nghĩa không thể thiếu của hàng vãn bối.”
“Bất kể lúc nào Úc Trắc phi cũng chu đáo như vậy.” Tần Trắc phi nhìn Minh Yên mà nói.
“Tần Trắc mẫu phi nói đùa, hiểu lý biết nghĩa là gia huấn được dạy, không dám phạm sai, thói quen mà thôi.” Minh Yên hé miệng cười một tiếng thì thấy sắc mặt của Tần Trắc phi hơi cứng lại, không nói gì thêm nữa.
Tuy Minh Yên là thứ nữ nhưng dù sao cũng là nữ nhi của quan tứ phẩm, từ nhỏ đã được dạy các lễ nghi, không thể lười biếng. Thế nhưng Tần Trắc phi xuất thân nghèo hèn, là Đại nha hoàn trong vương phủ, khi Minh Yên được dạy dỗ gia huấn từ nhỏ thì Tần Trắc phi còn đang vẩy nước quét sân làm công việc nặng, hai bên không thể sao sánh. Một câu nói nhẹ nhàng của Minh Yên lập tức đâm vào tim Tần Trắc phi, có lẽ Tần Trắc phi cũng không ngờ Minh Yên lại sắc sảo như vậy, trong lòng không vui nhưng trên mặt lại không để lộ ra, miệng vẫn đon đả như cũ: “Chẳng trách lão Vương phi thích con, quả thật là khéo ăn nói.”
“Tổ mẫu thích Minh Yên không phải vì Minh Yên khéo ăn nói, mà là vì thương nhiều hơn một chút mà thôi, cũng giống như cách đối xử với Trắc mẫu phi, có gì khác biệt đâu đúng không?” Minh Yên khẽ cười một tiếng, sau khi hai người ngồi xuống thì cũng ngồi xuống ở một bên.
Đáy mắt Tần Trắc phi thoáng âm u, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa, đồng thời cũng tươi cười như nắng đẹp bên ngoài, nói: “Người đã tới đông đủ, bây giờ có thể bàn việc rồi chứ?”
Lúc này Tần Trắc phi nhìn Mục Trắc phi hỏi, Mục Trắc phi gật đầu nói: “Vậy thì bắt đầu đi.” Nó xong nhìn các quản sự đang đợi ngoài cửa, nói: “Tất cả vào đi.”
Người bên ngoài nối đuôi nhau đi vào, sau khi hành lễ thì lập tức bẩm báo công việc thuộc trách nhiệm của mình, có được sự đồng ý của hai người Tần Mục thì nhận thẻ bài ở bên cạnh, xong rồi đứng nghiêm ở một bên. Minh Yên cẩn thận lắng nghe, hầu hết chuyện bẩm báo là những chi tiêu hàng ngày trong vương phủ, đây cũng chẳng có gì lạ, vương phủ lớn như vậy nói ít thì mỗi ngày cũng có tới mấy chục việc, mà nhiều thì tới cả trăm.
“…Trước đó vài ngày tường bên Đông viện của vương phủ gặp mưa nên không còn vững, chỉ là không đổ ngay nên cứ để tạm vậy, ai ngờ nửa đêm hôm qua đột nhiên đổ, động tĩnh rất lớn, dọa mọi người sợ hết cả hồn, tình hình như thế thì tường Đông viện phải xây sửa lại lần nữa, chỉ là xây sửa thế nào thì không dám tự ý quyết định.”
Tần Trắc phi nghe xong thì nhìn Minh Yên, nói: “Đây thuộc trách nghiệm của Úc Trắc phi, trước kia nơi này do lão Vương phi tự quản lý, bây giờ chuyển sang cho con, con quyết định đi, chúng ta không tiện can thiệp, đúng không?”
Minh Yên thầm cười lạnh trong lòng, tường này đổ đúng lúc thật đó, sớm không đổ, muộn khổ đổ lại đổ đúng ngày đầu tiên mình quản lý, trùng hợp ghê. Lại nghe được Tần Trắc phi giao luôn chuyện này cho mình, còn nói rõ “không tiện can thiệp”… Bốn chữ này được lắm, vừa không đắc tội với ai mà lại có thể khoanh tay đứng nhìn.
Minh Yên biết Tần Trắc phi đang cố tình gây khó dễ cho mình, chắc chắn sẽ không giúp đỡ, mà Minh Yên cũng không định để bà ta giúp đỡ, đang định nói thì lại nghe thấy Mục Trắc phi lên tiếng: “Tần Trắc phi đẩy nhẹ nhàng quá, hình như trước kia Tần Trắc phi không xử lý những chuyện kiểu này qua loa như vậy, sao hôm nay lại ngồi yên thế?”
“Bây giờ không giống trước kia, trước kia lão Vương phi giao phó cho ta, hôm nay đã giao phó lại cho Úc Trắc phi, tất nhiên ta không thể nhiều chuyện, không lại kẻo bị người ta ghét.” Nói đến đây thì dừng lại, cười bảo: “Úc Trắc phi thông minh, có chuyện gì không thể giải quyết được chứ?”
“Tỷ nói khéo thật đấy, nhưng rốt cuộc có ý gì thì trong lòng mọi người tự biết rõ, làm người thì đừng khôn quá.” Mục Trắc phi nhìn Tần Trắc phi, nói với vẻ châm chọc.